Bên
trong chính sảnh, ánh sáng màu cam rực rỡ từng sợi tinh tế chiếu vào trong
phòng, trên bệ cửa sổ có treo một chiếc Phong Linh nhẹ nhàng va chạm vào nhau,
phát ra thanh âm dễ nghe.
Sở
Vương Nam Cung Liệt vẻ mặt lạnh lùng, ẩn ở bên trong ánh sáng, con ngươi sâu u
lóe lên một cái khiến cho thần thái hắn trở nên khó hiểu.
"Hiện
tại ngươi có nguyện ý giúp đở Bổn vương hay không."
Nam
Cung Liệt không có phủ
định câu hỏi, mà chỉ trực tiếp mở
miệng hỏi lại.
Phượng
Lan Dạ chậm rãi gật đầu, nếu như đã thiếu hắn một lần ân tình, như vậy nàng tự
nhiên sẽ trả lại cho hắn phần ân nghĩa này, mặc dù lúc đó hắn cứu nàng là có
mục đích khác .
Nguyên
nhân cũng không phải vì những tộc nhân đó, mà bởi vì từ trước đến giờ nàng là
người ân oán rất rõ ràng, có ân
thì phải trả, đồng thời có cừu oán tất báo.
"Được,
ta sẽ giúp cho ngươi, nhưng mà phải làm như thế nào đó là chuyện của ta."
Thanh
âm của Phượng Lan Dạ có chút lạnh, tựa như một dòng nước băng hàn, bất quá
trong đôi mắt đen của nàng ánh sáng lóe lên hai cái, tiếp tục mở miệng:
"Nếu như ngày đó người cứu ta không phải là Sở Vương điện hạ. . . . .
."
Ánh
sáng càng phát ra ngàn dặm, mang theo một nụ cười quỷ dị, giọng nói lộ ra vẻ
đắc ý ham muốn cái gì đó chưa dứt.
Nam Cung
Liệt chỉ cảm thấy lòng trầm xuống, ngửng đầu lên nhìn về phía nha đầu này, rõ
ràng còn nhỏ như vậy, nhưng tại sao có thể gây cho người ta một cổ áp lực tàn
bạo thị huyết như thế?
Phượng
Lan Dạ cúi đầu vuốt vuốt ngón tay ngọc mãnh khảnh của mình, nàng cũng không
thèm nhìn người đang ngồi ở giữa phòng nữa.
Nam
Cung Liệt đứng lên, dẫn người đi ra ngoài: "Bổn vương chờ tin tức của
ngươi."
"Hoa
Ngạc, đưa Vương gia ra ngoài."
Hoa
Ngạc thật nhanh lên tiếng đáp lại, rồi tiễn Nam Cung Liệt cùng Kê Kiện Kê Khang
rời đi, ba người tới vô ảnh đi vô tung, và cũng không có từ cửa chính mà đi.
Trong
phòng, Phượng Lan Dạ ngồi ngay ngắn ở trước bệ cửa sổ, có thanh âm dễ nghe của
Phong Linh vang lên, bàn tay trắng nõn của nàng khẽ vuốt dây đàn của danh cầm ‘
lục ỷ ’, lòng không nhịn được liền khẩy đàn, tiếng đông đông vang lên, thanh âm
dài như nước, phá không mà vang xa.
Hoa
Ngạc sau khi đưa Sở Vương điện hạ về, liền đi tới đứng dựa vào cửa, khuôn mặt mê
mang nhìn công chúa đánh đàn.
Phượng
Lan Dạ chỉ bắn có mấy khúc điệu, liền dừng lại động tác, quay đầu nhìn về phía
Hoa Ngạc.
"Đã
đưa đi."
"Ừ,
bọn họ chạy tới đây làm gì?"
Hoa
Ngạc đi tới bên người Phượng Lan Dạ, cung kính hỏi thăm, nàng vẫn không biết Sở
Vương Nam Cung Liệt muốn Phượng Lan Dạ làm chuyện gì, cho nên mới phải hỏi như
vậy.
Phượng
Lan Dạ cũng không muốn để cho nàng biết, nhiều một chuyện không bằng bớt một
chuyện, biết được càng ít càng tốt.
"Không
có chuyện gì, tại hắn ăn no không có chuyện gì làm, chúng ta không cần để
ý."
Phượng
Lan Dạ đứng lên đi tới bên giường, Huyền Thiên tâm pháp của nàng gần đây, đã
sắp thành công rồi, chỉ còn một ngày cuối cùng nữa thôi, hôm nay hẳn có thể
đột phá được: "Ngươi đi ra ngoài coi chừng dùm ta."
"Dạ,
công chúa."
Hoa
Ngạc không hề nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài, canh giữ ở trong viện.
Phượng
Lan Dạ khoanh chân ngồi trên giường ở gian phòng, bắt đầu tu luyện tâm pháp.
Gió mát
từ phía ngoài thổi qua cửa sổ, làm tấm rèm màu trắng nhẹ bay lên, hương hoa
theo đó âm thầm len lõi vào, bên trong gian phòng, dấy lên sương mù, sương mù
dày đặc, càng ngày càng đậm hơn, làm cho người ta nhìn không rõ lắm cảnh vật
quanh mình, trên chiếc giường rộng rãi, từng tầng mây trùng điệp bao vây mọi
thứ bên trong, trên dung nhan diễm lệ, giống như vừa bị nước rửa qua, sáng bóng
lóng lánh, sương mù cứ lượn lờ trên đỉnh đầu của nàng, thỉnh thoảng xoay tròn
xung quanh, đôi môi đỏ thắm của nàng mấp máy, một quả cầu trắng từ từ chuyển
động trên không trung của căn phòng, càng ngày càng mau, càng lúc càng lớn,
cuối cùng khi đôi mắt của Phượng Lan Dạ đột ngột mở ra, kèm theo là một đôi tay
trắng trẻo tinh xảo vung ra, khối cầu trắng trong nháy mắt hóa thành vô số viên
châu tròn ngọc sáng bóng, rồi hoá thành lưỡi dao nước, bắn về phía bốn phương
tám hướng, chỉ nghe thanh âm bụp bùm vang khắp bên trong phòng.
Trong
viện Hoa Ngạc bị sợ hết hồn, nhanh chân từ bên ngoài vọt đi vào.
Chỉ
thấy bên trong gian phòng, khắp cả nơi bừa bãi, khắp nơi đều có dấu vết của
nước, rất nhiều thứ bị thủng những lổ hình tròn nho nhỏ.
"Công
chúa, đây là?"
"Không
có gì, thu dọn một chút đi."
Tiếng
nói của Phượng Lan Dạ hiếm khi thấy được một ít giao động, Huyền Thiên tâm pháp
của nàng rốt cục cũng tu luyện thành công, mặc dù là tâm pháp sơ cấp, nhưng
cũng đủ tự vệ rồi, trừ phi là gặp cao thủ võ công cao cường, nếu không người
bình thường muốn thương tổn nàng, rất khó.
"Dạ,
công chúa."
Hoa
Ngạc mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không dám thử dò xét thêm cái gì, đừng thấy
công chúa chỉ có mười hai tuổi, nàng bây giờ không còn giống như trước kia,
ngoại trừ tướng mạo giống nhau, thì những chuyện khác một chút cũng không
giống.
Trong
lúc nhất thời gian phòng trở nên an tĩnh để thu dọn đồ đạc, bỗng nhiên ngoài
viện vang lên tiếng gõ cửa, rất gấp gáp, Phượng Lan Dạ ý bảo Hoa Ngạc đi mở
cửa, còn mình thì không nhanh không chậm sửa
sang lại gian phòng.
Một lát
sau, Hoa Ngạc mang theo mấy người nữa đi vào, cung kính ở phía ngoài bẩm báo.
"Công
chúa, là người của Tấn vương phủ, nói Vương gia muốn đón công chúa qua
đó."
"Tấn
vương phủ?"
Phượng
Lan Dạ dừng động tác lại một chút, sửa sang đầu tóc rồi bước ra, chỉ thấy bên
ngoài cửa, phía sau Hoa Ngạc có mấy người đang đứng, cầm đầu là một hán tử khoẻ
mạnh tướng ngũ đoản (mình và tay chân đều ngắn), mặc dù vóc người không cao,
nhưng ánh mắt sắc bén, quanh thân nội liễm, có thể thấy được người này võ công
không kém.
"Tiểu
nhân tham kiến Cửu công chúa."
Người
nọ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh hành lễ, Phượng Lan Dạ suy đoán, hắn
chắc là quản gia của Tấn vương phủ ...,
tuyệt đối không phải là một gã sai vặt hạ nhân tầm thường.
"Ngươi
là người phương nào?"
"Tiểu
nhân quản sự Tần Trăn của Tấn vương phủ."
Tần
Trăn bình tĩnh mở miệng, đối
với tiểu nữ tử trước mặt này, hắn đã ít nhiều hiểu biết chút đỉnh, nghe nói tối
hôm qua, nàng ở bên trong sòng bạc tài nghệ can đảm kinh người, dám cùng
hổ ở chung, có thể thấy được là một cô nương có thiên phú kỳ lạ, Vương gia đối
với nàng có hứng thú cũng không kỳ quái, hắn chỉ phụng mệnh tới đây mời nàng
thôi.
"Thì
ra là Tần quản sự, không biết Vương gia muốn gặp ta là có chuyện gì?"
Phượng
Lan Dạ xa lạ khách khí hỏi thăm, ở Tấn vương phủ mà có thể làm đến chức quản
sự, có thể thấy được Tần Trăn này không phải là nhân vật tầm thường, bất quá
việc này có liên quan gì đến nàng đâu? Mặc dù nàng đồng ý phải trợ giúp Nam
Cung Liệt, nhưng không có nghĩa là mình phải đi theo con đường mà họ muốn nàng
đi.
"Chuyện
của chủ tử, tiểu nhân làm sao biết được, xin Cửu công chúa đừng làm khó dễ tiểu
nhân?"
Tần
Trăn lúc đầu hơi sửng sốt, bất quá liền nhanh chóng khôi phục bộ dạng như bình
thường, cung kính mở miệng.
Phượng
Lan Dạ nhướng mài suy tư, Tần Trăn chỉ phụng mệnh làm việc, nàng cần gì phải
làm khó hắn, hơn nữa nếu nàng đã đáp ứng trợ giúp Nam Cung Liệt, thì tại sao
không đi thử một lần?