Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 607: Tìm phiền phức 4



Edit: V.O

Tiễn hai phu thê Âu Dương Diệp đi, Dạ Quân Mạc ngồi yên ở trong phòng, một đêm không ngủ, giống như một pho tượng điêu khắc tuấn mỹ vô song. Cho đến khi mặt trời hiện ra ở chân trời, Dạ Quân Mạc mới yên lặng đứng dậy, lặng lẽ đến phòng ngủ của Bạch Vũ.

Bạch Vũ đang ngủ say, sợi tóc đen như tơ lụa có chút tán loạn trải ở đầu giường,, khuôn mặt non mềm đỏ bừng, còn không thành thật đá đá chăn, lộ ra chân dài gầy teo.

Dạ Quân Mạc khom người xuống sửa lại cho Bạch Vũ, dường như Bạch Vũ cảm thấy có người ở bên cạnh, xoay người một cái, bắt được cánh tay Dạ Quân Mạc, mơ hồ ôm vào trong ngực, tiếp tục ngủ yên.

Dạ Quân Mạc muốn rút tay ra, nhưng hắn vừa cử động Bạch Vũ lại túm về, còn la hét: "Đừng đi, đừng đi..."

Hắn nhìn chằm chằm vẻ mặt đáng yêu khi ngủ của Bạch Vũ, không nhịn được nở nụ cười, đành phải ngồi ở bên giường, tùy tiện ôm lấy nàng, hi vọng nàng có thể ngủ lâu một lúc, ít nhất lúc ngủ không có quá nhiều phiền lòng.

Đợi đến khi nàng thức dậy, hắn cần phải nói tin tức Âu Dương Diệp mang đến cho nàng.

Đó là nguyên nhân mẫu thân nàng chết, nàng có tư cách biết đầu tiên, hắn không có quyền quyết định thay nàng.

Hắn tin tưởng Bạch Vũ có chừng mực, sẽ không vì tin tức đó mà làm tổn thương đến bản thân và cục cưng trong bụng. Chỉ là nghĩ chính miệng nói sự thật này cho Bạch Vũ, trong lòng hắn giống bị đâm, rất đau.

"Ưm... Dạ? Sao chàng ở đây, mới sáng sớm, có chuyện gì không?" Bạch Vũ mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn Dạ Quân Mạc.

Lúc này Dạ Quân Mạc mới phát hiện không biết từ lúc nào trời đã sáng hẳn rồi.

"Sao hôm nay ngủ dậy sớm như thế?" Dạ Quân Mạc cười nhạt hỏi.

Bạch Vũ sờ sờ bụng: "Ta đói bụng. Dien~dan~le~quy~don – V.O. Có gì ăn ngon không?"

"Có, đã sớm chuẩn bị rồi." Dạ Quân Mạc cho người ta bưng đồ ăn sáng tới.

Bạch Vũ rất nhanh càn quét sạch hơn một nửa, kỳ lại hỏi Dạ Quân Mạc: "Chàng không ăn sao?"

"Không đói bụng."

"Đêm qua chàng không ngủ sao? Dưới mắt đều là màu đen." Bạch Vũ vươn tay sờ sờ mặt Dạ Quân Mạc.

Dạ Quân Mạc hạ mắt không nói.

Bạch Vũ lập tức hiểu rõ: "Âu Dương Diệp đã nói chuyện gì với chàng rồi hả? Chàng chuẩn bị nói với ta?"

Dạ Quân Mạc chần chờ một lúc, lấy ra một viên thuốc: "Trước uống cái này, ta lại nói cho nàng."

Bạch Vũ nhận lấy, không thèm nhìn một ngụm nuốt xuống. Vào miệng chỉ biết đây là một loại thuốc cường lực giữ thai, sẽ sinh ra một lượng linh khí lớn bảo vệ chung quanh thai nhi, cho dù cơ thể mẹ bị tổn thương gì, chỉ cần không chết sẽ không ảnh hưởng gì đến thai nhi.

Lại dùng thuốc giữ thai quý giá như vậy, xem ra chuyện muốn nói thật không tốt.

"Ta đã uống, chàng có thể nói rồi." Đôi mắt Bạch Vũ vụt sáng, một bộ nghiêm túc nhìn Dạ Quân Mạc.

Dạ Quân Mạc đi tới, ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói ở bên tai nàng: "Đồng ý với ta, đừng tức giận, phải bình tĩnh."

"Ừ... ta sẽ cố hết sức, nếu chuyện rất khiến cho người tức giận, ta có thể không cam đoan có thể bình tĩnh."

Dạ Quân Mạc thở dài, thuật lại lời nói của Uyển Kỳ một lần, phần quá mức thảm thiết lại dùng một câu lướt qua, giọng điệu của hắn êm dịu, nói cả câu chuyện vô cùng bình thản.

Nhưng có bình thản nữa cũng không che giấu được Bạch Phong đã từng bị làm hại, từng chịu hành hạ.

Ánh mắt Bạch Vũ càng ngày càng thâm trầm, thân thể dần dần căng thẳng, giống một con chó nhỏ bị vứt bỏ, sau một lúc lâu cũng không nói gì.

Dạ Quân Mạc đau lòng ôm chặt nàng: "Muốn mắng cứ mắng, muốn khóc cứ khóc ra. Ta ở đây, cho dù thế nào ta cũng cùng nàng."

Bạch Vũ vùi mặt vào trong lòng Dạ Quân Mạc: "Thị nữ trông chừng mẫu thân là do ai phái tới? Bà mụ kia là ai?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.