Độc Y Nương Tử

Chương 15: Truy nã



Phi Vân sơn trang-

Tử Nhất không phản ứng gì, vẫn cúi đầu quỳ một gối trước mặt người đang ngồi trên chủ tọa, nhưng bàn tay chống đất khẽ run rẩy đả tiết lộ tâm trạng cực độ hoảng sợ của hắn lúc này.

Kế hoạch thất bại, ngũ đại ma pháp sư tử, mất dấu mục tiêu, bất kì tội nào trong những tội trên đều có thể dễ dàng khiến hắn đánh mất cái mạng nhỏ của mình, chưa kể đến dù đổi mạng của hắn cũng không thể bù nổi mất mác Tử Dạ lâu phải chịu.

Ai cũng biết ma pháp là con đường vô cùng gian nan nhưng cũng là tối cao quý nhất Bắc Phong đại lục. Để học được ma pháp, trước hết người đó phải có ‘Thiên Phú’ – một loại khí kì lạ lưu động nơi Đan Điền. Việc tiếp theo là được một vị sư phụ giỏi hướng dẫn, cùng bí pháp tu luyện phù hợp mới có thể bước lên con đường ma pháp sư. Nhưng đó chỉ là bắt đầu, con đường ma pháp chia ra sáu giai đoạn chủ yếu: Ma pháp học đồ, Ma pháp sư, Đại ma pháp sư, Ma đạo sư, Thánh ma đạo sư, Pháp thần.

-Ma pháp học đồ: người vừa bước chân vào con đường tu luyện ma pháp, bao gồm ba bậc: hạ, trung, thượng.

-Ma pháp sư: người chân chính bước trên con đường ma pháp, có thể phát ra một số các loại pháp thuật cấp một, cũng chia làm ba bậc: hạ, trung, thượng

-Đại ma pháp sư: lúc này các pháp thuật cơ bản đã vững chắc, có thể phát ra một số các pháp thuật cấp hai và ba, tốc độ tuy nhanh hơn Ma pháp sư một nửa nhưng cũng chỉ đối với các pháp thuật cùng cấp, pháp thuật cấp ba chỉ có thể cơ bản nắm vững để thi triển, gồm ba bậc: hạ, trung, thượng

-Ma đạo sư: chân chính là người đứng trên đầu quan phủ, cần ‘Thiên Phú’ có độ tinh thuần tiêu chuẩn mới có thể vượt qua được ranh giới giữa Đại ma pháp sư và Ma đạo sư, có thể thuấn phát (phát ra trong nháy mắt) các pháp thuật từ đồng cấp trở xuống, pháp thuật có thể vượt mức thi triển sẽ chậm lại một nữa, bao gồm sáu cấp bậc: từ một đến năm, cuối cùng là đỉnh phong

………Tạm thời chúng ta sẽ không bàn đến các cấp bậc phía sau, có bàn thì cũng chưa xuất hiện a!

Người có ‘Thiên Phú’ không phải rất quý hiếm, nhưng cũng không phải đi đâu gặp đó. Trong năm mươi người mới có được một, đó là chưa kể đến ‘Thiên Phú’ của họ có tốt hay không, hơn nữa, ma pháp sư cần chuyên tâm tu luyện, không màn đến thế sự, vì thế, có thể thấy một tổ chức trong giới gian hồ có thể có năm vị Đại ma pháp sư là cỡ nào quý trọng. Trang chủ Phi Thừa Đức đã tốn một khoảng kim tệ vô cùng lớn mới có thể mời năm vị Đại ma pháp sư trấn lâu, lúc này lại không tiếng động chết vào tay đứa con bị từ bỏ của trang chủ, lại đánh mất dấu vết của hắn….

“Tới Hình Đường lãnh phạt” – Âm thanh trầm thấp đột nhiên vang lên, có chút vô lực

Tử Nhất hơi ngẩn ra, không nghĩ tới hắn vẫn còn có thể bảo trụ tính mạng. Nghĩ thì nghĩ như thế, Tử Nhất vẫn là không chậm trễ ứng tiếng, sau đó chợt nhoáng liền tan biến vào bóng đêm.

“Phụ thân, sao người lại tha mạng hắn?” – Từ trong bóng tối phía sau chủ tọa, thanh âm một nam tử vang lên

Người trung niên đang ngồi ở chủ tọa, không ai khác chính là Phi Thừa Đức. Hắn nhíu mày, cũng không xoay đầu, chậm rãi nói:

“Chúng ta không thể tái tổn thất”

Thanh niên từ trong bóng tối từ từ hiện thân, một thân hắc y trường bào, viền mép là các đường kim tuyến hoa lệ, gương mặt dài và nhọn, mắt một mí hơi hé lộ ra một chút con ngươi đen thâm trầm giảo hoạt, mũi cao thanh mãnh, môi trên mỏng dưới dày, trông thế nào cũng đầy tà khí. Hắn thong thả bước đến bên cạnh chủ tọa, nghiêng đầu nhìn người phụ thân cao cao tại thượng, cười dài:

“Nhi tử cũng biết phụ thân đang lo lắng Tử Dạ lâu không đủ nhân thủ, cao thủ lại đang nhận nhiệm vụ chưa thể trở về. Bất quá….” – Thanh niên không biết từ đâu lấy ra chiếc phiến, ‘Phạch’ một tiếng mở ra, phe phẩy cho người trung niên nam nhân đang ngồi bên cạnh, giọng điệu đầy ẩn ý: “….chúng ta cũng không gấp”

“Ý ngươi là…?” – Phi Thừa Đức liếc nhìn nhi tử của mình, nghi hoặc hỏi

Người thanh niên vẫn tiếp tục quạt cho Phi Thừa Đức, không nhanh không chậm nói:

“Mục tiêu đã trúng Truy Hồn hương, cho dù hắn có chạy đến đâu chúng ta vẫn có thể cho linh điểu tìm hắn. Hiện tại chúng ta có chuyện khác cần phải làm, dù sao hắn chỉ có một người, không thể gây nguy hại cho chúng ta ngay lúc này.”

Vừa nói, thanh niên móc từ trong vạt áo một phong thư nhỏ bằng bàn tay đưa đến trước mặt Phi Thừa Đức, sau đó lại cầm chiếc phiến phe phẩy cho bản thân.

Phi Thừa Đức sắc mặt nghi hoặc, chậm rãi xé phong thư đọc nội dung bên trong. Thần sắc hắn lúc này từ nghi hoặc dần chuyển sang khó hiểu, cuối cùng là ngưng trọng, không nói hai lời vận nội lực

‘Bụp’

Cả phong thư lẫn trang giấy trong chớp mắt biến thành bột trắng, tan rã trong không khí. Thanh niên lúc này cũng không chào một tiếng liền ha hả vừa cười vừa đi đến cửa phòng, tiêu sái ly khai, mặc cho người phụ thân tôn quý của hắn lúc này mặt từ đen đã chuyển sang đỏ bừng. Qua một lúc sau, từ trong thư phòng đột ngột vang lên tiếng gầm đầy giận dữ:

“PHI THẦN……!!!”

———————————–

Lam Vân thành, một trong bốn thành thị lớn nhất Ngọa Vân quốc gồm: Lam Vân thành, Bạch Vân thành, Dạ Vân thành và Hoàng Vân thành, náo nhiệt phồn hoa không sao tả xiếc, lúc này lại càng thêm rầm rộ hơn bao giờ hết.

Nguyên nhân rất đơn giản, Lam Vân thành có lịch sử hơn một trăm năm, là nơi chủ trì của Ma pháp Đại hội mười năm một lần, chỉ còn hơn một tháng nữa nơi này sẽ lại xuất hiện một vị Ma pháp Minh chủ. Vì thế khắp đường phố lúc này đều là những ma pháp sư áo bào trùm kín người, tay cầm ma pháp trượng tấp nập trên phố.

Nữ nhân vật chính của chúng ta lúc này đang vô cùng buồn bực, hết sức buồn bực, không thể nào buồn bực hơn.

“Ta nói ngươi a, tiểu tử, ngươi phải biết là ngươi không nên lấy đi công sức của người dân làng ta. Ngươi dù sao chỉ là một tiểu hài tử chưa trưởng thành, bộ dáng lớn lên như vậy hẳn là tiểu thư khuê phòng đi, chưa hiểu biết người khác lúc kiếm ăn khổ sở như thế nào. Lại còn có %^#^(&*$(#$)…..blahblabla!”

Đúng, chính là vì hắn, cái tên Thác Bác Tư cực kỳ không giống nam nhân này!!! Thống hận a thống hận! Người ta nói một người đàn bà bằng năm trăm con vịt, cư nhiên ngay cả năm trăm con vịt cũng không đấu lại miệng hắn.

Từ ngày nàng rời khỏi Phong Linh sơn đến nay Thác Bác Tư vẫn lẽo đẽo theo nàng, nói ba cái thứ gì là đạo lý nhân sinh, phẩm hạnh đạo đức. Buồn cười, sơn tặc lại giảng nàng không nên cướp của sao chứ? Đến khi nàng quật lại hắn, hắn lại…lại…lại thực là tự hào vỗ ngực:

“Ta là ứng cử viên sáng giá nhất cho chức vị trưởng đoàn Phong Linh sơn tặc đời thứ XX”

WTF!!!

Hậm hực lôi tờ giấy từ trong vạt áo, Cẩn Y Nhiên nheo mắt nhìn nhìn lại. Tờ giấy này là nàng vất vả lắm mới nhờ được một thúc bá nông dân vẽ ra cho nàng, Lam Vân thành, thành thị gần nhất nàng có thể đi bộ tới. Đúng là có tiền mà ở nơi hoang sơn dã lĩnh này cũng không chỗ tiêu là bực nào đáng thương a!!!

“Wey, ngươi nói thế này là còn bao lâu mới tới nơi?”

Cẩn Y Nhiên quay đầu liếc nhìn nam nhân đang thao thao bất tuyệt sau lưng nàng, ngón trỏ chỉ chỉ vào tấm bản đồ, thực không tình nguyện lên tiếng hỏi. Ai bảo hắn là ‘hoa tiêu’ ở nơi này đây!

Thác Bác Tư một bộ ‘ta thực bất mãn thái độ học tập của ngươi’ nhìn nhìn Cẩn Y Nhiên, tái sau lại liếc thoáng qua tấm bảng đồ trên tay nàng, bâng quơ nói:

“Nơi này cách Lam Vân thành khoảng chừng nửa canh giờ nữa đi. Bất quá ta nói ngươi cái này hài tử quả thật là…^%$#&()&((&”

Cẩn Y Nhiên sau khi có được đáp án, liếc cũng không liếc hắn một cái, xoay người tăng nhanh tốc độ…ách, đi bộ hướng phía trước đi tới, mặc cho người nào đó lại tiếp tục bài ^$%&& của hắn.

Đầu ong ong u u chừng hơn nửa canh giờ sau, Cẩn Y Nhiên cùng Thác Bác Tư rốt cuộc cũng đến được cổng thành Lam Vân.

Cẩn Y Nhiên háo hức nhìn một hàng người dài lao xao xếp hàng trước cổng thành không khỏi cảm thán, may mắn a, có thể đến đúng dịp như thế này. Trên đường đi đã phong phanh nghe nói về Ma pháp Đại hội là cỡ nào hoành tráng, cỡ nào hoa lệ, không giống như Võ lâm Đại hội cái kia nhàm chán, hết ta giết giết ngươi đến ngươi giết giết ta như vậy huyết tinh.

Hí hửng chen chúc vào hàng người náo nhiệt, Cẩn Y Nhiên hoàn toàn đã quẳng cái tên Thác Bác Tư lắm mồm kia tuốt chín tầng mây rồi. Còn tên Thác Bác Tư thì không tốt như nàng cái dạng này tò mò ‘du khách’, hắn dù sao cũng là ma cũ ở nơi đây, gặp mấy cái Đại hội cũng không là chuyện gì lạ, hơn nữa hắn không học ma pháp, sẽ không hứng thú cái Đại hội mà hắn ngay cả nhìn cũng chẳng hiểu được kia. Bất quá….vẫn là xếp hàng theo nàng thôi, hắn còn không quên tài sản làng hắn nằm trong tay nàng đâu.

Một khắc sau….

Trời có chút nắng rồi

Ba khắc sau…..

Nắng làm gì mà rát đến thế, cháy đen da của nàng mất thôi, ô ô ô…*khóc*

Năm khắc sau…

Cuối cùng, cuối cùng cũng có thể đến được cổng thành, cái hàng người dài chết tiệt a!!!

Nước mắt lưng tròng nhìn hai vị đại ca vệ binh gác hai bên cổng thành, Cẩn Y Nhiên còn chưa kịp mở miệng tả oán

‘Soạt’ một tiếng, một tờ giấy ố vàng đột ngột chắn trước mắt Cẩn Y Nhiên. Cẩn Y Nhiên buồn bực nhìn tên vệ binh hết nhìn vào tấm giấy mốc meo trước mắt lại săm soi nhìn gương mặt nàng. Nàng biết nàng xinh xắn tuyệt mỹ động lòng người, khí chất thanh tao thoát tục như tiên nữ hạ phàm, nhưng mà có cần như thế quan sát nàng hay không?!!

(vô vàn ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn ai đó)

“Uy, lệnh truy nã? Lại có chuyện xảy ra nữa a?”

Một giọng nói Cẩn Y Nhiên thập phần chán ghét suốt cả đoạn đường đi lại lần nữa vang lên, nhưng lần này nó lại ngoài ý muốn không làm nàng sinh nửa phần khí.

Cẩn Y Nhiên nghe Thác Bác Tư nói, không khỏi nhướng mày nhìn về phía tờ giấy tên vệ binh trước mắt đang cầm. Vừa liếc mắt, Cẩn Y Nhiên liền thạch hóa đương trường, vẻ mặt không dậy nửa điểm gợn sóng, chỉ là trong mắt toát ra vô vàn kinh ngạc soi hình ảnh trên tờ giấy mốc meo, trong lòng âm thầm kêu gào:

‘Thanh Phong, Phi Thần….các…các ngươi rốt cuộc là làm sao a!!?’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.