Độc Y Thế Tử Phi Tuyệt Sắc

Chương 10: Tìm ra thủ phạm



Ở trong tướng phủ, là thứ nữ, các nàng đã chịu đủ ủy khuất, đều ngóng trông vào tương lai mình có thể gả cho một người trong sạch, có thể trở mình làm quyền phụ, tiểu thư khuê các, ngoại trừ có một thanh danh tốt, còn phải được các trưởng bối yêu thích mới ổn, nếu không, chỉ cần có một mối hôn nhân tốt nào, cũng không đến lượt các nàng.

Đại phu nhân chỉ muốn dọa nạt một chút, nhưng lại làm hư mất sự tình, Hạ Vân Lệ gấp muốn chết, đáy lòng nàng thầm nghĩ, nhất định phải đến chỗ Hạ Vân Nhiễm để tra rõ ràng, đến cùng là mất cái gì.

Dù sao, trong chuyện này, Hạ Vân Tuệ cùng Hạ Vân Tích cũng có phần, nhưng người chính thức gây tai hoạ lại là nàng, nếu Hạ Vân Nhiễm có thể thoát khỏi tội danh, nàng nhất định sẽ phải chịu tội.

Hạ Vân Nhiễm trở lại gian phòng, vẫn cảm thấy rất phiền muộn, không đầu không đuôi, vô cớ bị mắng một trận, còn bị nói là không có giáo dục, đúng vậy! Cỗ thân thể này căn bản chính là có phụ thân sinh trưởng nhưng lại không có phụ thân dạy dỗ, lão phu nhân oán nàng làm gì?

Tử La còn tự mình tới đây dạy dỗ nàng mấy câu, sai mấy tiểu nha hoàn tới canh chừng, trong ba ngày tới không cho phép Hạ Vân Nhiễm đi ra ngoài.

Hạ Vân Nhiễm nhìn thân ảnh kiêu ngạo của Tử La, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, mặc kệ Tử La có coi nàng là tiểu thư hay không, chỉ riêng việc nàng ta cũng giúp mấy người khác hãm hại nàng, nàng liền tức giận, chắc chắn sẽ có một ngày, nàng khiến cho nàng ta phải hối hận vì những việc mình đã làm.

Mặc dù Hạ Vân Nhiễm rất muốn biết chuyện này thật rõ ràng, nhưng nàng không nóng vội, dù sao nàng cũng đã thả ra một vài tin tức giả, để xem ai sẽ vội vã cắn câu.

Xế chiều hôm đó, trong lúc nàng đang ngủ, chỉ nghe thấy tiếng bọn nha hoàn lục lọi bên cạnh nàng, nàng giả bộ ngủ thật sâu, nha hoàn kia còn dám đến gần chỗ nàng, sờ tới sờ lui, sau khi sờ xong, nàng nín thở nghe lén các nàng nói chuyện, “Không tìm được, làm sao bây giờ?”

“Vậy trở về báo lại cho đại phu nhân a! Để đại phu nhân quyết định.”

Hạ Vân Nhiễm cười lạnh một tiếng, xem ra tất cả người trong phủ này, không có một ai là thật tình tốt với nàng đấy.

Hạ Vân Nhiễm lại đợi hai ngày, mắt thấy ngày thứ ba đã đến, nàng đang ngẩn người ở trong phòng, lại nghe thấy ngoài cửa có người tiến đến, ngay sau đó, bọn nha hoàn kêu lên một tiếng, “Lục tiểu thư, tại sao người lại tới đây?”

“A! Ta nghe nói thất muội bị cấm túc, nên muốn mang bánh hạt sen đến cho nàng.” Là thanh âm của Hạ Vân Lệ.

Trong phòng, khóe miệng Hạ Vân Nhiễm cong lên, cuối cùng thì cá cũng đã mắc câu rồi, nha hoàn của đại phu nhân không luc soát được gì, đương nhiên đại phu nhân cũng không có ý định quản chuyện này nữa, mà các nàng chắc chắn cũng không biết trong tay nàng đang nắm giữ nhược điểm của ai, cho nên, đại phu nhân chỉ cần buông tha chuyện này, người kia nhất định sẽ thấy lo sợ, vì không muốn nàng giao ra nhược điểm này, người đó sẽ mạo hiểm, tự mình đến đây xem xét một phen.

Nếu là những người khác, cũng sẽ không nhiều chuyện tới đây thăm nàng đấy, bọn họ đều không muốn rước họa vào thân.

“Thất tiểu thư, lục tiểu thư đến thăm ngài.” Nha hoàn Tiểu Lan tiến vào thông báo.

“A! Ta đang bị cấm túc, chắc không thể gặp nàng rồi.” Hạ Vân Nhiễm có chút buồn rầu nói.

“Chuyện này… Đến đưa đồ ăn chắc cũng được.” Tiểu Lan nói, nàng thân là nhị đẳng nha hoàn bên người đại phu nhân, tâm tư thông minh, tự nhiên biết lần này là do lục tiểu thư gây họa, nếu lục tiểu thư tiến vào mà có thể giúp nàng vãn hồi tội danh, cũng coi như là một chuyện tốt.

“Vậy thì được a! Mời nàng vào đi!” Hạ Vân Nhiễm mím môi cười cười, sau đó đứng dậy, cười hì hì nhìn Hạ Vân Lệ đi đến trước cửa, “Lục tỷ, sao người lại tới đây a?”

“Thất muội, ta tới thăm ngươi, tư vị bị cấm thực sự vô cùng khó chịu.” Hạ Vân Lệ cười rộ lên, một khuôn mặt rực rỡ hồn nhiên, rất đẹp.

“Đúng vậy a! Cũng may lão phu nhân chỉ cấm túc ta thôi, nếu như ta còn bị người phạt thêm đại bản, đó mới là oan! Cũng không phải là do ta làm vỡ chậu hoa kia, thật không biết là ai độc ác hại ta!” Hạ Vân Nhiễm cười nói.

“Ha ha, Lão phu nhân là người nhân từ, sao lại phạt ngươi đại bản được?” Hạ Vân Lệ cười đến có chút mất tự nhiên.

“Thất muội, ta nghe nói ngươi nhặt được đồ ở trong hoa viên, là vật gì a! Có thể cho ta xem một chút không?” Hạ Vân Lệ bắt đầu hỏi thăm.

Hạ Vân Nhiễm hơi trừng mắt nhìn, nói, “Lục tỷ muốn biết sao?”

Hạ Vân Lệ có chút chột dạ, quay sang chỗ khác, “Ta chỉ hơi tò mò thôi.”

Hạ Vân Nhiễm cầm miếng bánh ngọt lên, đưa vào trong miệng nuốt xuống, Hạ Vân Lệ không khỏi có chút nóng nảy, “Thất muội, ngươi mau nói cho ta biết a! Ngươi rút cuộc là nhặt được cái gì?”

Hạ Vân Nhiễm được ăn ngon, cười nói, “Đợi ta ăn xong rồi hãy nói được không? Ta chết đói mất rồi.”

Hạ Vân Lệ cắn môi, đành phải kiên nhẫn chờ, thấy bộ dạng này của nàng, đáy lòng cảm thấy xem thường, đây thực sự là muội muội cùng cha khác mẹ của các nàng sao? Nói ra thật làm người ta mất mặt.

Hạ Vân Nhiễm chậm rãi ăn xong, Hạ Vân Lệ cũng đã hết kiên nhẫn, nàng lên tiếng lần nữa nói, “Thất muội, chúng ta đều là tỷ muội, ngươi là hảo muội muội của ta, đừng giấu giếm ta nữa, nhanh nói cho lục tỷ a!”

Hảo muội muội? Nếu như ngươi thật coi ta là hảo muội muội, vậy tại sao còn đẩy ta ra gánh tội thay ngươi? Hạ Vân Nhiễm yên lặng trào phúng trong lòng, lau khóe miệng nói, “Lục tỷ thật sự muốn biết?”

“Nói mau a! Ta thực sự rất muốn biết.” Hạ Vân Lệ lừa gạt nói, giờ phút này nàng hận không thể bóp cổ Hạ Vân Nhiễm rồi bức nàng phải nói ra.

“Ách… Lục tỷ, ngươi có thể bảo nha hoàn mang thêm một đĩa bánh ngọt khác đến cho ta được không? Đã rất lâu ta không được ăn bánh ngọt ngon như vậy.” Hạ Vân Nhiễm cũng không phải là người phàm ăn, nhưng loại bánh ngọt giòn xốp tỉ mỉ giống như vậy, nàng thực sự muốn ăn thêm một đĩa nữa.

“Thất muội, ngươi nói cho ta biết trước đi! Rồi ta sẽ sai người mang đến cho ngươi.”

“Ta vẫn chưa ăn no a! Nếu chưa ăn no thì ta sẽ không có khí lực để nói chuyện.” Bộ dạng Hạ Vân Nhiễm thật sự rất giống người hữu khí vô lực*.

(*Hữu khí vô lực: Bất lực)

Hạ Vân Lệ nháy mắt với nha hoàn bên người, nói, “Nhanh đến phòng bếp mang bánh ngọt tới cho thất muội.”

“Lấy nhiều một chút a!” Hạ Vân Nhiễm nhắc nhở nha hoàn kia một tiếng.

Kế tiếp, Hạ Vân Nhiễm liền kéo Hạ Vân Lệ đến xem nơi nàng cất chứa bảo bối, những món trang sức đeo tay diễm lệ kia, nàng giả vờ coi như bảo bối, khiến Hạ Vân Lệ nghĩ nàng chính là một nha đầu chưa thấy qua việc đời, những thứ này đều là vật phẩm trang sức bị các nàng ghét bỏ, nàng còn coi như bảo bối! Đáy mắt Hạ Vân Lệ hiện rõ vẻ khinh bỉ.

Nha hoàn lại mang bánh ngọt tới, Hạ Vân Nhiễm cầm lấy một cái, Hạ Vân Lệ gấp gáp thúc dục nàng lần nữa, nói, “Hảo muội muội, hảo muội muội của ta, ngươi nhanh nói cho lục tỷ a!”

Hạ Vân Nhiễm cười lạnh, rốt cuộc cũng không chờ được nữa rồi sao? Kỳ thật, nàng cũng lười phải rửa sạch tội danh lần này, chẳng qua nàng chỉ muốn biết là ai đã hãm hại nàng, tương lai nhất định sẽ trả lại gấp đôi.

Giờ phút này, nàng lại có thể ăn một bữa tốt, hiện tại cũng đã ăn no được bảy phần, nàng phủi bánh ngọt trong tay, nói, “Được rồi! Ta sẽ nói cho ngươi biết a!” Nói xong, nàng bình thản lấy món đồ từ ngực áo của mình ra, đắc ý nói với Hạ Vân Lệ, “Nhìn xem, đây chính là thứ mà ta nhặt được trong hoa viên đấy, có phải là bảo bối rất đẹp hay không?”

Hạ Vân Lệ vừa nhìn thấy nàng cầm một viên đá cuội trên lòng bàn tay, thiếu chút nữa là tức giận đến ngất đi, cái gì? Chứng cứ nàng tìm được lại chính là một viên đá cuội hay sao?

Hạ Vân Nhiễm thổi thổi bụi bặm bám trên viên đá cuội, con mắt lóe sáng nói, “Thật xinh đẹp a!”

“Đây là thứ mà ngươi nói mình nhặt được bên cạnh chậu hoa?” Hạ Vân Lệ tức giận trừng mắt, nàng hao hết tâm tư tới đây tìm hiểu, thứ làm nàng phải lo lắng trong hai ngày qua, lại chỉ là một viên đá cuội?

“Lục tỷ, ngươi không cảm thấy nó rất đẹp sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.