Độc Y Nương Tử

Chương 12: Cướp…ân nhân???



Thác Na Dã – trưởng làng của Phong Linh cốc – đã đảm nhiệm vai trò này suốt từ khi cả làng phải di dời đến đây hai năm. Từ đó đến nay, các trai tráng trong làng thành lập nhóm sơn tặc, chặng đường các thương đoàn đi xuyên qua Phong Linh sơn, cướp bóc để nuôi sống người dân nơi đây, chưa từng có tình trạng như thế này xảy ra.

“Lão bá, ngươi định chừng nào thì tính toán xong đây?”

Giọng nói thanh thúy, còn chút ngây ngô, nhưng nội dung lại khiến Thác Na Dã vã mồ hôi lạnh. Hắn nhìn nữ tử trước mặt mà âm thầm đem cả bọn sơn tặc chửi té tát. Nếu không phải bọn hắn không kể thương đoàn hay dân thường đều không buông tha, như thế nào lại rướt ác ma này về làng chứ? Chưa kể đến một lũ trai tráng đầu đội trời chân đạp đất lại không thu thập được ba kẻ: một lão già, một tên thư sinh, một nử tử chân yếu tay mềm (ờ nói chung là có người mắt mù ớ mờ)

Cả người tựa vào lưng ghế, hai chân gác hẳn lên bàn, Cẩn Y Nhiên vô cùng thoải mái híp mắt chờ câu trả lời của tên trưởng làng. Ai bảo nàng là người hiện đại làm chi? Quả thật không thể quen nổi cái xe ngựa của thời cổ đại này, chỉ có khi xuống đất mới cảm thấy đỡ hơn. Bây giờ có thể ngồi trên ghế lót da thú, sang quá còn gì, chưa kể lại vô cùng thoải mái, hình như họ còn đệm thêm lông chim a? Đúng là trưởng làng của sơn tặc có khác, sống thoải mái như thế! Cẩn Y Nhiên cảm thán

“Tiểu…tiểu thư, ta xin thay dân làng cùng với bọn nhóc thiếu suy nghĩ kia xin lỗi ngài. Tiểu thư có thể nghĩ lại một chút được không? Nếu đem hết tất cả, như vậy dân làng chúng ta biết lấy gì sống a?”

Thác Na Dã cười khổ, không thể làm gì khác hơn là cầu xin ác ma đội lốt cừu này nương nhẹ tay. Dù sao tình trạng hiện tại của dân làng, quả thật là không thể chịu nổi yêu cầu của nàng.

Cẩn Y Nhiên nghe vậy khẽ nhíu mày, trầm mặc không nói gì, còn Vô Danh đang đứng sau lưng nàng thì bắt đầu có động tĩnh, hàn khí dần nuốt trọn không gian bên trong căn phòng. Hắn không thích nhìn Cẩn Y Nhiên không hài lòng. Từ khi hắn ra khỏi “nơi đó”, đều là nàng tổn hao công sức lo lắng mọi thứ, cả nơi ở trên đường đi, tuy là ngân lượng nàng lấy từ xác của những tên sát thủ đến ám sát hắn. Hắn muốn lo cho nàng, thay vì để Cẩn Y Nhiên một nữ hài tử, phải lo lắng cho một tên nam nhân như hắn. Vậy mà…yêu cầu đầu tiên của nàng kể từ khi hai người gặp nhau, dù không phải là yêu cầu đối với hắn, nhưng lại có người dám….!!!

Thấy tình hình dường như đang chuyển biến xấu, Thác Na Dã hốt hoảng lên tiếng:

“À không, không phải là chúng ta không đáp ứng yêu cầu của tiểu thư, chỉ là mong tiểu thư có thể giảm bớt…”

“Dừng lại!”

Thác Na Dã vẫn chưa nói hết câu đã bị chặn ngang. Tiếng quát lớn đến mức khiến Cẩn Y Nhiên đang mơ mơ màng màng, hưởng thụ sự êm ái của chiếc ghế đệm lông chim cũng giật mình, đầu mày nhíu chặt, hai bàn tay trắng nõn, mịn màng vội áp lên hai lỗ tai, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói khi nãy. Đó là một thanh niên chưa đến hai mươi tuổi, vóc người cường kiện, màu da rám nắng đầy sức sống, gương mặt góc cạnh cương nghị, nói trắng ra là một kẻ rất “cứng cổ”

“Gia gia, người không cần phải cầu xin con nhỏ đó.” – Thác Bác Tư lại quay sang Cẩn Y Nhiên, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi cũng đừng giả mèo khóc chuột, muốn chém muốn giết thì tùy, nếu ngươi dám lấy một đồng nào của dân làng thì ta…..ưm…ư….ứm….ứm…”

Chưa nói xong, Thác Bác Tư đã phát hiện cổ họng mình có vấn đề, một chữ cũng không thể thốt ra, kinh hoàng nhìn hai vị khách lạ mới tới.

“Hắn là ai?” – Sau khi chịu tra tấn lỗ tai, Cẩn Y Nhiên lại phóng cho hắn một điểm thuốc Tĩnh phấn như lúc đã bắt bọn sơn tặc, nhìn sang Thác Na Dã chờ giải thích.

Thác Na Dã lần này triệt để hoảng hồn rồi, mồi hôi tuôn như mưa, cả người run rẩy. Tuy hắn có nghe người áo lại mọi chuyện trước khi gặp bọn người Cẩn Y Nhiên, nhưng hắn cũng không tin hẳn. Một nữ tử sao có thể phút chốc làm bất động hơn hai mươi gã nam tử cường tráng? Có lẽ là do cao thủ đang đứng sau lưng nàng, nhưng bây giờ thì….

Thác Na Dã run run quệt mồ hôi trên trán, lắp bắp:

“Thưa…tiểu… tiểu thư tôn kính, hắn là Thác…Thác Bác Tư, tôn tử của…của lão. Hắn vẫn chưa đến tuổi tham gia đoàn sơn tặc nên…nên không biết chuyện, thỉnh tiểu thư tôn kính ngài tha…tha nó đi”

“Hắn lúc nãy nói là có ý gì? Các ngươi đã chấp nhận làm sơn tặc kiếm sống, cướp của cải người khác nuôi mình, bây giờ ta đến lấy của các ngươi để nuôi ta, đó là chuyện thiên-kinh-địa-nghĩa! (t/g: À vâng, em rất là khâm phục chị, cướp đồ còn thiên kinh địa nghĩa….~CYN: Câm mồm, ngươi không biết cái gì là thuyết phục à? ~t/g: …….*liếc mắt xem thường*). Nếu không phải hôm nay ta có khả năng chống trả các ngươi, thì chính là ta trở thành nạn nhân. Ngươi nói, nếu là các ngươi, có thể tha hay không đây?”

Cẩn Y Nhiên cũng không quan tâm đến tên Thác Bác Tư đang nằm trên mặt đất, liếc nhìn Thác Na Dã, ngữ khí lơ đãng như chẳng phải nàng đang uy hiếp lột sạch của cải của kẻ khác.

Thật ra Cẩn Y Nhiên cũng biết dân làng ở đây không phải giàu có gì, nàng chỉ là muốn đến đây cảnh cáo bọn họ, để họ không làm cái nghề thất đức này nữa, chứ nàng cũng không ác đến mức phải vét sạch sẽ, ờ nhưng mà kiếm thêm chút lộ phí cũng tốt….( em ngất!)

Giờ thì tốt rồi, tên Thác Bác Tư này khiến nàng sôi máu, vậy thì….xin lỗi nhân dân, bổn cô nương đành để dành cho các ngươi cái bảo khố “rộng rãi và thoáng đãng” vậy. (ý là vét sạch bách, cái bảo khố trống huơ trống hoác)

Thác Na Dã lúc này đã muốn đứng không nổi, vội ra hiệu cho người đến bảo khố, lại nhìn thằng tôn tử bảo bối đang chật vật trên mặt đất, chỉ có thể cười khổ.

…………….

‘Tách’

Sau cái búng tay của Cẩn Y Nhiên, hơn hai mươi gã sơn tặc rốt cục có thể thoát khỏi trói buộc, hoạt động tự do. Người thân của họ cũng mừng rỡ chạy đến ôm chầm lấy bọn họ khóc nức nở.

“Các ngươi nên nhớ kĩ việc hôm nay, nếu cứ làm cái nghề này thì sẽ có ngày gặp họa, không đơn giản là bị lấy của cải, ngay cả tính mạng của các ngươi cũng không còn”

Cẩn Y Nhiên ráng để lại cho họ một câu dặn dò trước khi chiếc xe của nàng khuất hẳn trong động tối.

Nhìn chiếc mã xa dần biến mất trong thông đạo, Thác Na Dã cảm thán:

“Quả thật là một tiểu cô nương đáng yêu! Nếu không gặp chuyện hôm nay, không biết chúng ta vẫn phải tiếp tục cái nghề sơn tặc nguy hiểm này đến lúc nào”

Dân làng nhìn nhau, cướp hết của cải chúng ta mà đáng yêu chỗ nào? Hơn nữa, không cho chúng ta làm sơn tặc vậy làm sao mà sống a?

Thác Na Dã nhìn nét mặt của mọi người, chỉ cười cười, lớn tiếng:

“Ta không nói sai. Nữ hài tử ấy là một cô nương rất tốt. Nàng không có lấy hết bảo khố của chúng ta, chỉ lấy ngân phiếu cùng một số bạc để làm lộ phí mà thôi.” – Hơi dừng lại một chút, thỏa mãn nhìn mọi người sắc mặt đã dịu đi mới tiếp lời: “Hơn nữa, nàng còn để lại cho chúng ta phương pháp trồng trọt, thu hoạch hoa quả, giúp chúng ta có thể tự cung cấp lương thực cho chính gia đình mình. Lát nữa các ngươi hãy đến nhà ta, ta sẽ phân phát hạt giống, bây giờ nhà ai muốn ăn no mặc ấm thì phải chăm chỉ chút a”

Không khí bỗng trầm lắng xuống, sau đó lại đột ngột xôn xao hẳn lên. Mọi người mừng rỡ, không nghĩ chuyện lại trở nên tốt đẹp như vậy. Bọn họ bấy lâu nay phải làm sơn tặc cũng chỉ vì đất ở đây không giống với các lọai đất khác, không thể trồng trọt lương thực. Không thể ngờ lần này không chỉ không bị cướp sạch, còn được người giúp đỡ thoát khỏi tình trạng khốn đốn này, hỏi sao không mừng được cơ chứ!?

Thác Na Dã ha hả cười to đầy sảng khoái, không biết đã bao lâu tâm trạng hắn không được nhẹ nhõm như bây giờ, cũng không quay đầu, nói:

“Tư nhi, ngươi thấy không? Cũng may khi nãy các vị ân nhân không để ý đến sự lỗ mãng của ngươi…”

“Ưm…trưởng làng, Thác Bác Tư hắn không có ở đây” – Một gã trẻ tuổi tốt bụng nhắc nhở khi thấy trưởng làng mình cứ lảm nhảm một mình, hơi bị mất hình tượng….

“Ừ, ta nói con….hả!?” – Thác Na Dã lật đật xoay người lại: “Thác Bác Tư, hắn….hắn biến đâu rồi?”

Đằng sau lưng hắn, ngoài gã thiếu niên tốt bụng nhắc nhở khi nãy, chỉ là một mảnh trống trơn, thằng tôn tử của hắn không còn bóng dáng tăm hơi.

Gã thiếu niên nhìn quanh, ai cũng đều đang vui vẻ, chẳng ai trả lời ngoài hắn, đành phải nhận mệnh thông báo tin xấu:

“Trưởng làng, khi nãy sau khi có thể hoạt động lại tay chân, ta nghe huynh ấy nói muốn tìm hai người kia để đòi lại đồ mà làng ta bị lấy đi”

“Cái gì!!?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.