Đường Chủ xanh cả mặt, hắn cũng không muốn đuổi theo, nhưng không ngăn cản Bạch Vũ, Thượng Quan Vân Trần đến đây, hắn không có cách nào ăn nói.
Tính tính thời gian, nhiều nhất không tới nửa giờ Thượng Quan Vân Trần sẽ tới, mười tám thuộc hạ của hắn, nửa giờ đã không chịu được cũng quá không thể nào nói nổi rồi.
"Đuổi theo! Không giết được nàng ta cũng cần phải ngăn nàng ta lại cho ta, linh thuật gì cũng lên cho ta!" Đường chủ gầm thét, hai con Tử Điêu lập tức lủi ra ngoài, mũi tên ngọn phóng vụt ra không nhìn thấy, sát thủ khác theo sát phía sau.
Chủ yếu là bọn họ không dám, vậy thì rất xa mới bắt kịp.
Bạch Vũ cưỡi trên người Tiểu Bạch, cảm thấy sát ý sắc bén phía sau, đột nhiên vung tay lên. Đại Địa Hôi Hùng xuất hiện, hình thể khổng lồ giống như một bức tường thành, chỉ dựa vào thân thể lại chặn được linh thuật của bọn họ.
Tiểu Hôi sờ sờ cái bụng của mình, chỉ cảm thấy có chút đau, nhưng một giây sau, Trảm Nguyệt lại hồi phục miệng vết thương cho nó.
Bạch Vũ thu Tiểu Hôi lại, đã chạy ra xa.
Bây giờ Đại Địa Hôi Hùng mới cấp 5, không giống Tiểu Bạch, Trảm Nguyệt và Băng Hồ đều đã thành công lên tới cấp 7.
Hơn nữa Tiểu Hôi còn chưa học tập bất kỳ linh thuật gì, chủ yếu là không có thời gian dạy.
Nhưng lực phòng ngự của Tiểu Hôi rất cao, thuộc tính giá trị của cấp 5 gần như đã có thể so sánh với cấp 7 của người khác.
Đỡ một đợt công kích này, Bạch Vũ đã bỏ lại tất cả sát thủ ở rất xa phía sau, không chút do dự chạy thẳng đến mục tiêu.
Ầm - -
Bỗng nhiên một cây thương bạc từ bên cạnh đâm ra, cắt qua không khí, phát ra tiếng vang nứt toác.
Đồng tử Bạch Vũ co rụt lại, diendanlequydon – V.O, vô thức nghiêng người lăn khỏi thân Tiểu Bạch.
Mũi thương bạc đâm vào khoảng không, đột nhiên đập xuống dưới, đánh thật mạnh lên người Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch phẫn nộ gầm thét, xoay người lại chưởng một chưởng Phách Thiên Liệt, chưởng phong cuồng nộ xé rách khu rừng lớn, ngay cả các cây trong rừng cũng bị chặt đứt gốc, hiện ra một bóng dáng màu trắng.
Thượng Quan Vân Trần nhìn Bạch Vũ ôm Trảm Nguyệt, trong mắt dâng lên vẻ phức tạp.
Sau khi trở về từ Tháp Thiên Ky, không hề bất ngờ, hắn đã tranh cãi ầm ĩ một trận với Ngọc Ưu Liên, đối với Ngọc Ưu Liên, hắn chỉ còn lại chán ghét. Đối với Bạch Vũ, hắn lại không biết chính mình có suy nghĩ gì.
Nhưng có một vài chuyện hắn đã suy nghĩ cẩn thận.
Hắn đã hối hận.
Có lẽ từ vạn năm trước, lúc hắn ra tay hắn đã hối hận, hắn chỉ là cố chết không thừa nhận mà thôi, vì chứng minh hắn không hối hận, chứng minh chính mình đúng, gặp lại Bạch Vũ, hắn không hề suy nghĩ lại quyết định giết nàng.
Hiện tại, hắn cũng không muốn giết nàng nữa. Hắn muốn nàng trở về, muốn dẫn nàng trở về Sáng Thế Thần Điện, muốn thực hiện hôn ước của bọn họ.
Hiện giờ tuy Sáng Thế Thần Điện còn đang bị bọn họ nắm trong tay, nhưng tin tức Anh Khế mang về đã khiến cho một nửa người bên trong Điện bắt đầu nghi ngờ.
Bọn họ đều là Đường chủ, tinh anh, lớp giữa của Sáng Thế Thần Điện, cố nhất trung thành với Thần Sáng Thế, trung thành với Bạch Vũ.
Tin tức Anh Khê mang về không chỉ là gặp được Bạch Vũ, còn có chuyện bọn họ ám sát Bạch Vũ. Nhấc lên phong ba rất lớn ở bên trong Thần Điện, nếu không như thế này, cũng sẽ không nháo lớn như vậy, ngay cả giết Dạ Quân Mạc cũng đã chẳng quan tâm.
Bởi vì người biết quá nhiều, ngược lại không thể giết người diệt khẩu, chỉ có thể trấn an.
Hắn chẳng muốn quan tâm những chuyện này, đã giao tất cả cho Ngọc Ưu Liên đi xử lý.
Hiện tại nghĩ lại, nếu hắn dẫn Bạch Vũ về, toàn bộ sẽ được giải quyết. Chỉ cần Dạ Quân Mạc chết, Bạch Vũ nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý!
"Bạch Vũ, lại gặp lại." Thượng Quan Vân Trần mỉm cười nhìn nàng: "Dạ Quân Mạc ở đâu?"
Bạch Vũ chớp mắt một chút, có chút ngạc nhiên, không giống như trước đây tiến lên lại chém người, đổi tính rồi hả?
"Làm sao ta biết? Dạ Quân Mạc là Ám Dạ Quân Vương, luôn luôn cần người hộ tống. Ngươi sẽ không cho rằng chỉ một mình ta dẫn theo Dạ Quân Mạc rời đi chứ?" Bạch Vũ nói.