Dạ Quân Mạc đi vào cửa mật thất, liền thấy bên trong mật thất mờ tối nhỏ
hẹp, sắc mặt Bạch Vũ tái nhợt tựa vào Bạch Tử Quỳnh bên cạnh, máu đỏ
tươi rơi trên người, đập vào mắt đều là màu đỏ chói mắt.
Trái tim Dạ Quân Mạc bị nắm thật chặt, cơn tức giận cuồng bạo từ trên người
hắn ầm ầm khuếch tán ra, sát ý lạnh thấu xương càn quét Vương thành!
Người hắn nâng niu trong lòng thế nhưng lại bị người ta đả thương thành như
vậy, hiện tại hắn chỉ muốn giết người! Một tay hắn kéo Bạch Vũ tiến vào
trong lòng, đau lòng lau vết máu trên mặt nàng, gằn từng tiếng tuyên
phán: “Tất cả các ngươi đều đáng chết!”
Sát ý tràn ngập, mỗi chữ
mỗi câu đều khiến cho không khí đông kết lại, giọng điệu cuồng ngạo, mở
miệng đòi tiêu diệt hơn trăm Triệu hoán sĩ bọn họ, nhưng không ai dám
không tin.
Mặt Bách Lý Uy xám như tro tàn, tay chân lạnh như
băng, hắn chỉ muốn giết Bạch Vũ để trút giận cho nữ nhi mà thôi, nhưng
hắn không nghĩ chọc tới Dạ Quân Mạc!
Thần ảnh tuấn mỹ vô song
trước mắt này, ngạo mạn ngất trời lại giống như ác mộng khắc ở trong đầu hắn, khí thế lật tay có thể hủy thiên diệt địa giống như lực lượng ngàn cân đặt trên người hắn, một cảm giác sợ hãi tử vong bao trùm trong đầu
của hắn.
Hắn không tự chủ được muốn trốn chạy, cố gắng trấn định
rống giận, “Vô Trần Cung không có quyền lợi can thiệp vào việc nội bộ
của Lục quốc, ngươi không thể giết người lung tung!”
”Vô Trần
Cung thì tính là gì? Ta muốn giết người không ai có thể ngăn cản!” Dạ
Quân Mạc cười lạnh, một ngọn lửa màu lam âm u từ trên trời giáng xuống,
giống như thiên phạt buông xuống, uy thế ngập trời nghiền áp vạn vật.
Đồng tử Bách Lý Uy co rụt lại, thân hình bạo lui, đẩy toàn bộ người bên cạnh ra che ở trước người.
Ầm ầm ——
Bắc La thư các hoàn toàn trở thành một đống phế tích, hỏa diễm khủng bố càn quét Vương thành, san thành nửa tòa thành trì thành bình địa!
Hơn trăm Triệu hoán sĩ chết hơn phân nửa, người còn sống cũng bị trọng
thương ngã xuống đất. Bách Lý Uy gian nan tránh được một kiếp, máu khô
đầy người đứng lên, hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Quân đội
Triệu hoán sĩ tinh nhuệ nhất Bắc La vậy mà bị một người đánh cho thảm
bại! Chỉ với một chiêu Linh thuật mà thôi, người ta ngay cả Triệu hoán
thú cũng còn chưa có gọi ra, liền hủy diệt nửa tòa thành!
Hắn sao còn dám ở lại, dẫn theo đội nhân mã còn lại rất nhanh trốn vào Hoàng
cung, giống như chỉ cần trễ một bước mạng sẽ không còn.
Bạch Vũ
chớp mắt một cái, nhìn nam nhân đang ôm nàng. Dung nhan phía bên mặt
tuấn mỹ của hắn có vẻ tức giận thâm trầm, giống như bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ sắc bén bức người, Bạch Vũ mệt mỏi không yên dần trầm tĩnh lại, an ổn tựa vào vai hắn, ngẩn người nhìn.
Lúc Dạ Quân Mạc cúi đầu
liền thấy đôi mắt như nước trong suốt của Bạch Vũ nhìn hắn chăm chú,
hiện lên một chút phấn hồng. Khóe miệng của hắn gợi lên một chút tà mị,“Có chịu được nữa không? Ta mang nàng đi chữa thương.”
”Ta vẫn
còn tốt, nhưng sư phụ, bà ấy bị Bắc La trói buộc bằng khế ước lời hứa,
ta muốn mau chóng tìm được Huyết Châu Tử được ngưng tụ ra lúc khế ước!”
Bạch Vũ cầm lấy vạt áo Dạ Quân Mạc, lo lắng nhìn Bạch Tư Quỳnh hôn mê
bất tỉnh.
Ánh mắt Dạ Quân Mạc trầm xuống, ôm chặt Bạch Vũ, “Ta mang nàng đi tìm.”
Trong đại điện Hoàng cung Bắc La, Bách Lý Uy mang theo tàn binh bại tướng
thật vất vả trở lại, chật vật bẩm báo tình huống cho Bắc La Quận Vương.
Bắc La Quận Vương nghe nói Bắc Thần Phong đã chết, một chút sức lực cũng
không còn, suýt nữa đã bất tỉnh, Bắc Thần Phong là nhi tử có bản lĩnh
nhất của hắn, là người thừa kế hắn khổ tâm bồi dưỡng!
”Thần Phong chết như thế nào, hắn chết như thế nào?” Bắc La Quận Vương hai mắt đỏ bừng nắm lấy Bách Lý Uy rống giận.
”Là Bạch Vũ giết hắn, lúc vi thần đến Tam hoàng tử đã chết.” Bách Lý Uy trợn mắt nói dối, đem lỗi của mình vứt đi sạch sẽ.