Bạch Vũ buồn bực: “Nội thương của ngươi chữa trị quá khó.”
Ai biết hai cỗ lực lượng trong cơ thể ngươi là từ đâu mà ra? Chữa không
tốt lại phá hủy cân bằng, chỉ một chút sơ sót cũng khiến ngươi mất mạng.
”Không ngại, nàng có thể chậm rãi chữa trị.”
”Ngươi vì cái gì lại chọn ta? Chẳng lẽ bởi vì ta cứu ngươi, ngươi liền đem ta xem như thần y?”
Dạ Quân Mạc nhìn chăm chú vào đôi mắt Bạch Vũ nhấp nháy, không có trả lời, đột nhiên đem nàng thả xuống: “Tới rồi.”
Bạch Vũ khoát áo choàng bằng nhung, đứng trên một mảnh đất trống. Đây là
trung ương rừng rậm, phía dưới mặt cỏ trống trải, ánh trăng màu bạc
chiếu xuống đất, rắc lên một tầng quang mang nhàn nhạt. Ngẩng đầu là có
thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.
”Nơi này có gì đặc biệt sao?” Bạch Vũ kỳ quái hỏi.
”Nơi này thích hợp cho việc Triệu hoán.”
Bạch Vũ tinh thần chấn động: “Ngươi giúp ta thức tỉnh linh mạch?”
Dạ Quân Mạc không nói một lời phất tay áo, Ám Ưng từ trong chỗ tối đi ra,
cung kính hướng Dạ Quân Mạc dâng lên một ly rượu màu bạc cùng chủy thủ
sắc bén. Dạ Quân Mạc tiếp nhận chủy thủ, mặt không chút thay đổi cắt vào cổ tay.
Bạch Vũ không nói gì giữ chặt hắn lại: “Ngươi không phải bởi vì ta dùng máu cứu ngươi mà tính toán bồi thường cho ta một ly
chứ?” Chuyện kia hay là quên đi, ta cũng không thiếu một ly máu của
ngươi.
”Không có máu của ta, nàng không thể thức tỉnh linh mạch
được.” Dạ Quân Mạc mặt không chút thay đổi ở cổ tay cắt một đường thật
sâu, đem máu chảy vào ly rượu, lông mi một chút cũng không động.
Bạch Vũ đem thiên mệnh huyết mạch cho hắn, vô luận chuyển thế bao nhiêu lần, mỗi một đời cũng không thể tu luyện, mỗi một đời đều thân thể đều suy
yếu, sống không quá 20 tuổi. Chỉ có dùng thiên mệnh huyết mạch kích hoạt lực lượng huyết mạch trong người Bạch Vũ, mới có thể làm cho thân thể
Bạch Vũ hoàn toàn hồi phục, làm cho nàng thức tỉnh linh mạch.
Dạ Quân Mạc đem một ly máu tràn đầy đưa cho Bạch Vũ.
”Máu của ngươi có thể giúp cho người khác thức tỉnh linh mạch?” Bạch Vũ thực sự hoài nghi lời nói của Dạ Quân Mạc, nhưng nhìn thấy vết thương của Dạ Quân Mạc còn chưa tốt liền vì nàng mà chảy nhiều máu như vậy, cũng
không nên lãng phí một phen tâm ý của người ta, cắn răng một hơi uống
hết.
Dạ dày lập tức dấy lên một loại cảm giác giống như hỏa thiêu, nhanh chóng khuếch tán ra toàn thân.
Bạch Vũ cảm giác cả người cực kỳ khó chịu, trên người một hồi lại một hồi
nhiệt hỏa nóng đến mức muốn chết đi, một hồi lại giống như ở trong hầm
băng.
Một cỗ lực lượng khủng bố như nước lũ từ thân thể nàng bộc
phát ra, linh mạch của nàng phát ra ánh sáng ngũ sắc, hoàn toàn thức
tỉnh, đem rừng rậm âm u chiếu sáng như ban ngày.
Ám Ưng nhìn trên người Bạch Vũ ánh sáng nhiều màu đan vào nhau, nghẹn họng nhìn trân
trối: “Đây là..... ngũ hệ linh mạch? Không có khả năng!”
Ngũ hành thế giới do Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ năm hệ nguyên tố tạo thành, thuộc
tính linh mạch có thể quyết định sẽ triệu hoán ra được Triệu hoán thú có thuộc tính gì.
Đại đa số mọi người chỉ có một thuộc tính linh
mạch, nhiều hệ linh mạch đều là thiên tài trong hàng vạn người, song hệ
cùng tam hệ ngẫu nhiên có thể nhìn thấy, Tứ hệ linh mạch cơ hồ chính là
lông phượng và sừng lân, đều là nhân vật trong truyền thuyết, tỷ như chủ nhân của hắn.
Về phần Ngũ hệ linh mạch, cho tới bây giờ còn chưa có nghe nói qua. Ám Ưng cảm thấy hắn nhất định là hoa mắt.
Dạ Quân Mạc lại tuyệt nhiên không giật mình, lẳng lặng nhìn hào quang bao phủ Bạch Vũ.
Linh mạch Bạch Vũ giống như một mầm cây vừa mới chui từ dưới đất lên, chậm
rãi duỗi thân mở ra, tốc độ tăng trưởng từng chút từng chút một lấy mắt
thường có thể nhìn thấy, trên cành cây nhỏ ngưng kết ra hình dạng giống
như 5 giọt nước trong suốt.
Bạch Vũ tò mò nhìn mấy khỏa giọt
nước, đây là cái mà sư phụ thường nói linh lực Triệu hoán đây sao? Ta
thật vất vả mới thức tỉnh được linh mạch, lại chỉ cho ta có một chút
linh lực như vậy, thật là keo kiệt.