Ba người Ám Lân không ở lâu lắm rồi đi, tuy là vấn an Bạch Vũ, nhưng cũng không quá thuận tiện, có Tử Như chăm sóc Bạch Vũ, hơn nữa chính bản thân Bạch Vũ cũng là Y Sư, bọn họ vẫn cực kỳ yên tâm.
Nữ nhân Triệu Hoán Sư đạt tới cảnh giới nhất định, có thai thì lực lượng sinh mệnh của thai nhi cũng tương đối ngoan cường, một khi cắm rễ không dễ dàng biến mất như vậy.
Cuối cùng Bạch Vũ phí nửa ngày mới tiếp thụ tin tức mang thai cần chú ý, nàng sợ cái bụng vẫn cực kỳ bằng phẳng của mình, hơn nửa đêm ngủ không được, lặng lẽ gạt Tử Như, chạy đi tìm Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc vẫn mê man như cũ, nhưng rõ ràng cảm thấy tử khí nặng nề từ trên người hắn đã không còn tồn tại, ngực chậm rãi lên xuống, lực lượng sinh mệnh tràn ngập.
Bạch Vũ tựa vào lồng ngực của hắn giống như con mèo nhỏ, nghe tim hắn đập có lực, thì thào nói thầm: "Sao chàng vẫn còn chưa tỉnh lại? Ta có bảo bảo, chàng biết không? Chàng sắp thành phụ thân rồi! Cũng không biết là nam hài hay nữ hài... ta muốn một nam hài cũng tuấn tú như chàng... lại nói ngay cả tiểu bao tử ta cũng đã mang, hình như chàng vẫn còn chưa lấy ta? Chàng thật sự là tên khốn kiếp... ta nói nhiều như vậy rốt cuộc chàng có nghe thấy không?... Chàng nhanh tỉnh lại có được không..."
Bạch Vũ không biết chính mình nói thầm bao lâu, rốt cục xả ra vui vẻ ban ngày, nói nói rồi ngủ thiếp đi.
Dựa vào bên cạnh Dạ Quân Mạc, còn nắm bàn tay ấm áp của Dạ Quân Mạc thật chặt.
Mí mắt Dạ Quân Mạc hơi hơi rung động, chậm rãi mở, trong nháy mắt sáng loá, ánh mắt tràn ngập cưng chiều nhìn Bạch Vũ nằm úp sấp ngủ say bên cạnh hắn.
Bên miệng Dạ Quân Mạc thoáng hiện lên nụ cười dịu dàng mê người, giống như có thể làm sông băng hòa tan, vạn vật sống lại, hắn ngồi dậy có chút cố sức, nhấc tay nhẹ nhàng xoa xoa tóc Bạch Vũ, ôm nàng vào trong ngực: "Ta nghe thấy được, ta đều đã nghe thấy được, chúng ta sắp có hài tử rồi. Nàng muốn thành thân, ngày mai chúng ta lập tức thành thân..."
Bạch Vũ cử động một phát, lười biếng tiếp tục ngủ say trong lòng hắn.
Mãi đến ngày hôm sau, lúc Bạch Vũ đã tỉnh lại thì nhìn thấy một đôi mắt giống như hắc diệu thạch, trong đôi mắt chảy xuôi quyến luyến và đau lòng nói không nên lời.
Bạch Vũ lập tức có cảm giác muốn khóc, đôi mắt này nàng quá quen thuộc, từ lần đầu tiên nhìn thấy vạn năm trước liền khắc sâu ở trong đầu nàng, khắc sâu trong linh hồn của nàng, trọn đời không quên.
Nàng vươn tay ôm cổ Dạ Quân Mạc: "Cuối cùng chàng cũng tỉnh lại. Ai cho chàng đi làm chuyện điên rồ?"
"Không tính là ngốc, không phải chúng ta đều đã tốt à?" Dạ Quân Mạc cười nhạt kéo nàng dậy.
"Đó là vận may của chàng tốt, vừa vặn lúc trước gặp Âu Dương Diệp, có được Định Hồn Châu, chẳng thế thì chàng đã sớm chết rồi." Bạch Vũ hừ hừ.
"Nàng nghĩ là ta không tính cả Định Hồn Châu?" Dạ Quân Mạc nhíu mày.
Chính vì Bạch Vũ có Định Hồn Châu hắn mới có thể yên tâm trả huyết mạch lại cho Bạch Vũ, lúc huyết mạch trở về sẽ bạo phát lực lượng, cho dù là Thần Hoàng cũng đừng nghĩ ngăn cản. Trừng phạt Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần, tự nhiên Bạch Vũ có thể bảo vệ thân thể và linh hồn hắn.
Bạch Vũ không nói gì ôm mặt hắn: "Chàng tính toán cũng thật tốt, chàng không sợ sẽ ngoài ý muốn sao?"
"Nàng sẽ để cho ta có ngoài ý muốn?" Dạ Quân Mạc chớp đôi mắt sáng thâm thúy.
Bạch Vũ không phản bác được, đương nhiên sẽ không, cho dù bản thân ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng sẽ không để cho chàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
"Đúng rồi, ta có tin tức tốt muốn nói cho chàng." Bạch Vũ cười tít mắt nghiêm mặt ngưỡng lên nhìn Dạ Quân Mạc, vẻ mặt xảo quyệt.