Vực Sâu Ham Muốn

Chương 250: Điện thoại đang mở



Người tôi bỗng run lên, vô thức ngẩng đầu nhìn Lý Ninh đầy nghi ngờ. Lý Ninh nhún vai, không biết là đang thừa nhận là anh ta làm hay là không biết chuyện này. Điện thoại đang mở, tôi cũng ngại hỏi.

“Có biết là do chuyện gì không?” Tôi cau mày, “Cô ta dù sao cũng là con gái, giờ bị đánh gãy chân phải làm sao bây giờ.”

“Chị cũng nghĩ như thế.” Lâm Tuyết thở dài, “Chị cũng gọi điện cho Ngũ Trương báo chuyện Ngũ Linh đang ở chỗ bọn chị, sau đó mới biết hắn bị sa thải rồi.”

Hắn bị sa thải rồi sao? Đây là chuyện tốt, không cần tôi ra tay hắn cũng tự gặp quả báo, tại sao nghe giọng Lâm Tuyết lại không vui thế nhỉ?

Tôi còn chưa kịp hỏi, Lâm Tuyết đã nói ra, “Ngũ Trương không nói nguyên nhân, nhưng chị cảm thấy trước đây hắn gây chuyện lớn như thế vẫn chẳng xảy ra chuyện gì, thì lần này sao lại bị sa thải chứ, chúng ta có cần cho người điều tra không?”

“Được, để em nghĩ cách, lát nữa sẽ gọi cho chị.”

Nếu thật sự không được nữa chỉ còn cách mặt dày nhờ Nhạc Hằng giúp đỡ, tốt xấu gì cũng có thể gặp được anh.

Thoáng chốc mặt tôi đã đỏ ửng lên, trong lòng thầm mắng bản thân quá mê trai, nhưng dù sao tâm trạng tôi đã vui lên rất nhiều.

Sau khi cúp điện thoại, Lý Ninh trừng mắt nhìn tôi, sau đó anh ta ngả người vào ghế lái mở miệng, “Sao thế, cần tôi giúp không?”

Tôi nghi ngờ nhìn anh ta, “Tại sao cậu lại giúp tôi?”

Nếu anh ta đồng ý giúp thì tất nhiên quá tốt, tôi cũng không thể mỗi khi có chuyện là chạy tới nhờ Nhạc Hằng giúp đỡ. Ngoài tìm cái cớ để gặp anh ra, thì thật sự tôi không tìm được ai có thể giúp đỡ cả.

“Không có gì, tôi cũng rảnh mà.” Lý Ninh mỉm cười, “Hơn nữa chuyện này xem chừng rất thú vị.”

Trong lòng tôi rất cảm kích anh ta, tôi biết anh ta là người trong mềm ngoài cứng, nghĩ tới Lâm Tuyết, tôi bèn mở miệng hỏi dò, “Nếu như, tôi nói là nếu như, nếu chị La không chịu thì anh có đón nhận người khác không?”

Lý Ninh lại nhìn tôi với ánh mắt cười như không cười, cả buổi tối nay, ánh mắt này đã xuất hiện hơn ba lần, “Thế phải xem là người như thế nào, nếu là cô thì tôi có thể suy nghĩ lại, bạn cô thì thôi đi.”

Tôi cau mày, vấn đề đầu tiên nghĩ tới là Tiêu Điền, cũng đúng, tôi và Lâm Tuyết dù sao cũng thân thiết nên chắc chắn sẽ khuynh hướng Lâm Tuyết, đến nỗi quên mất Lâm Tuyết khác với chị La, chị ấy đã có con rồi.

Người như Lý Ninh tính cách như một đứa trẻ, dù có không để ý chuyện vợ từng kết hôn nhưng cũng không thể không để ý chuyện có con riêng.

Nghĩ thông suốt, tôi đành từ bỏ. Có lẽ hôm sau nên tâm sự lại với Lâm Tuyết. Lâm Tuyết là người tinh tế, chắc chắn sẽ hiểu những chuyện này.

Thở dài một hơi, tôi nhìn chăm chú khuôn mặt Lý Ninh đến mức anh ta không thoải mái sờ sờ mặt, “Cô nhìn gì thế? Mặt tôi có dính gì à?”

Lần này tới phiên tôi trừng mắt nhìn anh ta, “Nếu trên mặt anh có dính gì thì sao giờ tôi mới thấy? Chẳng phải anh nói giúp tôi sao? Làm đi!”

Lý Ninh cười khan, “Tôi nhớ chị La là người luôn bình tĩnh ổn trọng trong mọi việc, sao chị ấy lại có người bạn bộp chộp như cô chứ?”

Thật ra tôi cũng không quá bộp chộp, hơn nữa bệnh trì hoãn còn nặng hơn người khác. Nhưng với chuyện này thì khác, đối với những việc xui xẻo xảy đến với nhà họ Ngũ, tôi thật sự tò mò tới phát điên.

Ước gì ngày nào đó trời giáng sấm sét đánh chết cả nhà bọn họ, sau đó khắc lên mặt mỗi người hai chữ “Khốn nạn” thì thật quá tốt.

Nhà họ Ngũ tuy không bị sét đánh, nhưng cũng không khác biệt lắm.

Tôi mở to mắt nhìn Lý Ninh gọi vài cuộc điện thoại, sau đó cười khanh khách kể lại mọi chuyện.

Tôi ngồi trên ghế lái phụ, ánh mắt thẫn thờ lắng nghe giọng nói của Lý Ninh, chỉ cảm thấy đời quá nhiều bất ngờ.

Không phải bọn họ không bị quả báo mà là chưa tới lúc thôi. Quả nhiên ông trời có mắt, cả nhà họ ác độc như thế cuối cùng cũng nhận lấy trừng phạt thích đáng.

Tôi có thể yên lòng rồi, cuối cùng không cần mỗi ngày sầu não trằn trọc nghĩ cách báo thù, hoặc lo lắng một ngày nào đó bọn họ tới cửa gây chuyện.

Lý Ninh đúng là rất giỏi, cuộc điện thoại đầu tiên đã biết được nguyên nhân Ngũ Trương bị sa thải, không ngờ Ngũ Trương bị bắt quả tang nhận phong bì.

Gan Ngũ Trương rất nhỏ, trong bệnh viện có một số bác sĩ có chỗ dựa lớn nên cầm phong bì rất tiện tay, lãnh đạo ai cũng nhắm con mắt mở con mắt cho qua, Ngũ Trương không có chỗ dựa, nhìn thấy đám bác sĩ ăn được kha khá bên ngoài nên cũng đỏ mắt thèm thuồng.

Thật ra hắn đã chịu đựng lâu như thế cũng sẽ không phá lệ dẫn tới bị bắt, tôi nói với Lý Ninh điểm bất thường này, Lý Ninh lại tra một lần nữa, lý do Ngũ Trương nhận phong bì là vì bố hắn cần gấp tiền phẫu thuật.

Ngũ Trương tuy là tên khốn, nhưng lại là người con có hiếu. Song mới đây bố hắn vừa mới dùng một số tiền lớn để phẫu thuật, giờ lại cần gấp tiền nữa, chẳng lẽ bệnh nặng hơn rồi?

Nghe tôi nói xong, Lý Nghi lại tiếp tục điều tra, thì ra bà Kim Hoa tằng tịu với ông hàng xóm kế bên nhà, chuyện đồn ra, bà ta ngay cả cửa cũng không dám bước ra, chỉ sợ bị hàng xóm mắng nhiếc.

Ở nơi thôn quê khép kín chú trọng truyền thống nhất, nếu ở thời xưa, chuyện lang chạ sẽ bị dìm lồng heo, tuy giờ đã thoáng hơn nhưng khó tránh khỏi bị người đời xì xào chỉ trỏ, Kim Hoa lại là người sĩ diện, cả ngày chỉ ở trong nhà lau nước mắt.

Đáng lẽ ông chồng cả ngày nằm liệt giường sẽ không biết được chuyện này, nhưng không ngờ hàng xóm xung quanh viện cớ vì tốt cho ông ta mà đứng trước cửa làm ầm ĩ lên.

Ông chồng vừa nghe thấy mình bị cắm sừng, đáng giận hơn người vợ tuy thô lỗ nhưng ngày thường cũng coi như hiền dịu này lại lên giường với một ông già, ông ta tức đến mức hộc máu trở thành người thực vật.

Tất cả mọi chuyện giờ đã rõ, cả nhà họ Ngũ ác độc ai nấy đều chịu sự trừng phạt thuộc về mình, tâm trạng tôi sảng khoái như bầu trời sau mưa, ánh mắt đầy nét cười vui vẻ.

Lý Ninh đột nhiên xen vào một câu, “Sao cô vui như thế?”

Tôi hơi ngẩn người ra, trong lòng thầm nhủ do anh ta không biết ân oán giữa tôi và nhà họ Ngũ, “Tôi và nhà họ xảy ra nhiều chuyện, ừm, có thể nói là kẻ thù lẫn nhau, bây giờ tôi còn chưa ra tay họ đã gặp quả báo, tôi đương nhiên vui rồi.”

Lý Ninh thiếu chút nữa cười gập người, mặt tôi ngơ ra nhìn anh ta, có gì đáng cười à?

Nhìn thấy cái mặt ngây thộn của tôi, Lý Ninh khó khăn lắm mới nín cười được, anh ta làm động tác lau nước mắt rồi mới mở miệng, “Đừng nói cô nghĩ nhà bọn họ bị trời phạt thật chứ?”

Tôi ngu người, cảm giác buổi tối hôm nay dường như không mang não ra ngoài, “Chẳng lẽ không phải sao?”

“Tất nhiên là không, không phải là cô làm có nghĩa là người khác làm.” Lý Ninh nhìn tôi như nhìn một con ngu, sau đó còn vỗ lên đầu tôi vài cái, tôi tức giận hất tay anh ta ra.

Trước đây tôi còn lên giọng người lớn dạy dỗ tên nhóc chưa trưởng thành này, giờ lại anh ta xoa đầu tôi như thú cưng, cơn tức này sao tôi có thể nuốt trôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.