Tiểu Thanh kiêu ngạo vỗ vỗ cánh, ngậm toàn bộ hạt châu trên người cường đạo mang trở về cho Bạch Vũ.
Người trong thương đội khiếp sợ nhìn Bạch Vũ, đồng loạt quỳ xuống hướng nàng
nói lời cảm tạ, Bạch Vũ nâng bọn họ dậy, thu hồi hạt châu tiếp tục đi
đến thương lộ khác, rất nhanh lại gặp thêm một đám cường đạo.
Lần này nàng để lại người sống, nhưng tất cả cường đạo của Minh Châu Hội
đều là người hung hãn tàn bạo bỏ mạng đồ đệ, trừ bỏ lão Đại bọn họ ở
ngoài sáng, Bạch Vũ cái gì cũng không hỏi được.
Không có biện
pháp, Bạch Vũ chỉ có thể ở nơi biên cảnh hoang dã đi lang thang khắp
nơi, đã năm ngày trôi qua cũng chỉ có thể sưu tập được 12 khỏa hạt châu, nếu cứ tiếp tục như vậy, sau một tháng có thể tiến vào được ba tên đứng đầu tuyệt đối chính là nói giỡn.
Bạch Vũ nhớ tới Sa Hoằng có
giảng giải qua hành động của Minh Châu Hội cho nàng, ngoại trừ cướp bóc
thương đội, cứ mỗi một đoạn thời gian còn cướp sạch thành trấn biên
cảnh. Nàng lúc ấy liền cảm thấy thời gian cùng địa điểm Minh Châu Hội
cướp sạch thành trấn không phải lung tung lựa chọn, mà là có quy luật.
Nàng quyết định đi Hôi Thạch thành liền kề Bình Thạch thành nhìn một lát,
nếu phán đoán của nàng chính xác, Minh Châu Hội gần đây chỉ sợ sẽ phái
người đi cướp sạch Hôi Thạch thành.
Hôi Thạch thành so với Bình
Thạch thành càng nhỏ hơn, nhưng ngoài thành là một mảng rừng to lớn rậm
rạp, không có nhiều mãnh thú.
Chu Tam Thiểu đang cùng hai Tiềm
Long Vệ khác chật vật chạy trốn ở chỗ sâu trong rừng rậm. Một đám cường
đạo Minh Châu Hội mang theo phần lớn Triệu hoán thú đuổi theo phía sau
không rời, khắp nơi tìm kiếm bọn họ.
”Dư Tuyên Thủy, La Vạn Mộc,
các ngươi không phải là hai thiên tài xếp thứ ba cùng thứ năm của doanh
địa chúng ta sao? Như thế nào ngay cả mấy cường đạo cũng đánh không
lại?” Chu Tam Thiểu ôm miệng vết thương trên bả vai, trào phúng oán hận
hai nam tử cùng đồng hành.
Dư Tuyên Thủy căm tức cắn răng, “Câm
miệng, nếu không phải ngươi trêu chọc bọn họ, chúng ta như thế nào sẽ bị phát hiện? Nếu chịu không nổi, thì mau chóng đi cầu cứu đi, lưu lại chỉ biết liên lụy chúng ta.”
”Các ngươi đừng nói nữa, bọn họ đã đuổi tới rồi!” La Vạn Mộc kinh hoảng kêu lên.
Nháy mắt, năm Triệu hoán sĩ Minh Châu Hội xuất hiện ở trước mặt bọn họ, ba người sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.
Bọn họ đã bị đuổi giết hai ngày hai đêm, từ lúc lần đầu tiên giao thủ linh
khí của bọn họ cơ hồ đã bị dùng hết, thậm chí ngay cả linh lực Dư Nguyên Thủy cũng đều dùng hết, Chu Tam Thiểu cũng bị thương, bọn họ hiện tại
đã đi đến bước đường cùng.
”Ha ha, ta xem các ngươi còn chạy trốn đi đâu!” Mũi nhọn của binh khí ở trong rừng rậm âm u phát ra hàn ý lạnh thấu xương, năm con Triệu hoán thú lộ ra móng vuốt cùng răng nanh sắc
bén, lao thẳng về phía trước.
Hô ——
Một trận gió to quỷ dị nhấc lên, lá rụng bay lên, một bóng dáng màu trắng duyên dáng yêu kiều
đáp trên nhánh cây bên cạnh, bên người là một con Hỏa điểu khoác áo
choàng lửa ngạo nghễ giương cánh, ngọn lửa hỗn loạn đánh xuống, một cỗ
khí thế cuồng bạo mở ra, nháy mắt nhấc lên một mảnh biển lửa.
Triệu hoán thú bổ nhào qua cơ hồ chưa kịp tới gần liền tiêu hao sức chịu đựng mà tan biến, hai cường đạo ở khoảng cách gần nhất trực tiếp đột tử ngay tại chỗ, ba người còn lại bị đánh bay ra ngoài, hộc máu tươi, hoảng sợ
đứng lên, quay đầu bỏ chạy.
Thân ảnh mảnh khảnh trên nhánh cây thả người nhảy xuống, không chút do dự đuổi theo.
Chu Tam Thiểu sắc mặt xanh mét nhìn bóng dáng của nàng, trong mắt tràn đầy khiếp sợ: “Bạch Vũ!”
Dư Tuyên Thủy cùng La Vạn Mộc cũng kinh ngạc nhìn nhau, vừa rồi là Bạch Vũ sao? Người vừa tới doanh địa còn chưa xuất hiện trước mặt mọi người vài lần liền nháo ra những chuyện lớn chính là Bạch Vũ đó sao?
Bọn
họ lúc trước cùng Liễu Thiệu Nguyên luận bàn bị đả thương, sau lại nghe
nói Bạch Vũ giết chết Liễu Thiệu Nguyên, bọn họ cảm thấy chỉ là trùng
hợp, còn muốn tìm Bạch Vũ tỷ thí một chút. Hiện tại, đáy lòng bọn họ chỉ có khiếp sợ, tâm tư muốn tỷ thí không còn sót lại chút gì.