Một ngày mới bắt đầu ở học viện Hoàng gia luôn sớm hơn những trường
học khác. Với sự bao quát khá toàn diện về hầu hết các hệ ma pháp và vũ
kĩ, một ngày học thường được bắt đầu từ hơn 4h sáng.
“Hưm…đúng là dị giới không khí trong lành hơn”
Cẩn Y Nhiên đứng trước cửa sổ, vươn vai hít sâu không khí trong lành
man mát của sáng sớm, quay đầu nhìn Vô Danh bận rộn tới lui trong phòng
chuẩn bị dụng cụ học tập, không khỏi cảm thán:
“Vô Danh, ngươi thật hiền lành!”
Nghe tiếng cảm thán của nàng, Vô Danh tuy vẫn duy trì gương mặt than tuấn tú, nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy hai lỗ tai đỏ bừng:
“Chúng ta nên đi thôi”
Sau đó không dám nhìn thẳng Cẩn Y Nhiên, hấp tấp bước ra khỏi phòng
Nhìn bóng dáng chạy trối chết của hắn, Cẩn Y Nhiên âm thầm cười trộm
nhưng cũng không dám quá lộ liễu. Nương tử của nàng dễ thẹn thùng nha.
Cả hai đến cửa phòng học đã là mười phút sau, nhưng xem ra mọi người
vẫn chưa quen với việc thức dậy sớm, phòng học chỉ có hai, ba học sinh
ngồi bên trong. Cẩn Y Nhiên nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Vô Danh, dẫn
hắn đến chỗ ngồi nơi góc lớp. Nàng cũng không muốn Vô Danh của nàng trở
thành vật triển lãm cho người khác cứ chằm chằm vào. Mới có lác đác vài
học sinh mà đã không thiếu ánh mắt theo dõi hai người bọn họ, nếu lớp
học đến đông đủ, không biết còn sẽ như thế nào đây.
“Hey, mỹ nữ, nơi này có người ngồi không?”
Đang suy nghĩ miên man, vai Cẩn Y Nhiên bị người vỗ mạnh, thiếu chút
nữa lảo đảo khỏi chỗ ngồi. Vô Danh sắc bén ánh mắt nhanh chóng bắn về
phía kẻ thô lỗ kia. Nếu không phải Cẩn Y Nhiên đã dặn dò hắn phải điệu
thấp, người tới lại không có ác ý, hắn cũng không dễ dàng tha thứ có kẻ
mạnh bạo như thế với nàng
Người tới là một nữ sinh…với vóc dáng thật sự là không một chỗ nào
xứng với từ ‘nữ’. Dáng người cao to, một đầu tóc ngắn màu xanh xám khỏe
khoắn, mày rậm mắt to màu xám nhạt, đường nét trên khuông mặt khá sắt
sảo và vuông vức, bên môi luôn mang vẻ cười bĩ khí, nhìn ra là một cô
gái khá phóng khoáng. Trên vai nàng còn vác cái túi da nâu trầm trọng,
không biết ngày đầu tiên chưa học cái gì mà nàng đã mang nhiều như thế.
Cẩn Y Nhiên cẩn thận quan sát xong, khẽ cười:
“Xin mời tự nhiên”
“Ài, đa tạ nha mỹ nữ. Ta ngồi đây cho bọn nam sinh trong lớp thèm nhỏ dãi đi thôi, ha ha ha”
Cẩn Y Nhiên hắc tuyến nhìn vị ‘nữ sinh’ này vừa ngồi vào chỗ liền gác chân lên ghế, túi xách to cỡ bốn quả bóng rổ kia lại bị nàng thoải mái
quăng đến chỗ ngồi phía trước. Thật sự là nữ lực sĩ! (-_-b)
“Ài, mỹ nữ, hai người các ngươi tên gì nha? Ta là Anastacia Franks, gọi ta Anas là được, Anastacia nghe ẻo lả quá”
Nụ cười tao nhã vẫn tiếp tục duy trì trên gương mặt, nếu như xem nhẹ hắc tuyến đã tràn lan trên trán của Cẩn Y Nhiên:
“Thật hân hạnh được biết ngươi, Anas. Ta tên là Cẩn Y Nhiên, gọi ta Tiểu Nhiên cũng được. Bên cạnh là tỷ tỷ của ta, Vô Danh”
Đang cười tủm tỉm nghe Cẩn Y Nhiên giới thiệu, khi nghe đến tên Vô
Danh, Anas chợt ngây ngẩn, trợn trừng mắt nhìn chằm chằm Vô Danh, không
tin hỏi:
“Cái gì? Mỹ nữ tỷ tỷ lại tên là Vô Danh? Danh? Làm sao có thể!!!!?”
Vô Danh ánh mắt thoáng chốc lãnh hạ xuống, cảnh giác nhìn Anas, hai
tay lặng lẽ nắm chặt, tin tưởng chỉ cần Anas có động tác gì khả nghi,
hắn sẽ không chút do dự xử lý nàng ngay lập tức.
Hoàn toàn không biết bản thân sắp gặp nguy hiểm, Anas hai tay bụm
mặt, vẻ mặt hâm mộ ghen tị hận nhìn về phía Vô Danh, ánh mắt ai oán ai
oán không cần tiền bắn về phía hắn:
“Làm sao có thể như thế!!! Mỹ nhân tại sao lại có cái tên nam nhân như thế? Tại sao không phải là ta? Tại sao?!!!!”
Không đợi Cẩn Y Nhiên và Vô Danh kịp tiêu hóa lời nói của nàng, Anas
nhào tới nắm bắt hai vai của Vô Danh, ‘rít gào mã’ nhập thân:
“Ahh, mỹ nữ, đổi tên với ta đi nha nha nha! Mỹ nữ như ngươi làm sao
lại có cái tên khí phách như thế! Cái tên đó hợp với ta hơn. Chúng ta
phải đi đổi tên thôi. Yên tâm đi, giấy tờ chứng minh phí dụng ta bao
hết, như thế nào?”
Cẩn Y Nhiên đồng tình nhìn Vô Danh bị lắc vai đến hai mắt choáng váng, vỗ vỗ bả vai Anas, nhẹ giọng:
“Anas, ngươi có hiểu Vô Danh ý nghĩa là gì hay không đã muốn đổi tên?”
Nghe hỏi như thế, Anas thoáng giật mình buông lỏng tay ra, vừa thoát
khỏi ‘gông cùm’ của nàng, Vô Danh nhoáng lên phóng đến sau lưng Cẩn Y
Nhiên, vẻ mặt đề phòng nhìn tên nữ nhân không ra nữ nhân trước mắt. hắn
khỏe hơn Anas mà còn không chịu nổi nàng, nói gì đến Cẩn Y Nhiên mảnh
mai như thế, hắn phải cẩn thận mới được
Anas lúc này nghe Cẩn Y Nhiên câu hỏi, lệch nghiêng đầu, nhíu mày tự hỏi…
……..
……..
……..
Vỗ bàn: “Không biết!”
‘Không biết còn lớn tiếng như thế!’ Cẩn Y Nhiên vô lực phun tào
Anas lại vẻ mặt chẳng sao cả hất đầu:
“Tuy là ta không hiểu tên này có nghĩa gì, nhưng chỉ cần nghe âm đọc
nó khí phách là được. Nếu hai vị mỹ nữ không thích đổi tên cũng không
sao cả, Anas ta làm người quang minh chính đại, không giành sở thích của người khác…dù sao năm nay tân sinh còn nhiều mà, thế nào cũng có một
cái tên hay…”
Anas càng nói càng nhỏ, ánh mắt xoay chuyển, vẻ mặt gian trá, vừa nhìn chỉ biết là đang ý nghĩ xấu xa tính kế ai
Cẩn Y Nhiên phủ ngạch , bất đắc dĩ nhìn Anas đang ở bên kia lặng lẽ
tính kế người khác, khóe miệng lại không thể ức chế mà kiều lên. Có một
người bạn đồng học thô thần kinh lại đơn thuần như Anas cũng không phải
là một chuyện xấu
Vô Danh nhìn Cẩn Y Nhiên tâm tình đột nhiên trở nên tốt lắm, tuy
không hiểu vì sao nhưng nhìn Cẩn Y Nhiên như thế, hắn cũng cảm thấy vui
vẻ, mỉm cười nhìn về phía Cẩn Y Nhiên
Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu tiếng phòng học, hai mỹ nữ đang nắm tay
nhìn nhau nở nụ cười vui vẻ, khung cảnh ấm áp khiến học sinh trong lớp
lúc này cũng không cấm cảm thấy thanh thản. Đáng tiếc là luôn có kẻ
không biết nhìn trường hợp đến phá rối.
“Ahhhhhhhhhh!!! Mỹ nữ đừng cười như thế dụ hoặc! Hai người các ngươi như thế sẽ làm bọn nam sinh mất máu (mũi) mà chết mất thôi”
Thở dài, Cẩn Y Nhiên bất đắc dĩ nhìn Anas:
“Anas, cầm máu lại đi. Ta cũng không muốn người bạn đầu tiên của
chúng ta ở học viên ngay ngày đầu tiên lại ngất xỉu do chảy máu mũi quá
nhiều”