Tiếng nói nhàn nhạt vang lên đánh gãy suy nghĩ, Cẩn Y Nhiên lúc này mới
phát hiện trước mặt mình đã không còn ai ngoài vị thúc thúc đang trùm
kín người ngồi sau cái bàn.
Cẩn Y Nhiên cười gượng vài tiếng vội vã đến trước mặt vị ‘giám khảo’ kia.
Mũ áo choàng trùm kín khiến Cẩn Y Nhiên không thể nhìn thấy diện mạo của gã, chỉ có thể đặt ánh mắt lên quả thủy tinh cầu trong suốt trước mặt,
không ngừng tự hỏi
“Đặt tay lên nó”
Vị giám khảo lơ đãng chỉ dẫn, dường như hắn đang hết sức nhàm chán với
mọi chuyện, động cũng không động một chút, ngồi yên trên ghế, ngay cả
thí sinh khảo hạch cũng không buồn liếc mắt nhìn xem là ai.
Cẩn Y Nhiên bình sinh tính tình thập phần tùy ý, đối với người khác phái cũng chỉ chú ý tới soái ca, mỹ nam, thần tượng hay siêu mẫu mấy dạng
này, ngoài ra hả? Aiz…thật xin lỗi với nhân dân là nàng hổng có hứng
thú, ngay cả các soái ca cũng chỉ dùng để nàng ‘nuôi dưỡng’ mắt một chút mà thôi. Thành ra cho dù vị giám khảo kia có lơ nàng luôn, nàng cũng
không quan tâm, hứng trí bừng bừng đặt tay lên quả thủy tinh cầu xinh
xắn đầy bí ẩn kia
……
…….
“Ách, vị…thúc thúc này….”
Nhìn nhìn quả cầu dưới tay nàng, lại nhìn gã giám khảo vô trách nhiệm kia, Cẩn Y Nhiên có chút không biết làm sao, nhỏ giọng hỏi
“Thúc thúc? Ai là thúc thúc?!!”
Tuy không nhìn thấy gương mặt của vị giám khảo, Cẩn Y Nhiên vẫn có thể
cảm nhận được qua giọng nói nghiến răng nghiến lợi kia, có kẻ nhướng
mày. Hình như là không được vừa lòng lắm a
“Ha ha, à…vị…ca ca này, giờ tiểu…muội phải làm sao nha?”
Cẩn Y Nhiên vừa cười gượng hai tiếng vừa âm thầm quệt mồ hôi nơi trán.
Nàng chỉ cầu cho phán đoán mình đúng, nếu không ngay lập tức sẽ thấy
cánh cửa EXIT nga
Dường như vừa lòng với cách xưng hô ‘trẻ hóa’ của nàng, vị giám khảo
‘tôn quý’ kia cuối cùng cũng tập trung về phía quả cầu dưới tay Cẩn Y
Nhiên, chuẩn bị đánh giá:
“Ân, tiếp theo là công việc của ta, cứ để yên tay……..”
“………”
Cả gian phòng đột nhiên toát ra tiếng hấp khí, im lặng đến quái dị
Cẩn Y Nhiên vẻ mặt nhăn nhó khó hiểu, hết nhìn vị giám khảo chết trân
trước mặt, lại quay đầu nhìn xung quanh, mọi người ai nấy đều thực đồng
lòng mà trừng mắt hướng về phía nàng…à không, về quả cầu dưới bàn tay
nàng.
‘Kỳ quái nha, mọi người có cần làm hành động thái quá như thế không?’
Rồi lại nhìn quả cầu. Ân, vẫn là không có gì đặc biệt, chỉ là trong quả
cầu thủy tinh trong suốt giờ lại xuất hiện mấy đoàn màu sắc: lục, lam,
tím, đỏ, vàng, trắng đục, đen huyền,…..ách, sao nhiều màu quá vậy??? Hơn nữa còn phân bố rõ ràng nữa chứ: màu đỏ cùng màu lam nằm gọn một góc
bên phải quả cầu, màu đen và màu trắng thì chiếm cứ vị trí chính giữa
như hạt nhân, các màu sắc khác cũng có chỗ để ở, hắc hắc…ngoan ghê a!
Cẩn Y Nhiên âm thầm cảm thán ( -_-||| )
Nàng tuyệt sẽ không nghi ngờ có chuyện gì kì lạ, quả cầu thủy tinh trong suốt như thế, nếu sau khi khảo nghiệm mà không có gì hiện ra mới khiến
nàng kì quái, sợ bản thân không có năng lực gì. Nhưng nhìn tình trạng
bây giờ coi bộ năng lực nàng có cũng nhiều quá chớ, cứ như cái cầu vồng
bảy sắc. Chắc sau khi khảo hạch xong phải hỏi vị giám khảo này để mua
một cái về cho ‘tiểu nương tử’ của nàng ngoạn a
“Mau, đi gọi Chấp Pháp, mau lên!”
Gã giám khảo đột nhiên bật người đứng dậy, sau đó quát to tên thị vệ
đứng bên cửa khiến Cẩn Y Nhiên giật thót cả người. Chưa kịp hoàn hồn,
xung quanh chợt ồn ào hẳn lên, ngay cả giám khảo ở bên kia đang khảo
hạch cũng bỏ dở công việc mà bổ nhào qua bên này, trừng trừng nhìn quả
cầu dưới tay Cẩn Y Nhiên, kích động đến không nói nên lời
Vị giám khảo ca ca sau khi quát tháo ra lệnh, lại xoay người bắn tia
nhìn nóng bỏng lên nàng, thấy nàng có xu hướng muốn rụt lùi, vội vã nắm
chặt hai tay Cẩn Y Nhiên, không cho nàng cử động, âm thanh phóng nhu
khiến cả người Cẩn Y Nhiên nổi da gà:
“Tiểu muội muội, ngươi không cần phải sợ, kết quả khảo hạch rất tốt, phi thường, phi thường tốt!”
Cố gắng đè nén cảm xúc muốn nôn đang trào dậy trong ngực, Cẩn Y Nhiên xả ra một nụ cười cứng ngắc tới cực điểm, chậm rì rì hỏi:
“A…cho hỏi…kết quả…ta…là…”
“Phi thường, phi thường tốt, từ khi thành lập Ma pháp Đại hội đến nay là kết quả tốt nhất!!!”
Chưa hỏi hết câu đã bị giọng nói đầy cảm thán của gã giám khảo ‘ít
chuyện’ bên kia đánh gãy, lại còn không ngừng tặc lưỡi tán thưởng
Bực mình rồi nha, các ngươi khen thì ta cũng thấy hãnh diện, nhưng mà
cũng phải nói cho ta biết nó như thế nào thì ta mới hoàn toàn hưởng thụ
cảm giác hãnh diện này được chứ!!! (*té* uỵch, chị hai….)
Không thể làm gì khác hơn là quay sang vị giám khảo của mình, cầu cứu:
“Giám khảo ca ca, ngươi nói rốt cuộc là thiên phú của ta như thế nào a?”
Vị giám khảo ca ca trước mắt đột nhiên cởi bỏ mũ áo choàng, hai mắt tỏa
sáng nhìn nàng, miệng mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên
lời
Oa, hảo soái!!! Một mái tóc màu hạt điều xõa tự do sau vai, da thịt
trắng sáng trong suốt, nhìn cảm giác có chút nhược bệnh, ngũ quan thập
phần thanh tú, mày kiếm, một đôi mắt hơi xếch sắc bén, con ngươi nâu
thâm thúy có thần, sống mũi thanh thanh kiên đĩnh, bạc môi mỏng khẽ
nhếch, cùng với hương thơm thanh nhã truyền đến chóp mũi khiến Cẩn Y
Nhiên có chút thất thần, ánh mắt như ra-da quét lên quét xuống mỹ nhân
trước mặt, hoàn toàn quên mất câu hỏi của mình chưa được trả lời
“Chấp Pháp đến, Chấp Pháp đến, mọi người tránh ra”
Không biết tiếng ai đó vội vàng hô to, ngay sau đó đoàn người tách ra
chừa lại một cái lộ thẳng hướng Cẩn Y Nhiên cùng vị giám khảo ca ca kia
Tâm không cam lòng tình không muốn mà dời lực chú ý đến cánh cửa. Một
lão giả râu tóc bạc phơ, đuôi râu có thắt…ách, cái nơ! Mặc một thân
trường bào tử sắc, trước ngực thêu một đoàn mây nhỏ vô cùng tinh xảo.
Lão giả bước dần đến trước mặt nàng, vẻ mặt khó được không như những
người khác trong phòng, nhàn nhạt liếc mắt một cái về phía nàng, sau đó
lại quay đầu nhìn soái ca, à không, giám khảo ca ca
“Ngươi nói nàng?”
Vị soái ca ngoài ý muốn không cung kính như mọi người xung quanh, quay
đầu lại nhìn lão giả, gật nhẹ đầu, sau đó đem Cẩn Y Nhiên làm động vật
lạ mà tiếp tục ngắm.
Lão giả cũng không phật ý, ánh mắt nghi hoặc hướng về phía nàng, phất
tay áo bào, một đoàn quang mang màu vàng hốt nhiên ập tới, bao trùm cả
người Cẩn Y Nhiên vào trong, chỉ là, chưa đầy năm giây, đoàn quang mang
xung quanh người nàng đột nhiên rạn nứt, ‘Crack’ một tiếng, vỡ tung
thành muôn mảnh lấp lánh tan biến vào không khí
Lão giả giờ phút này mới thật sự bị dọa đến trợn trừng mắt, ngón tay xương xẩu nhăn nheo run run chỉ vào mặt nàng, lắp bắp:
“Nha đầu, ngươi…ngươi bao nhiêu tuổi?”
Tuy khó hiểu với hành động của bọn họ, Cẩn Y Nhiên vẫn là thành thực trả lời:
“Mười lăm”
“Không thể nào! Chuyện này không thể là sự thực!”
Lão giả vừa nghe đáp án của Cẩn Y Nhiên, đột nhiên ngửa mặt lên trời bi phẫn kêu
Tâm tình càng ngày càng có xu hướng đi xuống, Cẩn Y Nhiên không kiên
nhẫn vùng vẫy khỏi hai tay của giám khảo ca ca, bất mãn hỏi:
“Rốt cục là sao đây? Các ngươi có ai nói rõ cho ta biết không a?”
Gã giám khảo ‘ít chuyện’ bị mọi người bỏ quên, lúc này nghe nàng hỏi liền hưng phấn mà chen mồm trả lời:
“Ngươi không biết sao? Ngươi quả thực là thần kì a, ta lần đầu tiên mới thấy tình trạng này”
“Ta không biết mới hỏi, thúc thúc biết thì nói nha, khen hoài ta cũng không hiểu”
Tuy Cẩn Y Nhiên rất thích được khen, cơ mà cũng phải tùy lúc, hiện giờ thực là bị chọc giận rồi
“A, thật xin lỗi, nãy giờ vẫn chưa nói. Ngươi nhìn tình trạng quả cầu
thì chắc cũng đoán được một phần, là toàn hệ. Toàn hệ đó nha! Ngay cả
quang minh ma pháp cùng hắc ám ma pháp cũng xuất hiện…”
“Thì toàn hệ thôi, có cần phải làm thái quá như thế không đây”
Cẩn Y Nhiên lầm bầm, có chút hối hận khi chui vào đây thử cái khảo hạch
rắc rối này. Cứ nghĩ đến xem mình thuộc năng lực gì xong rồi lại tiếp
tục cùng ‘tiểu nương tử’ dạo chơi đây đó, rãnh rỗi thì học một chút ma
pháp thuộc dạng năng lựa bản thân để tiêu khiển. Giờ nhìn đi, một đám bu lại thế này, hơn nữa, người thì ghen tị, người thì hâm mộ, mấy lão già
giám khảo cùng vị soái ca đều bu một đống xung quanh, muốn thoát ra
ngoài coi bộ không dễ rồi
Lão Chấp Pháp thần tình bi phẫn nhìn trời, chợt nghe Cẩn Y Nhiên lầm
bầm, tức giận đỏ bừng mặt, thổi râu trừng mắt nhìn nàng, hung hăng quát:
“Ngươi ngốc nha đầu thì biết cái gì! Mỗi người thiên phú nhiều lắm cũng
chỉ có ba loại, ngay cả Thánh ma pháp sư cũng chỉ có năm loại. Toàn hệ
như ngươi chỉ có Pháp Thần, Pháp Thần đó ngươi có biết không!!? Ngay cả
Khảo Kim Thuẫn của ta cũng chịu không nổi số lượng thiên phú của ngươi
mà tan nát, ngươi còn muốn….”
“Chấp Pháp!”
Giám khảo ca ca đột nhiên lên tiếng, cắt đứt tiếng quát tháo ồm ồm của
lão Chấp Pháp. Lão Chấp Pháp vẫn còn chưa phát tiết đủ, nhướng mày nhìn
giám khảo ca ca:
“Hử?”
“Nàng có hiện tượng phân tách không gian”
“Cái gì?!!”
Lúc này không chỉ gã Chấp Pháp, ngay cả những người xung quanh đồng loạt kinh ngạc la lên, sau đó dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn Cẩn Y Nhiên
Gã giám khảo ‘ít chuyện’ kia thừa cơ mọi người im lặng mà chen miệng hỏi:
“Ý ngươi là nàng…nàng có năng lực không gian…”
“Đúng vậy”
Giám khảo ca ca hết sức khẳng định gật đầu, không quan tâm những người
xung quanh trừng mắt to đến mức tròng mắt muốn rớt ra ngoài. Đâu đó
truyền đến tiếng thì thào:
“Không ngờ, cư nhiên sau ba trăm năm lại xuất hiện Không gian Ma pháp sư…”
“Vậy là Ngọa Vân quốc chúng ta cuối cùng cũng có Không gian Ma pháp sư,
lần này thì đám Tam Đại quốc không còn kiêu ngạo như trước nữa, ha ha…”
“Đúng đúng, nghĩ đến bọn chúng lúc nào cũng hếch mặt lên với chúng ta thật khiến người ta muốn đạp một cước vô cái bản mặt đó…”
Tiếng lao xao vang lên gây tò mò cho người dự thi ở các gian phòng xung quanh, Cẩn Y Nhiên thì đầu đầy mồ hôi, mím chặt môi
‘Mấy vị đại ca, các ngươi cứ tự mình quyết định là không tốt nga, người
có năng lực là ta, quyết định có trở thành Ma pháp sư hay không cũng là
ta, các ngươi làm gì chưa hỏi đã tự quyết định số phận ta như vậy a!!?’
Cẩn Y Nhiên lúc này khổ không nói nên lời, nhìn vẻ mặt chắc chắn của mọi người, lại nhìn ánh mắt tỏa hào quang của mấy vị giám khảo đáng kính mà sởn gai ốc