Trong hoa viên tửu điếm, dưới ánh trăng mông lung động lòng người lại có kẻ chẳng hề biết hưởng thụ. Lãnh khí bắn ra khắp cả đình viện, nam nhân một thân tử y, dáng người cao lớn cường kiện, mái tóc đen dài buột sau
gáy đã rối tung cùng bụi bặm bám trên áo cho thấy chủ nhân đã trãi qua
một quãng đường dài không ngừng nghỉ, một thân chật vật.
Trên gương mặt đầy nam tính của hắn, một đôi con ngươi băng lãnh đang
chăm chú nhìn hai người trước mặt, cánh tay cơ bắp rắn chắc càng siết
chặt thân thể thon dài trong lòng, như muốn hòa nhập cả hai vào nhau,
ngữ khí lạnh lùng chất vấn.
Vô Danh diện vô biểu tình thoáng nhìn tên nam nhân vừa xuất hiện đã
thích “ướp đông” kẻ khác này, lại cúi đầu nhìn Cẩn Y Nhiên đang oa tại
ngực hắn, hai mắt phát sáng nhìn tử y nam nhân, trong lòng chợt nổi hỏa, không khỏi tức giận trừng mắt tên nam nhân thân thể quá mức cường tráng kia.
“Các ngươi là ai?”
Phi Thần, tử y nam nhân – người có thân thể “quá mức cường tráng” ,
không nhận được câu trả lời, trái lại còn bị ánh mắt sắc như đao của tên bạch y nam tử cũng đang ôm chặt một người trừng hắn, có thể nghe rõ
tiếng ‘Tạch’ của ai đó vừa chăm hỏa trong đầu hắn, không kiên nhẫn hỏi
lại.
“Hừ”
Vô Danh chỉ hừ lạnh, đôi mắt tuy đã được Cẩn Y Nhiên dùng dược tạm thời
chuyển màu, nhưng ánh mắt phát ra vẫn còn chút phiếm hồng, lúc trừng
càng thêm dữ tợn.
Hắn mới muốn hỏi hai tên nam nhân trước mắt: một tên thì gầy yếu nhu
nhược, một tên thì to lớn như khỉ đột ôm chặt thanh y nam tử gầy yếu
kia, rốt cuộc vì sao lại thân mật với Nhiên nhi của hắn như thế? Còn…còn khiến Nhiên nhi của hắn nhìn không chớp mắt cái thân thể to lớn hơn
hắn!!!
Giữa lúc hai tên nam nhân sát khí, sấm chớp đùng đùng trừng qua trừng
lại muốn lòi con ngươi, hận không thể đem đối phương bắn thủng vài lỗ,
hai người được hai kẻ đang nổi hỏa kia ôm trong lòng, sắp phải từ giã
cõi đời sớm a
“Khụ…khụ…Vô…Vô Danh”
“Thần…Thần ca”
Bị siết đến gãy cả eo, Cẩn Y Nhiên cùng Thanh Phong khẩn trương kêu tên
thủ phạm. Dù cả hai đang có nhiều thắc mắc, nhưng trước hết vẫn là cố
gắng bảo trụ cái tánh mạng bé nhỏ của mình đã, nếu không sẽ bị hai gã
nam nhân mạnh đến mức không phải người này siết chết mất
Hai gã nam nhân đang mắt to trừng mắt nhỏ, chợt nghe tiếng gọi của người trong lòng, lúc này mới nhớ ra hành động thất thố của mình, không hẹn
mà cùng đỏ mặt, luống cuống buông tay, áy náy nhìn Cẩn Y Nhiên cùng
Thanh Phong đang ôm eo, hít lấy hít để không khí.
“Nhiên nhi…xin…xin lỗi, ngươi có sao không?”
Vô Danh đau lòng nhìn gương mặt tái nhợt vì thiếu không khí của Cẩn Y Nhiên, lo lắng hỏi
Hắn thật đáng trách, Nhiên nhi là một nữ hài tử, sao hắn có thể thiếu
suy nghĩ như thế!? Hắn biết sau khi được Cẩn Y Nhiên giải thoát và điều
dưỡng suốt ba tháng đã khỏe lại, chỉ là thân thể quá lâu không ăn, hoàn
toàn nhờ vào linh khí mà sống nên vẫn còn gầy một chút, nhưng công lực
thì đã phục hồi được năm sáu phần. Với sức lực của năm sáu thành công
lực mà đối một nữ hài tử không võ công thì thật là…
“Vô Danh, ta không sao, ngươi chỉ cần lần sau chú ý một chút.”
Cẩn Y Nhiên không muốn hắn tự trách, mỉm cười nhìn hắn lắc đầu, sau đó quay lại đối hai người trước mặt, nói:
“Phong huynh, thật xin lỗi, gia nhân nhà ta có chút không quen với người lạ, thỉnh công tử đừng để ý”
Cẩn Y Nhiên biết Thanh Phong sẽ không nhận ra Vô Danh trong trang phục
nam nhân, dù sao nàng vẫn tin tưởng tài hóa trang của mình cùng với buổi sáng Vô Danh đã bịt kín mít như vậy, có quỷ mới nhìn ra. Quả thật là
nàng không nỡ đùa hắn nữa, tiểu nương tử của nàng dù sao cũng là thất
thước nam nhi a
(t/g: biết thế còn muốn người ta giả gái *liếc mắt khinh bỉ* ~CYN: hắc
hắc…ta…ta là làm việc “chính sự” nga! Dù sao hắn cũng bắt mắt quá
đi…~t/g: *lầm bầm* vô sỉ! )
“A! A…Nhiên huynh đừng nói như vậy, là chúng ta thất lễ”
Thanh Phong sau khi hoàn hồn, vội vã chắp tay đáp lời Cẩn Y Nhiên.
Ngượng ngùng! Hắn tại trước mặt người khác lại làm ra hành động đó. Tuy
Nhiên công tử không ác cảm với loại tình cảm này, nhưng nếu nhìn hành
động quá mức thân mật cũng sẽ cảm thấy không thích ứng. Hắn chỉ là thật
lâu không gặp Thần ca mà thất thố, có khi nào sẽ đánh mất người bằng hữu đầu tiên của Thanh Phong hắn hay không? Trong lòng nhất thời loạn thất
bát tao.
Cẩn Y Nhiên nhìn sắc mặt của Thanh Phong nhất thanh nhất bạch, sao lại
không biết trong lòng soái ca này đang nghĩ gì, vội chuyển đề tài:
“Ha hả…vị này hẳn là BẰNG HỮU của Thanh Phong huynh? Quả thật là không sai ha ha…!”
Cẩn Y Nhiên vừa nói vừa gắt gao nhìn Phi Thần đánh giá, ánh mắt lộ vẻ
tán thưởng, vẫn không quên nhấn mạnh hai từ “bằng hữu” đầy thâm ý,
nhượng Thanh Phong mặt phát nhiệt một trận
(t/g: nói cho chính xác là lộ vẻ “hám trai” ~CYN: *liếc mắt* ~t/g: *xách…guốc hiệu Gucci chạy*)
“Khụ, khụ…Nhiên huynh không sai, đây là… khụ, khụ…bằng hữu của ta, Phi Thần”
Nói xong, Thanh Phong cũng vội tránh khai vòng tay cứng rắn ấm áp của Phi Thần, mặt đỏ tận mang tai
Phi Thần cảm nhận cảm giác trống rỗng chợt đến, không khỏi trứu khởi mi, luyến tiếc hơi ấm từ cơ thể Thanh Phong, bất giác giật mình với chính
bản thân mình.
Hắn là làm sao vậy? Cư nhiên luyến tiếc một…nam nhân, khi nhận được tin
tức về hắn lại không quản ngày đêm, vội vã thu xếp công việc chạy đi
tìm. Gương mặt Phi Thần chỉ nhoáng lên liền trầm ổn trở lại, thẳng người hướng đối phương chào hỏi:
“Tại hạ Phi Thần, chẳng hay công tử…?”
“Hân hạnh, tại hạ Mạc Nhiên, chỉ là một gã thầy lang thích ngao du tứ hải, chẳng phải cái gì công tử không công tử, ha ha…”
Ây da, nhìn thái độ của tên Phi Thần này, lại nhớ đến tâm sự của Thanh Phong, Cẩn Y Nhiên cũng không khỏi thở dài.
‘Đúng là đâm đầu vào tượng đá giống nhau mà. Tên này 99% là thích Phong
soái ca a, thế mà cái đầu gỗ hắn vẫn không nhận ra. Không biết nên nói
hắn ngây thơ hay ngu ngốc đây?’
Cẩn Y Nhiên nhìn nhìn Phi Thần vài cái, lại nhìn Thanh Phong thở dài:
“Haiz…Phong huynh, ta hiểu rõ.”
Rồi Cẩn Y Nhiên lại nhoẻn miệng cười gian:
“Nhưng mà ta thấy…không phải là không có hy vọng a, hắc hắc…”
Sau đó nhìn Thanh Phong nháy mắt mấy cái xoay người rời đi.
Vô Danh cũng không quên hung hăn bắn tia nhìn bén như dao về phía Phi Thần trước khi ly khai theo Cẩn Y Nhiên.
Chờ đến khi bóng hai người đã khuất hẳn sau dãy phòng, Phi Thần chợt nắm chặt hai vai Thanh Phong, đầy tức giận:
“Phong nhi, vì sao ngươi lại không từ mà biệt? Ngươi có biết sư mẫu lo
lắng cho ngươi đến mất ăn mất ngủ hay không? Ngươi có nghĩ đến sư phụ
nhớ ngươi thế nào không? Có nghĩ đến các sư huynh đệ đồng môn vất vả như thế nào để tìm ngươi suốt một tháng nay ? Hừ!”
Phi Thần không kềm chế nổi cơn tức giận, to tiếng một hồi không thấy
Thanh Phong đáp trả, xoay người quay lưng về phía Thanh Phong. Hắn không muốn thấy thái độ trầm mặc của Phong nhi, nếu nhìn nữa hắn sợ không
kiềm chế nổi cơn tức giận của chính mình.
Thanh Phong vẫn im lặng từ khi Cẩn Y Nhiên ly khai, hắn đang mãi suy
nghĩ về lời nói Cẩn Y Nhiên đã để lại trước lúc rời đi. Lúc này, chợt bị kéo khỏi những suy nghĩ mông lung, nhìn bóng lưng rộng lớn cường tráng
của Phi Thần, Thanh Phong trong lòng lại có tia ấm áp và chờ mong
‘Thế còn ngươi? Ngươi có nghĩ đến ta không? Ta có thể cho là sự quan tâm của ngươi chính là từ cảm tình ngươi đối với ta không?’
Thanh Phong có thể nghe thấy tiếng tim mình càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nhanh, tay cũng không tự chủ được mà run lên.
Thanh Phong vươn cánh tay mảnh khảnh muốn chạm vào con người cao lớn
trước mắt, muốn một câu trả lời…Bất chợt, Thanh Phong cảm thấy mặt trăng dường như bị mây che khuất, trước mắt tối sầm, ngực truyền đến từng
trận nhói đau, nhưng hắn vẫn cố sức vươn tay ra
‘Không được, khoan, chờ ta hỏi, chờ…Phụt’
Thanh Phong cảm thấy người trước mắt hắn sao xa, xa quá! Hắn dù cố sức đưa tay ra nhưng vẫn không thể chạm vào.
Một cơn nhói mãnh liệt ập đến, Thanh Phong không kềm chế nổi, ôm ngực
phun ra một ngụm tiên huyết. Mọi thứ trước mắt càng u ám, hắn như rơi
vào vạn dặm vực sâu, bên tai vẫn còn loáng thoáng nghe tiếng ai đang gọi tên hắn, tiếng gọi tê tâm liệt phế…
Trong ngực không ngừng truyền cơn đau đến khắp thân thể, nhưng Thanh Phong lúc này lại chỉ cảm thấy đầy hối tiếc:
‘Không…kịp rồi sao? Ta vẫn chưa nói….’ – Sau đó hoàn toàn mất đi tri giác