Sáng ngày hôm sau, sương sớm vẫn chưa tan hết, một chiếc
mã xa từ cổng thành phía nam chậm rãi ly khai thành. Xa phu là một trung niên nam nhân, tuy gương mặt có nhiều nếp nhăn sớm do lao động khắc
khổ, đôi mắt nam nhân vẫn sáng quắc đầy sức sống, hứng khởi đánh xe đi
trên con đường đất đá hướng về phương nam.
Trong xe, hai thân ảnh đang dựa vào nhau, thỉnh thoảng vẩn có thể nghe
tiếng thở nhè nhẹ, hẳn là một trong hai thân ảnh kia không quen với việc phải dậy sớm
Vô Danh cúi đầu xem Cẩn Y Nhiên đang dựa vào lòng mình, cái đầu nhỏ cọ
cọ vài cái, hai mắt nàng nhắm nghiền, nhìn thập phần đáng yêu khiến hắn
không kềm được, khóe miệng khẽ nhếch.
Nhẹ chỉnh tư thế để Cẩn Y Nhiên ngủ càng thoải mái hơn, sau đó lại lẳng
lặng nhìn thiên hạ ngủ yên trong lòng mình, Vô Danh chợt cảm thấy vô
cùng hạnh phúc. Hắn thầm nghĩ muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi, mãi cho
đến cuối cuộc đời mình, che chở, bảo vệ cho Nhiên nhi của hắn.
Bên ngoài, không khí mang hơi thở lạnh lẽo của sáng sớm mùa thu, trong xe, lại là cảnh xuân ấm áp lòng người.
Đúng lúc này, mã xa đột ngột dừng lại. Dao động mạnh này đã hoàn toàn
phá tan cảnh xuân êm ái bên trong, nhưng lúc này xa phu lại hoàn toàn
không để ý đến, vẻ mặt khẩn trương cực độ.
Trước mã xa lúc này đột nhiên xuất hện hơn hai mươi người, ai nấy đều là nam nhân lưng hùm vai gấu, quần áo hỗn tạp, trên thân thể cường tráng
có không ít các vết thẹo, chứng tỏ họ đã trải qua vô số cuộc chiến ác
liệt. Nam nhân khoác mảnh da báo đứng đầu đám người, trên tay cầm một
thanh đao dài bằng thân người, bản đao rộng hơn ba tấc, khí thế hùng hổ
quát lên:
“Muốn sống thì giao tất cả tài sản ra đây”
Cùng với tiếng quát, thanh âm ‘soạt, soạt’ vang lên, đám người trước mắt đồng loạt vung đao uy hiếp, khiến tên xa phu mặt tái nhợt không còn tia huyết sắc, thanh âm run rẩy, hướng vào trong thông báo:
“Đại…đại gia, sơn tặc! Chúng ta phải làm sao đây?!!”
Xe ngựa đột ngột dừng lại cùng liên tiếp tiếng hô quát lằng nhằng, Cẩn Y Nhiên dù ngủ say thế nào cũng bắt buộc phải tỉnh giấc, hai mắt mông
lung nhìn bên ngoài mã xa
Ngày hôm qua Cẩn Y Nhiên hầu như ngủ không được bao nhiêu, đã lên giường trễ lại phải chữa bệnh cho Thanh Phong khiến nàng có chút mệt và thiếu
ngủ, sáng nay lại phải đi sớm cho kịp hành trình khiến Cẩn Y Nhiên vừa
lên mã xa liền ngủ vùi, bất kể trời đất. Phải biết thành Hồng Mao vị trí gần núi, cách thành thị tiếp theo – Bắc Tuyên thành – một ngày đường,
đây cũng là nàng tìm hiểu được khi đi dạo phố mua sắm, nên Cẩn Y Nhiên
quyết định đi sớm, đến thành tiếp theo là vừa lúc trời tối.
Đường đi ngắn nhất đến Bắc Tuyên thành phải xuyên qua Phong Linh sơn,
lại chỉ có một con đường mòn duy nhất, nghe nói sơn tặc trú trên núi
cũng canh vị trí này mà cướp bóc các thương đoàn đi ngang. Cẩn Y Nhiên
cứ nghĩ chúng chỉ quan tâm các thương đoàn với chiến lợi phẩm to lớn,
không nghĩ đến một chiếc mã xa tầm thường này lại thu hút sự chú ý của
sơn tặc nơi đây, quả thật là…không chán được a!
“Mau giao tất cả ra đây!” – Tên hán tử khi nãy đã có vẻ thiếu kiên nhẫn, lại quát lên lần nữa
“Đồng thúc, xảy ra chuyện gì?”
Từ trong mã xa chợt truyền ra một giọng nữ thanh thúy như chuông đồng,
ngữ khí ngây thơ trong sáng khiến những người có mặt đương trường đều
như chìm vào mảnh gió xuân ấm áp. Gã nam tử kia sắt mặt cũng hòa hoãn đi nhiều.
Gã xa phu được gọi Đồng thúc lúc này mới hoàn hồn, nhưng lại không biết
làm sao để trả lời. Nữ hài tử này vừa đáng yêu vừa ngây thơ, hắn không
muốn làm kinh sợ đến nàng.
Xa phu vẫn còn đang lo lắng suy nghĩ, tấm liêm xe được vén lên, người
xuất hiện ngay lập tức khiến không gian xung quanh tỏa sáng.
Một cô bé khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, da thịt trắng noãn trong suốt, gương mặt tròn nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt đen to tròn ngập
nước, ánh mắt mông lung nhìn xuống đoàn người hỗn tạp trước mắt. Cái môi bé nhỏ chu chu như đang hờn dỗi trông thập phần đáng yêu khẽ mấp máy:
“Các thúc bá…sao lại đứng giữa đường vậy?”
Những tên sơn tặc nghe thanh âm trong trẻo chợt giật mình. Bọn họ làm sao vậy? Thế nào lại thất thần trước con mồi chứ?
‘Khụ, khụ’ hai tiếng lấy lại khí thế, tên hán tử đứng đầu lại phải nói
lại một lần nữa, nhưng ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều:
“Tiểu cô nương, nếu có tài sản gì thì hãy giao ra đây”
“A? Tại sao?” – Cẩn Y Nhiên nghiêng đầu, ánh mắt tràn ngặp nghi hoặc
“Vì chúng ta là sơn tặc” – Trong đám sơn tặc, có một tên hán tử khá trẻ tuổi chợt nảy sinh lòng tốt lên tiếng giải thích
“Sơn tặc? Nga, Nhiên nhi đã hiểu” – Cẩn Y Nhiên gật mạnh đầu biểu hiện
nàng cuối cùng minh bạch, rồi như chợt nghĩ đến điều gì, Cẩn Y Nhiên ánh mắt hoảng sợ nhìn bọn sơn tặc trước mặt, mắt dần đỏ lên:
“Thúc thúc…Nhiên…Nhiên nhi nghe nói sơn tặc sẽ…sẽ giết người sau đó…sau
đó lấy đồ của người ta phải không? Các thúc thúc không…không giết Nhiên
nhi được không? Nhiên nhi sợ đau!”
Nói xong Cẩn Y Nhiên đã khóc thút thít, nước mắt rơi lả chả, trông bộ
dạng vô cùng tội nghiệp. Đám sơn tặc thấy thế bỗng luống cuống, chẳng lẽ bọn họ lớn như vậy lại đi ăn hiếp tiểu hài tử chưa biết gì này sao?
Nhưng mà nếu không làm thì người nhà bọn họ sẽ sống làm sao đây?
Trong bọn, gã sơn tặc lớn tuổi nhất cũng là người trầm mặc nhất, từ nãy
đến giờ vẫn không nói lời nào. Lúc này chợt hừ lạnh, ánh mắt sắt bén
quét về phía Cẩn Y Nhiên, trầm giọng:
“Mau đưa ra, đừng nghĩ tiểu xảo này của ngươi có thể lừa được ta”
Giọng nói của hắn tuy không lớn nhưng cũng đủ để đánh tỉnh đám sơn tặc
xung quanh, bọn chúng nghe vậy nghiêm mặt, lại khôi phục khí thế như lúc đầu.
“Bá bá sao lại hung hăng như vậy? Nhiên nhi có lừa bá bá bao giờ đâu
chứ?” – Cẩn Y Nhiên quệt quệt nước mắt, ủy khuất nhìn gã sơn tặc
“Hừm, đừng nhiều lời, giao ra đây” – Tên sơn tặc đã không còn kiên nhẫn, chỉ là một chiếc xe ngựa lại tốn nhiều như thế thời gian khiến hắn vô
cùng bực bội
“Nhiên nhi cũng đâu nói là không đưa, các thúc thúc bá bá sao giận dữ
vậy chứ? Cứ đến lấy có phải nhanh hơn không? Nhiên nhi yếu ớt bé nhỏ thế này làm sao mà khiêng nổi cả đống thứ được chứ”
Cẩn Y Nhiên cúi đầu lầm bầm làu bàu như tểu hài tử khi bị trách phạt,
khiến cả bọn sơn tặc có mấy kẻ khóe miệng khã giật giật, cố gắng nén
cười. Tên sơn tặc đầu lĩnh cũng không để ý đến lời Cẩn Y Nhiên, xoay
người lại ra hiệu cho tay chân tiến lên đoạt chiến lợi phẩm.
Lúc này, sự lạ xảy ra
Hơn mười gã tráng hán tiến về phía mã xa chợt khựng lại, sau đó đột ngột ngã xuống đất, miệng ú ớ không thành lời, tay chân hoàn toàn không còn
theo sự điều khiển của bản thân.
Thủ lĩnh sơn tặc biết xảy ra sự, cả đám vội phóng đến bên cạnh những tên đồng bọn vừa ngã xuống, nhưng, tràn diện cũ lặp lại, lần này toàn bộ
đám sơn tặc đều nằm la liệt trên mặt đất, sắc mặt kinh hoảng lẫn khó
hiểu nhìn Cẩn Y Nhiên. Gã xa phu thấy tình trạng đó thì trợn mắt há hốc
mồm, không tin nổi điều đang xảy ra trước mắt hắn.
Gã đầu lĩnh bọn sơn tặc đang nằm trên mặt đất, ánh mắt oán độc nhìn Cẩn Y Nhiên đầy căm tức. Cẩn Y Nhiên thấy hắn nhìn nàng, khẽ nháy mắt, gương
mặt vô tội thẳng nhìn lại hắn, không chút run sợ, khóe miệng khẽ kéo
thành một nụ cười tà ác:
“Chúc mừng! Các ngài là những khách hàng đầu tiên được vinh dự thử sản
phẩm của bổn cô nương…ngoài xác chết – Hóa Thể hương. Và, để giao dịch
của chúng ta hoàn tất, bước cuối cùng vô cùng quan trọng, đó là…”
Cẩn Y Nhiên nở một nụ cười sáng lạng, nhưng đối với đám sơn tặc đang nằm bất động trên mặt đất chợt nảy sinh một dự cảm vô cùng, vô cùng bất
hảo, và mặt bọn họ triệt để tối đen khi Cẩn Y Nhiên cười càng tươi tắn
hơn, phun ra hai chữ cuối: