Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 161: Bắc La diệt quốc, thăng cấp (7)



Bạch Vũ nhíu mày, sau khi nàng tỉnh lại chỉ biết nàng thăng cấp thành công, linh mạch chẳng những khỏi hẳn, còn tăng thêm một đoạn, mầm cây rốt cục cũng trưởng thành thành một gốc cây nhỏ, nàng đã trở thành Triệu hoán sư chân chính.

Nhưng trong linh mạch của nàng vẫn còn có một lực lượng hư vô vô cùng vô tận, quanh quẩn rất lâu, không tiêu tan. Đây là lực lượng hư không duy trì, nàng lại đạt được một cơ hội triệu hoán từ hư không, quả thật nên mau chóng triệu hoán, không thể bỏ qua.

“Bây giờ ta liền triệu hoán.” Bạch Vũ hưng phấn nóng lòng muốn thử, muốn lập tức triệu hoán ra Triệu hoán thú thứ hai. Lần đầu tiên tiểu Thanh được đưa tới, lúc này đây không biết thuộc tính gì sẽ đến, nếu có thể đến một Triệu hoán thú đáng yêu một chút thì tốt rồi.

So với Triệu hoán thú to lớn thô bạo, Bạch Vũ càng thích động vật nhỏ đáng yêu hơn.

“Nơi này không phải là chỗ tốt.” Dạ Quân Mạc cười nhạt lắc đầu. Dù sao muốn Triệu hoán vẫn nên tìm một nơi không có người quấy rầy, lại rộng rãi mới được.

“Vậy chúng ta đi ra khỏi thành đi.” Bạch Vũ khẩn cấp đứng lên, lôi kéo Dạ Quân Mạc muốn ra cửa. Nhưng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Dạ Quân Mạc có vẻ tiều tụy, lại có chút đau lòng, “Không phải là ngươi đi theo giúp ta mấy ngày nay mà chưa ngủ đó chứ?”

Dạ Quân Mạc lạnh nhạt cười, “Ngủ, bây giờ không phải ta đang ngủ ở bên cạnh nàng sao?”

Khóe miệng Bạch Vũ co rút, sau khi ngủ chung giường với Dạ Quân Mạc hai lần, nằm đến mức thậm chí có loại cảm giác như là thói quen, chuyện này thật đúng là không biết rụt rè.

Nàng xấu hổ sờ mặt, “Nếu không ngươi tiếp tục nghỉ ngơi đi, ta tự đi.”

“Cùng nhau.” Dạ Quân Mạc tự nhiên ngồi xuống, lôi kéo Bạch Vũ ra cửa.

Ra khỏi Vương thành, hai người vào sâu trong một khu rừng ở ngoại thành. Khu rừng này nằm gần Vương thành Bắc La, cũng không phải rừng sâu núi thẳm gì, nhưng lại ít có người tới.

Bạch Vũ đứng giữa một đống cây rừng, nhìn bầu trời xanh thẳm, tiêu hao một giọt linh lực, mở ra triệu hoán.

Linh khí phóng lên cao, hiện ra ánh sáng màu vàng dưới ánh mặt trời, tiêu tán ở phía chân trời. Một viên sao băng kéo phần đuôi hoa rơi thật dài, ánh sáng của nó so với Mặt Trời còn chói mắt hơn, giống như thiên hỏa buông xuống, ánh lửa thật lớn xẹt qua bầu trời, giống như bổ bầu trời ra làm hai nửa!

Sao băng rơi xuống trước mặt Bạch Vũ, không giống với lần trước tiểu Thanh tự nhiên bay đến, thiên thạch lần này nện xuống mặt đất tạo thành một cái hố to sâu mấy thước, dấy lên làn sóng va chạm ầm ầm khuếch tán, lực phá hoại cực lớn làm cho toàn bộ cây cối xung quanh ngã xuống, cả khu rừng trong nháy mắt bị hủy hơn phân nửa.

Bạch Vũ hít một hơi khí lạnh, trong lòng không ngừng kích động, “Tuyệt phẩm!”

Vừa xuất hiện có thể tạo thành dị tượng thiên địa, không cần thí nghiệm nàng cũng biết, chỉ có thể là Tuyệt phẩm mãn tư chất! Tuyệt phẩm tốt, không cần nàng phải vất vả tăng lên tư chất.

Nàng chờ mong đi đến gần hố sâu, liền nhìn thấy một cái móng vuốt nhỏ với lông tơ màu trắng với ra, ngay sau đó, một “tiểu Miêu nhi” (con mèo nhỏ) tròn tròn cố sức đi ra khỏi hố sâu, đôi mắt ngập nước vô cùng thân thiết nhìn nàng, Bạch Vũ thấy vậy tâm trở nên mềm mại.

“Tiểu Miêu thật đáng yêu, để ta ôm một cái.” Bạch Vũ cười tủm tỉm ôm vật nhỏ màu trắng tròn tròn này vào lòng, xoa xoa.

Dạ Quân Mạc im lặng, da lông màu trắng, sọc vằn màu đen, trên trán có một chữ Vương lớn như vậy, đây rõ ràng chính là một Lão Bạch Hổ.

Lão Bạch Hổ quả nhiên rất không vui vì chính mình bị nhận thành tiểu Miêu, thân hình nho nhỏ tròn tròn lăn qua lăn lại trong lòng Bạch Vũ, nhe răng trợn mắt giơ ra răng nanh, bày ra bộ dạng hung dữ.

Đáng tiếc răng của nó còn chưa đủ dài, tiếng kêu ngao ngao nghe qua rất mềm mại, một chút lực uy hiếp cũng không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.