Độc Y Thế Tử Phi Tuyệt Sắc

Chương 24: Âm mưu của Hạ Huyền



Hai ngày nay Hạ Huyền đều đi sớm về sớm. Vì gương mặt của Hạ Nguyệt Nhu, hắn cũng hao hết tâm tư, còn bí mật mời thái y trong cung đến, nhưng với gương mặt của nữ nhi đều không có biện pháp, khiến trong lòng hắn vô củng mệt mỏi, cũng rất thất vọng.

Giờ phút này, hắn từ thư phòng đi đến sương phòng của Đại phu nhân. Vừa mới bước qua vườn, hắn liền trông thấy dưới tàng cây dương liễu là một bóng dáng thướt tha mảnh khảnh ngồi ở trong đình. Bước chân của hắn nhất thời dừng lại, hắn đưa mắt đánh giá thiếu nữa trong đình, ánh mắt lóe ra vui mừng.

“Lão gia, đây là Thất tiếu thư.” Nha hoàn bên cạnh nói.

Hạ Huyền chớp chớp mắt, liền bước đến đình nghỉ mát. Nha hoàn phía sau ngẩn ra, im lặng đi theo.

Hạ Vân Nhiễm đang ăn rất vui vẻ, đột nhiên nha hoàn bên người nhắc nhở nàng: “Thất tiếu thư, lão gia đến.”

Hạ Vân Nhiễm lập tức quay đầu lại, đứng dậy hành lễ với nam nhân uy nghiêm.

“Nữ nhi gặp qua phụ thân.”

Hạ Huyền không dám tin, thiếu nữ đen đủi dáng vẻ quê mùa nửa năm trước bây giờ lại kiều điễm, xinh đẹp như vậy. Hắn không nói gì, đôi mắt đánh giá khắp người Hạ Vân Nhiễm.

Chỉ thấy gương mặt trái xoan của nàng ửng đỏ, cả người mặt bộ sa y màu lam phấn, những bông hoa màu vàng thêu trên sa mỏng uốn lượn. Mái tóc đen mềm mượt, búi thành một kiểu rất đặc biệt, tóc mây phất phới khẽ chạm vào cây trâm ngọc phương vĩ đang cắm trên tóc. Trên đôi tay trắng nõn đeo một chiếc vòng tay bạch diệp ngọc bích. Eo nhỏ thắt đai lưng, phía trên treo túi thơm hình hươu sao phối với giầy hương thêu, cả người rực rỡ duyên dáng như hoa xuân.

Nha hoàn bên cạnh cũng tinh tế nhìn xem, đều sợ ngây người! Trời ạ! Thất tiếu thư lại trở nên xinh đẹp như vậy.

Hạ Vân Nhiễm bị Hạ Huyền âm thầm đánh giá như vậy, tâm tư cũng có chút hỗn loạn, đồng thời cúng có chút âm thầm giễu cợt. Nửa năm trước, hắn không phải ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn nàng một cái sao? Sao bây giờ lại nhìn nàng lâu như vậy?

Có lẽ là do nàng thay đổi đi! Hạ Vân Nhiễm tất nhiên biết rõ, khôi phục lại làm một Hạ Vân Nhiễm trắng nõn là tiêu chuẩn của một mỹ nhân bại hoại.

Nhìn thất nữ nhi xinh đẹp trước mắt, trong đầu Hạ Huyền hiện lên gương mặt xinh đẹp sớm đã bị hắn quên đi lúc trước, khóe miệng hiện lên ý cười, quả nhiên là con gái của nàng, phải có nhan sắc thượng đẳng.

Chỉ là, điều khiến Hạ Huyền kinh ngạc là Hạ Vân Nhiễm trước mắt, trong đôi mắt của nàng hoàn toàn không có một chút ngạc nhiên mừng rỡ nào cả, bình tĩnh ung dung, khi tiếp xúc với ánh mắt của hắn cũng không coó chút khiếp sợ.

Làm sao có thể? Một nha đầu chỉ có mười ba tuổi, từ nhỏ đã bị hắn ném ra phủ, mặc dù đã hồi phủ, cũng đã nửa năm hắn chưa từng gặp mặt nàng. Nhìn thấy phụ thân như hắn, sao nàng lại có thể trấn định không hoảng hốt?

“Vân Nhiễm, ngươi kêu Vân Nhiễm?” Hạ Huyền trầm giọng hỏi.

“Tên của ta do phụ thân đích thân đặt. Ngươi quên rồi sao?” Hạ Vân Nhiễm ngẩn đầu, đảo đôi mắt sáng rực như một viên kim cương đen.

Tâm Hạ Huyền không khỏi chấn động, nhưng nhất thời không biết nói gì. Một hồi lâu, hắn mới cười rộ lên, tỏ ra cực kì hứng thú, nữ nhi nàu quả nhiên rất khác biệt, dù mới mười ba tuổi, vẫn còn là một đứa nhỏ lại có can đảm và khí phách, thật hiếm có.

“Phụ thân, ngài cười gì vậy?” Hạ Vân Nhiễm khó hiểu nhìn hắn

“Phụ thân đang cười ta sinh ra một nữ nhi tốt,”  Ánh mắt thâm sâu của Hạ Huyền vẫn còn đang đánh giá nàng, ý cười nơi đáy mắt cũng chưa biến mất.

Hạ Vân Nhiễm nhất không đoán ra tâm tư của Hạ Huyền, đành hạ mi mắt, ngoan ngoãn đứng im.

Hạ Huyền nhìn nàng, đáy lòng nổi lên tán thưởng, qua nhiều năm như vậy, dù bên người hắn còn có ba nữ nhi khác, hắn cũng lười liếc mắt một cái. Mấy nữ nhi kia bất quá cũng giống nương của các nàng, dù có vài phần tư sắc, nhưng cũng có vẻ lòng dạ hẹp hòi, không có bản lĩnh. Từ nhỏ hắn cũng chỉ quan tâm đích trưởng nữ xuất sắc là Hạ Nguyệt Nhu. Bởi vì nữ nhi này sẽ giúp hắn đi lên đỉnh cáo của quyền lực.

Chưa bao giờ nghĩ đến, hắn cũng có một thất nữ nhi xuất sắc. Quả nhiên làm cho hắn vui sướng. Hiện giờ Hạ Nguyệt Nhu bị hủy dung còn nằm trên giường, sau này có bình phục không vẫn còn là hy vọng, còn không có chính xác. Nhưng khi nhìn thấy Hạ Vân Nhiễm, Hạ Huyềnhoảng sợ trong lòng nhưng rồi lại bình tĩnh đi vài phần.

Bởi vì, hắn đã phát hiện một quân cờ rất tốt để lợi dụng, hơn nữa quân cờ này mang đến cho hắn địa vị có lợi nhất.

“Vân Nhiễm, trước đây là phụ thân lạnh nhạt ngươi. Sau này, phụ thân chắc chắn sẽ đối đãi tốt với ngươi.” Hạ Huyền nói xong, ánh mắt sủng nịch nhìn nàng.

Lời này không khỏi làm cho cả người Hạ Vân Nhiễm nổi da gà. Nàng kéo kéo khóe miệng, lộ ra ý cười gượng gạo. Thôi đi! Nàng mới không cần phúc khí như vậy! Nàng càng hy vọng một cuộc sống như bây giờ

Hạ Huyền trở lại đông sương viện, lại ngHạ Huyềne thấy trong phòng truyền đến tiếng khóc của Đại phu nhân, mà Hạ Nguyệt Nhu ngủ ở sau rèm hé ra khuôn mặt xinh đẹp vẫn sưng đỏ như cũ không thuyên giảm. Hạ Huyền nhìn thấy, không khỏi có chút phiền lòng.

“Đừng khóc, việc đến nước này, chúng ta chỉ có thể trông vào ý trời.” Hạ Huyền thở dài nói

“Lão gia, sao ngài có thể nói như vậy? Nguyệt Nhu là bảo bối của chúng ta, mặt của nàng bị hủy, tiền đồ của ngài không phải cũng không còn hy vọng sao?” Đại phu nhân thấp giọng lên án nói.

Đôi mắt của Hạ Huyền lóe lên chút phức tạp, hắn nói với nàng: “Trong phủ chúng ta kHạ Huyềnông phải chỉ có mình Nguyệt Nhu là nữ nhi, lại bồi dưỡng ra một người khác, thì có khó khăn gì?”

“Lão gia, ngài có ý gì? Ngài nói là muốn vứt bỏ Nguyệt Nhu của chúng ta?” Sắc mặt Đại phu nhân trắng bệch, giống như nữ quỷ, trừng mắt nhìn hắn.

“Ta cũng rất đau lòng cho Nguyệt Nhu, hy vong nàng có thể khá lên, nhưng chúng ta phải phòng ngừa chu đáo, trước khi Nguyệt Nhu tốt lên, phải nhanh chóng bồi dưỡng ra một nữ nhi hữu dụng sau này.”

Đại phu nhân không khỏi cười lạnh một tiếng: “Ngươi đang chỉ ba tỷ muội Vân Tuệ kia sao? Lão gia, các nàng cũng chỉ là liễu yếu đào tơ thôi, sao có thể so sánh với Nguyệt Nhu? Thái tử và các hoàng tử sẽ xem trọng sao?”

Hạ Huyền có chút không hờn giận hí mắt: “Ngoại trừ ba người các nàng, không phải còn có một Vân Nhiễm sao? Ta xem Vân Nhiễm này bình thường cũng không tồi.”

“Cái gì?” Đại phu nhân không dám tin, lão gia lại muốn bồi dưỡng Hạ Vân Nhiễm thay thế nữ nhi?

“Vân Nhiễm tuổi còn nhỏ, tư sắc mặc dù không sánh bằng Nguyệt Nhu, tương lai bồi dưỡng ra cũng là mỹ nhân hiếm có.” Trong ánh ánh của Hạ Huyền là cả một mảnh vui mừng. Đây chính là quân cờ thứ hai của hắn.

“Không thể! Hạ Vân Nhiễm kia chỉ là một nha đầu thôn dã, nàng có tư cách gì thay thế Nguyệt Nhu?” Đại phu nhân muốn giận điên lên rồi.

“Chuyện này ngươi không cần phải quan tâm. Chờ sau khi Băng Nguyệt xuất giá, ta sẽ cho chi thứ hai nuôi nấng nàng. Nàng chính là nữ nhi của Nguyệt Kiều.” Hạ Huyền đã sớm tính toán tốt rồi, Đại phu nhân sẽ không bỏ rơi Hạ Nguyệt Nhu, tất nhiên sẽ không chịu nuôi nấng Hạ Vân Nhiễm, mà ở trong phủ, xưa nay hắn đối với Nhị di nương không tệ, đem Hạ Vân Nhiễm giao cho chi thứ hai bồi dưỡng là lựa chọn tốt nhất.

Đại phu nhân thật tức chết rồi, Nhị di nương cho tới bây giờ cũng không đấu lại nàng. Nếu để nàng ta bồi dưỡng Hạ Vân Nhiễm, tương lai trở thành thế lực có ích cho nàng ta, mà con gái của nàng vẫn không tốt lên được, vị trí Đại phu nhân của nàng liền tràn ngập nguy cơ.

“Lão gia, người không thể vô tình như vậy? Ngươi không thể bỏ rơi Nguyệt Nhu! Nàng là nữ nhi tốt nhất của ngươi đó!” Đại phu nhân nắm chặt khăn tay, thấp giọng nức nở.

Hạ Huyền hít một hơi, an ủi: “Yên tâm đi! Dù cho phài thỉnh danh y, ta cũng sẽ vì Nguyệt Nhu mà chữa khỏi mặt. Cho tới bây giờ ta cũng không có vứt bỏ nàng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.