Sau đó, nàng kéo đai lưng của Bích Hoa ra, “Vậy thì muội sẽ dùng cái này để đánh với Nhị tỷ!”
Nói xong, Trường Ca Nguyệt ngáp lần nữa, mà Bích Hoa nhất thời bị dọa sợ vội vàng nắm chặt váy của nàng.
“Tiểu thư, nô tỳ…” Xém tí nữa là nàng…
Trường Ca Ngữ Tình cả kinh, nàng thế nhưng lại không nhìn thấy người quái dị kia làm thế nào có thể đi đến bên cạnh Bích Hoa, hừ!
“Đồ vô dụng!” Trong nội tâm không hiểu rõ ngọn nguồn, nàng chỉ có thể trút giận lên đầu nha hoàn của mình.
Chẳng qua chỉ là một người đầy tớ, nàng thật lòng không có bao nhiêu hứng thú. “Nhị tỷ, tỷ chuẩn bị xong chưa?”
Trường Ca Ngữ Tình chống lại đôi mắt lạnh nhạt của Trường Ca Nguyệt, đột nhiên thất thần, chẳng lẽ kẻ quái dị đột nhiên thay đổi?
Sau đó lại lắc đầu, không thể nào, lại nghĩ đến hôm nay ở Ôn phủ, Văn Hào công tử đối với võ công của nàng rất tán thưởng, nhất thời đối với bản thân mình rất có lòng tin!
Trường Ca nguyệt chẳng qua chỉ là một kẻ xấu xí bị người ta chán ghét, là một phế vật không hơn không kém!
“Xem roi!” Trong mắt Trường Ca Ngữ Tình lộ ra một tia tàn nhẫn, trực tiếp hướng về phía mặt của Trường Ca Nguyệt mà vung roi xuống.
Trường Ca Nguyệt lười biếng ngáp lần nữa, ngoái đầu lại nhìn đôi mắt nàng bỗng trợn to khi thấy ở cổ tay của Trường Ca Ngữ Tình có một đôi vòng tay màu xanh ngọc bích.
Đôi mắt vốn dĩ lạnh nhạt đột nhiên xẹt qua một tia tàn khốc!
Trường Ca Ngữ Tình đương nhiên nhìn ra được sự biến hóa của Trường Ca Nguyệt, đắc ý cười một tiếng, “Muội muội, ngươi đang sợ…”
Lời còn chưa nói xong, đai lưng của Trường Ca Nguyệt trong nháy mắt quấn lấy trường tiên của ả.
Trường Ca Nguyệt một tay giữ chặt trường tiên của ả, một tay nắm chặt cằm của nàng ta.
“Vòng tay này ngươi lấy được ở đâu? Nói!”
Trường Ca Ngữ Tình bị kinh biến trước mắt hù sợ, nói nàng sợ hãi Trường Ca Nguyệt còn không bằng nói nàng vẫn chưa tiếp nhận được chuyện đang xảy ra trước mắt nàng thì đúng hơn.
“Ngươi, ngươi…”
Trường Ca Nguyệt một đôi thủy mâu không còn tia lười biếng mà là tàn khốc vô tận. nàng trở tay kéo lấy trường tiên của ả, sau đó đoạt lấy nước tiêu nóng trên tay của Bích Trúc.
Khóe môi khẽ nhếch, nàng dùng sức đẩy Trường Ca Ngữ Tình ngã xuống đất, nắm lấy cằm của ả, sau đó hắt nước tiêu vào mặt nàng ta.
Trường Ca Ngữ Tình không ngừng giãy giụa, nước tiêu nóng cứ vậy mà chảy vào miệng và mắt của ả.
“Aaaa, đôi mắt của ta… Khụ khụ…ta,…Trường Ca Nguyệt ngươi…Tiện nhân, ta muốn giết ngươi…!”
Trường Ca Ngữ Tình không ngừng giãy giụa, nhưng lại tránh không thoát sự kìm hãm của Trường Ca Nguyệt.
Trường Ca Nguyệt thần sắc có chút dữ tợn trực tiếp lôi Trường Ca Ngữ Tình lại, vừa thấy được kẻ hở, nàng ta định tránh thoát lại bị Trường Ca Nguyệt đạp một cước vào ngực.
“Nói, vòng tay này ngươi lấy ở đâu?”
Đôi mắt của Trường Ca Ngữ Tình giờ phút này đã dính phải nước tiêu nóng, nước mắt không tự chủ mà chảy ra, làm sao có thể để ý đến việc trả lời câu hỏi của Trường Ca Nguyệt.
Trường Ca Nguyệt từ từ ngồi xổm xuống, ánh mắt rơi trên vòng tay màu ngọc bích.
“Bích Trúc, đem phấn vôi lại đây!”
Bích Trúc nhìn mọi chuyện đang phát sinh trước mắt sợ đến đầu óc choáng váng, “Tiểu…tiểu thư, này…này…”
Trong mắt Trường Ca Nguyệt mang theo tia vui vẻ, nhìn Trường Ca Ngữ Tình bị nước tiêu nóng làm cho cả khuôn mặt đỏ như con tôm luộc, vuốt vuốt bình phấn vôi trong tay, cười lạnh.
“Nhị tỷ, nước tiêu nóng này chỉ cần dùng nước sạch rửa qua vài lần thì sẽ không sao. Nhưng nếu ta đem phấn vôi này rắc vào mắt của ngươi, ngươi nói thử xem, cuộc sống sau này của ngươi có thể thê thảm hơn ta hay không?”
Nàng tốt xấu gì cũng là đích nữ, hơn nữa còn là con vợ cả, kế mẫu có thể ngược đãi nàng, có thể ức hiếp nàng, nhưng cũng biết chừng mực. Nhưng Trường Ca Ngữ Tình này bất quá chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, nếu sau này bị mù, e là còn bị đối xử thậm tệ hơn cả người làm!