Trên con đường đất gồ ghề, một chiếc mã xa chậm rãi đi tới. Trong xe
thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng đếm trong trẻo của một nữ tử, khiến gã
xa phu ngồi bên ngoài cười khổ không thôi.
Gã đã làm cái nghề này có hơn mười năm trời, thế nhưng chưa từng gặp qua vị chủ nhân nào như nàng. Một nữ hài tử chưa đến tuổi trưởng thành
nhưng gan to hơn trời, thông minh lanh lẹ, tài dụng dược cao siêu. Gã
thật không thể tưởng tượng ra được bậc phụ huynh nào đã dưỡng ra một cô
bé đáng yêu như nàng. Mỗi khi nghĩ đến đứa con trai bảo bối của gã ở nhà chỉ biết theo sau mẹ, khiến hắn lắc đầu ngao ngán.
Vị Đồng thúc không hề biết rằng, ở trong xe cũng đang có một người lắc đầu chán nản.
“Nhiên nhi, ngủ đi thôi, không nên tốn sức vào những chuyện này” – Vô
Danh nhìn Cẩn Y Nhiên đang toe toét miệng vừa cười vừa ngồi đếm, ôn nhu
khuyên nhủ
Sau một thời gian ở chung với Cẩn Y Nhiên, Vô Danh cuối cùng cũng dần
trở lại bình thường, nói năng cũng lưu loát hơn trước khiến Cẩn Y Nhiên
cũng phóng tâm hơn, không còn phải quá lo lắng cho hắn nữa. Nhưng Cẩn Y
Nhiên lại không nhận ra, Vô Danh chỉ khi đối với nàng mới như thế, trong thế giới của hắn lúc này cũng được phân ra làm hai phần: ‘Cẩn Y Nhiên’
và ‘còn lại’
Vô Danh tuy mỗi ngày đều nghĩ đến mối hận của hắn khiến hắn không kềm
được sát khí, không khác gì với hắn của mười năm bị nhốt trong hang
động, nhưng mỗi khi ở cùng một chỗ với Cẩn Y Nhiên, hắn lại có thể trở
lại là một người bình thường, một tên nam nhân luôn muốn bảo vệ người
quan trọng của mình.
Cẩn Y Nhiên lúc này lại hoàn toàn không để ý đến tên nam nhân ngồi bên
cạnh mình, nàng vẫn đang mải mê đếm số bạc mình vừa “thu thập” được,
gương mặt rạng rỡ như hoa.
Sau khi đếm đi đếm lại cẩn thận, Cẩn Y Nhiên lúc này mới thu lại vào một cái túi gấm nhỏ, cẩn thận nhét vào vạt áo trước ngực. Dưới thần sắc dở
khóc dở cười của Vô Danh, Cẩn Y Nhiên thở phào nhẹ nhõm, bàn tay trắng
muốt vỗ vỗ ngực, xoay đầu mỉm cười với Vô Danh:
“Được rồi, tất cả đã xong. Chúng ta tạm thời không phải lo vấn đề tiền bạc nữa”
Nghe vậy, Vô Danh không nhịn được khẽ cười, nhưng trong phút chốc sắc mặt khẽ biến, trở nên ngưng trọng.
Cẩn Y Nhiên nhìn Vô Danh âm tình bất định, không cần nói nàng cũng có
thể phỏng đoán, tám chín phần là sắp có chuyện xảy ra. Quả nhiên, Cẩn Y
Nhiên chưa kịp mở miệng, thân mình đã bị Vô Danh nhấc bổng lên, sau đó
không chút lưu tình bị ném ra khỏi mã xa hơn mười trượng, rớt trúng vào
một bụi cây lớn, rậm rạp, hoàn toàn mất đi bóng dáng.
Thân người va mạnh xuống nền đất, tuy đã có một bụi cây đỡ lực nhưng
không đáng là bao, đau đớn trong phút chốc lan ra toàn thân. Cố gắng
ngóc đầu lên một chút, Cẩn Y Nhiên đang chuẩn bị hung hăng trừng mắt
nhìn cái tên nam nhân không biết ‘thương hoa tiếc ngọc’ kia, nhưng chưa
kịp làm gì, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, khói bốc mù mịt.
Sau khi làn khói trắng tản đi, hình ảnh trước mắt khiến Cẩn Y Nhiên phải trợn mắt há hốc mồm.
Trước mắt Cẩn Y Nhiên lúc này không còn là một chiếc mã xa mà nàng đã
ngồi suốt mấy ngày qua, bây giờ phải dùng từ ‘tan hoang’ để hình dung
tình trạng của nó hiện giờ. Tệ hơn nữa, bên cạnh nó là ba cỗ thi thể bê
bết máu, một người hai ngựa. Tuy ảnh hưởng của vụ nổ quá lớn khiến thi
thể người này không thể nhận dạng được nữa, bất quá Cẩn Y Nhiên cũng có
thể biết lai lịch của nó – Đồng thúc – gã xa phu nàng đã thuê khi ra
khỏi thành Hồng Mao cách đây không lâu.
Tại sao nàng không nghĩ đến là của Vô Danh ư? Nếu trong hoàn cảnh khác,
cùng là nam nhân, thi thể lại bị tàn phá nặng nề, căn bản là không có gì để phân biệt…..nếu như không phải Vô Danh đang bình yên đứng bên cạnh.
Khi nhìn thấy thân ảnh của Vô Danh trong trung tâm của đám khói trắng,
Cẩn Y Nhiên tâm thần nhất thời buông lỏng, âm thầm kêu may mắn, cục tức
vừa trào lên vô thanh vô tức biến mất không còn tăm hơi.
Cẩn Y Nhiên còn giận được sao? Hắn làm thế cũng chỉ vì tránh cho nàng
gặp nạn, cái đó ngay cả kẻ ngu cũng nhận ra, Cẩn Y Nhiên lại càng không
ngu ngốc. Nàng biết không chỉ như vậy, với công lực thâm hậu của Vô
Danh, muốn bảo vệ nàng khỏi vụ nổ kia căn bản không tính là gì, điều
khiến hắn không kịp thông báo quẳng nàng đi không thương tiếc chính là
vì người gây ra vụ nổ lớn này.
Sau khi khói tan hết, xung quanh Vô Danh xuất hiện năm tên hắc y nhân,
trên y phục của chúng đều thêu một đồ án khác nhau: một đóa hoa lửa đỏ
rực, một thanh đao tinh xảo màu bạc lấp lánh, một nhánh cây hình dáng kỳ quái, trên thân lại trổ một đóa hoa màu lục, trông phi thường xinh đẹp, người đứng kế bên, trên hắc y có thêu một tòa giả sơn vàng rực, cuối
cùng là một nữ tử vận hắc y, trên hắc y là hình một đám thanh vân đang
bao quanh ba giọt bích thủy. Có thể nhận ra, cả năm người này đại diện
cho ngũ hành trong thiên địa, có thể là trưởng lão một ban phái nào đó,
Cẩn Y Nhiên thầm nghĩ.
“Chủ nhân có lệnh, ngươi phải quay về” – Tên hắc y mang đồ án Mộc chậm rãi nói
“Hừ” – Vô Danh liếc nhìn gã, hừ lạnh: “Chủ nhân các ngươi nói thì ta phải nghe theo sao?”
“Ngươi…” – Tên mang đồ án Hỏa nổi nóng
Vô Danh không thèm liếc mắt nhìn hắn, trầm giọng: “Ta sẽ không ngu xuẩn
đến mức nghe theo kẻ có ý định giết mình. Hơn nữa….nếu ta theo các ngươi về, ta còn có cơ hội sống sao?”
Gã hắc y Thổ nhíu mày, chưa kịp trả lời, hình ảnh Vô Danh chợt mờ đi, sau đó hoàn toàn biến mất.
Năm người cả kinh, nhưng trong phút chốc lại phát hiện điểm đen ở phía Tây hơn trăm trượng, gã Thổ vội quát:
“Đuổi theo!”
Sau đó năm đạo ngũ sắc phóng đi, hướng về điểm đen lúc này cơ hồ gần như biến mất nơi chân trời.
Vô Danh cùng năm tên hắc y nhân rời đi được hơn nửa canh giờ, trong một
bụi cây rậm rạp gần đó chợt lay động, một thân ảnh nhỏ xinh xuất hiện.
Cẩn Y Nhiên hai mắt vô thần hướng về phía chân trời xa xa, tay phải nắm
chặt một túi da nhỏ dẹp, hẳn là bên trong không còn lại gì.
‘Sao lại như vậy chứ? Tại sao lại hết lúc này? Bây giờ mình phải làm sao đây?’
Cúi đầu nhìn túi da trong tay, hai mắt Cẩn Y Nhiên nhắm lại, lòng rối như tơ vò.
Khi nãy lúc đám hắc y đang rãnh hơi nói chuyện, Cẩn Y Nhiên núp trong
bụi cỏ âm thầm muốn phóng ra Tĩnh phấn để chế trụ bọn chúng, cùng Vô
Danh trốn thoát, hay tốt nhất là ra tay hạ sát hết đám đó diệt khẩu.
Nhưng khi tay nàng cẩn cẩn dực dực luồn vào trong túi da mới phát hiện
một thiếu sót phi thường, phi thường to lớn: hết dược.
Lúc này Cẩn Y Nhiên vô cùng muốn tát một cái vào mặt mình, mắng to cái
tật bất cẩn. Bất quá…nàng là người biết quý trọng bản thân, không thể
làm ra hành động hại đến mình như vậy…ít nhất là trong trường hợp không
có ích lợi tương đương (t/g: và em đã bó tay…~CYN: câm!)
Cẩn Y Nhiên tuy có lo lắng cho Vô Danh, nhưng nàng biết hắn sẽ không dễ
chết như thế, tuy cấp độ sát thủ lần này cao hơn không ít, nhưng số
lượng cũng vì thế mà giảm đi, căn bản là không hơn lần trước bao nhiêu.
Nàng tin tưởng, chỉ như vậy thì không thể giết được hắn, mà dù Vô Danh
không đánh lại cả năm người thì vẫn có cơ hội chạy thoát, nhưng với điều kiện là không vướn bận thứ gì, mà nàng lại trùng hợp là thứ “vướn bận”
đó. Cho nên, hiện tại Cẩn Y Nhiên cũng chỉ còn nước là thất thần nhìn
hắn đi xa, cầu mong cho tái kiến lần sau không quá lâu.
“Quả là nữ nhân vô tình, ngay cả người của ngươi cũng có thể dễ dàng vứt bỏ như thế”
Không biết từ lúc nào, phía sau Cẩn Y Nhiên đã xuất hiện một nam nhân
gần hai mươi, da thịt màu nâu đồng, mặc một bộ da thú, trông vô cùng
cường hãn. Gương mặt góc cạnh đầy nam tính, ánh mắt nhìn Cẩn Y Nhiên
chứa vài phần chế giễu.
Cẩn Y Nhiên từ trong suy nghĩ hồi phục, quay ngoắt lại, nhìn chằm chằm
vào gã nam nhân đang đứng sau lưng nàng, hai mắt như phún hỏa, mười phần căm phẫn.
Không phải tại bọn sơn tặc làng hắn nàng hao thuốc sao? Không phải vì
hắn ngoan cố lắm mồm nàng lại phải dùng thuốc sao? Rốt cục phần thuốc
nàng tốn bao nhiêu ngân lượng (của người khác) cùng công sức để dành cho một tháng lại tiêu phí chỉ trong mấy ngày, để bây giờ phải để Vô Danh
gặp nguy hiểm, tất cả không phải vì tên nam nhân này hay sao?
Càng nghĩ nộ khí càng nhiều, cơn tức càng tăng, Cẩn Y Nhiên không thèm
suy nghĩ, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai giơ chân đạp một phát toàn lực…
Trong khu rừng xanh thẳm đầy sức sống, tiếng chim ríu rít rôm rả, trời
xanh cao vời vợi, những áng mây trắng xốp mềm phiêu phù trên không
trung, đột nhiên, từ trong một góc của cánh rừng, truyền đến tiếng kêu
thảm thiết của một nam nhân, khiến cho hoa dung thất sắc, chim bay tán
loạn.