Độc Y Thế Tử Phi Tuyệt Sắc

Chương 17: Nhị hoàng tử tới cửa



Hạ Huyền hít một hơi thật sâu nói: “Nguyệt Nhu không thể xuất giá, đợi thêm hai năm nữa đi! Nếu khi đó căn cơ của Thái tử vẫn không đổi thì hãy tính đến hôn sự này.”

“Lão gia, đợi thêm hai năm nữa, vị trí Thái tử phi có thể không phải của Nguyệt Nhu chúng ta. Ngươi muốn cho con gái chúng ta làm trắc phi sao?” Đại phu nhân cuống cuồng nói.

Hạ Huyền có hơi tức giận, trừng mắt liếc nàng một cái: “Đúng là kiến thức của nữ nhân.”

Mà Hạ Nguyệt Nhu so với Đại phu nhân biết nhìn xa trông rộng hơn: “Nương, không có việc gì. Nếu Thái tử thật lòng thích ta dù là trắc phi thì có sao? Thời gian còn dài, cuối cùng nữ nhi cũng sẽ có cơ hội vượt lên. Hoàng hậu hiện tại không phải cũng xuất thân từ quý phi sao?”

Hạ Huyền vừa lòng gật đầu, nhìn con gái hiểu chuyện, trầm giọng nói: “Hôm nay Thái tử biểu hiện khiến nhiều người thất vọng. Bề ngoài thì hoàng thượng ban thưởng cho hắn tốt nhất, nhưng trong lòng đối đãi như thế nào chúng ta còn không biết. Có điều, hành vi và đức hạnh của Thái tử càng ngày càng càn rỡ. Ngược lại Nhị hoàng tử lão luyện, cẩn thận hoàn thành xuất sắc những nhiệm vụ được hoàng thượng giao, được hoàng thượng càng thêm coi trọng.”

Bị trượng phhu nhắc tới như vậy, nhất thời tâm tư Đại phu nhân được khai sáng ra, nàng trừng mắt nhìn nói: “Mẫu phi của Nhị hoàng tử xuất thân từ quý phi, sau lưng còn có tướng quân phủ là chỗ dựa. Nhị hoàng tử này ngày sau chắc chắn tiền đồ không giới hạn được.”

Hạ Nguyệt Nhu hơi nâng mắt, chớp chớp mắt, trong đầu tưởng tượng ra khuôn mặt lạnh lùng. Trong đầu nàng liên tục hiện lên nét mặt ôn nhu của Thái tử. Nghĩ lại, Nàng không khỏi âm thầm thở dài, phu quân của nàng sẽ từ hai người kia chọn ra.

Sắc mặt Hạ Huyền nhìn mới tốt lên một chút, mới tiếp tục nói: “Hiện giờ Thái tử ở trong lòng của Hoàng thượng càng ngày càng nhẹ, Hoàng hậu tất nhiên cũng lo lắng. Hôm nay Thái tử lại có ý với Nguyệt Nhu, tất nhiên sẽ nắm lấy cơ hội này mượn sức ta trợ lực cho Thái tử.” Nói xong, hắn nghĩ đến một việc liền nói: “Hôn sự của Nguyệt Băng định rồi, cuối tháng này sẽ xuất giá.”

Đôi mắt Hạ Nguyệt Nhu lóe lóe. Nàng không chút nào hâm mộ hôn sự của Hạ Nguyệt Băng, tuy Trấn Nam vương cũng coi như là người có địa vị trên triều, nhưng so với một người ở trên vạn người như Thái tử, lúc đó chẳng phải cũng dập đầu xưng thần sao?

“Hiện giờ, sau lưng chúng ta có thế lực của Trấn Nam vương, hoàng hậu lại càng dòm ngó nhiều hơn. Mấy năm nay ta ở trong triều luôn giữ vị trí trung lập, không tham gia vào tranh đấu của các hoàng tử, nhưng sớm muộn gì cũng phải đưa ra lựa chọn. Nhỡ có một ngày ta chọn sai…” Ánh mắt Hạ Huyền có chút cười gượng: “Tướng phủ của chúng ta sẽ không còn tồn tại nữa.”

“A…” Đại phu nhân sợ đến mức hít một hơi thật sâu, sắc mặt trắng bệch.

“Lão gia, vậy ngươi phải chọn lựa thật kĩ. Người được chọn chỉ có Thái tử hoặc Nhị hoàng tử. Mạng của chúng ta đều ở trong tay người”

Hạ Huyền híp mắt, cũng cảm thấy một cỗ áp lực đang đè nén. Hôm nay thế cục trong triều còn chưa rõ, đang lúc các hoành tử tranh đấu ác liệt. Nếu như đứng đúng vị trí, thì sẽ đem lại vinh hoa phú quý vô tận cho tướng phủ. Nếu làm sai, Thái tử thất thế, Nhị hoàng tử lại ra tay tàn nhẫn, rơi vào trong tay hắn, sau này còn có những ngày tháng tốt lành sao?

Sáng sớm hôm sau, nha hoàn Tử Diễm mang trà mà ngày thường lão phu nhân hay dùng đến sương phòng của lão phu nhân.

Lúc nàng châm trà, chỉ ngửi thấy trong không khí tản ra một mùi thơm, phảng phất giống như hương hoa lan thơm mát tràn ngập cả đại sảnh. Buổi sáng lão phu nhân thức dậy có chút uể oải, nhất thời liền chú ý tới. Nàng nhìn thấy trà kia liền vừa lòng cười nói: “Kỹ thuật pha trà càng ngày càng tốt.”

Nhóm nha hoàn cũng mím môi cười nói: “Đúng vậy. Trà hôm nay liền không giống ngày thường, giống như rót hương hoa vào trong.”

Lão phu nhân nhấp một ngụm trà, ánh mắt sáng ngời: “Lại còn rất tinh khiết nữa chứ!”

“Chẳng lẽ không giống với khẩu vị lúc trước sao?”

“Không giống. Trà này chẳng những vào miệng tinh khiết, ngửi cũng làm người ta sảng khoái tinh thần.” Lão phu nhân nhân không chút keo kiệt mà tán đương.

Nhóm nha hoàn cũng vui vẻ cười rộ lên, tâm tình lão phu nhân tốt, cuộc sống của các nàng mới trôi qua tốt đẹp.

Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày lão phu nhân đều uống trà này, mỗi lần uống là mỗi lần khen.

Còn Đại phu nhân và Hạ Nguyệt Nhu lại kinh hồn táng đảm, rất sợ người của Thái tử đột nhiên tới phủ cầu hôn. Mẹ con các nàng đều hiểu rõ lời nói của Hạ Huyền, hiện tại địa vị của Thái tử không ổn, gả qua đó thực rất nguy hiểm, chi bằng đợi thêm hai năm nữa, thế cục ổn định thì tái hôn.

“Nếu Thái tử thật đến cầu hôn, Nguyệt Nhu, ngươi liền giả bệnh đi, dù nói gì cũng không thể đồng ý hắn.” Đại phu nhân thận trọng dặn dò.

“Con biết rồi, nương” Hạ Nguyệt Nhu gật gật đầu. Mục tiêu của nàng là trở thành hoàng hậu, nàng đương nhiên phải gả cho một người có năng lực đăng cơ xưng đế chứ.

Trải qua năm ngày, một chiếc xe ngựa lộng lẫy dừng ở cửa Tướng phủ khiến cho thủ vệ và nha hoàn hoảng sợ, vội vàng chạy nhanh vào trong thông báo. Đại phu nhân vừa nghe nói, trong lòng thẩm kêu một tiếng không tốt, chẳng lẽ Thái tử đến?

Nàng vội vàng nhấc váy tiến lên nghênh đón, vừa đến cửa liền thấy một thân ảnh tuấn tú thon dài bước qua cửa đi tới, cả người mặc cẩm bào màu xanh, vai rông eo hẹp, thắt lưng buộc một đai ngọc, ngũ quan trắng trẻo, dung mạo tuấn tú, nhất là đôi mắt phượng sâu sắc giống như màu đen của bảo thạch lại tản ra quang mang tĩnh mịch, cả người tản ra một loại uy nghiêm và cao quý không gì sánh kịp.

Đại phu nhân vừa nhìn thấy người này, thân thể chấn động. Người tới không phải Thái tử mà là Nhị hoàng tử Hiên Viên Trạm.

Cái này hoàn toàn ngoài dự liệu của nàng.

“Thiếp thân tham kiến Nhị hoàng tử điện hạ.” Đại phu nhân mang theo nha hoàn thi lễ với Nhị hoàng tử.

“Đứng lên đi.” Hiên Viên Trạm cong môi cười, giọng nói nhã nhặn.

Đại phu nhân dùng hết sức đứng lên, tâm như sét đánh, Nhị Hoàng tử đến Tướng phủ làm cái gì? Xem ra con gái của nàng không chỉ đơn giản là bị thái tử để mắt đến mà còn có Nhị hoàng tử nữa.

Cái này thật là tiến thoái lưỡng nan.

“Không biết Nhị hoàng tử bớt chút thời giở đến quý phủ là để tìm lão gia nhà ta sao?” Đại phu nhân nét mặt tươi cười hỏi.

“A! Không phải chuyện đó. Lần trước lúc ở trận đấu may mắn thấy được phương dung* của Đại tiểu thư nên đặc biệt đến cầu kiến một phen, uống chung trà.” Hiên Viên Trạm cười vô cùng sáng lạng, giống như mục đích của hắn đến đây chỉ đơn giản như vậy.

*Phương dung: dung mạo và phẩm chất

Đại phu nhân cũng nở nụ cười phụ họa một tiếng: “Vậy thì thật không khéo. Nguyệt Nhu nhà ta ba ngày trước liền bệnh nặng một trận, bây giờ vẫn còn nằm trên giường, không thể gặp ngài được.”

Ý cười trên khóe miệng Nhị hoàng tử vẫn không giảm “À! Ta nghe nói Tướng phủ nổi danh lịch sự tao nhã, không biết ta có thể thưởng thức một phen không?”

“Vậy thiếp thân sẽ dẫn Nhị hoàng tử đi thưởng ngoạn một phen.” Đại phu nhân vội nói.

Nhị hoàng tử khoát tay áo nói: “Không cần, ta muốn tự mình tản bộ.”

Đại phu nhân cũng chỉ có thể gật đầu, hướng nha hoàn bên cạnh nói: “Đi thông báo một tiếng, bảo di nương và tiểu thư trong phủ tránh đi, tránh làm cho Nhị hoàng tử điện hạ khó chịu.”

“Vâng ạ.” Nha hoàn cơ trí rời đi. Thực ra phải đi đến phòng của Đại tiểu thư, để cho Hạ Nguyệt Nhu đang thêu thùa mau chóng lên giường nằm, miễn cho để Nhị hoàng tử đang tản bộ trông thấy.

Một nha hoàn khác lại đi thông báo cho các vị tiểu thư. Đại phu nhân tất nhiên sẽ không cho các tiểu thư khác gặp được Nhị hoàng tử, ngộ nhỡ được Nhị hoàng tử coi trọng thì sao? Đây đều là một chút cân nhắc của Đại phu nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.