Độc Vương Cốc

Chương 2



Trời tảng sáng, một thân ảnh nhỏ gầy như thường lệ đúng giờ lui tới phòng bếp báo danh.

Trong phòng bếp , lão Triệu đang bận rộn bên bếp lò và cũng một số thực phẩm hỗn lọan để chế thức ăn , như mắt vần liếc nhìn thoáng qua thân ảnh nhỏ gầy của Tiểu nha đầu vừa đến miệng lập tức hé miệng cười.

“Sớm vậy Hồng Diệp. Đợi lát nữa cháo khoai lang cũng sắp chín.”

“Thơm quá nha, Triệu gia gia nấu cháo khoai lang là ngon nhất .”

Hồng Diệp ở ngoài cửa đã nghe đến từng trận mùi, nhịn không được một hơi chạy đến lão Triệu bên cạnh, cổ vươn dài ra vẻ mặt thèm nhỏ dãi nhìn nồi cháo được bắt trên bếp lò ..

“Chẳng lẽ trừ ngoài ra cháo khoai lang , Triệu gia gia nấu cái khác ăn cũng không sao?”

Lão Triệu giả vờ giận tay nắm thắt lưng, cúi đầu nhìn cái đầu đã đến hắn trước ngực Hồng Diệp.

Thời gian qua thực nhanh mới đó trong nháy mắt Hồng Diệp đi vào trong cốc đã muốn được năm năm . Khi Nàng theo vào cốc tâm còn sợ hoảng loạn như đến bây giờ thì làm mọi người làm trong cốc phải đau đến tận xương tỉ vì những trò nghịch phá của nàng như tính tình nàng cũng rất nhu thuận thông minh, đoàn người lúc đầu theo lo lắng, đến bây giờ mặc dù có khi vẫn sẽ thay nàng một phen mồ hôi lạnh , bất quá may mà đều có nguy hiểm, cũng không có đối mặt xúc phạm đến thiếu chủ tối kỵ, bình an sống đến bây giờ.

“ Ái không phải đâu, chỉ cần là Triệu gia gia nấu đều ăn ngon, Hồng Diệp thích nhất là những món do Triệu gia gia nấu .”

Hồng Diệp tay nhỏ bé lôi kéo Triệu gia gia ống tay áo, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ hé nụ cười ngọt làm nũng nói.

“Ha ha ha, thật không uổng công Triệu gia gia như vậy thương ngươi.”

Lão Triệu được dỗ tâm vui vẻ , đắc ý cười thoải mái vui vẻ theo trên bàn cầm lấy phần bánh đậu xanh đã chuẩn bị từ sớm đến nàng trước mặt.

“Hồng Diệp, ngươi ăn trước này bánh đậu xanh trước , chờ Triệu gia gia chuẩn bị tốt đồ ăn sáng, ngươi cho mang trở về.”

“Cám ơn Triệu gia gia.”

Hồng Diệp hai mắt sáng lên, cao hứng cầm bánh đậu xanh ngồi ở một bên băng ghế -- đó là vị trí của nàng khi đến phòng bếp và bắt đầu ăn bánh .

“Tốt lắm, tốt lắm, cháo nấu chín rồi .”

Lão Triệu đem cháo đổ vào một tô lớn , và đổ ra tô nhỏ cho vi cọng rau ngâm cùng đậu vào cháo chuẩn bị tốt rồi màng cũng hai cái chén thìa bỏ lên khay .

Cùng thời gian, Hồng Diệp cũng đem đĩa bánh đậu xanh ăn xong rồi đặt lên bàn một bên, tiếp nhận lão Triệu bưng tới khay, nhu thuận nói cám ơn , thật cẩn thận bưng đồ ăn sáng cáo biệt rời đi.

Lão Triệu cười nhìn Hồng Diệp nho nhỏ thân ảnh rời đi, trên mặt tươi cười chậm rãi .

Năm năm ! Hồng Diệp nha đầu ngoài miệng mặc dù không hề ầm ỹ phải rời khỏi, nhưng là mọi người trong lòng đều hiểu được, Hồng Diệp kỳ thật chưa từng buông tha cho y tưởng rời đi nơi này niệm trong đầu.

Mà bọn họ, có bao nhiêu năng lực đủ lớn để lưu lại nàng bao lâu ?

Chỉ hy vọng ngày nào đó không cần quá sớm xảy ra, nếu không trong cốc già trẻ lớn bé chỉ sợ đều khổ sở cực kỳ.

“Sáng sớm muốn ngươi lấy cái đồ ăn sáng, ngươi lại chạy đi đâu?”

Vừa bước vào cửa phòng, một âm thanh như sấm tiếng hô pha lẫn giận tức hướng nàng bổ tới, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp co rúm lại, kiên trì đi đến, chạy nhanh đem đồ ăn sáng trên khay đặt ở mặt bàn sợ hãi nâng mắt nhìn người ngồi ở giường, mang vẻ mặt của nam nhân thịnh nộ .

Nam nhân này tính tình, theo nàng nhận thức hắn đến bây giờ và

năm năm trước đều không thay đổi gì.

Hơi không hài lòng rời giường khi cơn tức vần còn tràn đầy tựa như một con sư tử đang thịnh nộ muốn xé rách kẻ kịch ..

“Như thế nào, lại chổ lão Triệu lấy xíu điểm tâm mà lâu thế ? Ngươi rõ ràng là ở phòng bếp mà quên đường đi về “

Con ngươi đen nhíu lại, chú ý tới miệng nàng dính xíu bánh đậu xanh một phen nháy mắt bốc hỏa .

“Hảo.” Một đạo thật nhỏ như tiếng muỗi kêu không sợ chết.

Nha đầu kia là chán sống ! Con ngươi đen hung hăng trừng mắt nhìn mắt nàng buông xuống khuôn mặt nhỏ nhắn. Nàng càng muốn chạy trốn cách hắn, hắn càng không cho nàng như nguyện.

“Ngươi đã ở lão Triệu nơi đó ăn qua điểm tâm, như vậy đồ ăn sáng ngươi cũng không cần ăn , đi ra phía sau núi độc hoa hái hoa và ma phấn độc cho ta .

“Dạ .” Hồng Diệp cũng không nhiều làm giải thích , xoay người rời đi, âm thầm may mắn chính mình mới vừa có ăn chút điểm tâm . Dù sao nàng thường bị phạt không cho phép ăn cơm, đây cũng không phải lần đầu tiên.

Nàng làm bộ dáng chẳng có gì .

Làm cho Âu Dương Liệt thâm thấy chói mắt, xem ra hắn đối nha đầu kia quá rộng dung.

“Cho ta đứng lại.”

“Thiếu chủ, còn có chuyện gì sao?”

Hồng Diệp xoay người lại, trong lòng ngầm bực chính mình mới vừa rồi biểu hiện đã sai để hắn thấy được.

Nàng đối hắn đã hiểu biết ý của hắn làm cho hắn càng thấy khó chịu căm tức hơn .

“Ta thay đổi chủ ý, ngươi trước tiên ở một bên hầu hạ ta ăn xong đồ ăn sáng hãy đi i.”

“Dạ “ Nàng chủ động cầm lấy thìa, xốc lên cái tô và cho từng thìa cháo khoai lang vào chén để trước mặt hắn , từng trận ngot mùi thơm cuả mùi chào khoai lang xong lên mũi, làm nàng nhịn không được nuốt nước miếng. Sớm biết rằng thế lúc ở phòng bếp nên ăn vụng một chén mới đùng .

“Ta sẽ nói cho lão Triệu, nếu là về sau ,quá sớm lại cho ngươi ăn ịu chút tâm, ta sẽ hắn liên tục một tháng cũng không dùng ăn đồ ăn sáng” Dám ảnh hưởng đến hắn tâm trạng khi dùng điểm tâm sáng , hai người kia đều đừng có để dàng được hắn bỏ qua ..

“Người xấu.” Mơ hồ không rõ thấp giọng lẩm bẩm nói.

“Ngươi có lá gan thì hãy nói lớn cho ta nghe một lần.” Con ngươi đen nheo lại i, hung hăng nhìn chằm chằm nàng buông xuống khuôn mặt nhỏ nhắn.

Nàng ngay cả đầu nâng cũng không dám nâng lên, cũng không dám

ở cổ họng lên tiếng, thế này mới vừa lòng cho hắn dùng bữa, nhưng mày kiếm của hắn vẫn hờn giận nhíu chặt.

Nha đầu kia đối hắn là khẩu phục tâm không phục, bất quá vô phương, chỉ cần không phải rất làm càn, hắn có thể dễ dàng tha thứ g mạng nhỏ của nàng .

Có lỗi !!

“Cái gì?” Âu Dương Liệt đột nhiên nhíu mày ngẩng đầu, hắn rõ ràng có nghe được kỳ quái tiếng vang.

Tầm mắt đảo qua bên cạnh buông xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt dừng ở nàng hai tay vòng lại trước bụng .

“Thì ra là thế, đã đói bụng? Vậy ngồi xuống ăn đi!” Con mắt đen

xẹt qua một chút lạnh lung trên khuôn mặt tuấn khốc mặt không chút thay đổi.

Hồng Diệp nghe vậy, hai mắt sáng lên như vẫn hồ nghi ở ánh mắt hắn lạnh lung .

“Ở ta còn không thay đổi chủ ý

Trước khi ta con chưa thay đổi chủ ý còn không nhanh ngôi xuống ăn “

Trầm thấp âm thanh cảnh cáo vang lên , thân ảnh nhỏ động tác nhanh chóng ở hắn đối diện ngồi xuống, chủ động lấy thìa đổ cháo khoai lang vào chén ăn , khóe miệng mang cười, cảm thấy thật ngon .

Mới ăn hai có hai thìa , một trân đau nhanh ở bụng nàng nhanh chóng truyền đến và đau đớn càng ăng lên , Hồng Diệp khuôn mặt nhỏ nhắn nhất bạch, hai tay ôm bụng, nàng đã biết hắn không có khả năng đột nhiên trở nên có lòng tốt như vậy.

Trong suốt hai tròng mắt hàm oán trừng lại ánh mắt nhàn nhã hưởng thụ đồ ăn sáng, không nhìn nàng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch cắn răng oán hận nói.

“Ngươi lại hạ độc ta

Âu Dương Liệt mặt vẫn bình thường như trước chậm rãi ăn đồ ăn sáng, không nhanh không chậm .

Hồng Diệp tìm được giải độc thảo dược ăn vào sau, cái miệng nhỏ nhắn căm giận bất bình thì thầm, nhưng vẫn một mặt theo Âu Dương Liệt phân phó, cẩn thận tuyển chọn độc hoa, chuẩn bị ma chế thành độc phấn.

“Đáng giận! Sớm hay muộn có một ngày, ta nhất định sẽ ở ngươi trên người hạ độc, chờ coi tốt lắm.”

“Đời cả này ngươi là không có khả năng đối hắn hạ độc.”

Đột nhiên, mỉm cười thanh âm ôn nhu vang lên, một vị tuổi chừng ba mươi đến tuổi xinh đẹp phụ nhân, chậm rãi đi vào nàng bên cạnh.

“ Dì Quế , lời này dì nói với ý tứ gì?”

Hồng Diệp nhìn thấy người tới, khuôn mặt nhỏ nhắn cười mở ra, chạy về phía của nàng ôm ấp.

Dì Quế đau lòng khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng . Nàng chính là nghe được tin tức, biết nha đầu kia sáng sớm liền chọc giận thiếu chủ, lại bị hạ độc nên mới đến xem một chút .

Nha đầu kia đi theo thiếu chủ bên người, tuy rằng mạng nhỏ là tạm thời giữ được, nhưng ngày cứ bị hạ độc thế vẫn không tốt , ta nhất định phải cái biện pháp tốt giúp cho nha đầu ấy mới được.

“Hồng Diệp, ngươi khả năng không biết, thiếu chủ mới trước đây từng uống qua tây vực xích liên xà huyết, cho nên hiện tại hắn là bách độc bất xâm, đối với hắn hạ độc cho hắn chết không có khả năng “

“Cái gì?” Hồng Diệp nghe vậy kinh hãi. Kia đáng giận nam nhân, hắn đã là một người hạ độc xuất thần nhập hóa , hiện tại hắn còn bách độc xâm nhập ! Nói như vậy, nàng này cả đời đều đừng nghĩ muốn báo thù.

Dì Quế nhìn nàng đả kích khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hiểu rằng nàng đã hiểu , cảm thông tâm tình của nàng, nhưng sự thật dù sao cũng là tàn nhẫn, Hồng Diệp cũng chỉ có thể sớm làm tiếp nhận .

“Hồng Diệp, ngươi nếu thật muốn báo thù, dì Quế có thể chỉ một cái khác phương pháp, nếu thành công trong lời nói, nói không chừng ngươi đời này không bao giờ làm việc gì phải nhìn vào sắc mặt của thiếu chủ , hơn nữa hắn cũng sẽ không đối với ngươi hạ độc.”

Dì Quế cười đến bí hiểm. Phương pháp này là nàng suy nghĩ đã lâu đây là cách tốt nhất có lợi cho nàng và mọi người .

“Biện pháp gì? Có phải là Quế di rốt cục nguyện ý nói cho ta biết cách nào để có thể đi ra khởi Độc vương cốc, đi ra khói độc rừng rậm biện pháp ?” Hồng Diệp khuôn mặt nhỏ nhắn mặt lộ vẻ sắc mặt vui mừng , tin thần thật cao hứng. Nghĩ đến có thể rời đi Độc vương cốc. Vĩnh viễn thoát khỏi Âu Dương Liệt, nàng liền vui vẻ hoa tay múa chân. Chẳng qua, dì Quế thật sự nguyện ý nói cho nàng sao?

“Không phải.” dì Quế thở dài, thương hại nhì chăm chú vào thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm của nàng .“Kia còn có cái gì biện pháp đâu?” Hồng Diệp nhụt chí hỏi. Nàng chỉ biết dì Quế làm sao có thể hội nói cho nàng, có lẽ nên trong cốc mọi người không ai nguyện ý mạo hiểm đắc tội Âu Dương Liệt nguy hiểm nói cho nàng.

“Nghĩ biện pháp làm cho thiếu chủ thích ngươi, thương ngươi.” Đúng vậy, đây là nàng nghĩ ra tốt nhất biện pháp. Cứ như vậy, Hồng Diệp chẳng những khả miễn trừ bị thiếu chủ bắt nạt, cũng khả vĩnh viễn ở lại Độc vương trong cốc.

“Ta không cần!” Nghe vậy, Hồng Diệp vội nói , đột nhiên kinh sợ lui mấy bước, kêu thảm thiết thanh. Nàng tuy rằng mới mười tuổi, nhưng là tỉnh tỉnh mê mê biết thích là cái gì ý tứ, muốn nàng bị cái kia người xấu thích , sau gắn bò cả đời, chẳng kêu nàng đi tìm chết có vẻ mau.

“Vì sao? Hồng Diệp, ngươi thực hiểu rỏ trong lời ta mới nói sao ?” Dì Quế bị nàng kịch Liệt phản ứng cấp làm sợ, lo lắng lại hoài nghi nhìn nàng.

“Đương nhiên...... Biết, rât hiểu ...... Biết, dù sao ta không cần cùng người xấu cùng một chỗ là được.” Tuy rằng không phải thực sự hiểu được, nhưng ước chừng biết, dù sao kết quả muốn cùng cái kia ác Liệt nam nhân tại cùng nhau thật lâu thật lâu là được.

“Hồng Diệp ngươi hãy nghe ta nói --”

“Ta không thích nghe!”

Hồng Diệp phản ứng như bị độc xà mãnh thú đuổi theo, cầm lấy hảohoa hái được bỏ vào cái giỏ bỏ chạy đi .

“Hồng Diệp...... Nha đầu kia khinh công khi nào trở nên tốt như vậy?” Nhìn nháy mắt biến mất thân ảnh, dì Quế bất đắc dĩ thở dài.

Xem ra phương pháp này là không thể được. Không nghĩ tới Hồng Diệp nhưng lại sợ thiếu chủ sợ đến loại tình trạng này, hoặc là không nên nói là sợ, mà là chán ghét. Một khi đã như vậy, kia chỉ có thể ý khác, mệt nàng còn cho rằng đó là phương pháp tốt một đẹp cả đôi đường .

Á !!!!

“Đáng sợ, đáng sợ, dì Quế nhưng lại nghĩ ra phương pháp này! Muốn cho mình thích người xấu , phương pháp này rất khủng bố, ta chết cũng không cần!” Hồng Diệp hiện tại nỗi khiếp sợ vẫn còn, nhưng ma chế độc phấn tay nhỏ bé chưa từng ngừng nghỉ. Đối với cái kia nam nhân, nàng là chán ghét đến cực điểm, nếu có cơ hội làm cho nàng rời đi Độc vương cốc, nàng tuyệt đối sẽ không nghỉ ại cùng hắn có gì liên hệ .

Rời đi Độc vương cốc này ý niệm trong đầu, thủy chung chiếm cứ ở nàng trong đầu, năm năm đến chưa từng không lúc nào không bỏ qua , hiện tại nàng chờ là một cái cơ hội, một cái có thể rời đi Độc vương cốc thuận lợi thông qua khói độc rừng rậm .

“Ngươi miệng ở nói thầm cái gì?”

Phía sau đột nhiên truyền đến trầm thấp không hờn giận tiếng nói, làm Hồng Diệp nhỏ gầy thân mình toàn bộ kinh nhảy dựng lên, tay nhỏ bé vỗ về ngực, xoay người nhìn về phía khung cửa cao lớn thân ảnh.

Bởi vì bị che , nàng xem không rõ trên mặt hắn vẻ mặt, hắn cao lớn thân hình sở tản mát ra mãnh Liệt uy hiếp, cũng rất nan tính làm cho người ta bỏ qua.

“Thiếu...... Chủ, người đến khi nào?” Nàng những mới vừa nói của nàng hắn có nghe được không ? Nàng tâm tình không yên bất an khẩn trương nhìn hắn .

“Hạn ngươi một cái canh giờ nội đem độc phấn ma chế tốt , đi phòng bếp lấy thức ăn trưa mang đến cho ta , nếu làm không đúng thời hạn ngươi cũng không được ăn trưa “

Âu Dương Liệt con ngươi đen nhìn chung quanh toàn bộ phòng luyện độc , hình những kê để những bình độc dược đều là hắn tỉ mỉ điều phối độc dược, có chỉ cần nhẹ nhàng nhất dính, là có thể trong nháy mắt vong mạng ; Ánh mắt cuối cùng dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng , ánh mắt có chút đăm chiêu, không nói một câu một hồi sao thân ảnh cao lớn không tiếng động rời đi.

Hắn này vừa đi, Hồng Diệp nhất thời thở ra, tay nhỏ bé khẽ vuốt ngực, để an lại nhip tim đập hỗn loạn .

Xem ra hắn là không có nghe đến nàng mới vừa rồi lầm bầm lầu bầu trong lời nói. Nàng phải nhanh tay hơn để làm cho xong đã muộn rồi nếu không cơm trưa cũng không được ăn .

“Hồng Diệp.”

Một tiếng gọi thấp giọng , làm cho nàng đang chuyên tâm chế ma dược dừng tay làm ngạc nhiên ngẫng đầu .

Vừa thấy, hai mắt nàng sáng lên, ánh mắt nhìn thẳng người tới trong tay bánh bao thịt, không thể dời ánh mắt.

Bánh bao thịt mùi,làm cho nàng cơ bản xem nhẹ chuyện đói khát trở nên khó có thể khống chế.

“Mạc đại ca, ngươi là đặc biệt lấy bánh bao thịt cho ta ăn sao?”

Mạc Ngôn như trước vẫn không nói lời nào tay đưa bánh bao thịt cho nàng . Hồng Diệp cũng không khách khí, rất nhanh tiếp nhận, từng ngụm từng ngụm ăn đứng lên.

Quá cảm động! Nàng chỉ biết trong cốc toàn người tốt chỉ trừ bỏ cái kia người xấu ở ngoài, mỗi người đều rất thương yêu nàng, tuy rằng Mạc đại ca nói rất ít, nhưng là đối nàng cũng thực tốt quan tâm .

Mạc Ngôn nhìn nàng ăn bánh bao bộ dáng, khóe miệng giơ lên một chút ý cười. Hắn chú ý tới nàng dính có độc phấn ở ngón tay đụng đến bánh bao thịt, một ngụm bị nàng ăn vào miệng, nhưng nàng lại bình yên vô sự, xem ra Hồng Diệp đối độc dược đã có thể chống cự.

Hắn xem Hồng Diệp trở thành người nhà mình là một muội đối với nàng chiếu cố , tuy rằng miệng hắn không nói, nhưng hắn đối của nàng quan tâm tuyệt không thiếu.

“Hồng Diệp, ngươi là một người thông minh, ta biết ngươi thực chán ghét thiếu chủ, nhưng là vì chính mình tốt , đừng dễ dàng chọc giận hắn. Cùng thiếu chủ sớm chiều ở chung năm năm, ngươi hẳn là thực hiểu biết hắn, thiếu chủ tuy rằng hỉ nộ vô thường, nhưng chỉ đừng phạm đến hắn, ngươi tuyệt đối có thể bình yên qua ngày .”

Nghe Mạc Ngôn nói vừa xong, cơ bản đang mở to miệng ăn bánh bao Hồng Diệp ngừng lại bị nghẹn họng nhìn trân trối nhìn hắn, kia bộ dáng rất giống gặp quỷ giữ ban ngày .

“Làm sao vậy?” Mạc Ngôn nhướng mày. Hắn mới vừa có nói sai cái gì sao? Nếu không của nàng phản ứng vì sao là như thế này.

Hồng Diệp kinh ngạc nhìn hắn, nhanh nuốt vào miệng đồ ăn, cho bị nghẹn tiếp theo tay nhỏ bé mới kích động chỉ vào hắn nói:“Mạc đại ca, ngươi biết không? Đây là ta nhận thức ngươi năm năm đến, ngươi nói nhiều nhất một lần.”

Mạc Ngôn nhìn nàng . Nha đầu này thật sự muốn cười cũng không đươc muốn khóc cũng không xong .

Hì nếu nha đau kia không phải thông minh tinh quái thì mọi người trong cốc làm sau yêu thương nàng .

“Ta đi , mới vừa rồi những gì trong lời nói của ta , hy vọng ngươi suy nghĩ một chút đến .”

Nhìn chăm chú vào Mạc Ngôn rời đi bóng dáng, Hồng Diệp miệng miễm cười .

Mạc đại ca nói rất đúng, năm năm thời gian, làm cho nàng mười phần hiểu biết Âu Dương Liệt tính tình, có khi bằng mặt không bằng lòng, là nàng không muốn thuận theo, sẽ làm nàng ngẫu nhiên làm ra chọc giận hắn, cũng sẽ làm cho nàng gieo gió gặt bão.

Dì Quế cùng Mạc đại ca trong lời nói, nàng phải cẩn thận suy nghĩ một chút, nàng không nên lại làm cho những người quan tâm lo lắng cho nàng phải chịu them vất vả . Tuy rằng phương pháp của dì Quế nàng là tuyệt đối không thể có thể đi làm, nhưng muốn cùng Âu Dương Liệt chung sống hoà bình, này đối nàng mà nói cũng không khó, đó xem nàng có nguyện ý hay không mà thôi.

Tại đây một khắc, nàng giống nhau nháy mắt trưởng thành không ít. Nếu nàng không thể đối hắn hạ độc, như vậy phải học hết tất cả cách thức hạ độc của hắn , ít nhất làm cho chính mình sẽ không lại thụ hại.

Trước mắt chờ đợi thời cơ đó là điều duy nhất có thể làm, nếu là một ngày kia có thể thuận lợi rời đi Độc vương cốc, nàng cũng sẽ rất nhớ mọi người trong cốc đã yêu thương nàng .

Ăn xong một ngụm bánh bao cuối cùng , vội vàng lại trở lại công việc đang làm . Nếu quyết định, theo giờ khắc này bắt đầu, nàng sẽ cẩn thận cẩn thận.

Nàng bước đầu tiên phải làm chính là không thể lại chọc giận Âu Dương Liệt, cùng hắn chung sống hoà bình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.