Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 17: Tiến đến đông nhạc, ám sát (3)



Edit: V.O

Đoàn người Bạch Vũ vì mau chóng muốn tới Đông Nhạc, nôn nóng gấp rút lên đường, ban đêm ngủ lại trong một mảnh rừng rậm. Mọi người ở trong khu rừng lạnh lẽo đốt mấy đống lửa trại, vây quanh đống lửa ngổn ngang nằm ngủ.

Bạch Vũ ngồi ở bên rìa đống lửa cách xa mọi người, cuộn cuộn thân mình, ngẩn người nhìn đống lửa. Tính toán ngày, hôm nay đúng là sinh nhật 16 tuổi của nàng, sư phụ vốn còn tính toán chuẩn bị một yến hội cho nàng, không nghĩ tới đảo mắt một cái nàng lại ở trên đường lưu đày trôi qua sinh nhật.

Nhưng cho dù sinh nhật có trôi qua, nàng kỳ thật cũng không sao cả, nàng chỉ lo lắng chính mình có thể thức tỉnh linh mạch được hay không. Bạch Tử Quỳnh phi thường khẳng định nói với nàng vô số lần, nếu nàng qua 16 tuổi vẫn không thể thức tỉnh linh mạch, nàng liền vĩnh viễn không thể thức tỉnh linh mạch được nữa.

Bạch Vũ mặc dù có chút hoài nghi, nhưng trong lòng cũng có chút không xác định. Phương pháp thức tỉnh linh mạch của mỗi người cũng không giống nhau, phương pháp thức tỉnh linh mạch của nàng đến giờ vẫn không tìm thấy.

Qua thêm 2 giờ nữa thì sinh nhật 16 tuổi của con sẽ trôi qua, sự thực là con sẽ không thể thức tỉnh linh mạch? Sư phụ, lúc trước mỗi lần người đoán đều là sai, nếu như lần này đúng, con nhất định sẽ không để cho người xem bói, người quả thực chính là miệng quạ đen!

Bạch Vũ dở khóc dở cười nghĩ, đột nhiên nghe được phía sau cây cỏ phát ra động tĩnh ma sát sột soạt.

”Ai?” Nàng trong lòng cả kinh, lập tức quay đầu lại.

Ba nam tử diện mạo đáng khinh không biết khi nào thì đụng vào sau lưng của nàng, chủy thủ trong tay dưới ánh trăng phát ra hàn quang, người muốn giết nàng quả nhiên vẫn đến.

”Yêu, phản ứng còn rất nhanh. Đáng tiếc là ngươi đáng chết. Đắc tội người không nên đắc tội, còn thêm tội thật sự rất nặng. Có người muốn mạng của ngươi, còn muốn lấy máu toàn thân của ngươi.” Một nam tử thưởng thức chủy thủ, xuất ra một bình sứ:“Yên tâm, giống như giết gà, chỉ là cắt yếu hầu lấy máu mà thôi.”

”Muốn máu của ta? Ai phái các người tới, Bắc Thần Phong hay là Bách Lý Vân?” Bạch Vũ nâng mi, người biết máu của nàng trân quý trừ bỏ Bạch Tử Quỳnh chỉ có Bắc Thần Phong cùng Bách Lý Vân, không phải chính là bọn họ phái những tên quái dị này tới đó chứ.

Ba người cười lạnh: “Chuyện này ngươi cũng đừng quản, chúng ta phải lên kế hoạch thật lâu mới tìm được cơ hội này, ngươi cũng nên tự nhận là mình xui xẻo đi.”

”Cho nên những người khác ngủ như chết cũng là do các ngươi làm?”

”Hắc hắc, bất quá chỉ hạ chút mê dược, khiến cho bọn họ không quấy rối mà thôi. Về phần vị thiếu niên áp giải ngươi kia, hắn đi tuần tra, ngươi đoán xem hắn đã đụng phải cái gì?”

Bạch Vũ nhất thời lạnh mặt, nàng đã nghe được tiếng đánh nhau ở phụ cận, hiển nhiên người được phái tới cũng không chỉ có ba người này, Sa Hoằng bị một nhóm người khác đối phó.

Ba người nhanh chóng tiêu sái đến gần Bạch Vũ, một phen kéo lấy quần áo của nàng, mang theo chủy thủ lạnh như băng dồn ép về phía này, chủy thủ còn chưa có đụng tới da mình Bạch Vũ đã cảm thấy cả người nổi da gà.

Nàng đột nhiên kéo khăn che mặt của mình xuống: “Bách Lý Vân có nói qua với các ngươi, ta có bộ dạng rất được?”

Ba người động tác cứng đờ, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ của Bạch Vũ. Cô nương này như thế nào lại là một mỹ nhân! Cho dù là danh họa vĩ đại nhất cũng không vẽ ra được một phần vạn mỹ mạo của nàng, ánh trăng mông lung rải lên mặt nàng một tầng quang mang màu bạc, khiến tim kẻ khác nháy mắt đập liên hồi.

Bạch Vũ thừa dịp bọn họ thất thần nháy mắt đá vào thân của người phía trước, nhanh chân bỏ chạy.

Một tiếng “Xoạt” vang lên, quần áo Bạch Vũ bị xé rách một mảng lớn, ba người phục hồi tinh thần lại, lập tức nổi điên đuổi theo.

Bạch Vũ ở trong rừng rậm âm u nhanh chân chạy trốn, muốn chạy đến nơi phát ra âm thanh đánh nhau, lại bị ba người phía sau truy đuổi, chỉ có thể hoảng hốt chạy loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.