Một cỗ linh khí cuồng bạo thế như chẻ tre càn quét qua, pha lẫn tức giận
nặng nề, đánh bay toàn bộ bốn người ra ngoài. Cuồng phong như đao băng
lướt qua mặt của mọi người, quét ngang đại điện.
Quần áo của bốn mỹ nữ bị xé rách, không chỉ hộc máu mà còn ngã ở trước mặt mọi người.
“Giết toàn bộ.” Dạ Quân Mạc lạnh lùng nói, tựa như đang hờ hững nói thời tiết tốt lắm.
”Vâng” Ám Ưng lĩnh mệnh, lập tức tiến lên.
Mấy vũ cơ hoảng sợ trừng lớn mắt, nhìn Dạ Quân Mạc giống như đang nhìn một
ác ma khủng bố, khóc hô cầu cứu Bắc Thần Phong, “Tam hoàng tử điện hạ,
tha mạng!”
Bắc Thần Phong cảm thấy mặt của hắn đã hoàn toàn biến
thành màu xanh, hắn tuyệt đối không cho rằng là Dạ Quân Mạc hù dọa hắn,
trong giọng nói kia có một tia sát ý sắc bén giống như dao nhọn làm
người ta hốt hoảng.
”Mạc Điện cần gì phải phát hỏa lớn như vậy,
cho dù các nàng hầu hạ không tốt, nữ tử tuyệt sắc như vậy cũng không gặp được nhiều, giết rất đáng tiếc?” Bắc Thần Phong ngượng ngùng cười nói.
”Ngươi không phải tặng cho ta sao? Đương nhiên tùy ta xử trí.”
Sau một lúc lâu Bắc Thần Phong cũng nói không ra lời, trái tim nguội lạnh một nửa.
Hắn vốn là muốn cho Bạch Vũ nhìn thấy một mặt háo sắc của Mạc Điện, hắn
không tin Mạc Điện có thể chống cự được sắc đẹp mê hoặc, kết quả Mạc
Điện căn bản không để vào mắt, ngoại trừ Bạch Vũ quả thực là không gần
nữ sắc.
Chẳng những không khiến cho Bạch Vũ thất vọng với Mạc
Điện, còn phải chịu lỗ năm vũ cơ được bồi dưỡng tỉ mỉ, hắn tức giận đến
muốn hộc máu.
Ám Ưng đã đánh ra một chưởng, chưởng phong đằng đằng sát khí càn quét qua, đánh cho mấy vũ cơ bất tỉnh, mắt thấy sẽ mất mạng.
Bắc La Quận Vương cuống quít ngăn cản hắn, “Chậm đã, nếu Mạc Điện không
thích thì sẽ không để lại đây chướng mắt, còn không mau kéo các nàng
xuống, để cho bọn họ dạy dỗ lại một lần nữa, biểu hiện yếu kém như vậy,
thật sự là mất mặt.”
Một đám thị vệ cuống quít kéo năm người như
kéo bao tải xuống, động tác của bọn họ rất nhanh, cuối cùng trong lúc Ám Ưng động thủ cứu đi năm người.
Bắc La Quận Vương nhẹ nhàng thở ra, mấy vũ cơ này bồi dưỡng không dễ, nếu giết đi thì sẽ thiệt thòi rất lớn.
Dạ Quân Mạc cũng không ngăn cản, coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh, bưng ly rượu lên chậm rãi uống.
Không khí trong đại điện lại rơi vào hầm băng, tất cả mọi người bị đối xử
lạnh lùng hà khắc sợ tới mức nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần lại.
Tính tình của vị Mạc Điện này thật là tàn khốc bá đạo, năm mỹ nữ nói giết
liền giết, ngay cả mắt cũng không chớp một cái, bọn họ còn chưa có làm
gì đấy, nếu quả thật chọc tới hắn, vẫn có thể bị đại tá bát đồng? (tương tự với ngũ mã phanh thây, giết sau đó chặt đầu, tay, chân)
Bắc
Thần Phong cùng Bắc La Quận Vương không dám lại liều lĩnh thử lấy lòng,
những người khác ngay cả nói cũng không dám nói một câu, nơm nớp lo sợ
ăn thức ăn trên yến hội, một chút tư vị cũng không thưởng thức được, một buổi Cung yến trở nên lạnh nhạt yên tĩnh, không qua bao lâu Bắc La Quận Vương liền qua loa cho xong buổi yến hội này.
Dạ Quân Mạc dẫn
Bạch Vũ về cung điện mà Bắc La Quận Vương đã an bài cho hắn. Bắc La Quận Vương an bài cho Dạ Quân Mạc tẩm cung lớn nhất trong Hoàng cung, lại an bài cho Bạch Vũ một Thiên điện nhỏ, ở bên cạnh cung điện của Tam hoàng
tử.
Dạ Quân Mạc không để cho Bạch Vũ đi nơi khác ở, trực tiếp dẫn Bạch Vũ về chỗ ở của hắn.
Bạch Vũ lại phạm phải sai lầm như lần trước, uống rượu. Nàng không nghĩ tới
Dạ Quân Mạc lại cho nàng uống loại rượu trái cây có tác dụng chậm như
vậy, ở trên yến hội còn không cảm thấy gì, trở về liền bắt đầu mơ hồ.
Một đôi mắt say lờ đờ đầy sương mù nhìn Dạ Quân Mạc, làm nũng vươn hai tay về phía Dạ Quân Mạc, “Ôm ôm......”
Trong nháy mắt, Dạ Quân Mạc giống như nhìn thấy cô nương ở trên lưng hắn vạn
năm trước, trái tim không an phận nhảy lên, hiện lên một tia thâm trầm
nói không nên lời.
”Ngủ đi.” Dạ Quân Mạc ôm lấy Bạch Vũ, đặt nàng lên giường.