Vực Sâu Ham Muốn

Chương 245: Chặn xe



Chạy được một khúc xa, tôi mới nhận ra hành động của mình lúc này ngu ngốc tới mức nào. Tôi dừng lại thở dốc, tự nói với bản thân phải bình tĩnh, sau đó mới quay người bắt đầu bắt xe.

Có lẽ đã khuya, lại đúng vào giờ đổi ca của taxi nên trên đường rất vắng xe, thỉnh thoảng có chiếc chạy ngang cũng đang chở khách, căn bản không thèm để ý tới tôi, cứ thế vút qua.

Tôi biết giờ có vò đầu bứt tai cũng không có tác dụng gì, bèn quyết định đánh liều chạy ra giữa đường chặn lại một chiếc xe đang đi tới.

Người đàn ông trong xe không những không quát mắng mà còn mở cửa xe dịu dàng hỏi thăm xem tôi có làm sao không, khuôn mặt nhìn rất quen, đúng rồi, là Lý Ninh!

Sém chút nữa là tôi bật cười, tôi vội lao vào xe ngồi trên ghế phụ trước vẻ mặt kinh ngạc của anh ta, sau đó nói địa chỉ của nhà Lâm Tuyết.

Lý Ninh mỉm cười, sau đó chỉ đành làm một tài xế bất đắc dĩ. Khi tới nơi, còn chưa kịp nói cám ơn, tôi đã lao xuống xe, chạy thẳng tới nhà Lâm Tuyết.

Quả nhiên, cửa nhà Lâm Tuyết mở toang, bên trong đang ầm ĩ tiếng cãi nhau la ó. Tiêu Điền vẫn đang khóc, giọng Lâm Tuyết la hét tới mức khàn đặc.

Tôi nhìn đôi giày dưới chân, lập tức nảy ra một ý hay, tiếng giày cao gót quá rõ rệt, tôi bèn cởi ra cầm trên tay làm vũ khí, sau đó nhẹ nhàng bước vào.

Bạn trai cũ của Lâm Tuyết tay ôm lấy Tiêu Điền, miệng mắng không ngớt, “Con khốn nạn mày chẳng phải lấy thằng nhóc này làm cớ sao! Con điếm chết tiệt, hôm nay tao sẽ đưa nó đi.”

Lâm Tuyết quỳ trên mặt đất nắm chặt tay hắn, “Đừng, đừng mà! Tất cả là lỗi của tôi, tôi là con khốn, tôi là con điếm, nhưng đứa trẻ này vô tội....”

Vừa nghe xong những lời này, tôi liền giận dữ xông vào, sau đó ném đôi giày cao gót đang xách trên tay trúng vào vào đầu gã đàn ông, tay hắn vô thức thả lỏng. Lâm Tuyết chớp cơ hội này lao lên cướp lấy Tiêu Điền ôm vào lòng.

Nhìn thấy Tiêu Điền đã an toàn, tôi thở phào một hơi. Sau đó mới ý thức được cơn giận của gã đàn ông đang nhắm vào mình, thần kinh tôi lập tức căng như dây đàn.

Không thể để Lâm Tuyết và Tiêu Điền xảy ra chuyện, tôi cũng không thể để mình xảy ra chuyện.

“Con mẹ nó, con khốn nào vậy, trông mày cũng ngon đấy, trước đây sao chưa từng gặp mày hả?”

Lâm Tuyết bừng tỉnh vội hét lớn, “Anh đừng nghĩ bậy! Cô ấy không phải là hạng người như chúng ta, anh tha cho cô ấy đi...”

Tôi cau mày, cắt ngang lời Lâm Tuyết, “Đừng nói nữa! Loại người chỉ biết hiếp yếu sợ mạnh thế này, chị có cầu xin cũng vô dụng thôi!”

Gã đàn ông cười phá lên, “Con khốn mày cũng hay đấy, ông đây thích hiếp yếu sợ mạnh đấy thì sao, ông đây nếu không không cứng lên thì e lát nữa mày sẽ không vui đâu, ha ha ha ha ha...”

Tôi bị hắn đùa giỡn tới mức tức đỏ mặt, bèn ném chiếc giày cuối cùng trong tay vào đầu hắn, chiếc giày đập trúng ngay mũi của gã đàn ông.

Mặt hắn lập tức in một dấu giày lớn, mũi chảy đầy máu, “Mẹ kiếp, con khốn rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à!”

Tôi hoảng sợ vô thức lùi lại đằng sau một bước, chờ đợi cái tát điếng người sắp quăng lên mặt, nhưng một lúc sau vẫn không cảm giác đau đớn, xung quanh yên tĩnh tới đáng sợ.

Tôi run rẩy khẽ mở mắt, trước mắt tôi, tay của gã đàn ông đã bị giữ chặt lại.

Tôi ngẩn người, nhìn lên liền bắt gặp khuôn mặt của Lý Ninh? Sao anh ta lại lên đây?

Tôi chẳng có quan hệ gì với anh ta, thường ngày không nói chuyện, cũng chẳng có bạn bè gì chung, hôm nay tôi mặt dày đòi lên xe người ta là đã đủ lắm rồi.

Không ngờ anh ta lại tốt bụng như vậy, thấy vẻ mặt tôi là lạ nên mới chủ động đi theo giúp.

Lý Ninh bề ngoài thư sinh, không ngờ lại có võ, gã đàn ông to cao kia không thể giằng tay ra khỏi anh ta, hắn đành chơi võ mồm, “Con mẹ mày biết ông đây là ai không hả? Thả tay ra cho tao.”

Lý Ninh hừ lạnh một tiếng, vung tay hắn ra rồi nói, “Tao mặc kệ mày là ai, đánh mày tao còn sợ dơ tay nữa kìa, một thằng đàn ông lại đi ức hiếp hai cô gái, đúng là rác rưởi!”

“Chỉ sợ chẳng phải là cô gái nữa đâu. “ Vẻ mặt gã đàn ông thoáng hiện lên nụ cười bỉ ổi, “Thế nào, mày chấm con nào trong hai con điếm này?”

Gã đàn ông xoa xoa cằm như một tên lưu manh, tôi buồn nôn thiếu chút nữa ói sạch, “Lâm Tuyết tuy đã hết thời nhưng vẫn còn đẹp, có điều bị chơi nhiều quá rồi."

Nói xong còn tắc lưỡi vài tiếng, sau đó quay đầu đánh giá tôi với ánh mắt như kẻ trộm, “Thế chắc mày chơi con này rồi chứ gì? Thấy mày giúp nó như thế, có lẽ nó cũng ngon đấy phải không?”

Tôi tức đến xì khói, sắc mặt Lâm Tuyết lúc này trắng bệch nhưng vẫn không quên bịt tai Tiêu Điền lại. Đôi mắt ngây thơ của đứa trẻ mở to đầy kinh ngạc. Lâm Tuyết đau xót, chỉ muốn lao lên liều mạng với gã ta.

Lý Ninh lặng lẽ bước lên một bước, chặn ánh mắt của gã đàn ông đang đặt trên người tôi, “Sao thế, biết đánh không lại nên cố ý chọc giận tao để kéo dài thời gian à? Đừng có mơ mộng nữa, trước khi đám đồng bọn của mày tới thì tao dám chắc răng mày đã rơi đầy đất rồi.”

Không ngờ Lý Ninh còn trẻ mà đã manly thế này. Gã đàn ông nổi giận, lao vào muốn đánh Lý Ninh nhưng lại bị anh ta né qua dễ dàng, sau đó anh ta thuận thế đấm một cú vào bụng của gã ta.

Gã đàn ông ôm bụng lùi lại vài bước, có lẽ hắn cũng không phải thứ vô dụng chỉ biết ăn chơi, nếu không đã nằm đất từ lâu rồi.

Lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn đỏ ké như máu, “Con mẹ mày, thằng ranh con dám đánh ông à!”

Lý Ninh khinh thường hừ một tiếng, “Tao đánh mày đó, thì sao!”

Gã đàn ông bắt đầu chửi mắng, “Mày có biết địa bàn này của ai không hả! Đó chính là đại ca tao! Mày dám đánh tao cẩn thận đại ca tao tới lấy mạng chó của mày!”

Đại ca mà hắn nói... chẳng lẽ là tên xã hội đen lúc trước chúng tôi từng tiếp xúc để hãm hại Ngũ Linh?

Tôi nhìn Lâm Tuyết, quả nhiên thấy chị ấy nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh nét gì đó kỳ lạ, sau đó chị ấy cắn môi gật đầu.

Hèn chi... hèn chi lúc đó Lâm Tuyết lại chọn tên đại ca đó, thì ra còn có quan hệ như vậy.

Nghe thấy danh tiếng người đó, lại nhớ tới cách đối xử tàn nhẫn của chúng với nhà họ Ngũ, tôi không khỏi run rẩy. Cơn tức giận ngùn ngụt quên cả sợ hãi giờ đã bay biến hoàn toàn.

“Được, thế kêu hắn tới đi.” Lý Ninh không sợ, vẫn cười nói, “Tao ở đây chờ mày, mày không dám đánh thì tao giúp mày?”

Tôi ngẩn ra, suy nghĩ đầu tiên là Lý Ninh không biết người gã đàn ông nhắc tới là ai nên mới to gan như thế. Tôi vô thức muốn ngăn anh ta lại nhưng cũng đã muộn, gã đàn ông đã gọi điện đi.

“Alo, đại ca! Em... em bị người ta ăn hiếp!" Gã đàn ông vừa cầm điện thoại đã bắt đầu tố khổ, nhìn mà tôi chỉ muốn đạp hắn hai cái, thực tế tôi cũng đã làm như thế.

Vì chân không đeo giày nên hiệu quả không bằng khi đi giày cao gót, tôi nhìn đi nhìn lại, cuối cùng nhắm vào mông gã đạp xuống.

Tuy tôi không khỏe lắm, nhưng cú này cũng làm hắn xấu mặt. Gã đàn ông không hề đề phòng liền bị ngã thê thảm, hắn quay đầu trừng mắt nhìn tôi, “Con khốn này, dám đánh lén tao à!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.