Độc Y Thế Tử Phi Tuyệt Sắc

Chương 33: Coi trọng nàng?



Hạ Vân Nhiễm gật đầu một cái, cất bước đi về phía trước. Sau lưng, Nguyệt Nhi nhìn nàng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, cũng hâm mộ nhìn vị Thất tiểu thư này. Trong tướng phủ, trừ đại tiểu thư có bản lãnh gả vào Hoàng thất, đại khái chỉ còn vị Thất Tiểu Thư này rồi, nàng thật là có phúc khí a!

Nhị hoàng tử khí độ bất phàm, anh tuấn tiêu sái, sau lưng lại có mẫu phi Dương quý phi có quyền thế như vậy làm chỗ dựa, không chừng tương lai tiền đồ vô hạn a, Thất tiểu thư đi theo hắn, tất nhiên hưởng phúc.

Phong cảnh trong chùa cổ cùng đặc biệt, lấy phong cảnh nguyên sơ từ trong núi xây nên ngôi chùa này, lộ ra nét cổ xưa, xanh mát cả một vùng, đem phong cảnh rừng rậm cùng kiến trúc cổ đại hòa làm một thể.

Giờ phút này Hạ Vân Nhiễm cùng Hiên Viên Trạm đi trên con đường nhỏ trải đá trong rừng. Hạ Vân Nhiễm đi ở phía trước, nàng luôn cảm giác sau lưng có một đôi mắt nhìn chăm chú vào mình, khiến nàng không được tự nhiên cho lắm.

“Thất Tiểu Thư bình thường đều có yêu thích thứ gì không?” Hiên Viên Trạm mỉm cười hỏi.

“Thứ thần nữ yêu thích có rất nhiều.” Hạ Vân Nhiễm cười nói.

“Ồ! Nói vài món cho ta nghe xem.”

Hiên Viên Trạm nghĩ thầm, thứ mà nữ nhân yêu thích cũng không gì khác ngoài những thứ như nữ công, hoặc là cầm kỳ thư họa. Hắn cũng chỉ là tìm đề tài hàn huyên một chút mà thôi, thật cho là hắn tò mò sao?

“Ta thích nuôi một ít động vật!” Hạ Vân Nhiễm cười mị hoặc nói.

“Ồ! Thích nhất động vật nhỏ nào?” Hiên Viên Trạm không khỏi cảm thấy hứng thú.

“Rắn!” Hạ Vân Nhiễm đáp hết sức thanh thúy.

Gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Trạm hơi đổi, liền mắt sáng cũng trừng lớn mấy phần, có lẽ là lần đầu tiên nghe nói nữ nhân thích nuôi rắn đi! Hắn không khỏi thấy buồn cười nói: “Thất Tiểu Thư đang nói đùa đi!”

Hạ Vân Nhiễm lắc đầu một cái, mặt nghiêm trang nói, “Ta sao dám lừa gạt Nhị hoàng tử?”

Hiên Viên Trạm thầm hừ một tiếng, coi như hắn miễn cưỡng chấp nhận sở thích của nàng đi! Dù sao khi hắn cưới về nhà, thì cũng chỉ là một món đồ chơi thôi.

Sau lưng không có tiếng động nữa, Hạ Vân Nhiễm cong cong khóe miệng. Bỗng dưng, cánh tay của nàng bị một bàn tay cầm. Thời điểm nàng còn chưa phản ứng kịp, tay nhỏ bé của nàng liền bị một bàn tay to lớn ấm áp bao phủ. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Hiên Viên Trạm dịu dàng cười với nàng, “Người người đều truyền Đại tiểu thư Tướng phủ thiên hạ vô song, nhưng đến hôm nay ta mới biết, thì ra là Tướng phủ còn có một vị Thất Tiểu Thư nghiêng nước nghiêng thành.”

Ánh mắt của hắn dịu dàng đưa tình, tình ý liên tục, rõ ràng có ý muốn câu dẫn Hạ Vân Nhiễm. Điều này làm Hạ Vân Nhiễm kinh ngạc, nếulà nữ nhân khác, vào lúc này sớm tâm hoảng ý loạn len lén mừng thầm rồi. Nhưng mà, Hạ Vân Nhiễm lại cứng người, đôi mắt trong veo mở to, chớp chớp, sau đó, không để lại dấu vết rút tay của nàng về, “Nhị hoàng tử điện hạ sợ là nghĩ sai rồi, ta làm sao có thể bì được với Đại tỷ của ta chứ? Ở trước mặt Đại tỷ, dung nhan của ta cũng chỉ coi là thanh tú thôi. Nhị hoàng tử nhất định đã tận mắt chứng kiến qua khuôn mặt đẹp của Đại tỷ đi! Đó mới gọi là khuynh quốc khuynh thành.”

Hiên Viên Trạm ngẩn ra, nàng thế nhưng khiêm nhường, điều này sao có thể? Theo lý mà nói, được khen như vậy, nàng hẳn nên mừng rỡ như điên đi! Nhưng lại khen ngợi Đại tiểu thư Tướng phủ sớm có thanh danh bên ngoài.

“Đại tiểu thư dĩ nhiên là không tầm thường, nhưng trong mắt ta, Thất Tiểu Thư mỹ lệ cũng là rất đặc biệt, so với những tiểu thư nhà cao cửa rộng bình thường còn có hứng thú hơn, càng làm cho người ta mê muội.” Hiên Viên Trạm tiếp tục nịnh nọt, hắn có chút khẩn cấp muốn có được tâm của người thiếu nữ này, sau này để cho hắn sử dụng, để cho năng lực của hắn ở trước mặt Hạ Huyền thể hiện nhiều hơn.

Hạ Vân Nhiễm mím môi cười một tiếng nói, “Nếu coi nữ tử có dung mạo mới là xinh đẹp thì đó chẳng qua chỉ là một loại nhận thức nông cạn, chỉ có tâm hồn đẹp mới coi là xinh đẹp thực sự, không phải sao?”

Lời này của nàng nhưng ẩn ý là mắng Hiên Viên Trạm là đồ nông cạn chỉ biết nhìn bề ngoài.

Gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Trạm hơi đổi. Nếu là nữ nhân khác, hắn đã sớm trở mặt, nhưng là, Hạ Vân Nhiễm trước mắt rất quan trọng đối với hắn. Hạ Huyền chọn nàng đưa cho hắn, có thể thấy được nàng ở trong phủ cũng là được nhận được sủng ái.

“È hèm.” Hiên Viên Trạm ho nhẹ một tiếng, ngay sau đó cười nói, “Thất Tiểu Thư thật thú vị, kiến thức cũng không tầm thường.”

“Nhị hoàng tử, thời gian đã không còn sớm, thần nữ cần phải trở về, nếu không, lão phu nhân sẽ lo lắng.”

“Ở chung một chỗ với bổn hoàng tử, lão phu nhân làm sao sẽ lo lắng chứ?” Hiên Viên Trạm còn muốn tiếp xúc với nàng nhiều hơn, song lại không có đạt tới hiệu quả như hắn dự tính. Nhìn thiếu nữ này rõ ràng không có ý đối với hắn, đây thật là làm hắn ảo não. Bằng diện mạo và địa vị của hắn, tiểu thư khuê các nhà nào trong kinh thành mà không ngưỡng mộ chứ? Không đợi hắn mở miệng đã sớm ngu muội trao tim cho hắn rồi.

Hạ Vân Nhiễm khẽ rũ mắt xuống nói: “Nhưng nam nữ hữu biệt, thụ thụ bất thân.”

Hiên Viên Trạm hơi chấn động một cái, đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Hắn càng nhìn không ra ý định của nữ nhân này? Nếu như là Hạ Huyền bày mưu đặt kế để nàng tiếp cận hắn, nàng nên đối tốt với hắn mới phải. Nhưng vì sao, từ đầu đến giờ, nữ nhân này không có một chút hùa theo ý tứ của hắn, ngược lại, trong lời nói khắp nơi có gai, rốt cuộc nàng đang chơi trò gì thế?

Hiên Viên Trạm cũng không thể làm người khác khó chịu, hắn gật gật đầu nói, “Được, ta đưa ngươi trở về.”

Dọc theo đường đi hai người đều trầm mặc, tới cửa viện của lão phu nhân, Hạ Vân Nhiễm đang muốn bước vào, sau lưng truyền đến tiếng Hiên Viên Trạm, “Hi vọng sau này có cơ hội gặp lại Thất Tiểu Thư.”

Hạ Vân Nhiễm ngẩn ra, với thân phận của Hiên Viên Trạm mà nói, hành động của hắn hôm nay có chút cố ý thân cận với nàng. Hắn làm sao vậy? Coi trọng nàng sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.