Trong tiểu viện thực im lặng, Phượng Lan Dạ đang ở bên
trong gian phòng đọc sách, đang xem một ít kinh thư cổ đại, khi nàng cùng Hoa
Ngạc sửa sang lại phòng thì tìm được, để dành giết thời gian lúc nhàm chán.
Nàng đã
có thói quen sống một mình, cho nên chưa bao giờ cảm thấy được buồn hoặc chán,
một quyển sách, cũng có thể tự đắc vui vẻ chơi đùa cả ngày cũng không cảm thấy
buồn.
Ánh
nắng giữa trưa, ấm áp chiếu xạ ở bên trong gian phòng, ngồi cạnh cửa sổ đang mở
có thể dễ dàng thấy rõ tình huống bên trong viện, hết thảy cảnh vật như mặt
nước, yên tĩnh, tốt đẹp.
Bỗng
nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện, ầm một cái, có người đá văng cánh
cửa, một đám người tuôn vào, đứng ở trong sân nói chuyện ồn ào nhốn nháo, hùng
hùng hổ hổ.
Phượng
Lan Dạ nhíu mày, mũi nhọn vừa hiện lên trong đáy mắt, thì người đã xuống
giường, mang giầy đi ra ngoài.
Trong
viện đứng một đám người, cầm đầu là nữ nhân mặc một thân quần áo màu xanh xinh
đẹp, trên ngực thêu một cành mẫu đơn viền kim tuyết ánh sáng loá mắt, nâng bộ
ngực sữa lên với vẻ vô cùng cao ngạo, cái eo nhỏ nhắn đến mức không thể còn
nguyên vẹn nếu có người nắm chặt, thực là trời sinh vưu vật.
Nữ nhân
này đúng là người tối hôm qua nàng đụng vào, hình như tên là Trầm Thanh Ế,
không nghĩ lại tới nhanh như vậy, không biết nàng ta đến đây là muốn gì?
Phượng
Lan Dạ quét nhìn qua, bên cạnh nàng ta là một đám hung thần ác sát, trừ bỏ nha
đầu cao lớn to con tối hôm qua, còn lại đều là nam tử, giương cung bạt kiếm,
chỉ chờ nữ tử phía trước ra lệnh một tiếng, liền tiến lên thu thập tiểu nha đầu
này.
Nữ tử
áo xanh đúng là vong quốc công chúa của Tương quốc Trầm Thanh Ế, buổi tối hôm
qua ăn một cục tức, nên vẫn ghi hận trong lòng.
Không
nghĩ tới sáng sớm liền nhận được tin tức, Vương gia Cao Bân của Dương Địch quốc
lại bị nha đầu này đánh bị thương nặng, đến bây giờ còn không có tỉnh lại,
người trên Nô Nhai này ai mà không biết Cao Bân cùng Trầm Thanh Ế là
lão bằng hữu, nhìn thấy hắn ăn thiệt thòi, hơn nữa bản thân mình lúc trước cũng
gặp chuyện với nha đầu này, món nợ lớn như thế sao có thể không tính toán, nên
nàng dẫn theo một đám người đến tìm Phượng Lan Dạ tính toán sổ sách.
Những
người ở phía sau nàng, trừ bỏ nha đầu bên người cùng một hạ nhân, những kẻ còn
lại đều là người của Dương Địch quốc.
"Phượng
Lan Dạ, ngươi dám can đảm đả thương Cao Bân."
Trầm
Thanh Ế phẫn hận mở miệng, sắc mặt âm độc, đối với chuyện tiểu nha đầu trước
mắt đả thương Cao Bân cùng hai tên thủ hạ, nàng lấy làm khó tin, tiểu nha đầu
này, tuy rằng vẻ mặt lạnh lùng, ngay cả khi đối mặt với nhiều người như vậy
cũng không nhìn thấy nàng ta khiếp đảm, nhưng mà nàng tin tưởng, một nha đầu
chưa dứt sữa, mà có thể đả thương ba đại nam nhân, dù có như thế nào nàng cũng
không tin, chỉ có một loại khả năng, là do Cao Bân cùng hai
tên thủ hạ kia nổi lên tính háo sắc, trúng mỹ nhân kế của người ta, mới có thể
ăn lớn thiệt thòi như vậy.
Khuôn
mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Phượng Lan Dạ dưới ánh mặt trời lạnh lùng như tượng
gỗ, không kiêu ngạo không siểm nịnh mở miệng: "Vậy thì thế nào? Ngươi chạy
đến nơi đây chính là vì chuyện này sao?"
Nàng
khiêu mi một chút, đầu lông mài hiện lên lệ khí, lạnh lùng bắn về phía Trầm
Thanh Ế.
Buổi
tối hôm qua khi hai người giao thủ, Trầm Thanh Ế không thấy được nha đầu kia có
cái gì đặc biệt, nhưng bây giờ là ban ngày, chỉ thấy nàng ta tuổi tuy nhỏ, mặc
y phục vải thô đơn giản, một thân ngông nghênh tao nhã, thần thái lãnh liệt,
mặt mài trong trẻo tươi đẹp, dáng người nho nhỏ mảnh khảnh, dưới ánh mặt trời
như một đóa hoa tuyệt sắc yêu kiều, kinh người xinh đẹp, có thể dễ dàng thấy
được khi nàng ta trưởng thành, thì tuyệt sắc đến cở nào, Trầm Thanh Ế thấy rõ
phong thái của Phượng Lan Dạ, trong lòng không khỏi thêm phẫn hận vì ghen tị,
càng vênh váo hung hăng.
"Đúng
vậy, ta cùng Cao Bân là bằng hữu, bằng hữu gặp nạn, giúp bạn không tiếc cả mạng
sống, Trầm Thanh Ế ta tuyệt đối sẽ không ngồi xem mặc kệ."
Phượng
Lan Dạ nhướng mài, thanh âm càng phát ra trong trẻo lạnh lùng: "Như vậy
ngươi chuẩn bị làm như thế nào để vì bằng hữu của ngươi mà xuất đầu đây?"
Sự hờ
hững xem như không có gì quan trọng của nàng, trong chốc lát đã làm cho Trầm
Thanh Ế cùng mấy người phía sau phải kinh ngạc, nha đầu kia không biết sợ hãi
sao? Thật ra thì khí thế của nàng đã làm bọn hắn phải chịu áp lực.
Trầm
Thanh Ế cười lạnh một tiếng, thân mình lui về bên cạnh nhường lối, tựa hồ như
lười cùng Phượng Lan Dạ đấu võ mồm, bởi vì nha đầu này từ đầu tới đuôi cứ lạnh
lùng, nếu nói thêm nữa, người bị tức cũng chỉ có Trầm Thanh Ế nàng thôi, đối
với điểm này, nàng rất biết hiểu lấy bản thân.
"Lên,
hảo hảo thu thập nha đầu kia cho ta, nàng
chính là kẻ đả thương Vương gia các ngươi, Vương gia đến bây giờ còn không có
tỉnh lại?"
Trầm
Thanh Ế lời nói vừa rơi xuống, những người đó quả nhiên bị khơi mào sát khí,
hơn mười người thân mình như hổ cánh tay như vượn, vụt vụt đi tới, mang theo vẻ
mặt hung thần ác sát.
Ánh mắt
củaPhượng Lan Dạ lạnh lùng âm trầm, bàn tay nắm chặt, có ý định chờ họ đến trút
giận.
Buổi
tối hôm qua Cao Bân sở dĩ bị thương nặng, thứ nhất bởi vì Cao Bân chủ quan, thứ
hai là vì trời tối, mà nàng thì thích ứng với việc hoạt động trong bóng tối,
còn người khác thì sự nhanh nhẹn độ nhạy cảm sẽ chậm lại rất nhiều, nhưng bây
giờ là ban ngày, người tới lại nhiều, hơn nữa nhìn sơ cũng không phải hạng
người vô năng, cho nên chỉ sợ nàng không dễ dàng tránh thoát.
Mắt
thấy mười mấy người vừa xông tới, thì cửa viện chi nha một tiếng bị đẩy
ra, bên ngoài có người vọt vào.
Thì ra
là Tư Mã Vụ Tiễn ở kế bên, đi bên cạnh nàng là một nam tử bày ra khuôn mặt lạnh
lùng, ngũ quan trong sáng, cao gầy, không nói được một lời đi theo Tư Mã vụ
tiễn vào sân.
Tư Mã
Vụ Tiễn vừa xông vào liền chạy thẳng đến trước mặt Trầm Thanh Ế, một phen túm
lấy cánh tay của nàng ta, lực đạo dưới tay vừa nặng vừa độc, Trầm Thanh Ế đau
đến thét lên.
"Tư
Mã Vụ Tiễn, ngươi làm gì?"
Tư Mã
Vụ Tiễn cười lạnh, thanh âm tàn bạo mở miệng: "Các ngươi đang làm cái gì
đó? Lại tới đây khi dễ người mới tới phải không? Ngươi cho ngươi là cái gì, chỉ
là một vong quốc nô, tại sao không có một chút nào đồng tình với người khác,
tất cả mọi người đã lưu lạc đến tình cảnh này, ngươi còn cả ngày gây sự?"
"Mắc
mớ gì tới ngươi?"
Trầm
Thanh Ế tuy rằng bị Tư Mã Vụ Tiễn nắm rất chặt, cánh tay lại đau đớn, nhưng vẫn
ngang ngạnh kêu gào.
"Tư
Mã Vụ Tiễn, đừng tưởng rằng ngươi là người của An vương gia, thì ta sợ
ngươi."
Trầm
Thanh Ế lời nói vừa rơi xuống, Tư Mã Vụ Tiễn cũng không khách khí, vung tay lên
liền thưởng cho nàng ta một cái tát, đánh đến Trầm Thanh Ế mắt nổ đom đóm, trên
gương mặt quyến rũ như hoa phù dung, lập tức hiện ra dấu tay năm ngón rõ ràng,
hai lỗ tai còn vang lên tiếng ong ong, nàng thụt lùi hai bước rồi đứng lại, chỉ
tay vào Tư Mã Vụ Tiễn một chữ cũng nói không nên lời, chỉ biết thở hào hển mà
nói lắp bắp vài tiếng.
"Ngươi,
ngươi, ngươi?"
Ngay cả
tiếng "khi dễ người" cũng đều nói không ra được, trên con đường này,
Tư Mã Vụ Tiễn là người nàng luôn luôn kiên dè, bởi vì nàng ta chính là con tin,
mà Kim Xương Quốc vẫn là một quốc gia chư hầu của Thiên Vận hoàng triều, hơn
nữa nàng ta ở nơi này còn có một chỗ dựa vững chắc, An vương Nam Cung Quân,
nghe nói Nam Cung Quân rất thích vị công chúa này, hắn vốn muốn nạp nàng làm
trắc phi, tiếc rằng người ta không muốn, nếu làm thì chỉ làm An vương phi,
nhưng con tin của một quốc gia nhỏ bé thì không có cái phân lượng này, cho nên
nàng vẫn còn ở tại Nô Nhai.
Vì vậy
ai cũng biết Tư Mã Vụ Tiễn luôn luôn tâm cao khí ngạo, rất ít người hợp ý nàng
ta, không ngờ công chúa mất nước của Vân Phượng quốc, lại lọt vào mắt của nàng,
nên đã ra tay tương trợ.
"Ngươi
cái gì ngươi? Ngươi, còn có các ngươi, lập tức rút khỏi viện này cho ta, nếu
không đừng trách ta trở mặt vô tình."
Ngón
tay ngọc của Tư Mã Vụ Tiễn một lần rồi một lần chỉ qua đó, mặt của Trầm Thanh Ế
hết xanh rồi lại trắng, đi thì rất là mất mặt , không đi, Tư Mã Vụ Tiễn này
tuyệt đối không phải là người dễ đối phó, hơn nữa các nàng chưa chắc đánh thắng
được thị vệ thủ hạ của nàng ta, nghe nói tên thị vệ này võ công cực kỳ lợi hại,
người bình thường căn bản không phải đối thủ.
Nghĩ
đến bản thân vài ba lần tìm nha đầu này gây phiền toái đều chịu lỗ lả, buổi tối
hôm qua thì có tam hoàng tử che chở cho nàng, hôm nay lại nhảy ra một Tư Mã Vụ
Tiễn, mệnh của nàng ta sao có thể tốt đến như vậy, Trầm Thanh Ế giận dữ hung
hăng trừng mắt về phía Phượng Lan Dạ.
Lúc này
vẻ mặt của Phượng Lan Dạ hoàn toàn là bộ dáng của người đứng xem, dường như mọi
việc đang phát sinh ở đây một chút cũng không có quan hệ đến nàng, mà nàng chỉ
là một người qua đường giáp đứng xem náo nhiệt mà thôi, hai tay khoanh ở trước
ngực, khí định thần nhàn nhìn mọi chuyện xảy ra ở trong viện, một câu cũng
không có nói.
Điều
này làm cho Trầm Thanh Ế tức đến nỗi thở không được, ánh mắt lợi hại như đao
phong, thẳng tắp chọc thủng người của Phượng Lan Dạ.
Trong
viện, lập tức rơi vào thế giằng co, ai cũng không cử động, Tư Mã Vụ Tiễn đang
căm tức nhìn Trầm Thanh Ế, hai tròng mắt ngoan độc của Trầm Thanh Ế thì lại
nhìn chằm chằm Phượng Lan Dạ, mà đám thủ hạ thì nhìn Trầm Thanh Ế, chờ đợi lệnh
của nàng ta, đánh hay rút lui?
Bên
trong đang yên lặng âm u thì ngoài cửa truyền đến tiếng vó ngựa đều bước, tiếng
bước chân rất nhanh, trong nháy mắt đã tiến vào sân.
Chính
là binh lính tuần tra khu phố này của Thiên Vận hoàng triều, cầm đầu là một nam
tử thân mặc giáp thiết trụ màu đen, không phải là người tối hôm qua.
Hắn vừa
đi vào, sắc mặt liền đen kịt, quét mắt một vòng nhìn Tư Mã Vụ Tiễn cùng Trầm
Thanh Ế hai người, tiếng nói nghiêm khắc như chuông ngân.
"Ở
đây có chuyện gì?"
Trầm
Thanh Ế là người phản ứng đầu tiên, vừa nhìn thấy người thủ lĩnh này, liền gào
khóc lên, vọt qua, đưa tay định bắt lấy người tới, bất quá người nọ nghi ngờ
nên duỗi ra cánh tay cản lại, lạnh lùng mở miệng: "Có chuyện gì từ từ
nói."
"Yên
tướng quân, ngươi nhất định phải làm chủ cho ta a, Tư Mã Vụ Tiễn đánh ta, nàng
vừa mới vào liền đánh ta, giống y như con chó điên."
Người
thủ lĩnh này là thủ hạ đắc lực của Đại tướng quân Tây Môn Vân phó tướng Yên
Hành, nghe xong lời nói của Trầm Thanh Ế, liền quay đầu nhìn Tư Mã Vụ Tiễn, nữ
nhân này luôn luôn mạnh mẽ cao ngạo, không chịu thua bất luận kẻ nào, nghe nói
ngay cả mặt mũi của An vương cũng vứt, An vương thích nàng, có rất nhiều người
biết, nhưng nữ nhân này ngay cả trắc phi của An vương cũng không thèm làm,
không biết có phải do nàng ta không thích An vương, hay là chê vị trí trắc phi
quá thấp.