Cùng lúc khói độc phát tác, Bạch Vũ đã nhận ra loại độc này đáng sợ, loại độc này là Khói độc, tên rất bình thường, lại vô cùng đáng sợ, tuy rằng không phải là một trong thiên hạ chí độc, lại nổi danh cùng thiên hạ chí độc.
Bởi vì loại độc này, một khi phát tác thì hơn một vạn thi thể nằm xuống, trong vòng ngàn dặm chung quanh không có một ngọn cỏ, đủ để hủy diệt một tòa thành.
Khói độc khuếch tán vô cùng điên cuồng, hơn nữa chỉ cần một chút cũng đủ để khiến người trúng độc, cho dù ở trong không khí vô cùng loãng, độc tính cũng sẽ không giảm bớt nửa phần.
Ánh sáng màu lục hiện lên trên người Bạch Vũ, Trảm Nguyệt dùng Tịnh Nguyệt tiêu trừ sạch độc tính của Bạch Vũ và Triệu hoán thú khác trước.
Bây giờ Bạch Vũ đã không còn huyết mạch Sáng Thế, nàng không có được thể chất bách độc bất xâm, trúng độc lập tức sẽ tẩy sạch cùng với máu khiến cho người ta khởi tử hồi sinh.
Bạch Vũ đang cùng lúc dùng Tịnh Nguyệt tẩy trừ độc tố cho Dạ Quân Mạc, lạnh lùng nhìn về phía Ngọc Ưu Liên: "Đây là thủ đoạn của ngươi sao? Giết tất cả Chưởng môn và Trưởng lão đến đây?"
Có hơn một nửa Chưởng môn trong này đều là môn phái phụ thuộc Sáng Thế Thần Điện, luôn luôn đi theo Sáng Thế Thần Điện. Những người này, Bạch Vũ cũng không mong có thể nói khiến bọn họ phục mà quay lại bắn quân mình, cùng theo đối phó Sáng Thế thần điện.
Nhưng nàng không nghĩ tới Ngọc Ưu Liên lại hạ độc giết sạch, hoàn toàn không nghĩ tới bọn họ.
Ngọc Ưu Liên cười xinh đẹp: "Thế nào, không thể sao? Ta biết suy nghĩ của ngươi, vì không để các ngươi liên hợp với bọn họ đối phó Sáng Thế Thần Điện, vẫn nên để cho bọn họ chết trước thì tốt hơn. Về phần môn phái bọn họ để lại, tự nhiên Sáng Thế Thần Điện sẽ có cách nắm trong tay.”
Sắc mặt các Chưởng môn còn chưa hôn mê, rùng mình một cái, thật ngoan độc!
“Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội này, người đều phải chết ở đây, còn nói gì mà nắm Ngũ Hành Đại Lục trong tay.” Bạch Vũ cười lạnh một tiếng, dieendaanleequuydoon – V.O, Tiểu Thanh lại phóng ngọn lửa ra.
Ngọc Ưu Liên biến sắc: “Ngươi không đi cứu bọn họ sao?” Nàng ta còn hi vọng Bạch Vũ sẽ đi cứu người, để lại một mình Dạ Quân Mạc. Chỉ đối mặt với Dạ Quân Mạc, nàng ta vẫn còn cơ hội chạy thoát.
Nhưng Bạch Vũ lại không đi: “Giết ngươi, lại đi cứu bọn họ sau cũng kịp.”
“Khốn kiếp!” Đồng tử Ngọc Ưu Liên co rụt lại, bị linh thuật của ngọn lửa khủng bố ép lui.
Chim Đại Bàng bay lượn ở trên trời cũng bị nhận một kích thật mạnh của Ngũ Hành Thanh Long, thân thể to lớn nện thẳng xuống đất, giống như thác nước đổ xuống, nện mặt đất thành một cái hố vĩ đại, chấn động khiến mặt đất đều khẽ run lên, ba con Triệu hoán thú còn lại ở phía sau cũng bị trọng thương đến không thể nhúc nhích.
Ngoài miệng Bạch Vũ nói không cứu, lại thả Trảm Nguyệt ra lôi đài.
Trảm Nguyệt vừa thoát ra, đã lập tức giải độc cho Ám Lân, Ám Ưng, nhóm Ngũ Vương, ngay sau đó là mọi người ở Viện Trưởng Lão.
Trảm Nguyệt đã tu luyện Tịnh Nguyệt đến cấp 7, có thể giải độc trên phạm vi lớn, một hơi giải độc cho hơn trăm người cũng không thành vấn đề.
Độc trên người Ám Ưng và Ám Lân vừa được giải, lập tức phóng ra Triệu hoán thú hệ phi hành, nhóm thị vệ Phượng Hoàng cũng thả mãnh thú hệ phi hành ra.
Hơn mười con chim lớn bay lượn ở trong không trung nhấc lên từng trận cuồng phong, uy lực còn khủng bố hơn chim Đại Bàng, khỏi phải nói lập tức thổi tan toàn bộ khói độc trong không khí, rồi sau đó Ám Lân lập tức dẫn theo Trảm Nguyệt đi cứu người.
Ngọc Ưu Liên thấy tình hình này, cắn cắn môi, nàng ta đã không còn sức để tái chiến, bỏ lại tất cả Triệu hoán thú, đột nhiên kéo Thượng Quan Vân Trần dậy, thân mình nhanh chóng lùi lại.
"Đừng hòng chạy." Sát ý xẹt qua trong mắt Dạ Quân Mạc, khí thế cuồng bạo trực tiếp áp bức.
Đột nhiên, Thượng Quan Dương luôn không bị người chú ý lại nhảy lên lôi đài, đồng loạt bắt được tay Thượng Quan Vân Trần, trong tay thoáng hiện lên ánh sáng, ba người nháy mắt biến mất không thấy nữa.