Hạ Vân Nhiễm dặn dò hạ nhân chờ nàng ở đây, còn nàng thì đi theo người kia đến lầu ngắm trăng, tòa lầu này xây lên cạnh hồ, có sáu tầng tất cả, có thể nhìn thấy hết phong cảnh mặt h ồ, quả là một vị trí vô cùng tốt.
Hạ Vân Nhiễm đi theo sau, khi vào cửa, lại phát hiện nơi này cực kỳ an tĩnh, liên tiếp mấy tầng cũng không có khách, nàng không khỏi hiếu kỳ nói, “Nơi này buôn bán kém như vậy sao?”
“Tiểu thư nói đùa, bình thường nơi này buôn bán đều rất tốt, chỉ là hôm nay đã bị thiếu gia nhà ta bao trọn rồi, chỉ tiếp đãi thiếu gia của chúng ta cùng với tiểu thư mà thôi.”
Hạ Vân Nhiễm càng ngày càng có cảm giác thất bại, như thể mình là một người trong suốt, bị hắn nhìn thấu, loại cảm giác này không hề dễ chịu chút nào.
Vừa lên đến tầng cao nhất, Hạ Vân Nhiễm chỉ thấy vị trí gần cửa sổ đã có bóng dáng màu trắng ngồi đó rồi, không phải vị thiếu niên kia thì là ai nữa? Giờ phút này, nhịp tim Hạ Vân Nhiễm bang bang nhảy dựng lên, nàng cắn cắn môi, cố gắng ổn định tâm tư đi tới chỗ thiếu niên kia.
“Thần nữ Vân Nhiễm bái kiến Long thế tử.” Âm thanh của Hạ Vân Nhiễm Như châu như ngọc, nghe hết sức cảm động.
Ánh mắt của thiếu niên khẽ nâng lên, trong mắt là ý cười, “Nếu như nàng muốn gặp ta, trực tiếp sai người đến phủ báo cho ta biết một tiếng là được, phương pháp ôm cây đợi thỏ như vậy, không khỏi phiền toái một chút.”
Đáy lòng Hạ Vân Nhiễm xuất hiện tia kinh ngạc, sắc mặt quẫn bách đỏ bừng, cười nói, “Thì ra là chuyện gì cũng không thoát khỏi con mắt của người.”
Long Diệu khẽ mím môi, sau đó đôi môi mỏng nở nụ cười tính, không cho ý kiến.
Hạ Vân Nhiễm lập tức nghĩ việc thực hiện mỹ nhân kế, nàng nhẹ nhàng lay động một lọn tóc dài trước ngực, đôi mắt như làn nước mùa xuân nhìn ra cửa sổ, nhẹ nhàng khen, “Hôm nay sắc trời thật tốt nha! Là một ngày đẹp để ra ngoài chơi.”
“Nàng muốn ra hồ sao?” Long Diệu tò mò hỏi.
Hạ Vân Nhiễm mở to mắt nhìn, không khỏi nghĩ tới cùng hắn ra hồ cũng là một chuyện vui, “Nếu như Long thế tử nguyện ý mời thần nữ ra hồ, tiểu nữ tử tự nhiên sẽ vui lòng theo cùng người.”
“Hôm nay ta chính là có ý định ra ngoài chơi, cùng nhau đi thôi!” Vậy mà hắn lại thực sự muốn mời nàng.
Hạ Vân Nhiễm có chút vui mừng nhìn sang, xem ra hắn cũng không ghét nàng sao! Sắc mặt nàng tràn ngập vui mừng, hết sức nhẹ nhàng đáp một tiếng.
“Được.”
Đi xuống lầu, Hạ Vân Nhiễm mới phát hiện, dưới lầu thủy tạ bên cạnh đã có rất nhiều thuyền hoa cập bến, trên thuyền trang trí hết sức lịch sự tao nhã, bức rèm châu rủ xuống, gấm vóc lay động theo gió, lụa mỏng tung bay, rèm mành đủ loại hoa văng đặc sắc, quả nhiên là rất khí phái*.
*Khí phái: phong độ (Đoạn tả cảnh này chém chém tẹo ^ ^!)
Lại đi qua cây cầu gỗ nhỏ lên thuyền thời điểm, Long Diệu bóng dáng của nhẹ nhàng bước lên, nhưng là sau lưng Hạ Vân Nhiễm thật là có chút đảm lại, tiểu tử này kiều đắp thân thuyền, không khỏi say lảo đảo, tuy chỉ có chừng hai thước, nàng vẫn còn có chút sợ.
Lúc này, một cánh tay áo trắng xuất hiện, rồi đôi tay thon dài trắng nõn duỗi về phía nàng, Hạ Vân Nhiễm chợt thấy quẫn bách, thật là khiến cho hắn coi thường nàng mà, chỉ là, như vậy cũng tốt, càng có thể nhân cơ hội này mà thân cận với hắn, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, rất nhanh chóng, bàn tay của hắn nắm chặt tay nàng, dắt nàng đi qua.
Hạ Vân Nhiễm không sợ nước, nàng chính là một cao thủ bơi lội, chỉ là, nàng sợ hãi loại cảm giác lay động không ngừng này.
Vừa lên đến thuyền, Hạ Vân Nhiễm liền thoải mái, nàng cúi người nhìn vào hồ nước trong veo, có thể thấy rõ rong dưới đáy hồ chập chờn trong sóng nước, một đám cá nhỏ tự do tự tại bơi qua bơi lại.
Thuyền khởi động, trước sau sáu vị phu chèo thuyền ra sức khua mái chèo, thuyền hoa vững vàng đi xuyên qua mặt hồ trơn nhẵn như gương, đứng trên thuyền chỉ cảm thấy gió nhẹ thổi vào mặt, vô cùng thoải mái, giống như trái tim cũng theo con thuyền này du hồ.
Trên thuyền có nha hoàn đun nước pha trà, Hạ Vân Nhiễm và Long Diệu xuống cạnh một chiếc bàn gỗ đàn hương, nhất thời, bầu không khí có chút ngột ngạt. Hạ Vân Nhiễm thân là thục nữ khuê các, tự nhiên không thể nhiều lời, nếu không, sẽ có vẻ thất lễ, khó tránh khỏi làm tổn hại đến danh tiếng tiểu thư, mà Long Diệu rõ ràng cũng không phải sẽ là người thay đổi không khí, thỉnh thoảng ánh mắt của hắn rơi trên người Hạ Vân Nhiễm, rồi lại thất thần.
Tâm trạng Hạ Vân Nhiễm căng thẳng, bỗng nhiên có một loại cảm giác kích động nảy sinh, nàng ho nhẹ một tiếng, “Thế tử gia, xin thứ lỗi cho thần nữ mấy ngày trước đã mạo muội phái người đi thăm dò tin tức của ngài, thật ra thì, thần nữ chính là… có chuyện muốn nhờ người giúp một tay.”
“Ồ! Nàng nói đi.” Long Diệu híp con mắt, vẻ mặt nghiêm túc, một bộ dạng sẵn sàng rửa tai nghiêm túc lắng nghe.
Hạ Vân Nhiễm thấy hắn nhanh chóng đồng ý một cách sảng khoái, cũng không vòng vo thêm nữa, trực tiếp nói, “Là như vậy, phụ thân của thần nữ cố ý gả thần nữ cho Nhị hoàng tử, mà thần nữ lại không thích mối hôn sự này, thần… muốn xin Thế tử gia có thể giúp đỡ một chút......”
Hạ Vân Nhiễm không có nói hết, chỉ sợ lựa lời không tốt lại hù dọa hắn chạy mất, nhìn hắn vẫn còn rất trẻ a!
Long Diệu thông minh như vậy, tự nhiên vừa nghe liền hiểu, chỉ là, Hạ Vân Nhiễm đã đoán sai, ngọc dung* không thay đổi gì, nhưng hai mắt hắn lại lộ ra trầm tư, im lặng một hồi, hắn nhàn nhạt nở nụ cười, “Thất Tiểu Thư nói thế là có ý gì?”
*Ngọc dung: Dung mạo/dung nhan như ngọc = Mặt mũi vô cùng đẹp
Quả nhiên là hắn không hiểu sao? Hạ Vân Nhiễm thầm than một tiếng, tìm hắn giúp một tay liệu có phải là một quyết định sai lầm hay không? Được rồi! Không vòng vo nữa, nàng liền giống Vương bà mua dưa, tự mua khoe khoang, nói gì cũng phải đem mình bán ra ngoài.
“Thế tử gia có bằng lòng lấy thần nữ hay không?” Hạ Vân Nhiễm hỏi, một đôi mắt như làn thu thủy lóng lánh.
Long Diệu trừng mắt nhìn, “Nàng nói Nhị hoàng tử cố ý muốn cưới nàng vào cửa, chẳng phải ta đây chính là đoạt nhân sở ái* sao?”
*Đoạt nhân sở ái: Tranh đoạt người yêu của kẻ khác.
“Chỉ cần chúng ta thể hiện là tình đầu ý hợp, phụ thân thần có lẽ sẽ thay đổi tâm ý, chỉ cần Thế tử gia nguyện ý phối hợp với thần diễn trò mà thôi.” Hạ Vân Nhiễm nói rõ một chút, đây chỉ là diễn trò, nàng cũng sẽ không thật sự chiếm tiện nghi của hắn.
“Diễn trò? Nàng muốn ta cùng nàng diễn trò đùa giỡn Nhị Hoàng tử ư?” Long Diệu nhíu nhíu mày.
Hạ Vân Nhiễm vội nhíu mày mạnh mẽ nói: “Chẳng lẽ Thế tử gia sợ Nhị hoàng tử này hay sao?”
Hạ Vân Nhiễm đang kỳ vọng hắn sẽ hết sức tự tin ngẩng đầu lên, hừ lạnh một tiếng, ta mới không sợ!
Nhưng mà, Long Diệu hoàn toàn không có vẻ bị kích thích, ánh mắt của hắn lóe lên, lông mi thật dài che kín tầm mắt, gương mặt đẹp như vẽ khiến cho người ta nhìn không thấu suy nghĩ của hắn. Đáy lòng Hạ Vân Nhiễm thầm kêu khổ, chẳng lẽ chuyện tình lần trước nghe được ở trong quán rượu là giả? Long Hầu phủ căn bản không có thế lực lớn như vậy? Thế này không phải nàng tìm nhầm núi dựa sao?
Long Diệu khẽ nhấc đôi lông mi dài lên, đôi mắt sáng khóa thật chặt bóng hình nàng nói, “Nếu ta giúp nàng, vậy thì sau này nàng làm thế nào hồi báo ta?”
Hạ Vân Nhiễm trừng mắt nhìn, hồi báo? Đúng vậy! Đây là một phần thiên đại ân tình a! Hắn muốn vì giúp nàng, đối đầu với Nhị hoàng tử, ngộ nhỡ Nhị hoàng tử tranh được ngôi vị hoàng đế, về sau, không phải hắn sẽ phải trả cái giá rất lớn sao? Có lẽ còn có thể thành họa diệt tộc nha!
Hạ Vân Nhiễm suy nghĩ một chút nói, “Chuyện này… Thế tử gia muốn thần hồi báo như thế nào?”
Long Diệu hơi ngẩn ra, khẽ cười cười, “Tạm thời không nghĩ tới.”
“Chỉ cần người nguyện ý giúp thần nữ, tin tưởng thần, hồi báo của thần là vô cùng to lớn nha.” Âm thanh Hạ Vân Nhiễm hết sức kiên định tự tin.
Ở đối diện, ánh mắt Long Diệu ngưng lại, như có chút hoài nghi quan sát nàng.
“Người không thể nhìn bề ngoài, nước biển sâu không thể đo, Thế tử gia đừng nhìn thần nữ tuổi còn nhỏ, thần hiểu biết lẽ phải cũng không ít đâu nha.” Hạ Vân Nhiễm bình tĩnh theo dõi hắn, lộ ra bộ dạng trầm ổn không hợp tuổi.
Ánh mắt Long Diệu vẫn còn lộ ra nghi ngờ không tin, cũng chỉ là một thiếu nữ mười bốn tuổi, lời nói của Hạ Vân Nhiễm còn rất khiến người ta hoài nghi.
“Nếu như người không tin tưởng thần nữ, xin cho thần một chút thời gian, thần nữ sẽ chứng minh cho người xem.” Hạ Vân Nhiễm nói chắc như đinh đóng cột, chỉ cần có thể thuyết phục hắn, nàng nhanh chóng đi ra ngoài.
“Mấy ngày nữa là sinh nhật của Đại công chúa, mời con cái của các vị quan tam phẩm trong toàn thành tham gia, nghe nói nàng đã chuẩn bị một phần hậu lễ thần bí. Ngày đó tiểu thư nhà ai có thể dùng tài nghệ trấn áp quần phương, được hoa khôi, nàng sẽ tặng cho vị tiểu thư kia. Ta nghe nói, đó là một bộ quân cờ Noãn Ngọc vô cùng quý hiếm, ta xin mấy lần mà không được, nếu như Thất Tiểu Thư có thể đoạt được phần thưởng ngày hôm đó, đem quân cờ Noãn Ngọc này tặng cho ta… Ta sẽ suy nghĩ đến thỉnh cầu của Thất Tiểu Thư.”
Âm thanh của Long Diệu êm ái dễ nghe, ánh mắt giống như đang nói một chuyện bình thường mà thôi.