Nhưng nhẫn này nàng còn chưa biết dùng như thế nào.
Nhẫn không gian trữ vật này phi thường lớn, là một tòa tháp năm tầng. Đem
linh khí rót vào bên trong nhẫn có thể thấy không gian bên trong, có thể đem đồ vật ném vào hoặc lấy ra, nhưng phải đem linh lực rót vào, nàng
thật đúng là không biết nên làm như thế nào.
”Chẳng lẽ phải cách
một khoảng không giống như di chuyển vật đem vào bên trong sao?” Bạch Vũ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, cố gắng tự điều động linh lực của bản thân
dời về phía chiếc nhẫn.
Linh lực trong linh mạch quả nhiên chuyển động, cơ hồ là trong chớp mắt đã tới cánh tay, tiến vào trong chiếc
nhẫn. Không gian to như vậy chỉ có hơn một giọt linh lực căn bản không
thể nhìn ra được, nhưng Bạch Vũ có thể cảm giác được linh lực dừng lại
ngay tại một cái ao khô cạn ở tầng thứ nhất, cái ao kia tựa hồ chính là
đặc biệt vì giữ linh lực mà chuẩn bị.
Thuận lợi đem một giọt linh lực rót vào trong nhẫn, Bạch Vũ bắt đầu chế tác Linh tửu, không bao lâu liền làm ra năm ly Phi Hồng Chi Nguyệt. Nàng đem 5 ly Linh tửu bỏ vào
bên trong nhẫn, lập tức đi Công hội Triệu hoán sư.
Trong sảnh
khách quý của Công hội Triệu hoán sư, một nữ tử mi thanh mục tú thản
nhiên ngồi ngay ngắn, nhấm nháp Linh tửu nghiệp đoàn đưa lên. Nàng tuổi
không lớn, cách ăn mặc thập phần đoan trang, một thân cẩm phục hoa lệ có vẻ cao quý không nói lên lời.
Hạ Lâu Trinh lấy lòng đi theo bên
người nàng, thêm mắm thêm muối hướng nàng tố khổ: “Hoàn tỷ, Triệu hoán
sĩ mới tới kia căn bản không coi người ra gì, ta đã nói ra danh hào của
người, nàng ta còn đem ta đánh thành như vậy.”
Hạ Lâu Trinh đau
khổ chính vào vết cào cùng vết bỏng trên mặt mình: “Nàng ta hiện tại ở
trong thành lâu muốn làm gì thì làm, ai cũng quản không được, người
không thể để cho nàng ta kiêu ngạo như thế được!”
”Phế vật! Một
tiểu Hỏa Điểu Nhất giai liền đem ngươi đánh thành như vậy, ngươi còn có ý tứ tới tìm ta giúp ngươi báo thù?” Hoàn Tố Âm khinh miệt liếc Hạ Lâu
Trinh một cái.
Hạ Lâu Trinh mặt đỏ lên, oán hận khẽ cắn môi: “Là
ta vô dụng, nhưng Hỏa Điểu kia của Bạch Vũ thật sự rất lợi hại, cũng chỉ có ngài mới có thể giáo huấn nàng ta.....”
”Chờ một chút,“ thần sắc Hoàn Tố Âm đột nhiên biến đổi: “Ngươi vừa rồi nói Triệu hoán sĩ mới tới kia tên gọi là gì?”
”Bạch Vũ.”
Hoàn Tố Âm cười lạnh một tiếng: “Bách Lý Vân Diễm đáp ứng tặng cho ta một
cái Thủy Linh Qủa 500 năm, kêu ta giúp nàng ta diệt trừ một người bị lưu đày tên là Bạch Vũ, không nghĩ đến Bạch Vũ lại là một Triệu hoán sĩ. Ta còn chưa đi tìm nàng ta, nàng ta lại đến khiêu khích ta trước!”
Lúc này, Hội trưởng nghiệp đoàn Hành Tuấn Sơn đi đến, vẻ mặt tươi cười đến
trước mặt Hoàn Tố Âm: “Để cho Hoàn tiểu thư chờ lâu thật sự là ta thất
lễ.”
”Không ngại.” Hoàn Tố Âm rất tức giận phất tay: “Không biết Hành hội trưởng hôm nay cố ý tới tìm ta là có chuyện gì sao?”
”Là như vậy, Hoàn tiểu thư là nghĩa nữ Quận vương thập phần coi trọng, nơi
này có phong thư hy vọng người có thể chuyển lại cho Quận vương.” Hành
Tuấn Sơn cung kính trình lên một phong thư có ấn ký truyền âm của Vô
Trần Cung.
”Đây là thư gì?” Hoàn Tố Âm không nhận, giao thư cho Quận vương, nàng đương nhiên không thể giao tùy tiện.
”Nga, là phong thư Thương trưởng lão gửi cho Quận vương, bởi vì gần đây Quận
vương đang bế quan, không có biện pháp trực tiếp gửi đi, cho nên đành
phải nhờ người chuyển giúp.” Về phần nội dung là cái gì, hắn vẫn không
có gan lớn mở ra xem.
Hoàn Tố Âm nghe đến đây lại thấy hứng thú,
Thương trưởng lão là một trong Tứ đại trưởng lão đứng đầu Vô Trần Cung,
hắn gửi thư cho Quận vương, nói vậy phải là chuyện thập phần quan trọng. Hành Tuấn Sơn không có can đảm mở ra xem, nàng có!
Nàng tiếp
nhận phong thư, lặng yên dùng móng tay vạch qua ấn ký bị phong kín, một
trận linh khí thần không biết quỷ không hay chảy ra, trong nháy mắt nàng đọc được nội dung trên thư.