Tiết lão bản thở hổn hển tức giận mắng: “Đây là muốn đem tất cả mọi người đều bị độc chết sao? Hạ Lâu Trinh điên rồi sao?”
Trên lôi đài, khói độc cơ hồ tràn ngập cả lôi đài, Hạ Lâu Trinh tay cầm chủy thủ, đuổi theo Bạch Vũ, hung ác hướng lên mặt của Bạch Vũ vẽ lên.
Tiểu Thanh nghĩ muốn cứu, lại bởi vì trúng độc hành động bắt đầu chậm chạp,
Bá Vương Lục Tích đột nhiên giơ cái đuôi lên, giống như roi thép hung
hăng vung vào người tiểu Thanh.
”Chiêm chiếp!” Lực phòng ngự yếu
ớt của tiểu Thanh hoàn toàn không thừa nhận được một kích này, từ trong
không trung rơi xuống, lông chim rơi rụng đầy đất, đáng thương nhìn về
phía Bạch Vũ.
Bạch Vũ ánh mắt biến đổi, ôm trụ chủy thủ Hạ Lâu
Trinh nghênh diện đâm tới, lòng bàn tay của nàng bị cắt ra một miệng vết thương thật sâu, máu tươi chảy ròng ròng.
Nàng vung tay đem máu tươi vẩy về phía Bá Vương Lục Tích đang giương cái miệng rộng chuẩn bị một ngụm cắn chết tiểu Thanh.
Thử lạp -----
Máu tươi của Bạch Vũ giống như nước sôi nóng bỏng giội lên lớp da không
được che chắn của Bá Vương Lục Tích, Bá Vương Lục Tích đau đớn lăn lộn
trên mặt đất, hơi thở màu đen trên người như hơi nước bốc hơi lên trong
không khí, thân thể khổng lồ dần dần co lại, càng ngày càng nhỏ, cuối
cùng tan biến.
”Ngươi đã làm cái gì! Tiện - nhân!” Hạ Lâu Trinh
máu tươi điên cuồng phun ra, quả thực không thể tin được Bạch Vũ chỉ cần dựa vào vài giọt máu lại có thể khiến cho Bá Vương Lục Tích đã được
thăng cấp của mình kiệt sức!
Nàng ta hai mắt màu đỏ, đột nhiên đem chủy thủ hướng về phía trái tim của Bạch Vũ.
”Chiêm chiếp -----” tiểu Thanh lập tức bổ nhào về phía này, mang theo một thân Hỏa Diễm cuồng bạo hung hăng đánh vào trên mặt nàng ta, móng vuốt sắc
bén đem khuôn mặt của nàng ta nắm, bắt, cào, cấu đến nát bét.
Hạ
Lâu Trinh phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai, ngã trên mặt đất, vết
thương trên mặt vừa vặn đụng trúng giọt máu tươi của Bạch Vũ rơi trên
mặt đất, mặt của nàng ta lập tức giống như bị ăn mòn bốc lên như khói.
”A -----đau quá! Cứu mạng! Cứu cứu ta!” Hạ Lâu Trinh ôm chặt mặt mình, thê lương kêu thảm thiết, cả người không ngừng phát run, đột nhiên ra sức
đi về hướng Hoàn Tố Âm: “Hoàn tỷ, cứu cứu ta, là người bảo ta ăn dược,
cứu cứu ta.....”
”Cút!” Hoàn Tố Âm khuôn mặt âm trầm, nhìn thấy
Hạ Lâu Trinh bổ nhào về phía mình, vung tay, một đạo Thủy đao trong suốt bay qua. Ta đã giúp ngươi đem Bá Vương Lục Tích tăng trị số lên tới Nhị giai, cư nhiên còn thua thê thảm như vậy, quả thực chính là phế vật,
không bằng ngươi đi chết đi!
Hạ Lâu Trinh bị Thủy đao đánh bay ra ngoài, giãy dụa hai cái, bất động, dưới thân chảy ra một bãi nước độc màu đen.
Tiết lão bản tản ra độc khí chung quanh, nhìn thân thể Hạ Lâu Trinh đen thui, thật nhanh hít một ngụm khí: “Đây là.....”
”Thi Độc Hoa.” Bạch Vũ nói.
”Không thể nào? Thi Độc Hoa đã sớm bị Công hội Triệu hoán sư cấm sử dụng, nàng ta muốn đi tìm chết sao?” Tiết lão bản quá sợ hãi.
Thi Độc Hoa
là một loại độc dược hiếm thấy, một khi dùng sẽ biến thành một độc nhân, trở nên thô bạo thị huyết, sau này phải không ngừng dùng độc vật để duy trì sinh mệnh, đụng tới dược vật giải độc nhất định sẽ chết.
Nhưng loại độc dược này có thể tăng thuộc tính của Triệu hoán thú trên diện
rộng, làm cho Triệu hoán thú bổ sung thêm độc tính, không ít người vì
tăng thực lực mà không tiếc uống thuốc độc, nhưng cuối cùng lại chết
thực thảm.
Vô Trần Cung đã sớm đem Thi Độc Hoa liệt vào cấm dược, bắt gặp liền tiêu hủy, Thi Độc Hoa ở Vân Vũ Thần Châu đều đã sắp bị
tuyệt tích, Hạ Lâu Trinh cư nhiên có thể có được?
Tiết lão bản cùng người vây xem theo bản năng nhìn về phía Hoàn Tố Âm.
Hoàn Tố Âm khinh thường cười: “Nhìn ta làm cái gì? Nàng ta cùng ta quan hệ
không tồi, thời điểm gặp nguy cơ đương nhiên sẽ hướng ta cầu cứu, đáng
tiếc nàng ta bởi vì trúng độc, thần trí không rõ hồ ngôn loạn ngữ, các
ngươi còn tin là thật sao?”