Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 640: Tâm tư các Trưởng lão 8



Edit: V.O

Bạch Vũ nhìn ông ta: "Lấy thế nào?"

"Tự nhiên là tiêu diệt Thượng Quan gia và Ngọc gia, cùng với gia tộc phụ thuộc bọn họ, nghênh đón công chúa tiến vào Sáng Thế Thần Điện một lần nữa, thành lập Sáng Thế Thần Điện mới!" Lý trưởng lão nói hào khí ngất trời.

Bạch Vũ gật gật đầu: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó? Đương nhiên sau đó uy danh này của Sáng Thế Thần Điện thu trọn Ngũ Hành Đại Lục vào trong túi, có huyết mạch của người che chở, nhất định chúng ta có thể làm được." Tề trưởng lão nói tiếp.

Bạch Vũ cười nhạo một tiếng: "Không phải bây giờ Thượng Quan Vân Trần đang làm như vậy à? Sau khi diệt Thượng Quan gia và Ngọc gia, Sáng Thế thần điện vẫn như thế, hà tất phải thay đổi làm gì?"

"Sao chuyện này có thể giống nhau?" Tề trưởng lão sốt ruột nói: "Thượng Quan gia hại người, chúng ta lại không làm."

"Cho nên là đổi một người thống trị? Diệt Thượng Quan gia đổi các ngươi lên, ta tiếp tục làm con rối?"

"Không, không, công chúa, chúng ta không có ý này."

"Mặc kệ các ngươi có ý gì, ta cũng sẽ không trở về Sáng Thế Thần Điện nữa." Bạch Vũ ngắt lời bọn họ, mặt hổ thẹn nói: "Huyết mạch của ta đã không còn, không còn cách nào tiếp tục che chở các ngươi, thật sự là có lỗi."

Các vị Trưởng lão quá sợ hãi: "Không còn huyết mạch? Vì sao?"

Bạch Vũ chớp chớp mắt: "Ta sinh bảo bảo rồi."

"..." Cằm mọi người rơi xuống đất vỡ nát.

Vừa gặp mặt nói chuyện lại tan rã trong không vui như vậy, lúc Âu Dương Diệp dẫn Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc đến phòng nghỉ ngơi, các Trưởng lão còn đang ngẩn người trong chính đường, đều ra vẻ một bộ gặp phải trở ngại.

Có lẽ lúc trước khi bọn họ không chút do dự tách khỏi Sáng Thế Thần Điện cũng không nghĩ tới Bạch Vũ sẽ gả cho người, dieendaanleequuydson – V.O, còn gả cho Ám Dạ Quân Vương, càng không nghĩ tới Bạch Vũ sinh hài tử nhanh như vậy, lực lượng huyết mạch đã được truyền cho hài tử rồi.

Âu Dương Diệp không nhịn được cười nói: "Công chúa, người nói thẳng ra mọi chuyện, lại chơi không vui rồi. Nói không chừng có một số người sẽ cảm thấy không có cơ hội đi theo người."

"Nói hết rõ ràng mới tốt, ngược lại ta muốn xem bọn họ lựa chọn thế nào. Thật sự tình nguyện đi theo ta, tự nhiên ta sẽ cho cơ hội." Bạch Vũ không cho là bọn họ đều trung thành với nàng mới rời khỏi Sáng Thế Thần Điện, có lẽ một phần rất lớn là cảm thấy đây là một cơ hội, muốn mượn danh nghĩa của nàng đấu cùng Thượng Quan gia, Ngọc gia.

Như vậy vừa vặn, Bạch Vũ rất vui lòng cho bọn họ mượn dùng danh nghĩa của bản thân, nhưng dùng như thế nào, nàng quyết định. Lại muốn coi nàng như con rối, thì chính là mơ mộng hão huyền.

"Không phải nói đã bắt được Ngọc Phi Hoa sao? Bây giờ bà ta ở đâu?" Bạch Vũ hỏi.

"Được canh giữ ở trong phòng góc Tây Bắc, rất không thành thật. Chỉ là linh mạch bị phong ấn, không trốn đi được." Âu Dương Diệp đáp lời: "Hôm nay hai người vừa đến, nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai lại đi gặp bà ta."

"Cũng được." Bạch Vũ gật gật đầu, cùng Dạ Quân Mạc vào phòng.

Có lẽ đây là căn phòng lớn nhất trong kiến trúc quần thể, các Trưởng lão cố ý sắp xếp cho Bạch Vũ.

Giường gỗ rộng rãi mềm mại đủ cho năm người ngủ, Bạch Vũ nằm ngửa trên đó, giống như con mèo nhỏ lười nhác, híp mắt, thoải mái duỗi thắt lưng: "Mệt chết ta."

Chạy từ Ám Dạ Đế Quốc đến đây, cũng mất mấy ngày, rốt cuộc có thể ngủ ở trên giường lớn mềm mại rồi.

Nàng mở mắt ra, lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ đến cực điểm của Dạ Quân Mạc xuất hiện ở trước mắt nàng, hai tay đè ở bên cạnh bờ vai nàng, đôi mắt đen nhánh yên lặng nhìn nàng, nhìn mặt nàng bất giác đỏ lên.

"Chàng làm gì?" Bạch Vũ vươn tay đẩy ngực hắn, lại không đẩy được.

Dạ Quân Mạc nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, thản nhiên nói: "Hình như ta vừa nghe được nàng đã không còn huyết mạch Sáng Thế nữa rồi hả?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.