Độc Y Vương Phi

Quyển 1 - Chương 57



Cả điện nhất thời sợ hãi, không nghĩ tới Phượng Lan Dạ có thể trở thành Tề vương phi, đây là ngôi vị chính phi, tuy nói rằng Tề vương khắc mẫu khắc vợ, nhưng hắn là một nam tử một nghiêng nước nghiêng thành, lại còn là hoàng tử mà hoàng đế sủng ái nhất, đây chẳng phải là tiện nghi cho Phượng Lan Dạ sao, xem ra người vừa rồi đưa tờ giấy tới chính là người của Tề vương phủ, nhưng tại sao Tề vương lại muốn phong Phượng Lan Dạ làm phi, về việc này thì mọi người nghĩ mãi cũng không ra.

Đám người của Mai Phi đều biến sắc mặt, trên đại điện, Hạo Vân đế liên tiếp ban thêm một ít nữ nhân cho mấy vị Vương gia hoàng tử xong, sau đó liền dẫn một đám người bỏ đi.

Hoàng đế vừa đi khỏi, đám người Mai Phi và Nguyệt phi cũng lần lượt đứng dậy, dẫn theo một nhóm lớn cung nữ thái giám rời khỏi, trước khi bỏ đi trong đôi mắt của Mai Phi còn bắn ra ánh sáng Thị Huyết hung hăng muốn khoét trên người Phượng Lan Dạ một cái lổ.

Trong buổi lễ chọn phi này, có người vui mừng có người buồn bã, những nữ nhân được ban hôn phần lớn đều rất cao hứng, còn không được Tứ Hôn thì ủ rũ, nhưng mà trong lòng mỗi người nữ nhân này đều có một phần bất bình, tại sao một nữ tử có thân phận vong quốc nô như Phượng Lan Dạ lại được gả vào Tề vương phủ, mặc dù các nàng không dám gả vào đó, nhưng khi nghĩ đến bị tiểu nha đầu này chiếm được địa vị đó, trong lòng vẫn không ngăn được sự khó chịu.

Bát hoàng tử Nam Cung Sâm lại càng biến đổi hơn vọt tới trước người Phượng Lan Dạ, tức giận chất vấn.

"Phượng Lan Dạ, ngươi tại sao lại tình nguyện đến Tấn vương phủ làm trắc phi, cũng không nguyện ý gả cho ta?"

Đám người của Tấn vương Nam Cung Trác đã lần lượt bỏ đi, nhưng trong đại điện vẫn còn rất nhiều người đứng ở một bên xem kịch vui, mấy người đứng bên cạnh Văn Tường công chúa và Văn Bội công chúa vừa nghe Bát hoàng tử nói thế, liền lên tiếng khinh thường châm chọc vang vọng cả đại điện.

"Thật không nghĩ tới, cũng có kẻ biết câu dẫn người."

"Đúng vậy a, thật là một yêu tinh."

Người nói lời này chính là cháu gái của Thái úy đại nhân Lâm Mộng Yểu, nàng ta vốn rất cao hứng khi được gả vào Tấn vương phủ, nhưng vừa nghĩ tới phu quân của mình muốn dâng tiểu nha đầu này vào phủ, trong lòng liền tức giận vô cùng, những nữ nhân khác là do hoàng thượng Tứ Hôn, hoàn toàn không giống với tiểu nha đầu này, nàng ta là người mà bản thân Tấn vương muốn có, cảm giác không giống nhau , cho nên mới làm Lâm Mộng Yểu tức giận như thế, mà nữ tử đi ở bên cạnh, người vừa được tứ hôn cho Sở Vương điện hạ và luôn cùng nàng đối đầu - Tô Nghênh Hạ vẫn không quên châm chọc nàng.

"Đúng vậy a, không phải là yêu tinh, sao có thể làm cho Tấn vương điện hạ động tâm đây?"

"Ngươi?"

Lâm Mộng Yểu giận lên, tàn ác nhìn chằm chằm Tô Nghênh Hạ, giống như một con gà chọi, lúc nào cũng có thể cùng người bên cạnh liều mạng.

Văn Tường công chúa và Văn Bội công chúa vội vàng mở miệng: "Hai người các ngươi đấu cái gì? Bây giờ người ta cũng không có vào Tấn vương phủ, mà là vào Tề vương phủ, Tề vương phủ cũng không phải là chổ tốt để vào đâu."

Văn Tường công chúa u ám nói, một ít nữ nhân bên người liên tục gật đầu, tiền hô hậu ủng đi ra ngoài.

Trong đại điện, Tư Mã Vụ Tiễn đưa tay lên chặn lại động tác của Bát hoàng tử, từ từ mở miệng: "Bát hoàng tử, xin tự trọng, hiện tại Lan Dạ đã là Tề vương phi tương lai?"

"Tề vương phi?"

Bát hoàng tử Nam Cung Sâm nở nụ cười, có chút đau đớn, rồi sau đó tức giận, hung hăng ngó chừng Phượng Lan Dạ: "Có phải do thân phận địa vị của bọn họ so với ta cao hơn, so với ta có quyền thế hơn, cho nên ngươi đã đồng ý chọn bọn họ, cũng không chọn ta."

Đối với chất vấn Bát hoàng tử, Phượng Lan Dạ cũng không cho rằng bản thân mình cần thiết giải thích cái gì, thứ nhất nàng đối với Bát hoàng tử Nam Cung Sâm không có cảm giác, thậm chí có chút không hiểu được, hắn nhìn thấy từ đâu mà cho rằng nàng cần hắn bảo vệ, hơn nữa hắn thật sự có năng lực bảo vệ người khác sao? Mẫu phi của hắn so với cọp cái cũng không kém là bao nhiêu, nếu là nàng thật sự gả cho Bát hoàng tử, chỉ sợ bản thân càng bị hành hạ chết đi sống lại, Bát hoàng tử ở trước mặt của Mai Phi vẫn chỉ là một tiểu hài tử thôi, nàng thà tự nguyện tiến vào Tấn vương phủ cũng không nghĩ gả cho Bát hoàng tử, mà nàng vào Tấn vương phủ là có mục đích, chính là muốn trả ơn cứu mạng của Sở Vương Nam Cung Liệt, và cũng thừa cơ gây nên mâu thuẫn giữa hai mẫu tử Tấn vương, để cho bọn họ cốt nhục tương tàn, mặc dù không biết nàng có năng lực như vậy hay không, nhưng đây chính là nhiệm vụ nàng phải làm, sau này thời cơ chín muồi nàng sẽ rời đi Tấn vương phủ, chẳng qua là nàng không nghĩ tới cuối cùng lại bị Tứ Hôn cho Tề vương.

"Bát hoàng tử, ngươi đã nghĩ nhiều."

Bên cạnh có rất nhiều người chỉ chỏ, làm cho sắc mặt của Phượng Lan Dạ càng thêm lạnh lùng, liền lôi kéo Tư Mã Vụ Tiễn chuẩn bị rời đi.

Bát hoàng tử Nam Cung Sâm đưa tay lên lần nữa ngăn trở đường đi của các nàng , trong lúc nhất thời không thể thoát thân ra được, hơn nữa hắn cũng không nghĩ sẽ tránh đường ra, mà chỉ hung hăn giận dữ nhìn chằm chằm nàng.

"Ta thật đáng ghét như vậy sao?"

Nam Cung Sâm vẫn cứ bám mãi cái vấn đề này.

Hoa Ngạc đang ôm đàn đứng ở phía sau, liếc nhìn mấy nữ tử đứng bên cạnh, trên khuôn mặt của những nữ nhân này đang mang vẻ xem kịch vui, mà người đứng bên ngoài vẫn không ngừng mở miệng châm chọc.

"Bát hoàng tử là nhân trung long phượng, một cái vong quốc nô nho nhỏ lại không xem Bát hoàng tử ra gì."

"Ngươi đừng có nói lung tung, người ta là Tề vương phi tương lai đó."

"Vậy thì cần phải xem nàng có mạng để ngăn cản sát khí của Tề vương hay không."

Tư Mã Vụ Tiễn nghe được những kẻ ở bên cạnh dùng lời nói du khống hãm hại Lan Dạ, sắc mặt đã trầm xuống, quay người lại kêu lên: "Các ngươi nói cái gì đó?"

Những nữ nhân kia vừa nhìn bộ dạng hung thần ác sát của Tư Mã Vụ Tiễn cũng có chút ít khiếp đảm, bởi vì nàng ta rất được An vương yêu thích, tình cảnh trong đại điện hôm nay mọi người đều thấy rõ ràng, tuy nói nàng ta chỉ là trắc phi, nhưng lại rất được Vương gia sủng ái, đến cuối cùng cục diện như thế nào còn rất khó nói, nên mấy kẻ này cũng biết điều yên tĩnh lại.

Phượng Lan Dạ sắc mặt lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn lướt qua sắc mặt của những nữ nhân đang ghen tỵ với mình, lạnh lùng châm chọc mở miệng.

"Không ăn được nho thì chê nho chua, có bản lãnh thì các ngươi cứ đến Tề vương phủ đi?"

Câu nói châm chọc này vừa vang lên, thật giống như sét đánh giữa trời không, khiến cho mấy nữ nhân còn đứng lại trong điện sắc mặt như những khối thịt đủ loại màu sắc rất khó coi, họ không ngờ tiểu nha đầu này miệng lại lợi hại như thế, nhưng họ vẫn chưa từ bỏ ý định quay qua nhìn Bát hoàng tử, nhẹ giọng mở miệng.

"Bát hoàng tử, kẻ người ta nhìn trúng là Tề vương, cũng không phải là Bát hoàng tử?"

"Đúng vậy a, Bát hoàng tử còn không có Phong vương, người ta làm sao mà coi trọng."

Bát hoàng tử vốn đã bực mình, lúc này bị những nữ nhân này châm thêm dầu, lửa giận càng bóc cao hơn, trực tiếp vươn tay túm lấy cánh tay của Phượng Lan Dạ đích tay cánh tay, mạnh mẽ rống to.

"Phượng Lan Dạ, ngươi đừng có hối hận, cứ chờ đó cho ta."

Phía sau Bát hoàng tử chính là thủ hạ Lãnh Húc, hắn lập tức lách thân hình đi vào, vươn tay kéo Bát hoàng tử, trầm giọng mở miệng: "Bát hoàng tử, đi thôi, đi thôi, hoàng thượng như biết, nhất định sẽ trách cứ ."

Nam Cung Sâm bị thủ hạ Lãnh Húc lôi đi, trong đại điện, chỉ còn lại có mấy tên thái giám và cung nữ, còn có chút ít nữ nhân lúc trước đứng xem náo nhiệt, giờ phút này nhìn thấy chỉ còn lại hai người Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn, tâm tư không khỏi nổi lên sữ ác độc, không biết là người nào nổi lên toan tính, liền xô đẩy mấy đạo thân ảnh một cái, té mạnh vào người Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn làm cho hai nàng đứng không vững, hai người vừa nhìn điệu bộ của những nữ nhân này liền biết tại vì các nàng được sắc phong, mà họ thì không, cho nên mới phải mượn cơ hội để trả thù, tốt, vậy thì đến đây đi.

Tư Mã Vụ Tiễn con ngươi tối sầm lại, cơn giận lúc trước vừa chìm lập tức bộc phát ra, quay về phía Phượng Lan Dạ kêu lên.

"Phượng muội muội, có hứng thú ra sức đánh cho những nữ nhân này cắn lưỡi hay không ?"

Tiếng nói của nàng vừa dứt, Phượng Lan Dạ căn bản không thèm trả lời, mà trực tiếp công kích những nữ nhân bên cạnh, nàng tiến lên nhắm ngay mặt của một nữ nhân trong số đó đánh một cái tát, sau đó liền nhanh chóng đá ra thêm một cước, động tác dứt khoát gọn gàn, tuyệt không ướt át bẩn thỉu, thanh âm gào thét lập tức bùng nổ lên, tiếng kêu thay nhau nổi lên, những nữ nhân này đều là tiểu thư khuê các, có bao giờ gặp phải chuyện như vậy, nên đầu óc có chút rối loạn, mà Tư Mã Vụ Tiễn lại càng ra tay nhanh hơn, nhằm vào những nữ nhân kia mà đánh tới, bên này một cước, bên kia một quyền, đánh đến sảng khoái vui vẻ.

Hoa Ngạc cùng Tiểu Đồng Tiểu Khuê ba người tỳ nữ làm ra vẻ đang kéo người can ngăn, kêu to lên: "Công chúa, đừng đánh, những người này nói lời nói ác độc, nên ông trời trừng phạt các nàng , phạt các nàng cả đời gả không được cho người tốt, chết già ở trong khuê phòng"

Trong miệng vừa mắng, tay vừa hạ thủ động tác cũng không kém hai chủ tử chút nào, còn dư sức lực thì vừa cào vừa đụng vừa cắn, trong lúc nhất thời trên đại điện bao phủ toàn tiếng gào khóc thảm thiết, những thái giám cùng cung nữ đang làm nhiệm vụ ở Viên Nguyên điện đã sớm chạy vội tới kéo người can ván, nhất thời loạn thành một đoàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.