Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 810: Đánh mất lý trí



Sau khi hai người bọn họ trở lại Cô nhi viện thì phát hiện người vốn nằm trong phòng bệnh lại không thấy đâu, cả người Kiều Phong lúc này quả thật muốn điên lên rồi.

“Cô ấy đâu?”

Lúc này viện trưởng đi đến, lạnh lùng quăng một câu: “Nó không còn nữa.”

“Cô ấy không còn nữa? Là có ý gì?” Là nói cô ấy đã chết rồi à? Lúc nãy anh ôm cô thì thân thể cô vẫn còn ấm, làm sao mà có thể nói chết thì chết, cả người Kiều Phong giống như sụp đổ, trực tiếp đi đến bóp cổ viện trưởng: “Bà nói thật cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Viện trưởng chưa từng thấy Kiều Phong điên cuồng như vậy, trong nháy mắt bị dọa sợ, anh vẫn đang rất tức giận, dùng lực mà bóp chặt cổ bà ta, dường như muốn làm cho bà ta thở không nổi, bà ta cảm thấy vào giờ phút này bản thân mình chắc chắn sắp chết rồi, vì ánh mắt hiện giờ của Kiều Phong rất hung ác, giống như lập tức muốn đưa bà ta vào chỗ chết.

Viện trưởng muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cổ đã bị anh bóp chặt lại, lúc này Kiều Phong sớm đã mất đi lý trí, không biết bản thân đang làm gì, anh chỉ cảm thấy sự phẫn nộ tràn đầy lồng ngực của mình, mỗi một tế bào trên người anh đang muốn phát tiết.

Tiểu Đào nhìn thấy đôi mắt của anh hiện lên tia máu, trong nháy mắt cảm thấy rất kinh khủng, cảm thấy anh hiện tại giống như một tên sát nhân điên cuồng, cô có chút sợ hãi, nhìn thấy viện trưởng sắp bị anh bóp chết, cô chỉ có thể liều mạng bắt lấy hai tay của anh, nói: “Anh đừng làm như thế nữa, nếu như anh tiếp tục bóp cổ bà ấy thì bà ấy có khả năng sẽ chết đó.”

Tuy trong lòng cô ta không thích viện trưởng lừa gạt mình, nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ ruột của cô, cô cũng không thể cứ như thế mà nhìn bà ấy chết được, huống chi cô cũng không thể nhìn thấy chết mà không cứu.

“Anh không thể giết bà ấy, anh nếu như làm thế thì sẽ bóp chết bà ấy đó, hơn nữa em cũng không muốn anh trở thành kẻ giết người.” Nếu như anh biến thành kẻ giết người thì cũng không có ai có thể đi cứu được cô ta.

“Mau thả ra đi, anh mau thả bà ấy ra!” Lúc này Tiểu Đào gấp đến nỗi muốn khóc, nhưng cho dù cô ta nói ở bên tai của Kiều Phong bao nhiêu thì anh vẫn không có một chút phản ứng. Hai mắt của anh đã tràn ngập sự oán hận.

“Anh thật sự muốn bóp chết bà ấy sao?” Tiểu Đào lúc này sớm đã lệ rơi đầy mặt, không ngờ cô ta nói như thế nào cũng đều không có tác dụng, thế nhưng lúc này Tiêu Mộc Diên lại xuất hiện: “Các người đang làm gì vậy?”

Kiều Phong đang bóp chặt cổ viện trưởng cũng có chút kinh ngạc nhìn cô, không ngờ anh thế mà lại biến thành nông nỗi như thế này.

Sau khi nghe thấy giọng nói của Tiêu Mộc Diên thì Kiều Phong mới từ từ thu hồi lại tay của mình, sau đó cả người đi qua ôm lấy Tiêu Mộc Diên, ôm chặt cô vào trong lòng mình.

Ôm cô rồi, anh thế mà lại có một loại cảm giác mất đi mà được lại.

Tiêu Mộc Diên cảm thấy rất ngạc nhiên, cô chẳng qua chỉ đi vào phòng vệ sinh một lát mà thôi, vì sao anh lại lo lắng như vậy?

Thế mà anh sốt ruột đến nỗi muốn giết người, có phải tất cả là vì lo lắng cho mình hay không? Nghĩ đến đây, cô có chút vui vẻ.

Viện trưởng khó khăn lắm mới không bị anh bóp cổ nữa, cả người ngồi bệt dưới đất, thân thể giống như mềm nhũn ra, bà ta hiện giờ cũng đã hiểu, người đàn ông này thật sự không phải là ngọn đèn dầu đã cạn, ánh mắt của cậu ta lúc đó thật sự là quá hung ác, bà ta cảm thấy mình giống như là nhìn thấy ác ma, thậm chí cảm thấy có phải lúc đầu mình đã làm sai rồi hay không, đem một quả bom hẹn giờ để ở bên cạnh.

“Thế nào rồi? Bà có sao không? Có bị thương chỗ nào không?” Lúc này Tiểu Đào mới vội vã đỡ viện trưởng từ dưới đất lên, viện trưởng sau khi nghỉ được một lát thì hô hấp mới trở lại bình thường, nếu như lúc nãy Kiều Phong thật sự bóp chặt lấy cổ bà ta thì bà ta có lẽ đã chết rồi, sau khi bà ta ho khan một hồi thì cũng đã trở lại bình thường.

“Mẹ không sao.” Viện trưởng có chút vui mừng nhìn Tiểu Đào.

Nói thật, lần này bà ta cũng được xem như là trong họa có phúc, Tiểu Đào cũng chủ động lại gần bà ta rồi.

Tiểu Đào hình như đột nhiên nghĩ đến cái gì, sau đó cố ý buông tay viện trưởng ra.

“Sao vậy? Con vẫn còn giận mẹ sao? Đều trách mẹ không thẳng thắn với con.”

Thật ra cô ta cũng không giận viện trưởng, chỉ là toàn bộ ánh mắt của cô đều tập trung về phía trước, một nam một nữ vẫn ôm chặt lấy nhau, cho dù vừa nãy cô nói cái gì, có khàn giọng la hét bao nhiêu thì Kiều Phong từ đầu tới cuối giống như một người điên, hoàn toàn không nghe lọt tai lời của cô, thế mà khi Tiêu Mộc Diên vừa xuất hiện, chỉ nhẹ nhàng nói một câu thì anh lập tức xông qua chỗ của cô ấy, xem ra, người phụ nữ này có vị trí rất quan trọng trong lòng anh, vậy cô ta tính là gì chứ?

Lúc này Tiêu Mộc Diên quả thật vẫn chưa phản ứng lại thì đã bị người đàn ông trước mặt này ôm vào lòng, lồng ngực của anh vẫn là hơi thở quen thuộc, hơn nữa còn dùng lực giống như sợ cô sẽ biến mất, cô cảm nhận được sự quan tâm của anh, cho nên cô cũng từ từ đáp lại anh, nhưng anh ôm quá chặt, cô sắp không thở nổi rồi.

“Anh có thể buông em ra không, em sắp thở không nổi rồi…” Tuy Tiêu Mộc Diên cũng rất thích cảm giác được anh ôm, hơn nữa cô cũng rất thích sự xúc động lâu ngày không gặp lại này rồi, nhưng cô cũng không muốn vì ngạt thở mà chết, cô vẫn muốn sống tốt để mãi ở bên cạnh anh.

Sau khi nghe thấy cô nói như vậy thì Kiều Phong mới phản ứng lại, thì ra bản thân vừa nãy thật sự bị mất khống chế, sau khi anh thả cô ra, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng của cô, còn có đôi môi tái nhợt, sự đối lập rõ ràng như vậy, anh nhịn không được mới nói một câu: “Em không sao chứ?”

Nghe thấy câu này, trong nháy mắt cô cảm thấy trong lòng rất ngọt ngào, không ngờ người đàn ông này thật sự quan tâm đến mình.

Tiêu Mộc Diên trực tiếp gật đầu, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười sáng lạn: “Em không sao.” Lúc này, cô thực sự cảm thấy rất hạnh phúc, không nghĩ đến anh lại quan tâm mình đến như vậy, hơn nữa còn vì cô mà làm hại đến viện trưởng, xem ra bản thân mình ở trong lòng anh thật sự rất quan trọng.

Lúc này Kiều Phong mới hoàn hồi lại, dường như nghĩ đến cái gì, anh quay đầu nhìn khuôn mặt Tiểu Đào đầy nước mắt, cô ta không nói nhiều, chỉ đỡ lấy viện trưởng sang một bên, không để ý đến bọn họ bên này.

Kiều Phong buông Tiêu Mộc Diên ra, đi đến bên cạnh Tiểu Đào, muốn giải thích gì đó nhưng Tiểu Đào ngược lại cắt đứt lời anh: “Anh không cần nói nữa, hiện giờ tôi chỉ muốn chăm sóc viện trưởng cho tốt.”

Sau khi viện trưởng nghe thấy lời này, thật ra trong lòng vẫn rất thất vọng, con bé vẫn không muốn gọi bà ta một tiếng mẹ.

Lúc này Kiều Phong cũng có chút kinh ngạc, không ngờ bản thân mình lại làm ra chuyện như thế, anh cũng rất ảo não, đồng thời, anh cũng cảm thấy bản thân không làm được việc gì cả, chỉ có thể đi lên sân thượng mà đờ người ra.

Anh thực sự nghĩ hoài không ra, bản thân sao lại có thể kích động như vậy, giống như hoàn toàn mất đi lý trí, trước kia anh cũng chưa bao giờ như vậy cả. Chẳng lẽ anh đã vì Tiêu Mộc Diên mà thay đổi nhiều như vậy sao? Nhưng hai người bọn họ rõ ràng chỉ là tình cờ gặp nhau, vì sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?

Trong lòng anh vô cùng rối rắm, bởi vì cảm thấy hiện giờ anh không còn mặt mũi nào để đi gặp Tiểu Đào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.