Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 32: Thức ăn của tiểu thanh (3)



Bạch Vũ người đầy rượu, những mảnh gốm sứ nhỏ vung vãi đầy đất trong phòng bếp. chung quanh là một đống hỗn độn.

Bạch Vũ lần đầu tiên nếm thử thất bại, một cái bình gốm giống như thùng thuốc nổ nổ tan tành, nếu không có tiểu Thanh đến giúp nàng che chắn, nàng hiện tại nói không chừng đã bị thêu hoa lên mặt.

”Ta chỉ đem linh khí rót vào, như thế nào lại nổ mạnh?” Bạch Vũ nghĩ không rõ.

Tiểu Thanh cho nàng một ánh mắt khinh thường: “Chiêm chiếp -----”

”Ngươi nói là không thể thả linh khí vào? Nhưng Linh tửu cần phải dung nhập với linh khí mới có hiệu quả.”

”Chiêm chiếp -----”

”Ngươi nói ta ngốc?” Bạch Vũ khóe miệng kéo lên, nàng lớn như vậy, lần đầu tiên bị một con điểu ghét bỏ: “Được rồi, ngươi thông minh, ngươi nói phải làm như thế nào?”

Tiểu Thanh giống như dạy đệ tử, phất lông chim diễu võ giương oai trước mặt Bạch Vũ, líu ríu nói một hồi lâu.

Bạch Vũ nghe hiểu, chế tác Linh tửu không thể trực tiếp sử dụng linh khí, phải dùng linh lực, 1/10 giọt linh lực cũng đủ chế tác ra một ly Linh tửu.

Nhưng mà linh lực vừa ly khai linh mạch sẽ lập tức hóa thành linh khí, căn bản không thể lấy ra, cũng chỉ có thể đi mua bình linh lực mà người khác bán ra.

Bình linh lực là loại có thể thu thập linh khí, tụ lại thành linh lực vào trong cái chai, chỉ có thể sử dụng một lần.

Bình thường lúc gặp một lượng lớn linh khí tản ra ngoài, tỷ như Triệu hoán sư bị tử vong, trọng bảo xuất thế, lúc linh khí hội tụ, một ít người sẽ nhân cơ hội dùng bình linh lực thu thập linh khí, lấy ra đem bán.

Nếu không muốn mua có thể sử dụng linh lực của chính mình. Không gian chứa đựng linh khí rất trân quý, chỉ có Vương của các quốc gia cùng nhân vật cấp cao trong Vô Trần Cung mới có, cho dù có tiền cũng không mua được.

Bạch Vũ sau khi biết được lại nén giận buồn bực với tiểu Thanh: “Ngươi sao lại không nói sớm?”

Tiểu Thanh trừng mắt, ngươi cũng không hỏi sớm mà.

Trong tay không có linh lực, Linh tửu đương nhiên không có cách nào chế tác được, Bạch Vũ đành phải kết thúc công việc trở về nghỉ ngơi, chờ ngày mai đi mua một cái bình linh lực rẻ tiền rồi nói sau.

Ban đêm, Bạch Vũ cuộn mình ở bên trong ổ chăn ấm áp mơ màng ngủ. Bỗng một cái bóng đen thoáng qua trước mắt, Bạch Vũ giật mình, tỉnh táo lại.

Bên cạnh bàn, một nam tử tuấn mỹ vô song lẳng lặng ngồi, dáng người cao ngất tao nhã dựa vào bàn đá, khuôn mặt tuấn dật lạnh như băng không có biểu tình, dưới ánh trăng màu bạc tái nhợt mà hư ảo, khiến kẻ khác đáy lòng phát lạnh, giống như thần tiên trừ trên trời rơi xuống nhân gian, hoàn mỹ đến mức không giống thật.

Bạch Vũ sau khi nhận ra Dạ Quân Mạc, nhất thời vui vẻ: “Ngươi vào bằng cách nào? Ta nhớ rõ đã khóa cửa rồi mà.”

Dạ Quân Mạc nhìn thoáng qua cánh cửa đã vỡ thành mảnh vụn, thản nhiên nói: “Ta đập cửa vào.”

”Khi nào thì?”

”Thời điểm lần trước gặp nàng.”

Ngươi lần trước chỉ nói qua sẽ đến tìm ta chữa bệnh? Kia gọi là đập cửa mà vào? Hơn nửa đêm ngay cả cửa cũng không gõ lao thẳng vào phòng ta, ngươi xem bệnh đều có thói quen như vậy sao?

Bạch Vũ không nói gì liếc mắt một cái: “Xoay người sang chỗ khác, ta cần phải mặc quần áo.”

Dạ Quân Mạc động cũng không động một chút, đôi mắt màu ngọc không chuyển nhìn Bạch Vũ: “Nàng lần trước đã nhìn qua ta.”

”Dạ, Quân, Mạc!” Ta lần trước không cẩn thận đem ngươi xem hết, ngươi phải xem ngược lại? Ngươi xác định mình không phải sắc lang đó chứ? Bạch Vũ tức giận cầm gối đầu ném qua.

Dạ Quân Mạc nhẹ nhàng tiếp được gối đầu, đặt ở một bên, đôi mắt anh tuấn lạnh như băng nhìn bộ dạng nàng tức giận, khóe miệng không đổi xẹt qua một tia ý cười.

Bạch Vũ thấy Dạ Quân Mạc không chịu quay lại, dứt khoát đem chính mình khóa lại trong chăn, đánh chết cũng không dậy.

Dạ Quân Mạc cũng không sốt ruột, nhưng lại đứng lại chậm rãi hướng bên giường đi đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.