Ngày hai mươi sáu tháng
mười hai, sáng sớm trời đất chìm trong tầng sương mong lung, không nhìn thấy
người đối diện, không biết lúc này là lúc nào, chỉ thấy nơi nơi đều trắng xoá
một mảnh, trên thềm đá, lang can, cột đình đều đọng lại giọt sương ướt át, khắp
nơi đều là ẩm ướt.
Mấy tiểu nha đầu đã sớm
đứng ngoài cửa, Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn cũng đã tỉnh lại, nhưng vẫn
chưa có rời giường, nằm ở trên giường nói chuyện.
Phượng Lan Dạ thúc giục
mấy lần, Vụ Tiễn cũng không phản ứng, ngay cả lúc nàng muốn bò dậy, cũng bị Vụ
Tiễn lôi kéo vào lại trong ổ chăn ấm áp.
" Cứ ngủ tiếp đi,
mới sáng sớm thức dậy làm gì?"
"Hôm nay là ngày
ngươi phải vào An vương phủ, tại sao có thể tham ngủ như vậy chứ, đứng lên
chuẩn bị nào."
Tư Mã Vụ Tiễn mặc dù chỉ
là một trắc phi, nhưng An vương Nam Cung Quân cũng không có bạc đãi nàng, những
món đồ gì cần có đều có, chỉ trừ một danh vị chánh phi, người hầu đi qua dâng
sính lễ đều có, còn có mũ phượng cùng khăn trùm đầu, mà hỉ khăn này là do Hoa
phi nương nương đích thân thêu, mong ước bọn họ cả đời gần nhau.
Hai người cứ dính vào
trong chăn mãi cho đến giờ Thìn mới dậy.
Lúc này kiệu hoa của An
vương phủ đã đến ngoài cửa phủ, bởi vì chỉ là trắc phi, cho nênkhông có đội
danh dự, chỉ có đỉnh đầu kiệu hoa đỏ thẫm, còn có mấy tên thị vệ An vương phủ
theo sau, xem ra buổi tối hôm qua chuyện phát sinh nơi này An vương vẫn không
biết, cho nên mới cũng không có nhiều
người.
Ma ma của An vương phủ
sau khi đi vào, cũng không có thúc giục Tư Mã Vụ Tiễn, mà chỉ đứng chờ cho Vụ
Tiễn trang điểm thay y phục, ma ma này là vú nuôi của An vương, rất được Hoa
phi sủng ái, cũng biết tâm ý
An vương, cho nên toàn tâm toàn ý mặc trang phục cho Vụ Tiễn, đợi đến lúc chuẩn
bị xong, còn không quên than thở một tiếng.
" Người thật quá
xinh đẹp a, An vương chúng ta thật có phúc."
Phượng Lan Dạ đi tới nhìn
nàng, hôm nay Vụ Tiễn đúng là tân nương
chói mắt nhất xinh đẹp nhất, nàng đưa tay đến chiếc khay bên cạnh, lấy ra hỉ
khăn, đích thân nàng trùm lên cho Vụ Tiễn, ôn nhu nói.
" chúc tỷ hạnh
phúc."
" ừ."
Bà mai ở một bên thúc
giục: "Tốt lắm, tốt lắm, cần phải đi rồi, cần phải đi rồi, An vương gia
chúng ta đang nóng lòng đợi."
Phượng Lan Dạ gật đầu, để
cho nàng bước ra, Vụ Tiễn lưu luyến buông
tay ra, tiểu Đồng cùng tiểu Khuê một phải một trái từ từ bước đến, đở lấy chủ
tử của mình, quay đầu lại nhìn Phượng Lan Dạ nói lời từ biệt: "Chúng ta
phải đi rồi."
"Chiếu cố tốt chủ tử
của các ngươi, nếu như có chuyện đi Tề vương phủ tìm ta."
Phượng Lan Dạ dặn dò
xong, tiểu Đồng cùng tiểu Khuê nhẹ gật đầu, đoàn người đi ra ngoài, Phượng Lan
Dạ bước theo phía sau của các nàng , rời đứng lại ở hành lang, Hoa bồ đứng ở
bên cạnh nàng, nhìn chủ tử, mở miệng thắc mắc: "Chủ tử, người không đưa
các nàng đi sao?"
Phượng Lan Dạ quanh
thân lạnh lẻo, mặt mũi lại
càng âm trầm, quay đầu giữa không trung ra lệnh.
"Ta biết ngươi đang
ở đây, ta muốn ngươi lập tức đi bảo vệ nàng, nếu như nàng xảy ra bất cứ chuyện
gì, ta sẽ đem xương của ngươi nghiền thành tro, để trọn đời không được siêu
sinh."
Lời nói rét lạnh thị
huyết, tràn ngập cả bầu trời tiểu viện, chủ tử lạnh lùng tàn bạo như vậy, Hoa
Ngạc cho tới bây giờ còn chưa có nhìn thấy, nên không nhịn được run rẩy một
chút, không biết chủ tử đang nói chuyện với ai, liền vội vàng quay đầu đánh giá
mọi nơi.
Trong bóng tối Thiên Bột
Thần mắt trợn trắng, một tiểu nha đầu thật không ngờ lại cuồng vọng thế, nếu
không phải vì Thiếu chủ, hắn mới không thèm bảo vệ nàng đâu? Hơn nữa trong
thiên hạ này có ai dám can đảm đối với hắn nói những lời như thế, thì kết quả
giờ phút này chỉ là một chữ, chết, bất quá hắn không dám động đến nàng, bởi vì
nàng là người của thiếu chủ, cho nên nghe mệnh lệnh của nàng, mặc dù không cam
lòng, nhưng hắn vẫn nhận mệnh đi thi hành.
Thiên Bột Thần sắc mặt
khó coi thân hình chợt lóe lên, đi theo phía ngoài kiệu hoa một đường hướng về
An vương phủ.
Phượng Lan Dạ lập tức cảm
ứng được hơi thở trong bóng tối đã không còn tồn tại, nên yên tâm, dẫn Hoa Ngạc
đi ra ngoài, ngoài cửa viện, lúc này đã ngừng một chiếc xe ngựa, chính là xe
ngựa Tề vương phủ, còn có mấy tên thị vệ đi theo, Phượng Lan Dạ lên xe ngựa,
phân phó hai gã thị vệ, theo sau kiệu hoa xem có xảy ra chuyện gì không, nếu có
tình huống gì lập tức trở về tới bẩm báo với nàng, nhưng không cần bọn họ ra tay,
tự nhiên sẽ có người động thủ.
" Dạ, Vương
Phi."
Hai người thật nhanh giục
ngựa rời đi.
Xe ngựa chậm rãi rời đi
nô nhai, Hoa Ngạc vén rèm nhìn một cái, nơi này từng là chỗ các nàng ở một thời
gian, sau này, các nàng mỗi người đều có vận mệnh riêng của mình.
Chuyện quả nhiên như
Phượng Lan Dạ suy đoán, kiệu hoa vừa rời khỏi nô nhai, đi qua hai con phố, đến
một chỗ khá vắng vẻ đã bị người ta chặn lại, mười mấy tên Hắc y nhân bịt mặt,
ra tay trên đường đi, nhưng mà cũng không có giết được người trong kiệu hoa, vì
thứ nhất có thị vệ An vương phủ, thứ hai không biết từ nơi nào nhô ra một người
thân thủ cực kỳ lợi hại, chỉ xuất mất chiêu liền diệt trừ những người đó, cho
nên kiệu hoa hoàn hảo không tổn hao gì đi đến An vương phủ.
Sau khi thị vệ bẩm báo
xong, Phượng Lan Dạ vừa ý gật đầu.
Vụ Tiễn đã bình yên vô
sự vào An vương phủ, những
ngày kế tiếp, người đàn bà kia mặc dù trong lòng không muốn, e là cũng không
dám ở trong An vương phủ tùy tiện ra tay, cho nên trong khoảng thời gian ngắn
sẽ không có việc gì .
Trong Liên viện, Hoa Ngạc
mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn chủ tử: "Vương Phi, người làm thế nào đoán được
kiệu hoa sẽ bị người ta chặn lại ."
" Âu Dương Tình là
cái loại nữ nhân có lòng ghen ghét quá mạnh mẻ, nàng nhất định sẽ không muốn để
cho Vụ Tiễn vào An vương phủ, như vậy có ngươi sẽ không có ta, cho nên hôm nay
nhất định sẽ phái người cản kiệu."
Phượng Lan Dạ nói xong,
đứng lên duỗi lưng một cái, quanh thân thoải
mái, quay đầu nhìn Diệp Linh: "Vương gia hôm nay có ở trong phủ
không?"
Diệp Linh không hiểu rõ ý
tứ trong câu hỏi của nàng, liền suy nghĩ một chút, sau đó mau mau trả lời:
"Hình như đã đi ra ngoài, Vương Phi tìm Vương gia có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì,
bất quá ta chỉ muốn ăn súp chim thôi, mùi vị nhất định không tệ."
Phượng Lan Dạ nói xong,
liền đi ra ngoài, mấy người đứng phía sau như bị sét đánh, sắc mặt trắng bạch,
cho đến khi thân ảnh của Phượng Lan Dạ đã đi khuất, mọi người mới phục hồi tinh
thần lại, không nên a, thật khóc không ra nước mắt mà, vội vàng một đường chạy
đuổi theo sau.
Vương Phi không ngời lại
muốn động đến con chim kia của Vương gia, còn muốn biến nó thành súp chim, trời
ạ, Vương gia nhất định sẽ tức giận, đến lúc đó đừng nói Tiểu Vương phi, ngay cả
những người như các nàng một cũng trốn không thoát đâu.
Diệp Linh cùng Diệp Khanh
hai nha đầu nhanh chóng chạy lên phía trước, lôi kéo y phục Phượng Lan Dạ:
"Vương Phi, không nên a, không nên a, Vương gia trở lại nhất định sẽ giết
chúng nô tỳ."
Phượng Lan Dạ sắc mặt
trầm xuống, lớn tiếng quát: "Cút ngay, ngăn cả ta nữa, ta đánh ngươi tàn
phế trước."
Diệp Linh bị doạ sợ hãy
nhảy sang một bên, vội vàng buông tay, Tiểu Vương phi mà ác thì so với Vương
gia cũng không kém bao nhiêu, bây giờ tiến cũng chết mà lùi cũng chết, tóm lại
các nàng nên chuẩn bị tốt tâm lý để chết thôi, hai người mặt xám như tro tàn đi
theo ở phía sau, một đường hướng Tuyển viện, còn thừa cơ mọi người không chú ý
kêu người ta đi báo cho Tích quản gia nhanh chóng tới đây, Vương Phi muốn giết
con chim bảo bối của Vương gia .
Xuyên qua cây cầu, đi
thẳng đến bên kia Tuyển viện, con đường u tối quanh co, đình đài đá xanh, khắp
nơi đều xinh đẹp, quả nhiên không hỗ tên gọi Tuyển viện.
Ngoài cửa viện có thị vệ
đứng canh gác, vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ tới, vội cung kính hành
lễ: "Tham kiến Tiểu Vương phi, Vương gia không có ở trong viện."
" Ta không tìm
hắn."
Phượng Lan Dạ sắc mặt
trầm xuống, nhìn chằm chằm hai thị vệ kia, hai tên thị vệ có chút không khó
hiểu, Tiểu Vương phi sao thế? Rồi nhìn lại hai nha đầu Diệp Linh cùng Diệp
Khanh đứng phía sau nàng, chỉ thấy họ nhướng mài liếc mắt, hếch mũi méo miệng,
làm ra những động tác kỳ quái, còn nhướng cao lông mài trừng sang đây, Phượng
Lan Dạ nhanh chóng quay đầu, Diệp Linh cùng Diệp Khanh hai người lập tức mặt
mài sáng tỏ, nghiêm túc không nhúc nhích đứng ở phía sau.
Hai gã thị vệ cung kính
xin chỉ thị: "Vương Phi đây là?"
"Ta muôn đi thăm
quan Tuyển viện."
Phượng Lan Dạ nói xong
cũng không đợi thị vệ kia kịp phản ứng, nhấc chân liền sải bước lên thềm đá,
nghênh ngang đi vào Tuyển viện, phía sau Diệp
Linh cùng Diệp Khanh líu lưỡi nhìn trân trối, lúc đi qua bên cạnh hai gã thị vệ
không quên hỏi bọn hắn: "Vương gia không phải không thích người ta vào
Tuyển viện sao?"
Hai thị vệ vẻ mặt thành
thật mở miệng: "Đúng là không thích, nhưng nàng là Vương Phi, Vương gia
không phải đã phân phó trong vương phủ tất cả
mọi chuyện đều giao cho Vương Phi xử lý sao?"
Mà đi thăm quan Tuyển
viện hẳn là không có gì vấn đề mà, Diệp Linh cùng Diệp Khanh sắp tức đến hộc
máu, mắt trợn trắng than thở, hai ngươi chờ chết đi, phủi phủi người đuổi theo
thân ảnh phía trước, còn ném lại một câu: "Đồ con heo."
Bên trong Tuyển viện,
phong cảnh ưu mỹ, nhìn lại một cái, nơi nơi đều là hoa cỏ, hành lang bạch ngọc,
đình các chu sa, thật là đẹp đến không tả xiết, có hoa có cỏ, có hồ có đình,
cửu khúc hành lang gấp khúc, rường cột chạm trổ, so sánh với bất kỳ một chỗ nào
của Vương Phủ cũng xinh đẹp hơn, nam nhân này thật biết hưởng thụ a, Phượng
Lan Dạ than nhẹ ở trong lòng, chân đạp trên đường đá xanh, hướng chủ cư
của Tuyển viện đi tới.
Người còn chưa tới, rất
xa liền nghe được tiếng nói.
" có người tới, có
người tới."
Khoan khoái vô cùng, dễ
nghe nhẹ nhàng.
Phượng Lan Dạ nhếch môi
mà cười, phía sau Diệp Linh cùng Diệp Khanh quả thật muốn la cứu mạng, Ngân ca
đáng thương, hôm nay ngươi có thể bị hoạ rồi, đừng kêu rồi, đừng kêu.
Đáng tiếc ở hành lang
Ngân ca kêu rất vui vẻ, nào biết đâu có sát tinh tới đây lấy tánh mạng bản thân
hắn.
Còn khoái chí đập cánh
phành phạch, thấy có người đi tới, liền vui mừng hô lên: "Ta là Ngân ca,
ta là Ngân ca."
Phượng Lan Dạ vừa nghe,
khóe môi vẽ ra nụ cười lạnh, đi tới hành lang nhìn con chim có thân thể hơi
nhỏ, phần đuôi hơi ngắn, màu lam cả thân hình, phía dưới cổ còn có một ít lông
vũ màu đỏ, đôi cánh cũng có màu đỏ luôn, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp, là chủng
loại vẹt Xanh đuôi ngắn, không nghĩ tới lại bị Nam Cung Diệp gọi là Ngân ca,
cũng có chút ít ý tứ, bất quá ngươi gặp phải ta, xem như xấu số rồi.
Phượng Lan Dạ ngoài cười
nhưng trong không cười ngó chừng Ngân ca, Ngân ca cũng nghiêng đầu nhỏ ngó
chừng nàng, một người một chim mắt to trừng đôi mắt nhỏ, chỉ chớp mắt Ngân ca
liền cảm giác được trên người Phượng Lan Dạ có sát khí, nên hoảng sợ, lui cổ
chuẩn bị bay đi, đáng tiếc chậm một bước, trong ống tay áo Phượng Lan Dạ tung
ra một cái túi vải màu trắng, nhanh chóng đem Ngân ca bọc lại cho vào bao, chỉ
nghe Ngân ca ở trong túi vỗ cánh, kêu lên.
" Gia, cứu mạng,
Gia, cứu mạng."
Phượng Lan Dạ hừ lạnh,
kêu cứu, xem ai có thể đến cứu ngươi, liền giơ túi vải trắng cầm lên, đi thẳng
tới bên ngoài Tuyển viện.
Ngoài cửa viện, Tích quản
gia mang một đám hạ nhân Vương Phủ, đứng ở ngoài cửa, mắt thấy Vương Phi đi ra,
trong tay giơ lên túi vải trắng, mà Ngân ca
ở bên trong không ngừng kêu to: "Gia cứu mạng, Gia cứu mạng.
Tích quản gia mặt mũi
trắng bệch, dẫn người phịch một tiếng quỳ cả trên đất, liên tục cầu khẩn:
"Vương Phi a, ngàn vạn lần đừng động đến Ngân ca, người nếu như tức giận,
cứ đánh tiểu nhân cũng được."
Mà mọi người phía sau
cũng liên tục cầu xin: "Vương Phi a, nếu người giận cứ đánh quản gia để
giải hận, đừng đánh chúng tiểu nhân."
Tích quản gia vừa nghe
thấy thiếu chút nữa đã giận điên lên, tại sao lại nói đánh hắn không giải được
hận thì đừng đánh bọn họ, thật là một đám tiểu nhân.
Bất quá cũng không dám so
đo, bây giờ là lúc làm cho Vương Phi không động đến Ngân ca là tốt rồi, bằng
không Gia không thể không trừng phạt bọn họ.
Ngoài Tuyển viện mọi
người đã quỳ thành một vòng, ngay cả hai thị vệ gác cửa cũng đã quỳ xuống, hi
vọng Vương Phi thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, đáng tiếc ánh mắt Phượng Lan Dạ híp
lại, lạnh lẽo khiếp người, không có một chút nào hoà hoãn, đúng vào lúc này,
Hoa Ngạc đi tới, kính cẩn ngoan ngoãn mở
miệng.
" chủ tử, nước nóng
đã đun sôi."
" ừ, đi thôi, đi
giết chim nấu súp."
Phượng Lan Dạ trầm mặt
xoay người liền đi, căn bản không nhìn đến đám người quỳ trên đất, Tích quản
gia cùng tất cả hạ nhân trong vương phủ đều ngửng đầu lên, hoá đá nhìn hai
người đã đi xa, sau đó ánh mắt của mọi người đều nhìn Tích quản gia, đang mặt
xám như tro.
" Vậy phải làm sao
bây giờ?"
Tích quản gia sắc mặt
cũng không tốt hơn người khác bao nhiêu, nhìn thân thể yểu điệu mãnh khảnh kia,
từ từ biến mất ở trong đôi mắt, hắn hữu khí vô lực mở miệng: "Đi, tất cả
mọi người cùng quỳ trong đại sảnh Vương Phủ , chờ Gia xử
phạt."
Hắn ra lệnh một tiếng,
mọi người trong vương phủ tất cả đều đến quỳ trong đại sảnh phía trước, chờ
Vương gia xử phạt.
Trong Liên viện, Phượng
Lan Dạ nghiên người tựa đầu vào một bên giường êm trong khách sảnh đọc sách, tư
thế tuỳ ý thản nhiên, một đầu tóc đen xoả tung, choàng ở trên vai, mỹ lệ mà u
nhã, càng toả ra ánh sáng xinh đẹp.
Hoa Ngạc thỉnh thoảng đi
vào bẩm báo: "Vương Phi, hạ nhân trong vương phủ vẫn còn quỳ ở đại
sảnh."
" Còn quỳ sao."
Phượng Lan Dạ không để ý
lắm mở miệng, quay đầu quét mắt nhìn con vẹt Ngân ca đang đứng ở góc phòng,
Ngân ca hiếm khi được an tĩnh vậy, nọ rụt cái đầu nhỏ lại sợ hãi nhìn nữ nhân
này, có chút bộ dạng mê hoặc, trước tới nay nó rất dễ dụ dỗ người ta a, tại sao
nữ nhân xinh đẹp này lại lạnh lùng như thế, cũng không mắc mưu nó nữa, cho nên
trong lúc nhất thời cánh cũng không dám vỗ.
"Chủ tử, nếu như
Vương gia tức giận?"
Hoa Ngạc có chút lo lắng,
sợ Vương gia một khi tức giận, sẽ thương tổn đến chủ tử.
Phượng Lan Dạ híp mắt
lại, không để ý lắm, hắn tức giận sao? Vậy hãy để cho nàng nhìn xem hắn có tư
cách gì tức giận, ngày đại hôn để cho nàng cùng con gà trống bái đường, đã làm
nàng mất mặt lớn như vậy, hiện tại nàng bất quá chỉ nấu con vẹt của hắn, không
đúng, chỉ đe dọa hắn, chẳng lẽ muốn giết nàng sao, hơn nữa nam nhân này là đồng
tính đoạn tụ, mình còn là bia đở đạn cho hắn.
Buổi tối, khi Tề vương
trở về phủ, đối mặt với một phòng khách toàn là hạ nhân, mà tất cả đều kinh hãi
đảm chiến, sắc mặt trắng bệch chỉ chờ
chực Vương gia xử phạt.
Nhưng Nam
Cung Diệp cũng không có xử phạt bất kỳ hạ nhân
nào, hắn nhíu mài không quan tâm lắm nói: "Không có việc gì làm sao? Đi
xuống đi."
Mọi người cho là mình
nghe lầm, hai mặt nhìn nhau, Vương gia không tức giận, không tức giận, đó là
Ngân ca hắn thích nhất a, làm sao lại như không có chuyện gì xảy ra thế?
Cuối cùng Tích quản gia
cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "Vương gia, Vương Phi nói đem Ngân ca
nấu súp uống."
Đôi lông mày hẹp dài của
Nam Cung Diệp nhướng lên, con ngươi nheo lại thâm thúy u ám thần bí khó lường,
nhưng lại vô cùng tuyệt đẹp, tựa như màu đen của loại bảo thạch chói mắt nhất,
quanh thân nội liễm u ám, tiếng nói từ tính chậm rãi vang lên.
"Đứng lên đi, Diệp
Linh, đi nói cho Vương Phi biết, Bổn vương đem Ngân ca tặng cho nàng, nói nàng
hảo hảo chiếu cố nó."
" a?"
Mọi người sắc mặt sửng
sốt, Vương gia nói lời này là có ý gì? Mà ngửng đầu lên lần nữa thì chỉ nhìn
thấy trước cửa phòng, màu trắng xiêm y
thật giống như mây trôi phiêu dạt đi.
Mọi người rốt cục cũng
hồi phục tinh thần lại, ý của Vương gia là Vương Phi căn bản không có giết con
chim anh vũ kia, nhưng mà kinh hãi nhất chính là Vương gia nói đem Ngân ca đưa
cho Tiểu Vương phi, có thể thấy được Vương gia rất yêu Tiểu Vương phi .
Tích quản gia chỉ huy mọi
người bò dậy, người người thân thể mềm nhũng, đi đứng vô lực, nhưng cuối cùng
cũng thở phào nhẹ nhõm, má ơi, tìm được đường sống trong chỗ chết rồi a, quanh
thân họ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, rõ ràng đã vào đông, nhưng trên người lại
như có lửa.
Tích quản gia phân phó
Diệp Linh: "Còn không trở về bẩm bào cho Tiểu Vương phi, Vương gia đã nói,
đem Ngân ca tặng cho Vương Phi."
"Dạ" Diệp linh
cùng Diệp khanh hai người dẫn theo mấy nha đầu hầu hạ bên trong Liên viện, một
đường trở về viện.
Phượng Lan Dạ nghe Diệp
Linh bẩm báo, lập tức mặt đen
thui, cắn răng.
Xem ra nàng lần này lại
thua nữa, tên Nam Cung Diệp kia lại đoán được nàng không có hạ quyết tâm giết
Ngân ca, lại còn muốn đem Ngân ca tặng cho nàng, bực quá, thật muốn lập tức đem
con chim hư này đi nấu cho rồi.
Ngân ca vừa nhìn nhiều
người trong nhà, liền miệng lưỡi, tựa hồ đã quên sợ.
" Gia tới, Gia
tới."
Hù dọa mấy người trong
nhà hoảng hốt, ngơ ngác nhìn quanh, mới phát hiện là Ngân ca gọi bậy bạ, mặc dù
có chút buồn bực, nhưng mọi người đều thích con chim này nên không trách, chỉ
có Phượng Lan Dạ vẻ mặt tức giận, quay đầu lại chỉ vào con chim phá phách kia
cảnh cáo: "Thử kêu một tiếng nữa xem, nhìn xem ta có độc chết ngươi
không."
Ngân ca liền lập tức sợ
ác nữ nhân này, rụt cổ, không nói một lời, cho đến khi Phượng Lan Dạ đi ra
ngoài, nó mới thở phào nhẹ nhõm kêu
lên, khoan khoái vô cùng: "Đi, đi."
Diệp Linh Diệp Khanh cùng
Hoa Ngạc và mấy tiểu nha đầu cười mở miệng: "Ngươi thật thực dụng a. . . .
. ."
" Ừ, Vương gia đem
Ngân ca tặng cho Tiểu Vương phi rồi, chúng ta cần phải tỉ mỉ một chút, chia
nhau ra chăm sóc nó."
" đúng."
Mấy người vừa nói chuyện,
vừa có người đi đến chăm sóc Ngân ca, có người đi hầu hạ Tiểu Vương phi, mà
Ngân ca không biết có phải bị đè nén quá lâu hay không, mà vẫn không
ngừng gọi: "Đi, đi."
Phượng Lan Dạ ngồi ở dưới
đèn, híp con ngươi lại, Nam Cung Diệp này thật không phải là một nhân vật đơn
giản, chuyện gì cũng nhìn thấu như vậy, xem ra chính là nhân vật khó dây dưa,
mình trong lúc nhất thời thật đúng là không có biện pháp đối phó hắn, tốt,
chuyện này thật nâng lên hứng thú của nàng, tựa hồ từ lúc hắn và nàng giao thủ
đến bây giờ, nàng cũng chưa lần nào thắng, chẳng lẽ vẫn bị ăn thiệt thòi hoài?
Phượng Lan Dạ đang muốn nghĩ nhập thần, thì Hoa Ngạc vẻ mặt tươi cười nhẹ nhàng
đi tới .
" chủ tử, Ngân ca
rất là khôn a?"
"Đừng nhắc tới con
chim hư đó "Phượng Lan Dạ tức giận kêu lên, mới vừa rồi nàng vẫn nghe được
tiếng kêu của nó, đi đi, thấy nàng đi mà cao hứng thành như vậy, con chim
chết, thật muốn nấu nó cho rồi.
Hoa Ngạc mím môi cười,
biết chủ tử lần này đã tính sai, đang rất buồn bực, nên không nói gì nữa, bỗng
nhiên ngoài cửa sổ vang lên tiếng động, hai người đồng thời nhìn qua, không gió
mà cửa sổ tự động khép mở, sau đó một trận kình phong phóng qua, một cành phi
tiêu từ bên ngoài bắn thẳng vào, dính trên vách tường.
Bên ngoài viện có tiếng
vang, còn có thêm tiếng gào.
Phượng Lan Dạ nhanh chóng
bảo Hoa Ngạc đem phi tiêu nhổ xuống , trên phi tiêu thượng có gắn một tờ giấy.
Nguyên lai là người Sở
Vương phủ, tất nhiên là Sở Vương Nam Cung Liệt dặn dò nàng phải chú ý hướng đi
của Tề vương, xem một chút Tề vương có giấu diếm thế lực nào hay không, hắn có
phải có dị tâm không?
Phượng Lan Dạ nhìn chằm
chằm trang giấy trên bàn, nhíu mày, quanh thân lạnh lẻo, nghĩ đến Sở Vương Nam
Cung Liệt, nàng liền thấy hết sức chán ghét người nam nhân như vậy, vì hoàng
quyền, ngay cả nữ nhân cũng lợi dụng, nếu không phải hắn từng một lần cứu nàng,
nàng tuyệt đối sẽ không cùng người nam nhân này qua lại chút nào.
Bất quá trước mắt hắn
muốn nàng làm gian tế cho Sở Vương phủ tới
điều tra bí mật của Nam Cung Diệp, nàng thật phải làm như vậy sao?
Thật ra thì nàng biết Nam
Cung Diệp có nhiều chuyện cũng không gạt nàng, nhất là chuyện hắn phái thủ hạ
bảo vệ nàng, mà tên thủ hạ kia thân thủ hết sức lợi hại, chỉ bằng vào điểm này,
có suy đoán ra Nam Cung Diệp không có giống như bề ngoài nhìn thấy, sau lưng của
hắn nhất định có cất dấu bí mật gì đó? Mấu chốt là nàng thật phải làm như vậy
sao? Nhưng nếu không ra tay, nàng phải trả ân tình của Sở Vương Nam Cung Liệt
như thế nào.
Phượng Lan Dạ lâm vào thế
khó xử, đưa tay đốt tờ giấy kia, sau đó phân phó Hoa Ngạc mang phi tiêu cất
vào.
Lúc này ngoài phòng có
người bẩm báo: "Vương Phi, trong vương phủ có thích khách xông vào, xin
hỏi Vương Phi có sao không?"
Hoa Ngạc lập tức nhướng
mài: "Không có chuyện gì, các ngươi đi xuống đi"
" Dạ"
Phía ngoài Vương
Phủ thị vệ đã đi đến nơi khác để tuần tra.
Trong phủ động
tĩnh, rất nhanh được trình diện đến Tuyển viện.
Nam Cung Diệp nhíu mài,
vẻ mặt u ám, lệ khí trải rộng, cho dù lạnh lẻo bao phủ quanh thân, nhưng mà
trên dung nhan lại phát ra cổ anh khí, và mị lực phi phàm, bàn tay thon dài nhẹ
gõ lên bàn, phát ra tiếng cọc cọc.
Thiên Bột Thần đứng ở bên
trong thư phòng, cung kính bẩm
báo: "Thuộc hạ không có lập tức bắt hắn, vì sợ hắn phát hiện thực lực Tề
vương phủ, chẳng qua là đuổi theo hắn, thì phát hiện hắn vào Sở Vương phủ, hẳn
là người của Sở Vương phủ ."
Nguyệt cẩn lập tức bước
lên trước một bước, bình tĩnh mở miệng: "Người nọ không giống như muốn
giết người, chắc là tới liên lạc cùng Tiểu Vương phi , Vương gia, chẳng lẽ Tiểu
Vương phi là người của Sở Vương?"
" Sở Vương?"
Nam Cung Diệp trên gương
mặt vẫn uyển nhược mỹ ngọc, không có mảy may xao động, chẳng qua ánh mắt sâu
không lường được bắn ánh sáng lạnh ra bốn phía, khóe môi vẽ ra nụ cười âm u
xinh đẹp.
Không nghĩ tới Sở Vương
lại nổi lên chủ ý động đến Lan Dạ, nhưng Lan Dạ thật sự là người của Sở
Vương sao?
Hắn biết tiểu nha đầu này
không phải là người dễ dàng khuất phục kẻ khác, vì sao lại chịu để Sở Vương lợi
dụng, trong chuyện này có phải có điều hắn không biết hay không, xem ra hắn cần
phải hảo hảo điều tra thêm.
Nam Cung Diệp phất tay
trầm giọng: "Chớ kinh động đến Sở người Vương phủ, mặt khác chuyện này
cũng đừng làm cho Vương Phi biết"
"Dạ, Vương
gia."
"đi xuống đi."
Nam Cung Diệp phất tay
cho người lui xuống, còn lại một mình ngồi đợi ở bên trong thư phòng, vẻ mặt
trầm tĩnh tóc đen xinh đẹp, nhẹ bay trong gió, mềm mại như ánh trăng.
Trên trực giác hắn vẫn
tin tưởng Lan Dạ , tiểu nha đầu này trên người bản tính ngông nghênh là trời
sinh, chẳng lẽ nàng có nhược điểm gì nằm ở trong tay Nam Cung Liệt, ngày đó
nàng tựa hồ là do Nam Cung Liệt mang về.
Bên trong thư phòng ánh
đèn nhợt nhạt vẫn kéo dài, nhưng đêm vẫn chưa hết.
Năm mới buông xuống, cả
An Giáng thành một mảnh náo nhiệt, mọi người đều bề bộn , các gia đình chia làm
thành nhóm để thu mua hàng tết, đi xuyên qua đám người đứng xếp thành hàng,
chật chội mà náo nhiệt.
Tề vương phủ lúc trước
bởi vì Vương gia đại hôn, cho nên đã dọn dẹp cả tòa phủ đệ, rửa sạch các loại
chén bát, đệm chăn rèm cửa sổ chờ cũng được giặt sạch, khắp nơi đều là rực rỡ
hẳn lên, hiện tại cũng không cần phải nữa vẩy nước quét nhà nữa, mà chỉ cần thu
mua một chút hàng tết là được rồi, nên bên trong phủ hạ nhân
cũng rất thanh nhàn.
Gần đến những ngày cuối
năm, Tích quản gia đã đem sổ sách thu chi trong một năm mà các nơi trình lên,
đưa đến bên trong Liên viện.
Tề vương khi còn bé liền
bị Phong vương, trong tay đất đai cửa hàng rất nhiều, tiền mướn nhân công, chi
phí buôn bán... đã có chuyên gia quản lý, còn có mấy chục cửa hàng đang lúc mở
rộng, đều có người xử lý.
Năm trước cũng là Tích
quản gia xem xét phê duyệt, năm nay Tích quản gia sau khi sửa sang xong, dựa
theo lệ cũ của các phủ liền giao vào tay nữ chủ
nhân Vương Phủ, để cho Phượng Lan Dạ xem xét.
Bên trong Liên viện,
Phượng Lan Dạ nhìn một đống sổ sách trên bàn, liền thấy đầu váng mắt hoa, mà
hết lần này tới lần khác Ngân ca kia vừa nhìn thấy thế nó có chút hả hê kêu.
" Làm việc Làm việc,
Gia tới, Gia tới."
Phượng Lan Dạ mặt đen
lại, thật muốn một quyền đánh chết con
chim này, mà con chim kia đại khái nhìn ra nàng không có gì nguy hiểm, cho nên
hiện tại nó không sợ nàng.
" Cứ đặt ở đây, một
tí nữa ta sẽ xem."
Phượng Lan Dạ phất tay,
Tích Đan liền lui xuống, hiếm khi được nhìn
thấy sắc mặt Tiểu Vương phi khó coi, trong lòng không khỏi trộm vui vẻ một lát,
bất quá cũng không dám để lộ ra ở trên mặt, nếu không chỉ có tự mình chuốc lấy
khổ.
Trong khách sãnh, Diệp
Linh cùng Diệp Khanh chờ cho mấy tiểu nha đầu đem sổ sách sửa sang lại tốt, sắp
đặt chỉnh tề, liền mang con chim kia ra ngoài.
Mà Ngân ca cùng mấy tiểu
nha đầu này ở chung một chỗ, cũng học được rất nhiều lời nói để khen ngợi nữ
nhân, lúc này, Diệp Linh trêu chọc một cái, nó lập tức cao hứng kêu lên.
Phượng Lan Dạ trong lòng
vốn đang buồn bực, nghe thế không khỏi dễ chịu một chút, trợn mắt nhìn Ngân ca
một cái, phun cho nó một ngụm: "Cũng biết lắm lời."
Ngân ca càng gọi đến vui
vẻ: "Tiểu Vương phi thật xinh đẹp, Gia tới, Gia tới."
Người trong phòng đều bị
chọc cười, con chim này thật là thú vị, Phượng Lan Dạ cũng cười, nên trong
phòng liền ấm áp rất nhiều.
Phượng Lan Dạ cũng không
đi xem sổ sách trên bàn, mà đứng lên cùng mấy tiểu nha đầu trêu chọc Ngân ca,
dạy Ngân ca mắng người.
" Gia là tên khốn
kiếp, Gia là tên khốn kiếp."
Nàng dạy Ngân ca mắng Nam
Cung Diệp, làm phía sau hoàn toàn yên tĩnh, mấy tiểu nha đầu cũng không dám nói
gì, nhưng Ngân ca lại rất có linh tính, loạng choạng cái đầu nhỏ, lại không
mắng gì, nó thấy Phượng Lan Dạ trừng mình, liền lập tức giơ chân: "Gia,
cứu mạng a, Gia cứu mạng a". . . . . .
Phượng Lan Dạ vừa bực
mình vừa buồn cười, thật là người sao thì nuôi chim tánh tình đó.
Trong phòng mấy người
thấy Vương Phi cũng không giận, liền nở nụ cười, lúc này Tích quản gia đã quay
lại, cung kính mở miệng: "Vương
Phi, có khách tới chơi?"
"Người nào a?"
Phượng Lan Dạ một cái tay
đang ở giữa không trung, nàng vốn là định gõ đầu Ngân ca một cái, vừa nghe lời
nói của Tích quản gia liền dừng lại động tác, nhìn sang, lấy làm kỳ lạ ở nơi
này, nàng nào có khách nhân gì, trừ Vụ Tiễn, nhưng Vụ Tiễn không thể nào tới đây
thăm nàng, hôm qua nàng ấy vừa mới tân hôn thôi.
" Bẩm Vương Phi, là
Tam hoàng tử phi."
" Trầm Vân
Tinh"Phượng Lan Dạ cũng ngây ngẩn cả người, trong đầu hiện lên hình ảnh
Tam hoàng tử phi Trầm Vân Tinh, Trầm Vân Tinh chính là đệ nhất mỹ nữ An Giáng
thành, người này rất tâm khí ngạo, trong mắt không chứa bất luận kẻ nào, giờ
phút này lại đến đủ Vương Phủ, nàng không nhớ rõ mình và nàng ta có cái gì thân
thiết, ngược lại lúc trước tiến cung tạ ơn, vẫn còn chế ngạo nàng mà, bây giờ
lại tới cửa bái phỏng, không biết ý muốn như thế nào?
Phượng Lan Dạ một phen
suy đoán, cũng nghĩ không ra mục đích trong đó, liền phất phất tay: "Ta
biết rồi, ngươi cho người mang nàng dẫn tới chính sảnh Vương Phủ dùng trà đi,
ta sẽ qua đó liền"
" Dạ, Vương
Phi."
Tích quản gia liền lui
xuống, Phượng Lan Dạ thu tay lại không đùa với Ngân ca nữa, bên cạnh nàng Hoa
Ngạc cùng Diệp Linh hai người lập tức khinh thường mở miệng.
"Tiểu Vương phi, kia
Trầm Vân Tinh kia nhất định không có lòng tốt, người biết không? Lúc trước nô
tỳ nhìn thấy nàng cứ ngó chừng chừng Vương gia, giống như một con hồ ly vậy,
bây giờ lại còn trực tiếp chạy đến Vương Phủ."
" đúng vậy a, nàng
nhất định là muốn gặp Vương gia, cho nên mới phải chạy tới đây."
Diệp Linh cùng Hoa Ngạc
nói lời này cũng nhắc nhở Phượng Lan Dạ, quả thật , lúc trước Trầm Vân Tinh khi
nhìn thấy Nam Cung Diệp, thì ánh mắt cứ dính vào trên người Nam Cung Diệp, kẻ
có mắt đều nhìn ra, chẳng qua
thân phận của nàng ta là Tam hoàng tử phi, Nam Cung Diệp là Thất hoàng tử, nếu
làm thế thì thân phận quẳng ở nơi nào chứ, mà Trầm Vân Tinh chẳng lẽ ngu xuẩn
đến mức không biết liêm sỉ sao, trực tiếp chạy lên cửa tìm người, có thể sao?
Phượng Lan Dạ nghĩ tới đây, thân thể liền quay người đi ra ngoài.
Hoa Ngạc cùng Diệp Linh
hai người đi theo nàng, vẻ mặt oán giận.
" Vương Phi, nếu
không cứ để cho Tích quản gia đem nàng đuổi đi đi."
Phượng Lan Dạ trợn mắt
nhìn hai nha đầu một cái, người tới là khách, dù có ý nghĩ đó đi nữa, thì hiện
tại thân phận của nàng ta là Tam hoàng tử phi, có thể nào tùy tiện đuổi người
ta đâu?
Một nhóm mấy
người rời đi Liên viện, xuyên qua đình cầu nhắm phía trước Vương Phủ đi tới.
Mặt trước của Tề vương
phủ có một loạt có năm chủ phòng, đại khí xa hoa, bốn phía trồng rất nhiều danh
hoa, nên không mất đi nhã trí.
Bên ngoài hành lang đứng
thẳng mấy tên hạ nhân, vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ đi tới, vội dàng quỳ gối
cung kính kêu một tiếng: "Tham
kiến Vương Phi."
Phượng Lan Dạ gật đầu:
"Đứng lên đi."
Sau đó dẫn hai nô tỳ Hoa
Ngạc - Diệp linh đi vào, chỉ thấy trong chính sảnh, có một người đang ngồi ngay
ngắn, giờ phút này tựa hồ có chút khẩn trương, hai tay cứ nắm chặc khăn gấm mà
vặn, bất an nhìn quanh mọi nơi, vừa
nhìn thấy Phượng Lan Dạ từ ngoài cửa đi tới, trên mặt lộ ra nụ cười mỵ người .
" Thất hoàng muội,
tỷ tỷ mạo muội tới quấy rầy ngươi, sẽ không trách móc chứ."
Giọng nói rất là mềm nhẹ
uyển chuyển, làm người ta nghe thấy muốn thương, người đẹp hơn nữa nói chuyện
lại nhẹ giọng nhẹ lời, không biết mang theo bao nhiêu là quyến rũ.
Phượng Lan Dạ sắc mặt vẫn
không đổi sắc, bất quá phía sau Hoa
Ngạc cùng Diệp linh trực tiếp mắt trợn trắng, hai người thấy muốn ói, còn có nữ
nhân không biết xấu hổ như vậy sao? Lần trước ở Mai linh điện còn khi dễ chủ tử
các nàng, bây giờ lại có mặt mũi tới xưng tỷ gọi muội , nữ nhân này không biết
xấu hổ mà.
" Tam Hoàng tẩu
khách khí, mời ngồi, Lan Dạ gánh chịu không nổi như vậy."
Muốn giả bộ phải không?
Thì mọi người cùng nhau giả bộ đi, nàng cũng muốn xem một chút ngươi có thể
chống được đến lúc nào.
Phượng Lan Dạ Tâm trong
lòng cười lạnh, đã có chút ít hiểu, nữ nhân này xem ra quả thật nhìn trúng Nam
Cung Diệp, bất quá Nam Cung Diệp mặc dù có bề ngoài hời hợt tuấn mỹ, nhưng nội
tâm của hắn thì âm tàn Thị Huyết vô cùng.
Phượng Lan Dạ ngồi vào vị
trí chủ vị, Hoa Ngạc cùng Diệp linh hai tỳ nữ một trái một phải đứng ở phía sau
của nàng, nhìn Trầm Vân Tinh mang bộ dạng thèm thuồng mê đắm đối diện vời chủ
tớ ba người các nàng.
"Không biết Tam
Hoàng tẩu hôm nay đến đủ Vương Phủ có gì không?"
Phượng Lan Dạ bất động
thanh sắc mở miệng, bên dưới Trầm Vân Tinh che giấu vẻ ghen tỵ nơi đáy mắt, mới
vừa rồi nàng đã đánh giá Tề vương phủ, so với Nam Cung phủ các nàng thì xa hoa
nhiều lắm, hơn nữa nơi này có rất nhiều đồ vật được ngự tứ (vua ban), xem ra
Thất hoàng tử rất được hoàng thượng cưng chìu, quả nhiên không phải giả, mà với
bộ dạng đầu gỗ của Nam Cung Tiếp, cả ngày chỉ biết đánh đàn, thì có cái rắm mà
dùng.
Trầm Vân Tinh một phen
phỉ nhổ trong bụng, nhưng khi ngửng đầu lên, thì nụ cười trên mặt càng thêm ôn
nhu, thiên kiều bá mị.
Phượng Lan Dạ nhìn đánh
giá nàng, đồng thời phải khen
ngợi một tiếng, nữ nhân này quả thật rất đẹp, thiên sinh lệ chất, dáng vẻ thướt
tha mềm mại, cùng Tề vương Nam Cung Diệp thật đúng là một đôi trời đất tạo nên,
bất quá ai bảo nàng ta không có cái phúc phận này chứ, ông trời lại để cho mình
gả vào Tề vương phủ.
"Lần trước Tam Hoàng
tẩu mạo phạm muội muội, cho nên hôm nay tới cửa, muốn cùng muội muội nói tiếng
xin lỗi"
Trầm Vân Tinh thanh âm
mềm nhẹ mượt mà, thật giống như mưa bụi rơi trên mặt hồ nước, uyển chuyển trong
sạch.
Phượng Lan Dạ nhìn bộ
dạng dối trá của nàng, thật là có chút ít phiền chán, bất quá không đưa tay
đánh khuôn mặt người tươi cười, nàng cũng muốn xem một chút, nữ nhân này có thể
giả bộ tới khi nào, giật khóe môi một cái, nhàn nhạt tiếp
lời: "Tam Hoàng tẩu thật là có lòng."
Nói xong liền cúi đầu
uống trà, cũng không nói một câu nào nữa.
Trong lúc nhất thời bên
trong phòng khách yên tĩnh không tiếng động, Trầm Vân Tinh cũng cúi đầu uống
trà, từ từ suy nghĩ nên lựa lời nói tiếp như thế nào.
Kể từ khi ở Mai Linh điện
gặp mặt Nam Cung Diệp một cái, lòng của nàng như nai con nhảy loạn, rất muốn
nhìn thấy hắn lần nữa, mặc dù biết thân phận của mình không thích hợp, nhưng
nàng mới chính là nữ nhân cùng nam nhân kia có bề ngoài xứng đôi nhất, ông trời
tại sao lại đối đãi nàng như thế, ý nghĩ này vẫn quanh quẩn ở trong đầu Trầm
Vân Tinh.
Cho nên hôm nay nàng liền
tới đây, lấy cớ bái phỏng Phượng Lan Dạ, kì thực người nàng muốn gặp là Nam
Cung Diệp, chẳng qua là có thể nhìn thấy hắn hay không, quả thật cơ hội rất
mong manh, nhưng nàng thật rất muốn trông thấy hắn.
Trầm Vân Tinh suy nghĩ
trước sau, cuối cùng tựa như tùy ý quay
đầu nhìn một chút, sau đó nhu thuận uyển chuyển mở
miệng: "Thất hoàng đệ không có ở trong phủ sao?"
Phượng Lan Dạ khóe môi
giật giật, xem ra nữ nhân này thật đúng như phỏng đoán của Hoa Ngạc cùng Diệp
linh, là tới gặp Nam Cung Diệp, cũng quá không biết liêm sỉ đi, làm chị dâu mà
công khai dò xét em chồng xinh đẹp, thật không biết nên dùng lời gì để nói nàng
ta, càng không biết khi Nam Cung Diệp hiểu tâm ý nữ nhân này thì nghĩ gì, nhưng
hắn đồng tính mà, ánh mắt của Phượng Lan Dạ hiện lên sự giảo hoạt, liền nhếch
môi nở nụ cười yếu ớt.
" Tam Hoàng tẩu muốn
gặp Vương gia sao?"
Tiếng nói của nàng vừa
dứt, Trầm Vân Tinh há mồm muốn phản bác, nhưng nói ra lại sợ Phượng Lan Dạ dừng
lại, nên cuối cùng phải mang bộ dạng không nói thành lời, Phượng Lan Dạ mặc kệ
nữ nhân này, quay ra cửa ngoài phân phó: "Tích quản gia, . Đi mời Vương
gia tới đây, nói Tam Hoàng tẩu tới thăm hắn."
Bên trong chính sảnh,
Diệp linh cùng Hoa Ngạc trừng mắt giận đến lông tóc dựng cả lên, nào có ai như
thế, biết rõ nữ nhân khác đến dò xét phu quân của mình, lại vẫn hào phóng đem
phu quân gọi ra cho người ta nhìn nữa.
Bên ngoài phòng, Tích
quản gia cùng hạ nhân Tề vương phủ nghe
thấy vậy, cũng có vẻ mặt khó hiểu, Tam Hoàng phi này đến đây thì nên thăm Vương
Phi bọn họ, làm sao lại trở thành thăm Vương gia bọn họ rồi.
Bất quá làm nô tài tự
nhiên không dám hỏi tới chuyện của các chủ tử , Tích quản gia liền lĩnh mạng tự
mình đi Tuyển viện bẩm báo Vương gia.
Lúc này ở chính sảnh, sắc
mặt của Trầm Vân Tinh có chút ẩn thầm, liền mượn cơ hội bưng chén trà, để che
dấu toan tính của mình, Phượng Lan Dạ cái tiểu nha đầu này, nói như vậy, không
phải là làm cho nàng khó xử hay sao? Nhưng bây giờ cũng không còn biện pháp nói
cái gì nữa. Ừ nếu đã đến mức này có thể nhìn thấy Nam Cung Diệp, tưởng tượng
phong tư của hắn, trong mắt Trầm Vân Tinh hiện
lên một tia mừng rỡ, làm cho sự buồn bực kia bị đè ép đi xuống.
Chính sảnh hoàn toàn yên
tĩnh, chỉ có thanh âm uống trà, không có thêm động tĩnh nào khác nữa.
Phượng Lan Dạ cũng lười
mở miệng nói chuyện, người ta đã không phải đến gặp nàng, thì cần gì tự làm
mình mất mặt đâu, huống chi nàng cũng lười để ý tới nữ nhân này.
Lớn lên tuy rất xinh đẹp,
nhưng đầu óc lại có chút không bình thường.
Phía sau nàng Hoa
Ngạc cùng Diệp linh vẻ mặt không vui, khuôn mặt âm u , so sánh với Phượng Lan
Dạ là chủ tử còn hung dữ hơn.
Rất nhanh ngoài cửa
truyền đến giọng nói, thanh âm kính cẩn của hạ nhân Tề vương phủ vang
lên: "Tham kiến Vương gia"
Tề vương Nam Cung Diệp
giọng nói lãnh mị từ tính vang lên: "Vương Phi đâu?"
Nam Cung Diệp mặc một bộ
cẩm bào màu trắng, bao quanh thân thể cao ráo hắn, một đầu tóc đen chỉ dùng
bạch ngọc trâm cố định lại, hắn giờ phút này gợi cảm tuỳ tính, tản mát ra ánh
sáng như ngọc, lửng thững đi vào chính sảnh, thật giống như phật quang phổ
chiếu ở bên trong, đại sảnh, thoáng cái đã hút hết ánh mắt của mọi người.
Phượng Lan Dạ trông đi
qua, nam nhân này bất kể là khi nào cũng là mục tiêu hấp dẫn mắt người ta nhất,
đáng tiếc hắn một bộ dạng bề ngoài tốt như vậy, mà lại đồng tính, nếu để cho
người biết rõ chân tướng, không biết có bao nhiêu thiếu nữ thất vọng trong lòng
a.
Nam Cung Diệp nhướng hàng
lông mày hẹp dài lên, ánh mắt sáng quắc nhìn về
Phượng Lan Dạ, không biết tiểu nha đầu này lại chơi trò gì, nếu không phải muốn
nhìn một chút xem nàng dỡ trò gì, hắn căn bản sẽ không tới đây?
Mà hắn từ đầu tới đuôi
cũng không để ý đến người ngồi ở trong chính sảnh - Trầm Vân Tinh.
Trầm Vân Tinh thì ngược
lại kể từ khi Nam Cung Diệp bước vào đại sảnh, đôi mắt đẹp không có dời khỏi
hắn, người nam nhân này bất kể là khi nào nhìn qua cũng đều hoàn mỹ
như thế, con người toàn vẹn như trích tiên vậy, thì nên xứng với một mỹ nhân
như nàng, tuấn nam mỹ nữ, mới là một đôi trời đất tạo nên, nhưng ông trời tại
sao lại an bài như thế, để cho hắn cưới một nữ nhân bé xíu như thế, rồi lại an
bài nàng gả cho một nam nhân đầu gỗ không có chút tình thú nào.
Trầm Vân Tinh ở trong
lòng oán hận, mắt thấy Nam Cung Diệp từ đầu tới đuôi cũng không có nhìn mình,
trong lòng không khỏi thất vọng, hai tay xoay xoay khăn gấm, sắp nát cả cái
khăn.
Hai nha đầu Hoa Ngạc cùng
Diệp linh nhìn thấy vậy, cảm thấy rất sảng khoái hơn rồi, nên khóe miệng nhếch
lên rất lớn, Vương gia nhà các nàng nhà quả là có khí phách có mị lực.
Bất quá nói thật ra ,
Vương gia lớn lên quá tuấn rồi, cho tới bây giờ còn chưa có nhìn thấy người
nam nhân nào so với hắn tuấn tú hơn.
Bên trong phòng khách,
mọi người tâm tư đều khác nhau, mà Nam Cung Diệp đâu biết được điều này, nên đi
tới trước mặt Phượng Lan Dạ, nhàn nhạt nhướng mài, thanh âm từ tính vang
lên:"Vương Phi có chuyện gì sao?"
"Không phải là ta có
việc, là Tam Hoàng tẩu tới đây thăm ngươi."
Phượng Lan Dạ nhợt nhạt
cười, nhìn qua cực kỳ dịu dàng tú ngoại tuệ
trung, con ngươi của Nam Cung Diệp trong nháy mắt trầm xuống khôn
cùng, hắn chậm rãi xoay người, cả người lạnh lẽo băng hàn, mặc dù vẫn tuấn mỹ
tuyệt luân như cũ nhưng giở tay nhấc chân
lại mang theo vẻ lãnh tình khiếp người, mâu quang sâu không lường được bắn
thẳng về phía Trầm Vân Tinh ở đối diện.
"Nguyên lai là Tam
Hoàng tẩu giá lâm Tề vương phủ, thất kính thất kính"
Hoàn toàn là những lời
khách sáo, trên khuôn mặt xinh đẹp như quan ngọc hoàn toàn không có một
chút gợn sóng nào.
Trầm Vân Tinh lòng không
khỏi trầm xuống, nàng tự hào là đệ nhất mỹ nữ An Giáng thành, luôn luôn tâm cao
khí ngạo, nhưng mà giờ phút này nàng ở trong mắt nam tử uyển nhược thiên thần
kia, xem như là hạt bụi bặm bé nhỏ
không đáng kể, không, không phải là bụi bặm, mà là một làn sương, thoáng cái
hóa thành hư ảo, mấy ngày nay nguồn an ủi duy nhất của mình rốt cục đã tan
thành mây khói.
Nàng cho là ngày đó có
nhiều người, hắn mới không có chú ý tới mình, cứ tự an ủi mình như vậy, trong
lòng mới dễ chịu một chút.
Nàng An Giáng thành đệ
nhất mỹ nhân, làm sao lại hấp dẫn không được nam nhân chứ, cho nên hắn nhất
định là không thấy nàng, không có chú ý đến, nếu như hắn thấy được nàng, chú ý
tới nàng, nhất định sẽ bị nàng hấp dẫn .
Nhưng mà hôm nay nhìn
thẳng như vậy, nàng ở trong mắt của hắn cái gì cũng không phải, về điểm nhận
thức này nàng vẫn biết được.
Bởi vì hắn lạnh lùng
không nhìn, lòng của nàng đã trầm xuống, Như rơi vào vực sâu hàn đầm, không thở
nổi, sự tuyệt vọng khôn cùng cứ kéo dài, đôi môi nhu động thật lâu, cuối cùng
không nói ra lời được, chỉ lâm vào ngơ ngác ngắm nhìn hắn.
Trong mắt Nam Cung Diệp
nhuộm lên một tia không vui,
xoay người đến bên cạnh Phượng Lan Dạ ngồi xuống.
Phía sau, Trầm Vân Tinh
cuối cùng cũng khôi phục bình tĩnh, sắc mặt có chút tái nhợt, đã không còn vẻ
quyến rũ kiều diễm lúc trước, giờ phút này vẻ mặt nàng ảm nhiên, vô
lực cười cười: "Thất
hoàng đệ tại sao không đi Nam Cung phủ làm khách, Tam hoàng huynh ngươi luôn
nhắc tới ngươi."
"Làm phiền Tam hoàng
huynh bận tâm."
Thế nhân đều biết Tề
vương Nam Cung Diệp tính cách quái gở, cá tính lạnh lùng, nhưng mà khi đối mặt
với hắn, mới hiểu rõ hắn là lạnh lùng vô tình đến cở nào, trong ánh mắt nhìn
người của hắn, thật giống như cất dấu một thanh đao sắc bén, không có một chút
lưu tình nào, ngược lại làm cho người ta thương tích đầy mình, mâu quang của
hắn như vậy nói rõ cho người ta biết, mình không vui đến cở nào.
Giờ phút này khi Trầm Vân
Tinh có cảm nhận này, nàng chỉ muốn chạy trối chết.
Bởi vì suy nghĩ thế, cho
nên thân thể cũng tự nhiên phản ứng theo, nhanh chóng đứng lên, nhìn Phượng Lan
Dạ: "Muội muội nếu có rãnh rỗi thì đi Nam Cung phủ làm khách, tỷ tỷ hôm
nay xin được cáo lui trước."
"Được, mà Tam Hoàng
tẩu không ngồi một lát nữa sao, không phải muốn Vương gia đến sao? Ở lại trò
chuyện đi."
Phượng Lan Dạ mang vẻ mặt
quan tâm, nhưng lại làm cho người biết nha đầu này cũng không phải là ngồi
không, Trầm Vân Tinh nào dám ngồi thêm nữa, liền liên tục lắc
đầu: "Tam Hoàng tẩu ngày hôm nay thân thể không được thoải mái, ngày khác
sẽ lại đến thăm muội muội."
Nàng nói xong liền vội
vàng đi ra bên ngoài, Phượng Lan Dạ cao giọng kêu lên: "Tích quản gia, đưa
Tam Hoàng tẩu đi ra ngoài" .
" dạ, Vương
Phi."
Tích Đan cao giọng đáp
lời, dẫn người đưa Tam hoàng tử phi rời đi, nghĩ đến Tam hoàng tử phi lúc đến
cảnh xuân đầy mặt, xinh đẹp như hoa, mà bây giờ bỏ chạy với sắc mặt trắng bệch,
kinh người như vậy, Vương gia cùng Vương Phi cũng không còn làm cái gì nàng ta
a.
Trong đại sảnh, an tĩnh
lại, Nam Cung Diệp nheo mắt lại quét về phía Phượng Lan Dạ bên cạnh, áp lực vô
hình tràn ngập trong sãnh đường.
Hoa Ngạc cùng Diệp linh
lập tức thông minh cúi người: "Nô tỳ xin được cáo lui trước."
Hai người liền vung tay
lên dẫn đám người bên trong phòng khách lui ra ngoài.
Trong đại sảnh an tĩnh
không tiếng động, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ hai người, song đồng đụng
nhau toé lửa, va chạm vang trời một phen, cuối cùng Nam Cung Diệp không ẩn nhẫn
nữa mở miệng.
"Vương Phi đang làm
cái trò gì?"
" Ta làm cái trò gì?
Người ta muốn gặp ngươi, ta có thể làm trò gì chứ."
Phượng Lan Dạ mắt trợn
trắng, trực tiếp đứng dậy rời đi, lúc một cước vừa bước ra cửa còn bỏ lại một
câu: "Đáng tiếc người ta tương
tư thật khổ."
Thanh âm không cao không
thấp, không lớn không nhỏ, đầy đủ để người ở bên trong nghe được thì liền đi.
Ánh mắt của Nam Cung Diệp
nheo lại, khóe môi vẽ ra nụ cười, tà mị nhuộm
cả đáy mắt.
Xem ra tiểu nha đầu này
thật đã đem hắn trở thành đồng tính, hắn hẳn nên làm cái gì đó? Để cho đầu óc
nàng vận động một chút, và biết cái gì gọi là đồng tính.
Bất quá Phượng Lan Dạ đã
dẫn người đi, nên nào biết đâu rằng tâm tư Gia đang khuấy động.
Liên viện, ánh đèn nhẹ
lay động, cả tòa phủ đệ nơi nơi đều là một mảnh ửng đỏ.
Trong khách sãnh, Phượng
Lan Dạ ngồi ở dưới đèn sửa sang lại sổ sách, nói thật ra , thì sổ sách này làm
rất tốt, đa số đã được Tích Đan sửa sang lại rất hoàn hảo, thách hắn cũng không
có can đảm công tư bất phân làm rối kỉ cương, hơn nữa nàng cần gì thật tình như
vậy, có lẽ qua không được bao lâu, nàng sẽ rời đi Tề vương phủ, cần gì dốc hết
lòng như thế.
Trong khách sãnh, mấy
tiểu nha đầu, còn có Ngân ca, vừa nằm vừa ngồi, các bộ dạng đều có.
Trên kệ, con chim Ngân ca
nhìn sang cái này, nhìn sang cái kia, bỗng nhiên kêu lên: "Gia tới, Gia
tới."
Mấy người này xem thường
nó, cái câu nói này, tên này gọi hoài đã thành quen, ai mà thèm để ý đến nó nữa
a.
Cho đến khi tiếng bước
chân vang lên, mọi người mới ngẩng đầu, chỉ thấy từ ngoài cửa đi vào không phải
là Vương gia thì là ai, đây là lần đầu tiên Vương gia đi vào Liên viện , mấy
tiểu nha đầu bị sợ hãi, luống cuống tay chân đứng
dậy, vội vàng cúi đầu làm lễ ra mắt.
" Tham kiến Vương
gia: "
Nam Cung Diệp quét nhìn
các nàng một cái, mọi người tự giác lui ra
ngoài: "Chúng nô tỳ xin được cáo lui trước."
Phượng Lan Dạ một tay
chóng cằm, nghiêng đầu nhìn Nam Cung Diệp, đang nghĩ xem nam nhân này chạy tới
đây làm gì?
Ngân ca nhiều ngày không
thấy được Vương gia, tựa hồ rất nhớ chủ tử, nên kêu lên khoan khoái vô cùng.
" Gia tới, Gia tới,
Tiểu Vương phi thật xinh đẹp a, Tiểu Vương phi thật xinh đẹp a."
Thật là hiếm thấy khi tên
này một lần mà lại nói nhiều chữ như vậy, Phượng Lan Dạ tức giận gắt một
cái, uy hiếp nó: "Còn gọi, gọi nữa ta nấu ngươi."
Ngân ca ủy khuất ngó
chừng Nam Cung Diệp, thật giống như đang tố cáo nàng, bất quá cũng không dám
tùy tiện nói nữa.
Nam Cung Diệp đi tới,
ngón tay nhẹ vuốt lên đầu của Ngân ca, trêu chọc nó: "Thì ra Ngân ca là
kẻ yếu bị bắt nạt a, bị dạy dỗ không tệ."
Tiếng nói hắn từ tính
thầm chìm, lúc này không có một chút sát khí nào, mà còn ôn nhuận nhu hòa.
Trong khách sãnh, bởi vì
hắn đến, mà đầy dẫy một cổ mùi thơm phái nam , tràn ngập ở trong không khí.
Phượng Lan Dạ nheo mắt
lại, cảnh giác nhìn hắn: "Nói đi, Tề vương điện hạ vì chuyện gì mà đại giá
quang lâm?"
"Đừng quên ngươi là
Vương phi của ta, tướng công tìm nương tử không cần lý do chứ?"
Nam Cung Diệp ôn nhuận
như ngọc ấm, nụ cười kéo dài đến đuôi lông mài.
Giờ khắc này hắn tựa
như sương mai sáng sớm, trong suốt thấu triệt, làm người ta ngắm nhìn mà mất
hồn.
Bất quá chỉ trong nháy
mắt Phượng Lan Dạ liền kịp phản ứng, người này không phải là đồng tính sao? Sao
lại nói lời nói mập mờ này.
"Đừng giả bộ, người
nào không biết ngươi là cái kia a?"
Phượng Lan Dạ trừng hắn,
Nam Cung Diệp đi chậm lại hai bước, ưu nhã ngồi ở
bên người của nàng, nghiêm trang thảo
luận vấn đề hắn là người gì?
" ta là người gì
a?"
Vẻ mặt là không hiểu
không biết, hai hàng lông mi chớp nhẹ, ánh mắt mê hoặc, quả nhiên là phong hoa
tuyệt đại.
Phượng Lan Dạ không khỏi
tiếc hận, mím môi, thật là đáng tiếc một bộ dạng tốt như vậy, hơn nữa nam nhân
này bản lãnh cũng là số một, sao lại là một kẻ đồng tính đây.
Mặc dù là đồng tính, dùng
để dưỡng mắt cũng tốt, mà người để dưỡng mắt này là tướng công của nàng a, thật
giống một giấc mơ quá.
"Tướng công a, ngươi
cưới ta không phải là làm bình phong đấy sao? Bằng không vì sao Tề vương phủ
này một nữ nhân cũng không có vậy?"
Phượng Lan Dạ vẻ mặt quan
tâm hỏi, hắn bày trò cho nàng mặt mũi, tặng dâng sính lễ cho nàng, mặc dù để
nàng cùng con gà trống bái đường, thành trò
cười của An giáng thành, bất quá nàng lòng dạ rộng lượng, hay là quyết định tha
thứ cho hắn vậy, bởi vì trừ chuyện này, thì hắn hình như không có đối với mình
sử dụng âm mưu quỷ kế gì, bất quá Sở Vương Nam Cung Liệt phái người đưa tới
tin, bảo nàng tìm hiểu hướng đi của Nam Cung Diệ , nàng nên làm như thế nào
đây?
"Tại sao không có nữ
nhân à? Vì ta thích sạch sẽ."
" Chẳng lẽ ngươi
không phải đồng tính, nhưnglần trước ngươi là?"
Nàng nhớ được lần trước
hắn cũng không phủ nhận mình là đồng tính , làm sao lúc này lại phủ nhận chứ,
Phượng Lan Dạ lập tức trở mặt, giận dữ nhìn chằm chằm nam nhân này, đùa bỡn
nàng rất vui vẻ sao?
Nụ cười trên khóe môi Nam
Cung Diệp càng thêm sâu sắc, con ngươi sáng tựa như Lưu Ly, lại càng giống như
ngôi sao sáng lúc nửa đêm, loang loáng chói mắt, tà mị vạn phần mở
miệng gằn từng chữ.
"Chuyện như vậy phải
tự mình cảm giác được, ngươi cho là ta đồng tính sao?"
Hắn nói xong, ánh mắt
toát ra vẻ phong tình vạn chủng, sau đó ngước mặt đến gần Phượng Lan Dạ. Thổi
khí vào nàng, lúc này hắn, mang theo một chút
xinh đẹp, một chút giảo hoạt, một chút quyến
rũ, thật là một yêu tinh mê hoặc lòng người, Phượng Lan Dạ từ kiếp trước đến
kiếp này cũng không gặp được bao nhiêu nam nhân, chớ nói chi là nam nhân phong
tình như thế, lớn lên lại có gương mặt họa quốc ương dân, thấy thế trong nháy
mắt, nàng lặng người không phản ứng kịp.
Cuối cùng thật vất vả mới
phục hồi tinh thần lại, giật mình nghĩ lại, hắn đang dụ dỗ ta sao?
Nghĩ tới đây, đột nhiên
vụt đứng lên, chỉ vào Nam Cung Diệp mũi rống to.
"ngươi, tên đồng
tính này, dám dụ dỗ ta, ta chán ghét nhất là người như thế."
Tiếng nói của nàng vừa dứt, thì Ngân ca ở một bên kêu
lên: "Gia là nam nhân, Gia là nam nhân."