Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 84: Xả thân cứu giúp



“Mày khóc cái gì hả? Tao sẽ để mày chết một cách thoải mái, một dao chí mạng, tên xăm trổ cười ầm lên.

Trong lòng Viễn Đan bỗng cảm thấy kinh sợ, cậu vốn dĩ còn tưởng rằng tên đàn ông này bắt cậu lại là muốn tống tiền cơ, không ngờ là hắn muốn giết mình, vậy hắn rốt cuộc là ai? Hắn làm như vậy có mục đích gì?

Đương nhiên Viễn Đan cũng nín khóc.

“Chú à, thực ra chú rất đáng thương, cháu rất đồng cảm với chú.” Viễn Đan bỗng nhiên thay đổi giọng điệu, nói năng cũng rất trịnh trọng.

“Mày nói gì cơ? Mày đang bảo ai đáng thương đấy?” Tên xăm trổ có chút tức giận, chết tiệt, lại dám bảo hắn đáng thương, hắn đáng thương chỗ nào, chỉ cần giết tên nhóc thối tha này thôi, hắn lập tức có thể ở cùng người phụ nữ mà hắn ngày nhớ đêm mong rồi.

Viễn Đan nhìn tên xăm trổ, trên khuôn mặt bé bỏng còn sót lại vệt nước mắt chưa khô.

“Mẹ cháu từng nói với cháu rằng nhân chi sơ tính bản thiện, nhưng quá trình từ người tốt trở thành kẻ xấu là phải chịu rất nhiều đau khổ, mà chú là kẻ xấu vậy thì chắc hẳn chú đã từng phải chịu những đau khổ đó, vậy nên cháu đồng cảm với chú.” Viễn Đan nói năng rất nghiêm túc, nhìn sắc mặt thay đổi liên tục của hắn, trong lòng cậu thầm cảm thấy đắc ý.

“Gọi điện cho em gái mày đi, nếu không giờ tao sẽ giết mày luôn.” Tên xăm trổ khuôn mặt tức giận, trong lòng hắn luôn cảm thấy tên nhóc Viễn Đan này ngốc đến nỗi bất bình thường, còn về không bình thường ở đâu thì hắn cũng không nói lên được.

Viễn Đan nhìn ra cửa sổ theo bản năng, đột nhiên cậu trông thấy một đôi mắt to xinh đẹp đang nhìn vào trong xe.

“Em gái cháu đang ở bên ngoài xe.” Lúc nói chuyện, Viễn Đan đã vặn vẹo bàn tay nhỏ của mình một chút, dao găm trong túi áo cũng lòi ra ngoài một chút.

Truyện được mua bản quyền up trên

Tên xăm trổ lập tức nhìn ra bên ngoài xe, quả nhiên là có một đứa bé gái đang nhìn gì đó trong xe, nhìn kĩ thì đứa bé gái này trông cũng rất giống với thằng nhóc Viễn Đan xinh xắn trên xe này, chỉ có điều hai đứa bé xinh xắn này sắp phải đoạn tuyệt với nhân thế rồi.

Chính vào lúc tên xăm trổ đó xuống xe, Viễn Đan cũng dùng dao găm cứa đứt dây thừng trên cánh tay, sau đó lại cứa đứt dây thừng trên chân.

Cậu định mở cửa xuống xe nhưng lại phát hiện ra cửa xe đã bị khóa, mà chìa khóa xe đã bị tên xăm trổ kia đem theo rồi.

Viễn Đan không hành động, cứ thế lặng lẽ quan sát tất cả những chuyện trước mắt, cậu nắm chặt chiếc dao găm trong tay, đột nhiên cậu trông thấy Thịnh Tuấn Hạo cách đó không xa, chính vào giây phút nhìn thấy Thịnh Tuấn Hạo, trong lòng cậu đã thả lỏng nhẹ nhõm không ít, tuy Thịnh Tuấn Hạo không giỏi nói năng nhưng cậu lại hiểu rất rõ năng lực của Thịnh Tuấn Hạo, giống như lúc trước Thịnh Tuấn Hạo cứu cậu từ dưới sông lên vậy.

Tên xăm trổ đi thẳng đến bên cạnh Nguyệt Nguyệt, hắn còn cố ý nhìn vào trong xe, tuy có cửa kính chẳng nhìn thấy gì nhưng hướng hắn nhìn chính là chỗ Viễn Đan đang ngồi.

“Chú ơi, xin hỏi chú có thấy anh cháu không? Cháu chẳng tìm thấy anh cháu đâu nữa.” Nguyệt Nguyệt mở tròn mắt, chớp chớp mắt nhìn tên xăm trổ đó mà hỏi.

Tên xăm trổ cười hì hì, đứa bé gái này trông đáng yêu biết nhường nào, nếu phải hắn giết đứa bé như này thì hắn thật sự là có chút không đành lòng. Đợi thêm vài năm nữa có lẽ hắn có thể đè cô bé lên giường đấy, trong đầu tên xăm trổ chứa đầy những ý nghĩ tục tĩu.

“Chú có thấy anh trai cháu đấy, cậu ấy đi ra ngoài cổng trường rồi, hay là chú đưa cháu đi tìm anh cháu nhé.” Tên xăm trổ nói năng rất hiền lành, hắn thậm chí còn đưa tay ra định nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Nguyệt nữa.

Nhưng Nguyệt Nguyệt lại nhanh tay nhanh mắt lẩn tránh.

“Chú à, mẹ cháu bảo rồi, không được nói chuyện với người lạ, người lạ đều sẽ có mưu đồ bất chính với cháu, mẹ cháu bảo rằng trông cháu quá xinh đẹp.” Nguyệt Nguyệt nói xong còn quay người đi tỏ thói kiêu ngạo, hứ, gã bỉ ổi này còn muốn kéo tay cô bé nữa, đừng có hòng.

Tên xăm trổ lại không ngờ rằng con bé Nguyệt Nguyệt này nói đi là đi luôn, thấy thế hắn liền vội vàng đuổi theo.

“Bé à, cháu đừng đi vội, chú thật sự đã nhìn thấy anh trai cháu mà, anh trai cháu tên là Viễn Đan đúng không?” Tên xăm trổ cố nhẫn nại mà hỏi.

Trên gương mặt bé nhỏ của Nguyệt Nguyệt quả nhiên là đã lộ ra nụ cười, cô bé thậm chí còn vờ ra vẻ tay chân múa máy, khuôn mặt vui mừng.

“Đúng rồi, anh trai cháu tên là Viễn Đan, chú thực sự đã gặp anh cháu sao? Đúng là tốt quá đi.” Nguyệt Nguyệt lại vừa nhảy nhót vui mừng vừa nói, chỉ là ánh mắt cô thỉnh thoảng lại nhìn lại chỗ Thịnh Tuấn Hạo cách đó không xa.

Tên xăm trổ nở nụ cười rồi lại lần nữa tiến sát về phía Nguyệt Nguyệt, trẻ con đúng là trẻ con, lại có thể dễ lừa đến vậy, hắn bỗng nhận ra con cái của Thịnh Trình Việt hình như đều thiếu thông minh cả.

“Vậy chú dẫn cháu cùng đi tìm anh trai nhé.” Tên xăm trổ lại định kéo tay Nguyệt Nguyệt đi.

Nhưng Nguyệt Nguyệt lại lần nữa lẩn tránh bàn tay của hắn, cô bé nhìn Thịnh Tuấn Hạo một cái sau đó liền nở nụ cười.

“Nhưng cháu không quen chú, sao chú lại biết anh cháu vậy?” Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu lên hỏi, trên mặt cô bé đều là vẻ nghi ngờ.

“Chú quen mẹ cháu mà, lên xe đi, chú vừa đưa cháu đi tìm anh trai, vừa nói cho cháu nghe.” Tên xăm trổ rõ ràng đã có chút mất kiên nhẫn, lâu như vậy rồi, con nhóc này thật biết vòng vo.

Viễn Đan không biết đã ra ngoài từ lúc nào rồi, hơn nữa trong tay cậu còn cầm dao găm, lúc này Thịnh Tuấn Hạo cũng đã đi về phía này, hai người họ nhìn nhau rồi cười.

“Không cần đâu, cháu vẫn nên xác nhận lại với mẹ cháu đã rồi tính tiếp.” Lúc nói chuyện, Nguyệt Nguyệt còn rút điện thoại ra, cô bỗng nhiên nhìn thấy Viễn Đan đang đi về phía này.

Tên xăm trổ vừa nghe thấy thế thì liền thấy căng thằng, xem ra phải làm căng với con nhóc này rồi, hắn vừa nghĩ vừa tiến lại gần Nguyệt Nguyệt.

Nguyệt Nguyệt lập tức chạy đi, cô vốn cho rằng mình có thể chạy thoát được nhưng cô vẫn là quá xem thường năng lực của tên xăm trổ này rồi, hắn sải bước đuổi theo Nguyệt Nguyệt.

Viễn Đan bỗng nhiên phi lên trước chắn đường tên xăm trổ.

“Thả Nguyệt Nguyệt ra.” Viễn Đan chỉ con dao găm trong tay vào tên xăm trổ, còn mắt cậu thì cứ nhìn Nguyệt Nguyệt.

Giây phút tên xăm trổ nhìn thấy Viễn Đan thì cả người liền ngẩn ra, hắn rõ ràng không ngờ rằng Viễn Đan sẽ đứng ở đây, ngay lập tức tay của hắn đã đặt lên trên cái cổ mảnh khảnh của Nguyệt Nguyệt.

“Bỏ con dao trong tay mày xuống!” Tên xăm trổ biết vừa nãy mình đã bị mắc bẫy, đã bị tên nhóc này lừa rồi, hơn nữa con dao găm trong tay cậu chính là của hắn.

Viễn Đan lạnh lùng nhìn tên xăm trổ trước mặt, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo, và còn cả bá khí từ bẩm sinh nữa.

“Chú thả tay ra, tôi sẽ bỏ dao xuống.” Viễn Đan nghĩ một hồi, cuối cùng chỉ có thể nói như vậy.

“Lập tức bỏ dao xuống cho tao, nếu không con nhóc này sẽ lập tức chết trước mặt mày.” Tên xăm trổ không muốn nói những lời vô ích nữa, hôm nay bắt buộc phải xử lí hai đứa nhỏ này.

Trong con ngươi u ám của Viễn Đan bỗng nhiên trở nên thâm thúy hơn mang theo sự tăm tối, trông thật khiến người ta phải khiếp sợ.

“Được, tôi bỏ.” Lúc nói chuyện, Viễn Đan còn nhìn Thịnh Trình Hạo ở sau lưng một cái, cuối cùng ánh mắt cậu vẫn đặt kên người tên xăm trổ.

Thấy Viễn Đan nói như vậy, trong lòng tên xăm trổ lập tức vui mừng, nhưng biểu cảm thì vẫn vậy.

Viễn Đan bỏ dao xuống, còn khoa trương giơ tay lên nữa, nhưng ánh mắt lại chưa từng rời khỏi Nguyệt Nguyệt.

Tên xăm trổ cười phá lên một cách dung tục.

“Thả Nguyệt Nguyệt ra.” Viễn Đan nói lại lần nữa, sắc mặt cậu ngày càng nặng nề. Bàn tay nhỏ bé dường như còn nắm chặt nắm đấm.

Tên xăm trổ vẫn không chịu thả tay ra, ngược lại tay hắn không ngừng ra sức, mục đích của hắn là giết hai đứa trẻ này thì sao hắn có thể thả tay được.

Đúng vào lúc này, tên xăm trổ chỉ cảm thấy lưng mình tự nhiên thấy đau, hắn cũng đột nhiên thả tay ra, hắn còn chưa kịp quay đầu lại thì cơn đau trên lưng hắn lại truyền tới.

Thịnh Tuấn Hạo cầm cây gậy đánh mạnh lên chân hắn, tên xăm trổ ngã lăn xuống đất trong phút chốc.

Trước mắt hắn bỗng sáng lóe lên, con dao đó đập vào tầm mắt của hắn. Con dao đó nhanh chóng đâm vào tay hắn.

Thịnh Tuấn Hạo kéo phắt Nguyệt Nguyệt lại, khuôn mặt lo lắng nhìn cô bé.

“Sao rồi? Không sao chứ?” Giọng điệu quan tâm, biểu cảm lo lắng.

Nguyệt Nguyệt mỉm cười lắc đầu biểu thị cô không sao cả.

Tên xăm trổ đột nhiên đứng dậy, đâm về hướng Nguyệt Nguyệt.

Thịnh Tuấn Hạo thấy không kịp nữa, chỉ đành đẩy Nguyệt Nguyệt ra, con dao đâm thẳng vào ngực cậu, máu lập tức bắn tung tóe.

“Anh...”

“Thịnh Tuấn Hạo!” Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan đồng thời hét lên.

Giây phút đó, tên xăm trổ liền ngẩn người ra, hắn dường như đã cảm nhận được tay mình đang run lên, chết tiệt, hắn lại đâm phải Thịnh Tuấn Hạo, đó là đứa con trai duy nhất của Thịnh Trình Việt đó, tuy hắn rất hận Thịnh Trình Việt vì đã cướp đi Âu Đan của hắn nhưng giết con của anh thì đây đúng là tự tìm đường chết mà.

Tên xăm trổ nghĩ đến đây, hắn đột nhiên nhổ dao ra, quay người lại đâm về phía Nguyệt Nguyệt, đằng nào lần này cũng gặp rắc rối rồi, hắn cứ giết thêm hai người nữa để dễ bề loại bỏ nỗi lo về sau cho Âu Đan, hắn là thật lòng yêu cô ta, hi vọng cô ta có thể thấy được.

Thấy tên xăm trổ đột nhiên xiay người lại, Nguyệt Nguyệt giật bắn mình, lùi lại phía sau theo bản năng.

Viễn Đan lúc này đột nhiên lao lên, chính vào lúc tên xăm trổ định ra tay lần nữa thì bỗng nhiên có một vật gì đó đập vào chân hắn khiến chân hắn khựng xuống.

“Lập tức đỡ cậu chủ dậy đưa tới bệnh viện.” Quản gia Lý lạnh lùng nhìn tên xăm trổ ngã dưới đất.

“Bắt tên này đưa vào sở cảnh sát, nhớ kí, nghe lệnh của tổng giám đốc Thịnh, không có lệnh của tổng giám đốc Thịnh, tuyệt đối không được thả ra.” Quản gia Lý vừa dứt lời, những tên vệ sĩ kia liền nhanh chóng đưa tên xăm trổ đi.

“Hai đứa lên xe đi.” Quản gia Lý không đợi bọn họ mở lời đã liền lên xe trước, Nguyệt Nguyệt và Viễn Đam cũng theo lên.

Trong bệnh viện, Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan đều lo lắng đợi ngoài cửa phòng phẫu thuật.

“Gọi cho mẹ cuộc nữa đi.” Nguyệt Nguyệt lại lôi điện thoại ra nói, bàn tay bé nhỏ đã ấn bàn phím điện thoại.

Nhưng vẫn là tắt máy, Nguyệt Nguyệt rối đến nỗi muốn ném điện thoại đi, nhưng cô bé vẫn không nỡ ném đi.

Viễn Đan lôi điện thoại ra gọi cho Thịnh Tuấn Việt một cuộc nhưng vẫn là tắt máy. Gương mặt nhỏ bé của cậu lập tức trùng xuống, mami và bố đang làm gì chứ? Sao cả hai người đều cùng tắt máy? Khiến Viễn Đan bỗng dưng nghĩ đến một chuyện, lẽ nào là... Hai người họ đang tạo em bé? Sinh cho cậu một cô em gái?

Quản gia Lý cũng sốt ruột, cố dùng mọi cách để liên lạc với Thịnh Trình Việt nhưng rất tiếc điện thoại vẫn không gọi được.

“Anh muốn làm gì?” Tiêu Mộc Diên vô cùng tức giận, không phải nói là chỉ dùng bữa thôi sao? Anh lại muốn đưa cô đi đâu nữa?

“Chúng ta đi ngắm biển.” Thịnh Trình Việt cưỡng ép kéo Tiêu Mộc Diên đi.

Tiêu Mộc Diên không còn gì để nói nữa, cô bỗng nhiên có một loại cảm giác bất lực, trời đã tối rồi mà anh còn muốn dẫn cô đi đâu ngắm biển chứ, cô có một ý nghĩ tự nhiên muốn bổ đầu người đàn ông này ra xem xem trong đầu anh rốt cuộc đang nghĩ gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.