Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 137: Quay về bắc la, cung yến (4)



Edit:V.O

Bắc Thần phong liều mạng ẩn nhẫn tức giận, đầu ngón tay bấm chặt lòng bàn tay ứa ra vết máu, “Phụ vương, hắn cũng quá cuồng vọng.”

Mặt Bắc La Quận Vương âm nghiêm, “Thực lực của hắn cường đại, lại có Vô Trần Cung đứng phía sau, có bừa bãi tùy tiện đi nữa, chúng ta còn có thể làm gì được bây giờ?”

”Thực lực cường đại? Hừ! Còn có thể so với được với thực lực của cả một quốc gia chúng ta sao?” Bắc Thần Phong cười lạnh.

”Thần Phong!” Bắc La Quận Vương bực mình nhíu mày. Bắc Thần Phong vẫy vẫy tay, “Phụ vương yên tâm, con sẽ không làm càn. Con biết đây là thời cơ tốt để mượn sức hắn, con sẽ cố gắng chiêu đãi hắn thật tốt, kéo dài thời gian.”

Bắc La Quận Vương vui mừng gật đầu, “Con có thể nghĩ như vậy là được rồi.”

Đến cửa hoàng cung, Dạ Quân Mạc đi xuống xe ngựa. Con ngươi tối đen lạnh lùng, lạnh nhạt nhìn hoàng cung nguy nga trước mắt, trên khuôn mặt tuấn mỹ tôn quý không có một tia biểu tình, khí thế cường đại làm cho người chung quanh đều cảm thấy một cỗ áp lực, cả người đều cảm thấy lạnh buốt.

”Mạc Điện, ta đã chuẩn bị tốt Cung yến cho ngươi đón gió tẩy trần, đêm nay chúng ta cần phải không say không về.” Bắc La Quận Vương vẫn duy trì phong độ vương giả như trước, một bộ cùng Dạ Quân Mạc là lão bằng hữu.

Dạ Quân Mạc đạm mạc hỏi, “Bạch Tử Quỳnh có tới không?”

Tươi cười của Bắc La Quận Vương có chút cứng ngắc, hắn biết Dạ Quân Mạc là vì sao mà tới, nhưng hắn không nghĩ tới Dạ Quân Mạc lại nhắc tới Bạch Tử Quỳnh với hắn nhanh như vậy.

” Từ sau khi Bạch Vũ cô nương rời khỏi Quốc sư đại nhân luôn ở trong Bắc La thư các, đóng cửa không ra, nghiên cứu y thuật, không muốn tham dự Cung yến gì, hôm nay chỉ sợ cũng sẽ không xuất hiện.” Bắc Thần Phong hồi đáp.

”Thật không?” Dạ Quân Mạc thản nhiên liếc nhìn Bắc Thần Phong, trong mắt không có chút cảm xúc nào.

Bắc Thần Phong có loại cảm giác nháy mắt bị nhìn thấu, trong lòng sợ hãi.

Bắc La Quận Vương nhanh chóng nói tiếp, “Đúng vậy, Quốc sư trầm mê y thuật, ngay cả Bổn vương cũng rất khó nhìn thấy bà ấy. Như vậy đi, chờ sau khi Cung yến xong, Bổn vương tự mình cùng ngươi đi Thư các.”

Dạ Quân Mạc không nói nữa, xoay người trở lại bên cạnh xe ngựa, dắt một bàn tay nhỏ bé trắng noãn thanh tú từ trong xe ngựa ra, nhẹ nhàng vén mành lên, một nữ tử tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành được hắn nâng từ trong xe ra.

Đám văn võ đại thần chưa từng thấy qua hình dạng của Bạch Vũ ngay cả nháy mắt cũng quên mất, tầm mắt không hề chớp chăm chú nhìn vào trên người Bạch Vũ, giống như linh hồn đã bị Bạch Vũ mang đi, thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.

”Bạch Vũ! Ngươi làm sao có thể đến? Hay là đi cùng Mạc Điện!” Bắc Thần Phong giật mình thốt ra.

Bạch Vũ nhìn hắn một cái, căn bản mặc kệ không thèm đáp lại, đi theo Dạ Quân Mạc vào Hoàng cung.

Bắc La Quận Vương biết người của Vô Trần Cung sớm hay muộn cũng sẽ đến, sớm đã chuẩn bị tốt, lúc biết là Mạc Điện đến thì cố ý đề cao quy cách Cung yến, toàn bộ Cung yến thập phần long trọng, ca múa ồn ào náo động, ăn uống linh đình, có vẻ thập phần có thành ý.

Bạch Vũ ngồi ở bên cạnh Dạ Quân Mạc, đối với ca múa nửa điểm cũng không có hứng thú, nhưng khi nhìn thấy điểm tâm tinh xảo phía trước, con sâu tham ăn trong bụng lại nảy lên.

Thức ăn ở trong cung yến của Bắc La đều là do ngự trù tỉ mỉ chế tác, Bạch Vũ ở Bắc La sinh sống mười mấy năm cho tới bây giờ vẫn chưa từng nếm qua, nàng hưng trí bừng bừng thử tất cả đồ ăn ở phía trước một lần, kết quả có chút thất vọng.

Nghe mùi rất thơm, nhưng ăn vào miệng cũng không được như vậy, nấu không ngon hơn so với nàng.

Dạ Quân Mạc nhìn thấy Bạch Vũ ăn một miếng rau nhạt nhẽo, giống như ăn phải cỏ khô, lật tay lấy ra một bầu rượu ngọc màu xanh, rót một ly cho Bạch Vũ.

Rượu trong bầu là chất lỏng màu mận chín giống như thủy tinh trong suốt màu tím, vừa đổ ra liền tản ra hương thơm trái cây cực kỳ mê người, nhanh chóng tràn ngập toàn bộ đại điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.