Một cỗ nước lũ cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống, giống như cơn mưa to tầm tã nện xuống trung tâm lôi đài, Hỏa Diễm trên người Sa Hoằng nháy mắt
được dập tắt.
Bách Lý Vân Diễm bị tưới cho ướt sũng nhất thời
ngốc lăng đứng ngay tại chỗ, khó có thể tin, đây chính là Thiên Hỏa đến
từ Thượng vực, là Bách Lý gia của nàng trăm năm trước ngẫu nhiên lấy
được, toàn bộ Vân Vũ Thần Châu không có người có thể dập tắt mới đúng!
Tươi cười của Bắc Thần Phong cũng cứng lại, rõ ràng là chuyện vạn vô nhất
thất (không hề có sai sót, hết sức kỹ càng) thế nhưng lại thất bại? Vì
để diệt trừ Sa Hoằng, ngay cả Thượng Vực Thiên Hỏa cũng có thể lấy ra,
ai còn có thể ngăn cản hắn?
Mọi người nhất tề nhìn về hướng ghế
trọng tài, Dạ Quân Mạc vẫn mang thần sắc đạm mạc như trước, tiện tay
vung ra một dòng nước, dễ dàng dập tắt được Thượng Vực Thiên Hỏa trong
truyền thuyết không ai có thể dập tắt được.
Toàn trường yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy vài thanh âm hít một hơi lãnh khí. Bắc Thần Phong
phẫn nộ cắn răng, liều mạng chịu đựng tức giận, khuôn mặt luôn luôn ôn
hòa lại lộ ra vẻ dữ tợn khó coi.
Bạch Vũ cảm kích nhìn Dạ Quân
Mạc, nhanh chóng đút cho Sa Hoằng một viên Bảo Mệnh Nhân Sâm Đan, cùng
Đông thúc mang hắn đi xuống, đưa đến phòng nghỉ của trường thi đấu.
Cả người Sa Hoằng bị đốt cháy đen, toàn bộ khuôn mặt bị hủy, tứ chi đều bị phế, nếu không phải lồng ngực vẫn còn đập, sẽ có thể nghĩ hắn đã chết.
Đông Nhạc Quận Vương trước dẫn theo hai Y sư lại đây, Y sư chẩn đoán qua đều thở dài lắc đầu, Sa Hoằng chỉ còn lại một hơi thở, có thể giữ được tính mạng đã không tệ rồi.
Đông Nhạc Quận Vương xoa xoa mi tâm của mình, tay run lên, “Một chút biện pháp cũng không có sao?”
Hai Y sư trầm mặc không nói chuyện, Đông thúc đột nhiên một cước đá bay
chiếc bàn bên cạnh, một phen túm chặt lấy một Y sư, nổi trận lôi đình
rống giận: “Chữa khỏi cho hắn, ngươi chữa khỏi cho hắn cho ta, trị không hết cho hắn ta sẽ lấy mạng của ngươi!”
”Đông thúc, ngươi đừng như vậy.” Đông Nhạc Quận Vương thở dài.
”Quận Vương, Sa Hoằng nhất định có thể được trị tốt. Ta lúc trước chẳng phải
cũng bị đốt đến thay đổi hoàn toàn bộ mặt, không phải người vẫn cứu được ta đó sao?” Đông thúc bỏ Y sư ra, vội vàng nói.
”Cũng không
giống. Lúc trước Bách Lý gia đối với ngươi chỉ dùng lửa của nham thạch
nóng chảy, cho nên ngươi vẫn còn có thể cứu, Sa Hoằng hắn...... Mặc kệ về sau như thế nào, hắn cũng là nhi tử của Bổn vương, Bổn vương nuôi hắn cả đời.”
”Nhưng như thế nào có thể đủ? Sa Hoằng là hi vọng
tương lai của Đông Nhạc chúng ta! Bách Lý Uy lúc trước hủy đi tay của
ta, hiện tại lại hủy đi Sa Hoằng, hắn tại sao lại có thể ác độc như vậy? Ta không cam lòng, ta muốn báo thù, ta muốn giết chết đám người bọn
hắn!” Đông thúc đã không còn bình tĩnh như mọi khi, hắn hiện tại chỉ còn lại cừu hận, phẫn nộ cùng sát ý.
Đông Nhạc Quận Vương cũng không dám để cho hắn rời đi, đừng nói hắn căn bản giết không được Bách Lý Vân Diễm cùng Bách Lý Uy, cho dù hắn có thể thành công, lén giết người ở
Triệu hoán đại hội, cũng sẽ lập tức bị chém giết, còn có thể có cớ để
Bắc La tấn công Đông Nhạc.
”Thù này, ta sẽ báo!” Bạch Vũ đột
nhiên lạnh lùng mở miệng, giọng điệu giống như bạo phong tuyết thổi qua, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập sát khí khiến người khác đông
cứng.
Nàng nhìn thân thể Sa Hoằng bị đốt cháy đen, cho hắn ăn vào dược liệu giảm đau, đứng lên nhìn về phía Đông thúc, “Đông thúc, mặt
của ngươi, tay của ngươi cũng là bị Bách Lý gia làm hại?”
Đông
thúc hạ mắt, “Ta là một Đúc sư, Bách Lý Uy muốn ta ở lại Bắc La, ta tính đến Đông Nhạc, hắn không đồng ý, liền đem ta phóng hỏa.”
Khóe
môi Bạch Vũ gợi lên vẻ mỉa mai, Bách Lý Uy, Bách Lý Vân Diễm, Bắc Thần
Phong, đều là cá mè một lứa, tiểu nhân âm hiểm độc ác! Nguyên bản nàng
chỉ muốn đánh bại bọn chúng, hiện tại xem ra, chết thì sẽ rất tiện nghi
cho chúng, bọn chúng cũng nên nếm thử tư vị giống như vậy!
Bạch
Vũ trở lại lôi đài, Bách Lý Vân Diễm vẫn còn chờ ở giữa lôi đài, nhìn
thấy Bạch Vũ, phát ra một tiếng cười châm chọc nũng nịu, “Người kế tiếp
là ngươi? Đông nhạc không còn người sao, để cho một phế vật như ngươi
lên đài.”