Ống tay áo cuốn gọn, tà váy thướt tha cũng bị vén cao,
cột vào bên hông, đứng trước vách đá gồ ghề, Cẩn Y Nhiên vươn hai tay
lên cao, bám vào khe đá gần đó, hai chân mượn thế vào gờ đá lồi ra, chậm rãi leo lên vách đá.
“Này, ngươi làm gì vậy?” – Đột nhiên, bên dưới nàng truyền đến tiếng một nam tử
“………”
Đầu đầy mồ hôi, Cẩn Y Nhiên chỉ hơi khựng lại một chút, tiếp tục cắn
răng trèo lên phía trên, hoàn toàn lờ đi người vừa gọi nàng.
Thác Bác Tư sau khi cơn đau giảm bớt, khập khiễng đuổi theo Cẩn Y Nhiên, lại thấy nàng đứng ngây người trước một vách đá đen, không khỏi cảm
thấy kì lạ. Đang chuẩn bị mở miệng gọi Cẩn Y Nhiên, lại thấy nàng không
chút ý tứ vén áo váy lên, lộ ra hai cánh tay mảnh khảnh yếu đuối, cùng
đôi chân thon dài trắng muốt, cố gắng trèo lên vách đá trước mắt. Hắn
không nhịn được bật ra tiếng hỏi, nhưng, tất nhiên là chẳng có người đáp lại hắn.
“Uy, ta hỏi ngươi mà?” – Thác Bác Tư không chịu thua
“……..”
“Uy, ngươi có…..”
‘Bốp!’
Một chiếc hài vô cùng xinh xắn nhỏ nhắn, không chút khách khí “đáp” thẳng vào mặt Thác Bác Tư.
Cẩn Y Nhiên cuối cùng cũng leo đến một gờ đá nhô ra khoảng một thước,
cẩn thận ổn định vị trí. Lúc này, hai mắt Cẩn Y Nhiên phát sáng như đèn
pha, nhìn chăm chăm đến một nhánh tử thảo tỏa ánh sáng nhàn nhạt màu tím đang bám ngoằn ngoèo trên vách đá đen bóng phía trên gờ đá nàng đang
đứng.
‘Tử Cốt thảo! Không ngờ ở đây ta lại gặp Tử Cốt thảo. Loại cỏ này nếu ở
thế giới của ta cũng đã tuyệt chủng từ lâu, không ngờ bây giờ ở đây đi
bậy đi bạ cũng có thể thấy nó dễ dàng thế này, có phải là đang lừa người không đây?’
Cẩn Y Nhiên ánh mắt tham lam nhìn không chớp mắt, một tay nhanh chóng
rút thanh chủy thủ không biết được nhét ở nơi nào trên người ra, đồng
thời móc cái khăn lụa trong người xé đôi, bọc hai bàn tay lại.
Các động tác nhuần nhuyễn thuần thục, trong chớp mắt, nhánh Tử Cốt thảo
đã an vị trên tay Cẩn Y Nhiên khiến nàng hớn hở, tim đập liên hồi. Chỉ
đến khi nhánh Tử Cốt thảo đã gọn gàng nằm trong một cái giỏ bằng trúc,
lúc này Cẩn Y Nhiên mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nàng hôm nay coi như là có chút an ủi a. Tuy là phải chia tay với “tiểu
nương tử” đáng yêu của nàng, nhưng mà bây giờ kiếm được thứ này coi như
là chuẩn bị vật liệu để trả thù đi.
Tử Cốt thảo, nghe tên là biết không phải thứ tốt lành gì. Nó là nguyên
liệu chủ yếu của một trong ‘Thập tuyệt độc’ mà ngày trước Cẩn Y Nhiên
rãnh rỗi chế ra, sau khi đọc một loạt các truyện kiếm hiệp. Nhưng, lúc
đó vì Tử Cốt thảo đã tuyệt chủng, nàng không thể làm gì khác hơn là thay thế bằng thứ khác. Bởi vì theo phương thuốc nàng chế ra, chỉ có dược
tính của Tử Cốt thảo là phối dược hoàn hảo nhất, khiến độc dược có thể
phát huy uy lực tối đa, vô thanh vô tức ăn mòn toàn bộ xương cốt của nạn nhân bất hạnh trúng độc, với thời gian không đến mười giây. Quả thật là vô cùng bá đạo, ờ….cũng là thứ nàng thích nhất, thật ngại quá!
Cột chặt giỏ trúc vào túi hành lý sau lưng, Cẩn Y Nhiên nghĩ đến giây
phút mình trở thành ‘mỹ nhân cứu anh hùng’, còn một đám người ức hiếp
hắn trong nháy mắt biến thành một bộ túi da, thật là khoan khoái trong
lòng a!
Nghĩ đến đây, khóe miệng Cẩn Y Nhiên khẽ nhếch, hàn quang trong mắt chợt lóe.
“Nè, con nhỏ kia, sao nãy giờ ta gọi mà ngươi không…”
‘Bốp!’
Thác Bác Tư bị một tiểu cô nương trắng trợn không ngó ngàng đến, nhất
thời nộ khí xung thiên, mở miệng quát lớn, nhưng chưa kịp nói xong đã
“vui vẻ” mà “đón” thêm một chiếc hài xinh xắn khác vào mặt, khiến mặt
hắn lúc này đỏ bừng vì tức giận.
Cẩn Y Nhiên làm như không thấy, vô tư trèo xuống, vô tư nhặt đôi hài bé
nhỏ của mình đang ngay ngắn nằm bên cạnh tên đầu gỗ Thác Bác Tư. Dường
như nàng cảm thấy như thế còn chưa đủ, vừa huýt sáo vài khúc nhạc ngớ
ngẩn, vừa chậm rãi, tỉ mỉ mang hài vào đôi bàn chân ngọc nhỏ nhắn. Sau
đó vỗ vỗ vai Thác Bác Tư, “ôn nhu” khuyên nhủ:
“Ta nói…ngươi đã biết ta không để ý ngươi thì ngươi còn hỏi làm gì? Ngươi là đầu đất à?”
Ngừng một chút, Cẩn Y Nhiên lại thở dài:
“Haiz…không cần ngươi nói ta cũng biết mục đích ngươi đến là gì. Muốn đòi lại sao?”
Cẩn Y Nhiên thản nhiên ngước nhìn cái đầu liên tục gật lên gật xuống của Thác Bác Tư, hơi nhướng người lên, ghé miệng sát vào tai hắn, chậm rãi
phun ra hai tiếng:
“MƠ – TƯỞNG!”
Sau đó, Cẩn Y Nhiên vô cùng vui vẻ, nhí nha nhí nhảnh (như con cá cảnh)
rời đi, để lại một tên nam tử hán to lớn đứng ngây ra như phỗng, cơ hồ
có thể thấy khói bốc ra từ hai lỗ tai của hắn, gương mặt vặn vẹo tới cực điểm.
‘Chết tiệt! Tại sao ta cử động không được thế này? Ngay cả nói cũng
không nói được. Con…con nhỏ đó, cứ chờ đi. Cho dù ngươi đi đâu ta cũng
có thể theo tới cùng, hừ!’
———————
Trên một vùng đất hoang phía sau dãy Phong Linh sơn, liên tiếp vang lên
những tiếng ‘leng keng’ của đao kiếm, kèm theo hàng loạt tiếng nổ làm
rung chuyển trời đất. Rừng cây lung lay như sắp đổ, những mảng lá lớn bị gió lốc không biết từ đâu, cuốn tung đầy trời, sau đó là các tia chớp
thô to từ trên không trung đánh thẳng xuống, khói bốc mù mịt cả một
khoảng không.
“Đằng Vân Giá Vũ, khai!”
Cùng tiếng hét vang lên, hơi nước xung quanh hơn mười thước đột nhiên
ngưng tụ lại thành hình mũi kim, theo cơn gió xoáy nhỏ cuốn thành một
đoàn, ‘ầm ầm’ lao về phía trước, hướng về phía một bóng đen đang đứng
sừng sững trước mắt.
“Hừ”
Nhìn thế tiến công hùng hổ của tên hắc y Thủy, Vô Danh chỉ hừ lạnh,
không nhanh không chậm giơ một bàn tay hướng về phía trăm ngàn mũi kim
bằng nước đang lao tới, đột ngột phất tay thành hình bán nguyệt. Một
đoàn lửa đỏ rực theo tàn ảnh của cánh tay xuất hiện, lan rộng, trở thành một tấm thuẫn bằng lửa trước mắt Vô Danh.
‘Ầm!’ – Hàng trăm ngàn mũi kim sắc bén đụng trúng tấm thuẫn lửa, tan
chảy không còn một mảnh, còn lửa trên tấm thuẫn không dao động mảy may.
Gã hắc y Thủy sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên đã bị ma pháp phản phệ
Bốn tên hắc y còn lại biết Thủy đã tấn công thất bại, liếc nhìn nhau đầy thâm ý, đồng loạt phóng thích ma pháp bản thân, tấn công ồ ạt vào Vô
Danh:
“Liệt Ma Hỏa Diễm, khai!”
“Bách Luyện Kim Tinh, khai!”
“Long Mộc Đoạn Trường Mệnh, khai!”
“Thổ Tức Quy Chung, khai!”
Bốn đạo quang mang, như những con đại xà hung mãnh phóng đến Vô Danh,
tiếng rít xé gió khiến người nổi gai óc, nhanh đến mức không kịp phản
kháng. Nếu là người bình thường trong trường hợp bị bốn ma pháp sư tấn
công cùng lúc, chắc chắn chỉ có thể chết không thể nghi ngờ.
Đúng, nếu…là người bình thường.
“Không biết sống chết!”
Giọng nói lạnh băng đột nhiên vang lên từ phía sau của cả bốn người, họ
chưa kịp giật mình phản ứng đã thấy lạnh lẽo nơi yết hầu, trước mắt xuất hiện dòng suối màu đỏ phụt cao. Suy nghĩ duy nhất trước khi bọn họ vĩnh viễn chìm vào bóng tối là:
“Hắn …. không phải là người”
‘Vút’
‘Phập’
Vô Danh sau khi xử lý xong bốn tên hắc y bên này, không chút chần chờ,
vung tay. Một đạo hắc quang bắn thẳng đến tên hắc y Thủy cuối cùng. Lực
đạo mãnh liệt cắm hắn lên thân cây phía sau lưng, chết không kịp ngáp.
Lúc này mới có thể nhận rõ, đạo hắc quang trước ngực tên hắc y Thủy là
một thanh chủy thủ đỏ rực hết sức tinh xảo.
Chậm rãi tiến đến xác chết bị găm chặc vào thân cây, Vô Danh đột ngột
phất tay, nhoáng lên, trong chớp mắt đã biến mất khỏi nơi đó, để lại một vùng đất hỗn độn cùng năm cổ thi thể, cho thấy nơi đây từng xảy ra một
trận đấu ác liệt.
Nếu có người chăm chú hơn một chút, trên thi thể tên hắc y Thủy vẫn còn
rỉ máu, được khắc một kí tự vào người, hay đúng hơn là một chữ: