Vực Sâu Ham Muốn

Chương 233: ANH RẤT THÍCH MẶC QUẦN ÁO BÌNH THƯỜNG à_



“Có phải tôi như thế này trông quá lôi thôi? Có cần tôi về thay bộ khác không?”

“Không, thế này cũng được. Vốn dĩ tôi còn đang nghĩ nhỡ đâu cô mặc nghiêm túc quá, tôi phải nói thế nào để cô mặc thoải mái hơn một chút.” Người đàn ông nháy mắt, nhìn trông có vẻ rất tinh nghịch.

Thế tôi mới chú ý đến bộ trang phục anh ta đang mặc, so với lần trước dường như còn thoải mái hơn. Ngay đến lần đầu tiên gặp nhau, người đàn ông này đã mặc quần áo bình thường một cách tùy thích, đương nhiên cách ăn mặc đơn giản này không thể che giấu được vẻ điển trai của anh ta.

Người đàn ông này đúng là rất khác biệt so với mọi người. Tôi nghĩ một lát rồi mới hỏi: “Anh rất thích mặc quần áo bình thường à?”

“Đương nhiên rồi, mặc như thế rất thoải mái.” Anh ta trả lời, giọng điệu rất thật thà, “Có điều tôi cũng không chỉ mặc mỗi quần áo bình thường đâu. Lúc làm việc cũng phải mặc quần áo nghiêm túc. Nhưng tôi nghĩ nếu như chúng ta đã xem mặt, thì tôi muốn để cô nhìn thấy dáng vẻ chân thật nhất của tôi.”

Chân thật sao? Tôi ngẩn ra, chắc có lẽ đây là cuộc xem mặt đặc biệt nhất mà tôi đã từng tham gia.

“Tại sao? Bình thường khi đi xem mặt chẳng phải mọi người đều thích nhìn thấy vẻ đẹp nhất của đối phương sao?”

Nghe tôi hỏi vậy người đàn ông cười lên, “Đúng thế, đại đa số mọi người đều nghĩ như vậy. Có điều tôi không như thế, cô thể hiện những gì tốt đẹp nhất ngay trong lần gặp đầu tiên, vậy thì sau này dần dần biết được khuyết điểm của nhau thì làm thế nào?”

Người đàn ông này thật sự có rất nhiều điểm nổi bật, tôi gần như không dám tin tưởng người đàn ông hoàn mĩ này lại là đối tượng xem mặt của tôi, hơn nữa dường như đối phương còn không ghét vẻ bề ngoài của tôi.

“Chúng ta đi đâu đây?” Tôi hơi tò mò, không biết con người đặc biệt này sẽ đưa tôi đến nơi đặc biệt nào.

Nếu như chỉ là một nhà hàng đơn giản tôi có lẽ sẽ hơi thất vọng.

“Bí mật.” Người đàn ông cười lên sang sảng, “Là nơi tôi rất thích, chỉ có thể nói là mong cô cũng thích nó thôi.”

Ở bên nói chuyện cùng anh chắc chắn mỗi ngày đều có cảm giác mới mẻ. Mỗi ngày đều rất mong chờ việc tiếp theo sẽ xảy ra.

Xe dừng lại trước một khu du lịch nông thôn, tuy không quá tồi tàn, nhưng so với lần trước nhà hàng đó cũng khá sang trọng, chi phí cũng không thấp, tôi quay sang nhìn anh ta, “Không phải đã nói hôm nay tôi mời anh sao? Anh không cần tiết kiệm hộ tôi đâu.”

“Đương nhiên, được phụ nữ mời thì sao có thể chọn những nơi đắt được. Huống chi cho dù cô không mời tôi cũng sẽ đưa cô đến đây.”

“Tại sao?” Tôi đột nhiên rất muốn biết đáp án của anh ta, “Anh không sợ đối phương cảm thấy anh keo kiệt sao?”

“Cô sẽ cảm thấy như vậy sao?” Anh ta đột nhiên hỏi, “Tôi lại không nghĩ nhiều như vậy.”

Tôi lắc đầu, bẻ tay, “Tuy không nghĩ như vậy, nhưng lại cảm thấy rất đáng tiếc, tôi không biết nấu cơm.” Từ sau khi bước vào khu du lịch này tôi liền phát hiện ra hình như đây là một nơi tự tay làm hết, cũng có nghĩa là nguyên liệu nấu ăn, bếp núc có gì dùng nấy, không có đầu bếp.

“Không sao, cô chỉ cần đứng nhìn là được rồi.” Anh ta lại chớp chớp mắt, “Tôi đến là để phô bày ưu điểm của mình với cô, không biết đàn ông biết nấu nướng có được cộng điểm không?”

“Chẳng phải bình thường đàn ông muốn thể hiện tài nấu nướng đều mời các cô gái đến nhà sao?”

“Nếu như mời cô đến nhà tôi liệu cô có đi không? Hơn nữa tôi cảm thấy mời một cô gái không tính là quá quen đến nhà mình thì rất không lễ phép, ngay cả những cô gái tương đối dè dặt cũng sẽ nghĩ lung tung.”

Tôi gật đầu, “Anh suy nghĩ rất chu đáo.”

Nói thực, trong lòng tôi việc biết nấu cơm chẳng được cộng thêm bao nhiêu điểm, song bây giờ anh ta nói thế lại khiến thiện cảm trong lòng tôi tăng lên gấp mấy lần.

Động tác nấu nướng của anh ta rất thành thạo, xem ra là thường xuyên nấu nướng.

Vốn định hỏi nhưng nghĩ đến những gì chị La nói tôi cũng không thắc mắc nữa. Cuộc sống một thân một mình ở nước ngoài chắc chắn rất cực khổ, chuyện biết nấu nướng cũng không có gì kỳ lạ.

“Thế nào? Có ngon không?” Đôi mắt của anh ta sáng rực, dường như đang ẩn chứa sự chờ mong.

“Ngon lắm.” Tôi cười, ánh mắt đó khiến người ta không thể đưa ra một đáp án phủ định được, huống hồ tôi cũng không biết nói dối.

Tài nấu nướng của anh ta rất tốt, nghe thấy đáp án của tôi anh ta liền cười, đang định nói gì đó nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại vang lên ngắt lời.

Tôi cũng bị tiếng chuông điện thoại làm cho giật mình, sau đó mới phát hiện ra điện thoại mình đang reo. Vội vàng xin lỗi anh ta một câu rồi chạy ra xa nghe điện thoại.

“Tiêu Ân… bây giờ em có rảnh không? Có thể sang nhà với chị không?”

Giọng Lâm Tuyết nghẹn ngào, dường như lúc này chị ấy đang rất bất an.

Tôi hơi lo lắng, “Lâm Tuyết, chị làm sao thế? Em đến ngay!”

Cúp điện thoại tôi trở về chỗ ngồi, “Thật xin lỗi, hình như bạn tôi có chút chuyện, tôi phải về xem chị ấy.”

“Không sao, tôi đưa cô về.” Anh ta rất rộng lượng, “Nếu như lúc này cô bỏ mặc bạn bè, tôi sẽ cảm thấy cô là một người không coi trọng bạn bè.”

Tôi không từ chối ý tốt của anh ta, dù sao khu du lịch này cũng nằm ở nơi khá vắng vẻ, gọi xe cũng phải mất một lúc.”

Anh ta đưa tôi đến nơi rồi liền đi về. Tôi vội vàng đi tìm Lâm Tuyết, sau khi gõ cửa liền kinh ngạc.

Trong nhà Lâm Tuyết vô cùng hỗn loạn, rất nhiều đồ đạc bị đập nát, nhìn thấy tôi, Lâm Tuyết liền bổ nhào đến ôm chầm lấy tôi khóc lớn.

“Sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi chẳng hiểu ra sao, nếu như nhà bị ăn trộm thì cũng phải mất thứ gì đó chứ, sao lại quậy lanh tanh bành lên thế này?

Chẳng lẽ Lâm Tuyết chọc phải đại ca xã hội đen nào đấy? Càng nghĩ càng thấy rất có thể, “Lâm Tuyết, có phải chị chọc phải ai rồi không? Đừng sợ, đến nhà em trốn tạm một thời gian đã.”

Lâm Tuyết bình tĩnh lại được một chút, nghe tôi nói vậy chỉ lắc đầu, “Không phải, Tiêu Ân, cám ơn ý tốt của em nhưng thực ra chuyện này không nghiêm trọng đến vậy, mấy hôm nữa là ổn. Là do chị nghĩ quẩn thôi.’

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Tôi cau mày nhìn Lâm Tuyết, mong chị ấy có thể nói thật cho tôi biết.

“Là bạn trai của chị.” Lâm Tuyết thở dài, thấy thái độ kiên quyết của tôi đành phải nói ra.

“Cái gì? Tại sao anh ta làm như vậy? Chẳng lẽ anh ta cũng đánh đập chị?” Tôi nghe thế liền tức đến mức bật dậy khỏi sô pha, kéo tay Lâm Tuyết, chỉ hận không thể lấy lại công bằng ngay cho chị ấy.

Lâm Tuyết lắc đầu, kéo tôi xuống sô pha, “Không phải là chuyện đó, em nghe chị nói đã.”

Tôi bình tĩnh lại, thấy dáng vẻ yếu đuối của chị có hơi khó chịu, “Vậy rốt cuộc là làm sao? Nói ra em giúp chị.”

“Vốn dĩ chị thấy chị La ly hôn rồi, cũng muốn dứt khoát chia tay với anh ta. Không ngờ anh ta nổi trận lôi đình, nói rằng phần lớn đồ đạc trong nhà đều là anh ta mua, hỏi có phải bây giờ chị có người khác rồi không cần anh ta nữa đúng không.”

“Sau đó anh ta liền đập phá đồ đạc?” Tôi cau mày, tuy rằng rất giận dữ nhưng rốt cuộc cũng đỡ hơn một chút. Nếu nói thế thì tôi có thể hiểu được cơn giận của gã này.

Lâm Tuyết gật đầu, “Vốn dĩ những đồ đạc này đều mua bằng tiền của anh ta, đập thì đập thôi. Là lỗi của chị, chị quên mất cái nghề của mình là dựa vào anh ta, còn nghĩ đến những thứ được mất này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.