Độc Y Vương Phi

Quyển 3 - Chương 100



Đêm không trăng, bầu trời xung quanh một mảnh đen nhánh, đèn lồng ở Tô phủ chiếu rọi ra ánh sáng nhợt nhạt, người nam nhân trên cành cây một thân bạch y như tuyết, giang hai cánh tay nghênh đón tiểu nha đầu vừa phóng tới, cho đến khi nàng vững vàng lọt vào trong ngực của hắn, trong lòng hắn cảm thấy vôcùng mãn nguyện và tràn đầy hạnh phúc, hắn chưa bao giờ kích động như thế , hắn dùng lực buộc chặt hai cánh tay, siết chặt nàng trong lòng ngực của mình, bàn tay to ôm chặt nàng, cảm nhận được hơi ấm từ trên người nàng truyền đến, thanh âm kích động vang lên.

" Lan Nhi, nàng cuối cùng cũng trở lại, ta vẫn luôn ở đây chờ nàng, bất kể nàng đi bao xa, nhất định sẽ trở lại ."

" Diệp, thật xin lỗi, đã để ngươi lo lắng."

Phượng Lan Dạ tựa vào trong ngực của hắn, chóp mũi ngửi thấy hương thơm từ trên người hắn, hơi thở ấm áp của hắn bao quanh lấy nàng, Những lúc nàng cảm thấy cô đơn trong cuộc sống, nàng luôn hoài niệm về cuộc sống trước đây, sau này nàng vĩnh viễn sẽ không rời xa hắn, tay nàng dùng sức ôm hông của hắn, trên khuôn mặt kiều diễm động lòng người đầy tràn đầy nụ cười hạnh phúc: "Sau này ta sẽ không rời đi ngươi."

" Ừ, sẽ không."

Nam Cung Diệp ôm nàng, cảm nhận được niềmhạnh phúc như bảo bối mất đi mà tìm lại được, hắn ôm nàng hai người cùng nhảy xuống cây.

Gió đêm gào thét, đêm khuya lạnh giá, nhưng bọn họ lại không cảm giác được một tia rét lạnh, bọn họ chỉ cảm thấy trong lòng có một luồng hơi nóng bao phủ bọn họ, những đau khổ phải chịu đựng trong mấy tháng trời bỗng chốc tất cả đều hóa thành hư ảo, ngược lại có một loại tình cảm quý báu mà giữa hai người cóđược sẽ không dễ dàng buông tay.

Hai đôi tay ôm chặt lấy nhau, từ nay về sau sẽ không bao giờ buông ra.

" Lan Nhi, ta thật muốn đánh vào cái mông nhỏ của nàng."

Trong đôi mắt của Nam Cung Diệp thoáng hiện lên một tia trách nhẹ, tuy nhiên càng thể hiện rõ ràng hơn là vẻ cưng chìu, hiện tại hắn nơi nào dám động nàng một cái đầu ngón tay, chỉ muốn đem nàng cưng chìu nàng vô bờ bến mới mong thoả được cảm giác này.

Phượng Lan Dạ nhìn hắn rồi mỉm cười ngọt ngào, nàng biết hắn giận là việc nàng không nhìn nhận hắn.

Thật ra thì lúc vừa hồi kinh nàng đã nghĩ đến chuyện đi nhìn nhận hắn, nhưng thứ nhất là lo lắng dung mạo của mình sẽ tạo thành sự phiền phức cho hắn, thứ hai không biết ở chỗ tối có bao nhiêu ánh mắt theo dõi hắn, cho nên không thể vọng động, lúc hắn nhớ nàng, nàng cũng nghĩ đến hắn a.

" Sau này sẽ không, sẽ không."

Phượng Lan Dạ giống như một con thỏ con dụi dụi đầu vào trong lòng ngực của hắn, khiến cho hắn không nhịn được vươn tay nắm cái mũi của nàng.

" Nàng a, lần sau còn làm ta sợ như vậy, ta nhất định sẽ đánh vào cái mông nhỏ của nàng."

Nói xong hắn đưa tay lên ôm lấy Phượng Lan Dạ, cưng chìu mở miệng: "Đi thôi, trở về phòng của nàng, bên ngoài trời lạnh rồi, cũng không thể để nàng bị đông lạnh được."

Phượng Lan Dạ tựa vào trong ngực của hắn, giơ một ngón tay chỉ đường.

Thân ảnh cao lớn khéo léo ôm lấy thân thể nhỏ nhắn xoay người hướng hành lang đi tới, hình ảnh đó giống như một bức tranh đẹp động lòng người, phía bên trong hành lang , hai cái bóng kéo ra rất dài .

Trên cành cây cách đó không xa, có ba người xoay mặt nhìn nhau, cuối cùng có một người kinh ngạc mở miệng.

"Thật không ngờ Tô nhị tiểu thư mới chính là Tiểu Vương phi của chúng ta, vậy Lục tiểu thư kia là người nào?"

Nguyệt Cẩn vừa mở miệng, Ngọc Lưu Thần cùng Thiên Bột Thần ở bên cạnh mỗi người ném hắn một phát, cùng mở miệng nói: " Là giả."

" Nhưng tại sao dung mạo của Tiểu Vương phi không giống với trước kia thế"

Lời nói của Nguyệt Cẩn thể hiện sự thương tâm, nàng nhất định là chịu rất nhiều đau khổ, nói không chừng bị hủy dung rồi, cho nên mới phải thay đổi tướng mạo, mặc dù trong lòng Gia đau khổ, nhưng Tiểu Vương phi nhất định cũng chịu khổ không ít, hiện nay cuối cùng mọi việc cũng tốt rồi, bọn họ lại chung một chỗ, sau này chỉ mong bọn họ vĩnh viễn tương thân tương ái, có lẽ sẽ còn rất nhiều chông gai, nhưng chỉ cần không xa rời nhau là tốt rồi.

Trong lúc ba người đang suy nghĩ, thì ở đầu hành lang bên kia của Tô phủ , Vụ Tiễn dẫn Tô lão gia cùng Tô phu nhân đi ra, ba người đồng thời nở nụ cười.

" Thật tốt quá, mọi việc cuối cùng cũng được giải quyết tốt đẹp."

Vụ Tiễn vỗ vỗ tay, xoay người chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên Đinh Đương từ xa đi tới, cung kính mở miệng.

"Lão gia, Phu nhân, Đại tiểu thư, tiểu thư mời mọi người qua đó một lúc."

Ba người trong bụng có chút thấp thỏm, chẳng lẽ bọn họ trốn ở chỗ này nhìn lén, bị phát hiện rồi, cho nên Nhã Nhi nổi giận , Tô lão gia cùng Tô phu nhân nghĩ.

Vụ Tiễn trong bụng hiểu rõ, nhất định là Lan Nhi muốn đem chuyện đã xảy ra nói cho cha mẹ biết, tránh cho bọn họ chẳng hay biết gì mà gặp phải phiền toái , vì vậy xoay người dắt tay hai người: "Đi thôi, xem thử muội muội muốn nói gì."

Ba người cùng theo sau Đinh Đương đi về phía phòng của Phượng Lan Dạ.

Bên trong gian phòng, ánh đèn mờ ảo, một người đang ngồi tựa vào trên giường êm, bộ dạng lười nhác, nhưng lại vô cùng tôn quý, dễ dàng lộ ra khí phách của dòng dõi hoàng gia, một tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay của Phượng Lan Dạ, cũng không nhìn mọi người từ ngoài cửa đi vào, rõ ràng là rất tùy ý , nhưng lại tạo nên áp lực rất lớn cho người khác.

Tô Diễn cùng Tô phu nhân từ từ đi vào, cẩn thận muốn hành lễ, Phượng Lan Dạ đã ngăn cản: "Cha mẹ, các người ngồi xuống đi."

" Được" Ba người cùng ngồi xuống, lúc này Đinh Đương lui ra ngoài, canh giữ ở ngoài cửa không để cho bất luận kẻ nào tới gần.

Phượng Lan Dạ nhìn về phía Tô Diễn cùng Tô phu nhân, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, nhàn nhạt mở miệng.

" Cha mẹ, hai người cũng thấy chuyện tối hôm nay rồi, cho nên ta muốn đem chuyện của ta nói cho hai người biết, thật ra thì ta chính là vị Tề Vương Phi đã rớt xuống vách núi kia, bởi vì bị hủy dung nhan, cho nên hôm nay mới biến thành bộ dáng này ."

" Tề vương phi?"

Tô Diễn cùng Tô phu nhân giật mình, vốn cho rằng Tề vương là nhìn trúng nữ nhi của bọn hắn, không nghĩ tới nữ nhi mà mình quen biết này lại là vị Tề vương phi đã rơi xuống vách núi kia, hai người lập tức bất an đứng lên: "Chúng ta không biết, nếu sớm biết thì….?"

Tô Diễn nói không được nữa, ban đầu cũng không có bức họa của nàng nếu biết nàng là Tề vương phi, cũng phải tìm bộ dáng của nàng, cho nên hắn nhất thời không thể nói tiếp, Vụ Tiễn vội vàng kéo lấy hai người, để cho bọn họ ngồi xuống.

" Muội muội không phải là trách cha mẹ, chỉ là để cho hai người biết rõ chân tướng sự việc, cha mẹ không cần khẩn trương, cho dù là thân phận tôn quý, cũng là nữ nhi của các ngươi a."

Nhận thì cũng đã nhận, sao có thể bởi vì thân phận tôn quý, liền có khoảng cách.

Phượng Lan Dạ gật đầu, gương mặt càng lộ ra sự ôn hòa: "Thật ra thì ta không phải là trách các người, ngược lại còn vô cùng cảm kích, bởi vì ta cho tới bây giờ vẫn không hưởng thụ được tình cảm của người thân, là các người cho ta sự chân tình này, cho nên bất kể thân phận tôn quý thế nào, ta cùng tỷ tỷ cũng là nữ nhi của các người a."

" Vãn Nhi, Nhã Nhi."

Hai người có chút cảm động, lệ tràn khóe mắt, bất quá Tô phu nhân rất nhanh nghĩ đến một chuyện.

" Vậy hôm nay có người nói vị Lục tiểu thư kia mới là Tề vương phi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Lời nói của Tô phu vừa thốt ra, Nam Cung Diệp vẫn đang tựa người ngồi bên cạnh, trên ngũ quan xinh xắn, chợt hiện lên tia lạnh lẻo âm ngao, trong con mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, khóe môi lộ ra nụ cười lạnh như băng, Tô Diễn cùng Tô phu nhân không nhịn được rùng mình một cái, vị Tề vương Gia này quả nhiên là dọa người mà, nên cũng không dám nói cái gì nữa.

Phượng Lan Dạ nhìn về bọn họ, hoà thuận vui vẻ mở miệng: "Hiện tại có người mạo nhận là ta xuất hiện, nhưng bọn hắn đại khái không biết ta còn sống, cho nên việc ta còn sống cũng không thể để lộ ra ngoài, biết thân phận ta cũng là mấy người chúng ta, sau này ta là nhị tiểu thư của Tô phủ, người mà Tề vương thích cũng chính là Tô nhị tiểu thư."

" Ừ, chúng ta biết rồi."

Tô Diễn cùng Tô phu nhân lên tiếng, đồng thời cảm nhận được chuyện này không phải là chuyện bình thường, mọi việc trong kinh thành luôn thay đổi, cẩn thận là tốt nhất, hai người đáp ứng xong liền đứng lên: "Nhã Nhi, cha mẹ mệt rồi, chúng ta muốn đi nghỉ ngơi."

Thật ra thì bọn họ thấy Tề vương ở chỗ này, cảm thấy áp lực quá lớn, Phượng Lan Dạ sao lại không biết ý nghĩ của bọn họ, gật đầu cười, ba người bên trong phòng liền đứng dậy đi ra ngoài, Vụ Tiễn trước khi rời đi , còn liếc xéo Phượng Lan Dạ một cái, mới chầm chậm tiêu soái đi ra ngoài, bất quá nàng còn chưa đi được hai bước, liền nghe Nam Cung Diệp gằn từng chữ mở miệng.

" Người vừa rồi không phải là Lục hoàng tẩu sao."

Tư Mã Vụ Tiễn bước hụt chân, thiếu chút nữa là té nhào trên mặt đất, ánh mắt của vị Tề vương này quá độc, vốn định quay đầu lại dặn dò hắn không cho phép lộ tung tích của nàng, nhưng nàng nghĩ Lan Dạ nhất định cũng sẽ dặn dò hắn, bèn xoay người đi ra ngoài.

Ban đêm gió thổi, lạnh thấu xương, làm nàng không nhịn được rùng mình một cái, Nam Cung Diệp vừa nhìn qua cũng biết được, nàng thật không muốn về An vương phủ sao? An vương phủ cùng Tề vương phủ không giống nhau, nên nàng vẫn luôn suy nghĩ chuyện này trên đường trở về phòng.

Trong phòng Phượng Lan Dạ, Nam Cung Diệp vẫn không gạt bỏ được suy nghĩ, vươn tay ôm lấy Lan Dạ.

" Lan Nhi, các ngươi đang làm cái gì vậy? Nếu Lục hoàng tẩu đã trở lại, vì sao không trở về An vương phủ, phải biết rằng những ngày này Lục hoàng huynh cũng rất khổ sở, nếu các người không sao, cũng nên báo với huynh ấy."

Phượng Lan Dạ biết Nam Cung Diệp là đang nghĩ đến bản thân, xoay người cười với hắn, khóe môi hiện lên nụ cười nhạt.

" Vụ Tiễn không muốn trở về An vương phủ, chuyện này ngươi không được nhanh miệng nói ra ngoài, nàng không trở về là bởi vì trong An vương phủ có nhiều nữ nhân như vậy, mặc dù An vương chỉ thích một mình nàng, nhưng những nữ nhân kia thì sao? Cũng không thể bỏ mặc không quản không hỏi , thời gian dài, nàng nhìn thấy cũng rất phiền chán, không thể xem như không nhìn thấy, cho nên nàng mới không muốn trở về An vương phủ."

Nam Cung Diệp vừa nghe thấy lời nói của Phượng Lan Dạ có chút tức giận.., không do dự xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại, đưa tay lên kéo nàng vào lòng, lúc này nói những lời mất hứng đó làm gì?

" Lan Nhi, chúng ta không nói chuyện của người khác nữa, nói chuyện của chúng ta đi, nói cho ta nghe chuyện của nàng sau khi rơi xuống vách núi, còn khuôn mặt của nàng nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Phượng Lan Dạ gật đầu, vùi đầu trong ngực của hắn, hai người nằm cùng nhau, an tĩnh nói chuyện, nhưng trái tim hai người cũng rất nhanh tràn ngập cảm giác ấm áp và hạnh phúc.

" Ngày đó ta cùng Vụ Tiễn bị hoàng kim giáp đuổi kịp bên vách núi, bởi vì không phải là đối thủ của họ, biết có tiếp tục đánh cũng chỉ có chết, lúc ấy ta nghĩ, nếu nhảy xuống núi còn có một cơ hội sống sót, cho nên ta cùng Vụ Tiễn liền nhảy xuống, ta vốn cho rằng sẽ chết không thể nghi ngờ, ai ngờ lại không chết, ta không phảiđang luyện một loại võ công có tên là Huyền Thiên tâm pháp sao? Loại võ công này đạt được một loại cảnh giớigọi là sự tái sinh từ trong cái chết, cho nên ta ở trong sự sống chết mà thăng cấp rồi, như vậy liền bảo vệ được hai người chúng ta không chết, tuy nhiên bởi vì bên dưới vách đá có vòng nước xoáy lớn, hai cái cùng lúc đánh ập vào, khiến cho khuôn mặt ta bị hủy dung , may là cha mẹ quen biết với vị thần y Bách Lí Hạo kia, liền thay đổi dung mạo cho ta."

Phượng Lan Dạ mặc dù giọng nói hời hợt, thật giống như chuyện này không có gì quan trọng, nhưng Nam Cung Diệp liên tưởng đến tình huống lúc đó, sắc mặt trở nên trắng bệt, một tay nắm chặt tay Phượng Lan Dạ, tay còn lại ôm chặt nàng vào lòng, trong lòng cảm thấy rất đau rất đau, tưởng tượng nàng chịu đau khổ, cũng chẳng kém mình bao nhiêu, hắn sống không bằng chết, còn nàng chẳng những phải chịu sự thống khổ trong lòng, mà còn phải chịu sự đau đớn của thân thể.

" Lan Nhi, Lan Nhi, đều là lỗi của ta, sau này ta sẽ không bao giờ để nàng làm việc gì một mình nữa."

Nếu như ngày đó hắn kiên quyết không để cho nàng đi, cũng sẽ không xảy ra những việc này, hai người cũng sẽ không bỏ lỡ nhiều thời gian như vậy, và cũng không phải chịu bao nhiêu thống khổ như thế.

Nhưng Phượng Lan Dạ lại mỉm cười, lắc đầu: "Không có chuyện gì, ta không phải đã phá hủy hỏa pháo rồi sao? Gia gia bọn họ không có chuyện gì là tốt rồi."

Ít nhất nàng đã phá hủy hỏa pháo, cho dù bị chút ít đau khổ thì có là gì, lúc ấy nếu không phá hủy hỏa pháo, bọn họ nhất định sẽ tấn công Nhu Yên đảo , nhưng Phượng Lan Dạ lại không biết, mặc dù bọn họ không hủy hỏa pháo, Ngũ hoàng tử Thụy Vương cũng sẽ không đồng ý cho người khác vào Yên Hải.

" Lan Nhi, gia gia nếu biết ngươi còn sống, hắn nhất định sẽ rất vui mừng , ngày mai ta sẽ phái người đưa tin đi Nhu Yên đảo."

Nam Cung Diệp nghĩ tới gia gia, khi Lan Nhi chết đi hắn cũng rất trước khó chịu, nếu biết Lan Nhi còn sống, sợ rằng hắn so sánh với bất luận kẻ nào càng vui vẻ.

"Được, chẳng qua bảo hắn đưa một số đồ tốt hơn cho ta, biết không? Lúc ta rơi xuống vách núi, Cầm của ta cùng với Bạo Vũ Lê Hoa Châm toàn bộ đều bị phá hủy."

Phượng Lan Dạ giảo hoạt mở miệng, Nam Cung Diệp gật nhẹ đầu, nàng đã trở lại, chính là ân điển lớn nhất đối với hắn, sau này chỉ cần nàng muốn, bất cứ cái gì hắn cũng sẽ đưa cho nàng.

" Được, chỉ cần nàng muốn , ta cũng sẽ khiến hắn đưa tất cả cho nàng."

Nghĩ đến thời gian hai người trải qua sự sinh tử, Nam Cung Diệp một lần nữa lo sợ, không khỏi ôm Phượng Lan Dạ nhẹ lẩm bẩm "Lan Nhi, không bằng chúng ta trở về Yên Hải đi, không bao giờ ... đi ra nữa, cũng không cần quản xem bọn họ muốn làm gì?"

Trong con mắt của hắn khắc sâu nỗi sợ hãi, trải qua mấy ngày nay hắn thống khổ sống không bằng chết, căn bản là giống như cuộc sống của một hoạt tử nhân, hắn không muốn một lần nữa phải chịu đựng sự thống khổ này.

Phượng Lan Dạ biết ý nghĩ của hắn, nhưng tình huống xảy ra trước mắt tại kinh thành, bọn họ đi như thế nào chứ, hơn nữa nếu bây giờ hắn mang nàng đi, chính là mang nhị tiểu thư của Tô phủ đi, không nói nàng danh bất chính, ngôn bất thuận mà ngay cả cha mẹ cũng sẽ chịu sự quấy nhiễu, những kẻ trong bóng tối kia sẽ bỏ qua cho Tô Diễn cùng Tô phu nhân sao? Còn có Lục Giai nữa, nữ nhân này không biết từ nơi nào đến, còn có chuyện của Vụ Tiễn, rốt cuộc giải quyết như thế nào, chẳng lẽ nàng không quản không lo sao?

Phượng Lan Dạ sau một hồi suy nghĩ, ngước mắt nhìn Nam Cung Diệp.

" Ngươi tha thứ cho hoàng thượng rồi sao? Những việc hắn đã làm đối với Ngọc phi, còn cái chết của Thanh Đại, Lam Đại nữa."

Trên ngũ quan tuấn mỹ của Nam Cung Diệp, bao phủ hàn băng, cặp mắt đen sắc bén, khóe môi khẽ cong lên mang vẻ âm ngao: "Hắn bây giờ chẳng qua chỉ là một người cô đơn, tin tưởng không cần ta động thủ, những chuyện phía sau cũng đủ làm hắn thống khổ rồi, nhị hoàng huynh cùng tứ hoàng huynh cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, bọn họ nhất định sẽ giở trò , cho nên ta cần gì động thủ, những việc này cho dù hắn muốn nhận hay không muốn nhận e rằng tất cả đều phải nhận lấy."

Nam Cung Diệp vừa nói xong, Phượng Lan Dạ liền gật đầu, bất quá lại biết trong lòng của hắn ít nhiều cũng đã tha thứ, mặc dù hận Hạo Vân đế, nhưng không muốn làm hại người vô tội, đây cũng là một chuyện tốt, về phần Hạo Vân đế, những chuyện ác mà hắn đã làm, sau này sẽ gánh lấy hậu quả , tin tưởng những chuyện sau này hắn nhận được sẽ không ít, bất quá trước mắt còn có rất nhiều chuyện phải giải quyết.

" Chờ mọi chuyện giải quyết xong, chúng ta về Yên Hải, ta đáp ứng ngươi."

Đúng vậy, chờ hết thảy mọi việc an bài tốt, giải quyết xong những chuyện này, hai người bọn họ sẽ trở về Yên Hải, không bao giờ đi ra nữa.

" Tốt."

Nam Cung Diệp gật đầu, bất quá vừa nghĩ tới ngày hôm nay tại yến hội Hoa Mai, nàng phát ra mị lực, trong lòng Nam Cung Diệp cảm thấy có một vị chua: " Những ngày sau này, ta không muốn ngươi cùng những tên nam nhân kia có một chút liên quan, nếu để chuyện này xảy ra, ta lập tức bảo phụ hoàng ban hôn, làm cho nàng một lần nữa phải gả cho ta."

Vừa nói đến cái chuyện này, Nam Cung Diệp không khỏi nhớ tới cái hôn lễ trước kia đã cho nàng, thật sự quá thiếu sót rồi, đợi đến khi mọi chuyện giải quyết xong , hắn nhất định sẽ đền bù cho nàng một hôn lễ lớn.

Phượng Lan Dạ không nhịn được quăng một ánh mắt xem thường, bàn tay nhỏ bé từ từ di chuyển trên ngực của Nam Cung Diệp.

" Đừng quên Lục Giai, không điều tra rõ ràng nàng là người nào, thì thân phận nàng ta vẫn là Tề vương phi, cho dù Hạo Vân Đế ban hôn, ta cũng chỉ làm trắc phi, ta không có hứng thú làm trắc phi cho người khác, hơn nữa người đàn bà kia muốn cướp nam nhân của ta, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng."

Phượng Lan Dạ nói xong câu nói sau cùng, Nam Cung Diệp kêu lên một tiếng đầy cao hứng, vẻ mặt tươi cười, giống như một đóa hoa Mạn Đà nở rộ, khuôn mặt chói lọi như ánh mặt trời, lực đạo cánh tay càng siết chặt, ôm chặt nàng để nàng nhích tới gần thân thể hắn.

" Ừ, lời này ta thích, ta là nam nhân của Phượng Lan Dạ."

Phượng Lan Dạ vừa nghe xong, gật mạnh đầu, bàn tay nhỏ bé ôm lấy khuôn mặt như hoa như ngọc của Nam Cung Diệp, nhẹ nhàng xoa đầu ngón tay lên trán của hắn, nghiêm trang mở miệng.

" Từ nay về sau, ngươi chính là người của ta, người nào dám động, chết."

Nàng nói xong câu nói con ngươi chợt lóe lên tia ngoan độc, mỉm cười nhẹ nhàng, thỏa mãn tiến sát vào trong ngực của Nam Cung Diệp , nàng giống như một tiểu bạch thỏ khả ái, từ từ khép mắt lại, Nam Cung Diệp đưa tay ôm nàng lên giường, nghiêng người tựa sát vào bên cạnh nàng, đêm nay, hắn bất luận như thế nào cũng không ngủ được.

Sợ khi mình vừa nhắm mắt lại, phát hiện đây chẳng qua là một giấc mộng, nàng sẽ biến mất.

Cảm giác như vậy rất sâu sắc, cho nên hắn dứt khoát không ngủ, cứ như vậy mà trợn tròn mắt nhìn nàng, si ngốc nhìn, còn vươn bàn tay như ngọc, nhẹ nhàng ve vuốt khuôn mặt của nàng, thật ra thì trong mắt hắn, Lan Nhi vẫn giống như trước kia, ánh mắt của nàng vừa to vừa sáng, giảo hoạt giống như tiểu hồ ly, cái miệng nho nhỏ, đỏ hồng , nghĩ tới đây Nam Cung Diệp liền cúi người nhẹ hôn xuống, trải qua chia lìa lần này, hắn càng biết quý trọng hơn tình cảm quý báu giữa hai người, chỉ cần có thể ôm lấy nàng, chính là một loại hạnh phúc, liền biết mình không phải cô đơn , còn có người bên cạnh mình.

Đêm khá dài, trong phòng, ngọn đèn dầu toả ra ánh sáng, căn phòng trở nên ấm áp.

Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi Phượng Lan Dạ rời giường, Nam Cung Diệp cũng đã đi rồi, Đinh Đương cùng Vạn Tinh đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc, hai người vừa nhìn thấy chủ tử tỉnh lại, liền đi tới, cung kính mở miệng: "Tiểu thư tỉnh”.

Phượng Lan Dạ xoa xoa mắt, sờ sờ cái chăn bên người còn vương lại hơi ấm của hắn, tối qua nàng có chút mệt, bất quá biết hắn ngủ bên cạnh nàng, một đêm này ngủ được rất ngon, bởi vì có hắn bên cạnh, đây là sự thật, nghĩ tới đây khóe môi nhếch ra nụ cười rất sâu, ngước mắt thấy hai nha đầu ngó chừng nàng, nhịn không được sờ sờ mặt.

" Sao vậy?"

" Tiểu thư thật giống như rơi bình mật ngọt vậy, nụ cười kia thật ngọt chết người."

Đinh Đương vừa cười vừa nói đùa, Phượng Lan Dạ ngượng ngùng nói: "Nha đầu chết tiệt kia, cũng biết giễu cợt ta."

Nói xong mới nhớ tới chuyện Lục Giai, ánh mắt nhìn sang Vạn Tinh: "Đi báo cho Tiểu Ngư, giúp ta lưu ý một chút, mọi việc ở Kinh triệu phủ doãn? Có việc gì tới báo cho ta biết."

" Dạ, nô tỳ lập tức đi làm."

Vạn Tinh đi ra ngoài, bên trong gian phòng chỉ có một mình Đinh Đương, động thủ hầu hạ nàng thức dậy, mới vừa đứng lên liền thấy Vụ Tiễn từ bên ngoài vội vàng đi vào, vừa tiến đến liền thần bí hỏi tới:"Tối hôm qua ngươi có dặn dò Nam Cung Diệp kia hay không, không nên nói lung tung."

Lan Dạ gật đầu, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Vụ Tiễn: "Ngươi a, thật không biết ngươi sợ cái gì, nếu là ta thì ta sẽ nói với Nam Cung Quân, nếu quả thật muốn ngươi trở về thì đuổi những nữ nhân kia đi, ngươi mới trở về An vương phủ, nếu không sẽ không để ý đến hắn nữa, có cái gì mà phải sợ nhìn nhận hắn."

" Ngươi không biết, nếu như không có mẫu phi cũng không có vấn đề gì, nếu là mẫu phi biết ta còn sống, nàng nhất định sẽ xuất hiện , nàng xuất hiện chính là khuyên ta ở lại bên cạnh hắn, nhưng cuối cùng mọi chuyện lại giống như trước kia, cho nên điều thiết yếu chính là không thể để cho mẫu phi biết sự tồn tại của ta, về phần Nam Cung Quân, ta sẽ tìm cơ hội hỏi hắn, nếu như hắn đồng ý cùng ta rời đi thì thôi, nếu không ta sẽ dự định rời khỏi nơi này."

Vừa nghe Vụ Tiễn muốn rời khỏi nơi này, Phượng Lan Dạ liền xoay người nhìn sang, đau lòng ngăn cản: "Một mình ngươi đi ra ngoài xông xáo giang hồ, ta không yên lòng, không phải đã nói tốt nhất chúng ta ở chung một chỗ đấy sao?"

" Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, vốn dĩ ta rất lo lắng cho ngươi, cho nên mới đi cùng ngươi, nhưng hiện tại Tề vương đã biết ngươi, ta liền yên tâm, ta nên rời đi."

Vụ Tiễn vừa nói xong những lời này, Phượng Lan Dạ cơ hồ muốn khóc, ánh mắt ươn ướt nhìn nàng, làm hại nàng cũng nói không được nữa, vươn tay ôm nàng: "Không phải là còn chưa đi đó sao? Ít nhất chờ cho chuyện của Lục Giai điều tra rõ ràng một chút rồi hãy nói."

" Ừ."

Tỷ muội hai người mới vừa dùng xong thiện, Tô phu nhân liền đi tới, mắt thấy đã gần cuối năm rồi, Tô phu nhân muốn đi ra ngoài mua một chút các loại dụng cụ pha trà, đồ đựng trà… để năm sau chiêu đãi khách nhân..., sợ Triệu quản gia mua không hợp ý, liền tới hẹn nữ nhi cùng nhau ra ngoài, Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn đúng lúc không có việc gì làm, liền đồng ý.

Các nàng vừa mới về kinh nên không có nhiều thời gian, công việc trong phủ bận rộn, lâu rồi không có đi ra ngoài dạo qua các khu phố, vừa lúc hôm nay khí trời thật tốt, xuất phủ đi dạo phố cũng không tệ.

Phượng Lan Dạ bởi vì cùng Nam Cung Diệp nhìn nhận nhau rồi, hiện tại cả người phát ra như ánh mặt trời rực rỡ, tinh thần thoải mái, dung nhan kiều diễm càng chói lọi , Tô phu nhân cùng Vụ Tiễn đều bị nàng lây cao hứng, ba người cũng rất vui vẻ, cùng nhau ngồi trên xe ngựa của Tô phủ đi ra ngoài mua đồ.

Tề vương phủ.

Bên trong Thư phòng Tuyển viện, Nam Cung Diệp một thân hoa phục cẩm bào, khuôn mặt âm trầm như nước, con ngươi lạnh lẻo băng hàn, nháy mắt cũng không nháy nhìn ba thuộc hạ phía dưới.

" Nguyệt Cẩn, lập tức phái người điều tra rõ ràng, Kinh triệu phủ doãn Lục gia là từ nơi nào đến, thân phận của hắn là gì?"

"Dạ, Gia, " Nguyệt Cẩn lui xuống, Thiên Bột Thần cùng Ngọc Lưu Thần cùng nhìn Vương gia, trong đó Thiên Bột Thần luôn luôn lạnh nhạt nhưng lúc này con mắt hiện lên sự kích động, ngày đó bọn họ liều chết bảo vệ Tiểu Vương phi đi ra ngoài, cuối cùng nghe được Tiểu Vương phi đã chết, tim của hắn thật rất đau, không nghĩ tới Tiểu Vương phi lại không có chết, chẳng qua khuôn mặt của nàng? nghĩ đến đây liền không nhịn được mở miệng.

" Tiểu Vương phi vì sao lại thay đổi như vậy."

"Ngày đó nàng rơi xuống vách núi nên bị hủy dung mạo."

Vừa nói đến đây, Nam Cung Diệp nghĩ đến Lan Nhi lúc ấy chịu đựng bao nhiêu thống khổ, người bình thường bị chút vết thương da thịt cũng đau đến không chịu được, huống chi là cả mặt mũi bị phá hủy, sẽ có nhiều thống khổ a, cho nên nói phụ hoàng a phụ hoàng, ngươi thật là đáng làm cho người ta căm hận rồi, nếu như không vì những hỏa pháo kia, làm sao có những sự việc này xảy ra, nếu như không phải là hắn hiểu lầm mình không phải là hài tử của hắn, ở đâu phải chịu nhiều thống khổ như vậy.

Khóe môi Nam Cung Diệp nhếch lên một nụ cười lãnh khốc, hắn tin tưởng, hắn đã tạo ra nổi thống khổ cho người khác thì bản thân hắn cũng sẽ nhận được thống khổ như vậy , nhưng Lan Nhi có tội tình gì, lại phải gặp nhiều đau khổ như thế, nghĩ tới đây, Nam Cung Diệp cũng nhịn không được nữa, một quyền đánh lên bàn văn án trước mặt, cái bàn kêu lên tiếng rắc rồi vỡ ra. Bên trong gian phòng Ngọc Lưu Thần cùng Thiên Bột Thần ai cũng không nói gì.

Thiên Bột Thần vì Tiểu Vương phi cũng rất đau lòng, nghĩ đến nàng chịu nhiều đau khổ như vậy, đúng là người thường không phải ai cũng có thể chịu được.

" Cũng may Tiểu Vương phi đã trở lại."

Thiên Bột Thần thở dài, cũng may nàng trở lại, mọi chuyện rồi sẽ tốt.

Nam Cung Diệp trầm mặc gật đầu, nghĩ đến Lan Nhi đã trở lại, đáy mắt không che dấu được ôn nhu, hắn ngửng đầu lên nhìn về phía Ngọc Lưu Thần: "Lập tức đưa tin tức vào Nhu Yên đảo, nói cho gia gia biết, Lan Nhi còn sống, hắn nhất định sẽ rất vui mừng."

" Dạ, thuộc hạ lập tức đi làm."

Ngọc Lưu Thần lên tiếng lui ra ngoài, khóe môi Nam Cung Diệp vẽ ra nụ cười, nhìn về Thiên Bột Thần: "Ngươi đi bảo vệ Lan Nhi, ta nghĩ nàng nhất định sẽ rất vui mừng khi nhìn thấy ngươi."

" Dạ, Thiếu chủ."

Thiên Bột Thần thật ra thì cũng rất cao hứng có thể nhìn thấy Tiểu Vương phi, nghĩ đến nàng còn sống, hắn cảm thấy những khổ sở lúc đầu mình chịu là rất đáng giá , đám người Thanh Đại cùng Lam Đại chết đi cũng đáng giá, các nàng ở dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ thật cao hứng, ít nhất đã bảo hộ cho chủ tử thành công.

Thiên Bột Thần lui ra ngoài, bên trong thư phòng, Nam Cung Diệp ngũ quan ôn nhuận như nước, thoáng nhìn một cái tuyệt mỹ đến kinh hãi, chẳng qua hào quang đang lưu chuyển trong không gian kia thoáng một cái trở nên lạnh giá.

Từ nay về sau, hắn sẽ không để cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới Lan Nhi nữa, những kẻ kia nếu muốn thương tổn nàng, tất cả chỉ có một kết quả, đó chính là chết.

Thị huyết sát cơ tràn ngập căn phòng.

. . . . . ...

Tứ Hỉ Đường, bên trong bán chính là các loại dụng cụ, cái gì cần có đều có, mấy bình hoa, Ngọc áng, chén Lưu Ly… cái gì cũng có, vừa nhìn vào là thấy tràn ngập các loại màu sắc, trong tiệm có rất nhiều người, lễ mừng năm mới sắp đến, nên tất cả mọi người ở đây chọn lựa các đồ dùng để chiêu đãi khách, cho nên việc lựa chọn những đồ dùng này rất là quan trọng, vừa có thể chiêu đãi khách nhân vừa tôn quý, vừa có thể khoe ra phong cách của các phủ.

Vì vậy lúc này là thời điểm làm ăn tốt nhất của Tứ Hỉ Đường, mặc dù những thứ kia rất quý, người xem phải chắc lưỡi hít hà, nhưng một bình hoa với hoa văn ngũ sắc cũng có giá mấy trăm lượng bạc, một bộ dụng cụ pha trà nổi tiếng cũng có giá không dưới mấy trăm lượng.

Tô phủ mặc dù không nghèo, nhưng cũng không phải là đại phú như người ta , Tô Diễn cũng không giống người ta, làm việc chính trực, chưa bao giờ tham ô nhận hối lộ, may mắn Tô phu nhân cũng rất tháo vát, nên cuộc sống trôi qua cũng có chút ý vị , bất quá so với một số người đại phú đại quý trong kinh thành, thì không có cách nào so sánh được.

Nhưng Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn cũng không tính toán, chỉ chọn lấy một số món đồ giá cả hợp lý, màu sắc đẹp, dặn dò hạ nhân Tô phủ đem đồ vật mang lên xe chở về phủ.

Nhiệm vụ của các nàng cuối cùng cũng hoàn thành, Tô phu nhân vén màn, liền dẫn hai nữ nhi đi ra ngoài cửa, không ngờ ở trước cửa đụng vào một người, người nọ lập tức chanh chua kêu lên.

" Ai vậy? Không có mắt a."

Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn vừa nghe, hỏa khí lập tức bốc lên, ngửng đầu nhìn qua, chỉ thấy người trước cửa vừa đi tới, thì ra là Tam hoàng tử phi Trầm Vân Tinh, nữ nhân này tuy là mỹ nhân kiều diễm quyến rũ, nhưng giờ phút này đầu đầy tóc rối, mặt xanh mét như tờ giấy, hoàn toàn không thể dùng từ ngữ đẹp nào để diễn tả, ngược lại có chút dữ tợn, Phượng Lan Dạ dời tầm mắt trên người nữ nhân chuyển qua trên người Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp, đây là chuyện gì xảy ra?

Trầm Vân Tinh dựa vào cánh tay của Tam hoàng tử, mà Tam hoàng tử tựa hồ rất sủng ái nàng, có lẽ người khác không biết, nhưng Phượng Lan Dạ như thế nào lại không biết, Trầm Vân Tinh này là loại người gì, một người đàn bà giống như đôi giày rách bị người khác dùng qua, Tam hoàng tử nếu không thích cũng sẽ không cùng người khác tranh giành qua cái loại này, như vậy chính là?

Trong mắt nàng lợi quang chợt lóe, thì ra là thuật Vu Tâm, nữ nhân không biết xấu hổ này xem ra đã đối với Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp động tay chân, tốt lắm Trầm Vân Tinh..., Phượng Lan Dạ sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng tiêu sái đến trước mặt Trầm Vân Tinh.

" Ngươi mắng ai đó? Nói người nào không có mắt?"

Trầm Vân Tinh liếc mắt nhìn, phát hiện người trước mắt mình căn bản không quen biết, nếu không phải là kinh thành đại phú đại quý nhân, thì nàng có sợ gì, đắc ý cười lạnh, chỉ vào Phượng Lan Dạ: "Ta liền mắng nàng, ai bảo nàng đụng ta."

Tô phu nhân vừa nhìn Phượng Lan Dạ muốn cùng người ầm ĩ , tuy nói nàng là Tề vương phi, nhưng bây giờ là chuyện bí mật, nếu cùng người khác gây huyên náo, tóm lại sẽ ảnh hưởng không tốt, lập tức lôi kéo tay nữ nhi: "Đi thôi, đi thôi."

Nữ nhân Trầm Vân Tinh kia đưa tay lên ngăn cản đường đi của các nàng: "Chạy đi đâu, lập tức nói xin lỗi ta."

Lúc này những người có mặt ở Tứ Hỉ Đường đang chờ xem náo nhiệt, ba người một nhóm năm người một đám xì xào, chỉ chỏ vào các nàng, Phượng Lan Dạ xoay người lại vỗ vỗ lên tay Tô phu nhân: "Mẫu thân, không có chuyện gì."

Nàng đi từ từ đến trước mặt Trầm Vân Tinh, chầm chậm hỏi thăm: "Xin hỏi ngươi là ai a?"

Trầm Vân Tinh kiêu ngạo trả lời: "Ta là Nam Cung phủ....... ?"

Nàng chợt nhớ tới mình không phải là Tam hoàng tử phi, mà chỉ là một tiểu thiếp, bởi vì Nam Cung Tiếp đã cách chức nàng, không khỏi trợn mắt nhìn Nam Cung Tiếp một cái, Nam Cung Tiếp con ngươi có chút ẩn thầm hồng, không thể nhận ra mọi người, bất quá ôn nhuận mở miệng: " Sao vậy?"

Trầm Vân Tinh giơ một ngón tay chỉ Phượng Lan Dạ: "Nàng khi dễ ta, ngươi cũng không che chở ta."

Vừa nói thế rất nhanh nhỏ giọt nước mắt, Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp nhìn về Phượng Lan Dạ, định thay mặt phát tác, bất quá Phượng Lan Dạ đã giành trước một bước mở miệng: "Đây chính là Tam hoàng tử sao?"

Nói xong người đã nhích tới gần Tam hoàng tử, cổ tay lộ ra cây ngân châm, sau đó kẹp giữa ngón tay, lặng yên không một tiếng động đâm kim châm vào người Tam Hoàng Tử, liền thấy Tam hoàng tử xoay người run lên một cái, một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì, sau đó từ từ ngửng đầu lên nhìn về Phượng Lan Dạ, Phượng Lan Dạ thân hình vừa lui lại, trước khi đi ra, vẻ mặt hơi cười nhìn Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp.

" Tam hoàng tử, xin quản tốt người của quý phủ, đừng làm cho nàng giống như chó điên chạy loạn khắp nơi."

Trầm Vân Tinh nghe thấy lời nói của Phượng Lan Dạ, kêu lên một cách tức giận: "Ngươi nói ai là chó điên."

Nàng vừa dứt lời, một tiếng “bốp” vang lên, một cái bạt tai kia vừa độc vừa chuẩn in hằn lên mặt Trầm Vân Tinh, hẳn là Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp đánh ra, hắn vẻ mặt kinh ngạc, trong mắt vừa ngoan lệ vừa ác tâm, bộ dáng hoàn toàn giống như bộ dạng ăn nhầm con ruồi, giờ phút này đang tức giận chỉ vào Trầm Vân Tinh.

" Ngươi dám?"

Nói xong không nói thêm gì nữa, trực tiếp tiến lên một bước nhặt lấy y phục của Trầm Vân Tinh, xoay người bước nhanh đi ra ngoài, ở phía sau người đang xem náo nhiệt đối với tình huống trước mắt, không biết làm giải thích thế nào, thật có chút khó nghĩ.

Nam Cung Tiếp vừa bước ra ngoài, còn quay đầu nhìn Phượng Lan Dạ một cái, mới vừa rồi nàng cho hắn một châm, hắn đều biết, hôm nay chịu một ân tình này ngày khác sẽ hồi đáp.

Thật ra thì Phượng Lan Dạ cũng không nghĩ đến còn tình nghĩa gì với hắn, chẳng qua vì nghĩ đến việc hắn đã từng tặng nàng cây đàn mà giúp hắn một lần.

Kinh thành thật đúng là hay thay đổi a, Trầm Vân Tinh thế nhưng đến chết mà vẫn không chừa, lúc sau nàng nghĩ tới Lục Giai, thật là hung hiểm khó lường, mặc dù ngoài mặt gió êm sóng lặng, nhưng là ngầm nổi ba đào? Sự tranh địa vị sợ rằng càng lúc càng gay cấn, mặc dù Tấn vương rời kinh rồi, Sở Vương thì ở bên ngoài biên quan xa xôi, nhưng bọn họ thật cam tâm vậy sao? Chỉ sợ chưa chắc.

Đoàn người lên xe ngựa đang đậu phía trước Tứ Hỉ Đường, phân phó người tìm một nhà trà lâu ngồi nghỉ ngơi.

Giữa trưa thời điểm trà lâu cũng không có nhiều người, ba người các nàng đi vào, phía dưới đại sảnh chỉ có mấy người, Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn cũng lười đi tới, ba người chọn lựa một chỗ an tĩnh để ngồi, tiểu nhị mang lên một bình trà cùng một ít điểm tâm liền lui xuống, cách đó không xa có tiếng nghị luận liền truyền tới.

" Biết không? Nữ nhi của Kinh triệu phủ doãn Lục Giai nguyên là Tề vương phi, ngày đó Tề vương phi rơi xuống vách núi cũng chưa có chết, nghe nói còn được Lục đại nhân cứu."

"Lục gia có thể nở mặt rồi, cứu một người như thế, chỉ sợ sẽ thăng chức rất nhanh."

Tô phu nhân cùng Vụ Tiễn nhìn về Phượng Lan Dạ, Phượng Lan Dạ đối với đề tài này một chút cũng không cảm thấy hứng thú, cũng không có cái gì để oán giận , bởi vì nàng cùng Nam Cung Diệp đã nhận nhau, chẳng qua là cảm giác chuyện này như có sắp đặt trước, cũng không phải là âm mưu đơn giản?

Nàng cúi đầu nhẹ nhàng thưởng thức trà, mặt mày đắm chìm, ngồi quay lưng về phía ánh mặt trời trông vô cùng diễm lệ.

Ba người trong lúc nhất thời không nói gì, thưởng thức trà xong liền trở về phủ, vừa hồi phủ, Phượng Lan Dạ nhanh chóng trở về phòng cho mọi người lui ra, ngay cả Đinh Đương cũng lui ra ngoài, bởi vì lúc ở trà lâu, nàng đã có cảm nhận được, Thiên Bột Thần xuất hiện ở bên cạnh nàng, cho nên nàng mới quyết định trở về phủ.

" Thiên Bột Thần."

" Tham kiến Tiểu Vương phi."

Thiên Bột Thần đứng trong bóng tối một mực đánh giá Phượng Lan Dạ, dung mạo so với trước đẹp hơn, chẳng qua là cùng trước kia bộ dạng có chút khác biệt, làm cho người ta cảm thấy không quen, bất quá nàng vừa mở miệng gọi người, hắn liền khẳng định mà không còn nghi ngờ gì nữa, bởi vì chỉ có Tiểu Vương phi mới có sự nghiêm nghị và khí chất này.

Thiên Bột Thần khom người xuất hiện, Phượng Lan Dạ đánh giá hắn, trải qua trận kịch chiến, đêm qua nàng nghe Nam Cung Diệp nói, Thiên Bột Thần bị thương rất nặng, thấy hắn liền nghĩ đến đám người Thanh Đại, Lam Đại cùng Nguyệt Hộc đã chết kia, trong lòng không khỏi đau đớn, chậm rãi phất tay: "Ngươi không có chuyện gì là tốt rồi."

" Dạ, Tiểu Vương phi, thuộc hạ không có chuyện gì."

Phượng Lan Dạ gật đầu, từ từ mở miệng:"Là Gia phái người tới đây để đi theo ta sao?"

" Phải"

Thiên Bột Thần mặt luôn luôn không chút thay đổi, mặc dù lúc trước có chút kích động, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, giờ phút này cung kính cúi đầu nghe lệnh, Phượng Lan Dạ gật đầu một cái, có một người như thế, nàng làm việc gì cũng dễ dàng a.

" Gia của các ngươi có điều tra chuyện của Lục gia hay không?"

" Đúng vậy, đã phái người tra xét."

Trước mắt đây là việc trọng yếu, xem ra Lục gia không chỉ đơn thuần cứu Lục Giai, mà còn có mục đích khác a.

" Ngươi đi điều tra một chút động tĩnh của Mộc Miên nương nương, nhìn xem nàng có thủ hạ nào hay không."

Đây là suy nghĩ trước đây của nàng, có lẽ kia Lục Giai là người của Mộc Miên, nàng ta sở dĩ làm như thế, chính là muốn lợi dụng Nam Cung Diệp đem đám người Vân Phượng quốc cứu ra, chẳng qua là nàng ta không biết mình đã trở lại.

Thiên Bột Thần nhận được lệnh, lập tức lĩnh mệnh đi làm.

Phượng Lan Dạ liền tạm thời quên đi chuyện này, vào trong phòng đọc sách, hiện tại có gấp cũng không có biện pháp, chỉ tra rõ ràng mọi chuyện mới là thiết yếu , lúc xế chiều, mấy vị tiểu thư gặp ở yến hội hoa mai đã qua phủ thỉnh giáo nàng về việc liên quan đến đôi giày trượt băng kia, nàng đi theo các nàng một lát, đợi các nàng đi về rồi mới trở lại gian phòng nghỉ ngơi.

Buổi tối lúc Nam Cung Diệp xuất hiện, dưới ánh đèn lấp lánh, , vẻ mặt hắn kiều diễm với nụ cười ôn nhu như nước, làm cho người ta nhìn đến không thể dời tầm mắt, vừa đi vào phòng Phượng Lan Dạ, liền ôm lấy nàng, Đinh Đương cười khanh khách lui xuống.

Tiểu thư vốn chính là Tề vương phi, nên hai người bọn họ ở chung một chỗ là chuyện bình thường.

Cũng là Phượng Lan Dạ không nhịn được giận trách"Ngươi a, tại sao lại tới."

" Ta nhớ nàng."

Nam Cung Diệp sủng nịch mở miệng, trong con mắt nồng đậm tình cảm, hiện tại hắn đã nghĩ mỗi ngày coi chừng nàng, nếu không phải nàng có thân phận là Tô tiểu thư, hắn đã sớm để cho phụ hoàng hạ chỉ ban hôn, làm cho nàng một lần nữa gả cho hắn , bây giờ nhìn lại chỉ đành chờ giải quyết chuyện của Lục Giai, hắn liền cưới nàng một lần nữa, lần này nhất định phải cho nàng một hôn lễ xa hoa nhất.

" hắc, ta cũng nhớ ngươi."

Khi nàng sắp nhảy xuống vách núi, chuyện nàng hối hận nhất chính là không có chính miệng nói thích hắn, hiện tại chỉ cần nghĩ đến sẽ gặp nói.

" chờ giải quyết xong chuyện của Lục Giai, ta sẽ để cho phụ hoàng ban hôn cho ta."

Nam Cung Diệp như có điều suy nghĩ mở miệng nói, Phượng Lan Dạ mím môi cười, nhớ tới hôn lễ lần trước của hai người, Phượng Lan Dạ vòng tay ôm lấy cổ Nam Cung Diệp, nói: "Lần này ngươi lại cho ta cùng gà trống bái đường sao? Qủa thật là chọc tức người mà"

"Thật ra thì ta cũng không muốn cho nàng cùng Gà trống bái đường, bởi vì hai người lúc trước đều trong lúc động phòng mà bị mất mạng, ta biết là do phụ hoàng động tay chân, mục đích hắn làm như vậy, thứ nhất là hãm hại ta, khiến cho ta ở trong mắt người đời trở thành kẻ không có cách nào lập thân, thứ hai là muốn trừng phạt hai thần tử kia, cho nên mới làm ra như vậy, ta sợ ngươi sẽ có kết cục như người khác, nên phải động thủ , ngươi giận dữ tất nhiên sẽ gây náo loạn , còn có thể ăn những thứ đó sao? Không trúng độc là bình thường ."

Hai người nói đến chuyện lúc trước cũng cảm thấy rất buồn cười, thời gian đó, bọn họ giống như kẻ thù vậy, nhưng bây giờ tốt như vậy, tình cảm thật rất kỳ quái.

Phượng Lan Dạ ôm cổ Nam Cung Diệp, ôn nhu nói: "Ta biết trong lòng ngươi rất đau, sau này ta sẽ ở cùng ngươi, sẽ không làm cho người ta thương tổn ngươi."

" ừ."

Hắn tin tưởng, bởi vì nàng là Lan Nhi của hắn.

Nam Cung Diệp dùng sức ôm chặt Phượng Lan Dạ, hắn cùng với nàng sau này sẽ không bao giờ rời xa.

Bất quá Phượng Lan Dạ nhưng nhớ tới một chuyện: "Sau này không được thường xuyên đến đây, ta sợ bọn người trong bóng tối sẽ chú ý tới ngươi, đến lúc đó việc điều tra sẽ gặp khó khăn, đối với danh tiết của ta cũng không tốt, bởi vì ta bây giờ là Tô tiểu thư."

" Nhưng ta sẽ rất nhớ nàng."

Nam Cung Diệp vừa nghe Phượng Lan Dạ nói liền cảm thấy không vui, chau lông mày, trên ngũ quan tuấn mỹ trở nên âm lãnh, giờ phút này hắn hận không thể lập tức đem Lục Giai giết đi, nhưng nếu Lục Giai chết, đến lúc đó người khác sẽ nói hắn bạc tình, họ sẽ nói những lời khó nghe làm ảnh hưởng danh tiếng của Phượng Lan Dạ nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng đành phải cắn răng chịu đựng.

" Được, ta sẽ chịu đựng, một khi giải quyết xong chuyện này, ta liền để cho phụ hoàng tứ hôn."

" ừ."

Phượng Lan Dạ gật đầu, hai người nói xong rồi, vẻ mặt cười nhẹ nhàng, bóng đêm mềm mại như thế, chưa bao giờ họ cảm thấy gần gũi như vậy, hai người ngủ cùng nhau vừa nói chuyện, tựa hồ có nhiều chuyện nói hoài không hết, Phượng Lan Dạ vuốt ve ngón tay Nam Cung Diệp, nhớ tới hắn phái người đi điều tra chuyện của Lục phủ.

" Như thế nào? Lục phủ kia có vấn đề sao?"

Ánh mắt Nam Cung Diệp trở nên thâm thúy, lắc đầu: "Người này thật ra không có gì để nói, là người rất an phận, cũng không liên lạc với bất kì kẻ nào trong kinh thành, ta đã phái người điều tra, chứng thật ngày đó người mà hắn cứu từ vách núi lên, chính là Lục Giai."

" Thế thì , điều này nói rõ cái gì?"

Phượng Lan Dạ con ngươi lóe sáng, nói rõ ràng người sau lưng thật lợi hại a, tuyệt đối không phải là cái loại tiểu bối a, xem ra vẫn còn nhân vật lợi hại đang ẩn giấu.

Sắc mặt Nam Cung Diệp thật khó coi, vốn dĩ hắn cho là dễ dàng giải quyết chuyện của Lục Giai, không nghĩ tới lại điều tra không ra cái gì, bằng tình báo của hắn mà cũng không tra ra được, thứ nhất nói rõ chuyện này thật rất mờ ám, thứ hai nói rõ người sau lưng quá lợi hại, từng bước thiết lập ván cờ ở khắp nơi.

" Vốn là ta tưởng rằng Mộc Miên động tâm tư, nàng lợi dụng Lục Giai, là muốn ngươi trợ giúp nàng lấy lại Vân Phượng quốc, nhưng bây giờ, thế cục này tựa hồ không phải đơn thuần là vì Vân Phượng quốc."

Đôi mắt diễm lệ của Phượng Lan Dạ nhanh chóng phát ra tia sáng.

Nam Cung Diệp khẽ cười, bàn tay to nhẹ chạm vào mặt của nàng, trầm ấm mở miệng "ngủ đi, đừng suy nghĩ, hiện tại có ta đây?"

" ừ" Phượng Lan Dạ gật đầu, dưạ sát người vào lồng ngực hắn, một tay nắm chặt lấy vạt áo Nam Cung Diệp, nàng bây giờ so với trước mạnh hơn nhiều, sẽ không trở thành nhược điểm của hắn nữa, ngược lại nàng sẽ cùng hắn phá vỡ âm mưu của bọn người kia.

Ngoài cửa sổ gió thổi vù vù, cơn gió từng chập đánh ập vào cửa sổ, nhưng bên trong phòng thì tràn đầy ấm áp.

Nam Cung Diệp mặc dù ở lại bên cạnh Phượng Lan Dạ, nhưng vì danh tiết của nàng, đợi cho nàng ngủ say rồi mới lặng lẽ rời đi.

Ngày hôm sau Phượng Lan vừa rời giường, Vạn Tinh vẻ mặt âm trầm tiêu sái đi vào, cung kính bẩm báo.

" Tiểu thư, xảy ra chuyện không hay rồi?"

" Chuyện gì?" Người mở miệng đầu tiên chính là Đinh Đương, sau đó Tư Mã Vụ Tiễn từ bên ngoài đi vào, sắc mặt cũng khó coi, hiển nhiên nàng cũng biết những việc gì đã xảy ra, Phượng Lan Dạ nhìn mấy người trong phòng : "Tại sao? Sắc mặt của mọi người khó coi như thế?"

" Tiểu Ngư có tin tức truyền vào , nói bên ngoài đang có lời đồn, nói tiểu thư là hồ ly tinh, đi câu dẫn Tề vương, làm hại Tề vương ngay cả Tề vương phi cũng không nhận."

" cái gì?"

Phượng Lan Dạ dựng người dậy, vẻ mặt lạnh lẻo, người này tốc độ cũng thật nhanh a, lúc này chưa bao lâu thời gian mà có sức ảnh hưởng lớn như vậy, không thể không nói người này quả thật rất lợi hại.

Vụ Tiễn đi tới ngồi ở bên giường Phượng Lan Dạ, nhìn nàng "Làm sao bây giờ? Chúng ta cũng không thể bị đánh trả như thế, mọi việc càng lúc càng phức tạp, phụ thân cùng mẫu thân cũng không dám ra khỏi cửa”.

Đinh Đương cùng Vạn Tinh đứng ở một bên nhìn Phượng Lan Dạ, chỉ thấy nàng cau lông mày suy nghĩ một chút, sau đó bình tĩnh mở miệng: "Vạn Tinh, dặn dò Tiểu Ngư, lập tức truyền ra tin tức, Tề vương hoài nghi Lục Giai kia là giả."

" Dạ, nô tỳ lập tức đi làm."

" ừ, nhất định phải mau, nhanh chóng, sử dụng bất cứ cái gì."

"Tuân lệnh" Vạn Tinh đi ra ngoài rồi, khóe môi Phượng Lan Dạ nở ra nụ cười lạnh, nếu người trong bong tối muốn làm như thế, nàng cũng muốn xem hắn như thế nào ứng phó chuyện này, Lục Giai là giả , bọn họ có chột dạ không, hay là giấu đầu hở đuôi.

Trong phòng, Đinh Đương hầu hạ Phượng Lan Dạ rời giường, Vụ Tiễn ngồi ở bên cạnh nàng, nghĩ đến lời đồn kiakhông khỏi dặn dò Phượng Lan Dạ.

"Muội muội, ta xem kế tiếp đừng cho Tề vương xuất hiện nữa, nếu để cho mọi người thấy, chỉ sợ lời đồn càng ngày càng nặng rồi, tuy nói chúng ta biết ngươi là Tề vương phi, nhưng bây giờ ngươi là Tô phủ Nhị tiểu thư, một tiểu thư thanh bạch."

Phượng Lan Dạ gật đầu, đêm qua nàng đã cùng Nam Cung Diệp nói xong rồi, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không gặp mặt lại .

"Ta biết, ngươi yên tâm đi."

Tin tức này cũng đồng dạng truyền vào Tề vương phủ.

Nam Cung Diệp vốn đang ở bên trong thư phòng nghỉ ngơi, nghe được Nguyệt Cẩn bẩm báo tin tức, sắc mặt khó coi cực kỳ, lạnh lùng nhìn giữa không trung, trầm giọng phân phó: "Lập tức lan truyền tin tức, ta hoài nghi Lục Giai là giả ."

"Dạ" Nguyệt Cẩn lui ra bên ngoài, Nam Cung Diệp như chợt nhớ tới cái gì đồng thời phân phó: "Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đi An vương phủ."

“Dạ, Vương gia"

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Nam Cung Diệp, hiện lên sự lạnh lẻo, nếu người ta đã động, dù sao hắn cũng phải làm một chút gì đó, hắn muốn xem Lục Giai kia sẽ ứng phó như thế nào, ngày đó rơi xuống vách núi cũng không phải là chỉ có một mình nàng, còn có Lục hoàng tẩu? Để xem thử nàng ta bào chữa như thế nào.

Nguyệt Cẩn lui ra, Nam Cung Diệp đứng dậy rửa mặt rồi đi ra ngoài, chỉ thấy trong vương phủ, rất nhiều hạ nhân nghị luận rối rít, vừa nhìn thấy Vương gia, vội vàng tản ra, Nam Cung Diệp không cần nhìn cũng biết bọn họ tụ cùng một chỗ nói gì, lúc dẫn Ngọc Lưu Thần đi tới cửa , lạnh lùng dặn dò Tích Đan.

"Nếu để ta nghe được có người loạn ngôn, tất cả đều cắt đầu lưỡi."

" Dạ, Vương gia."

Tích Đan lập tức lĩnh mệnh, đồng thời cũng bị dọa sợ gần chết, hắn cũng hoài nghi Vương gia vì sao không tiếp nhận Tiểu Vương phi.

Nam Cung Diệp đi trước An vương phủ bái phỏng An vương Nam Cung Quân, Nam Cung Quân vừa nghe hắn muốn tìm hiểu chuyện của Lục phủ, lập tức liền cùng nhau đi tới Lục phủ, bởi vì hắn cũng muốn biết, Vụ Tiễn đã đi đâu rồi? Mặc dù Thất hoàng đệ hoài nghi Lục Giai có thể là giả, nhưng hắn vẫn luôn mang một tia hi vọng, hi vọng biết tin tức của nàng.

Xe ngựa một đường chạy nhanh tới Lục phủ, Nam Cung Diệp nhìn trong mắt Nam Cung Quân âm thầm thống khổ, liền không nhịn được mở miệng hỏi thăm.

" Lục hoàng huynh, ngươi có nghĩ qua chuyện này chưa? Nếu là thích nàng, vì cớ gì lại đan tâm để cho nàng chịu khổ?

Nam Cung Quân nhíu mày nhìn về Thất hoàng đệ, không biết lời nói này của hắn là có ý gì, Nam Cung Diệp dứt khoát nói thẳng ra một chút.

"An vương phủ của ngươi có nhiều nữ nhân như vậy, sẽ không nghĩ tới việc giải quyết bọn họ sao? Nếu Lục hoàng tẩu thật còn sống, nhưng bởi vì những nữ nhân kia mà không nguyện ý trở lại, ngươi không phải sẽ mất đi một mảnh chân tình."

Nam Cung Quân ngây ngẩn cả người, nhìn về Nam Cung Diệp đạm mạc mở miệng: "Ta từng đáp ứng nàng muốn dẫn nàng rời khỏi đây, nhưng tất cả mọi việc còn chưa kết thúc, những nữ nhân kia thì có là cái gì."

Khẩu khí của hắn rất kiên định, hiển nhiên cho tới bây giờ cũng không đem Âu Dương Tình để vào trong mắt, chỉ chờ hết thảy mọi chuyện kết thúc, hắn liền dẫn Vụ Tiễn rời đi, còn những nữ nhân ở Vương phủ kia thì sao? Làm như thế nào?

Con mắt Nam Cung Diệp sâu thẳm, không biết nói chuyện như thế nào cùng vị Lục hoàng huynh này, bất quá có thể nhìn thấy hắn quả thật rất yêu nàng kia , liền không nhịn được nhắc nhở.

" Bằng không ngươi tiến cung xin phụ hoàng hạ chỉ, cho Âu Dương Tình một lần nữa tái hôn, ta nghĩ Lục hoàng tẩu nếu còn sống, nhất định sẽ rất vui mừng."

“Nàng còn sống, có thể sao?"

Trong lòng Nam Cung Quân tựa hồ rất đau khổ, cúi đầu úp mặt trong lòng bàn tay, một thói quen ôn nhã nhưng cũng có mấy phần thất thố, thật là rất thống khổ sao, Nam Cung Diệp cũng không nói cái gì nữa, bởi vì đây là chuyện của Lục hoàng huynh, hắn biết cá tính của Lan Nhi, nếu như hắn nói ra, chỉ sợ giữa bọn họ sẽ có hiểu lầm, hơn nữa hắn không có thói quen vì làm lợi cho người khác mà tổn hại đến chuyện của mình, huống chi hắn đã chỉ điểm một ít chuyện rồi.

Xe ngựa chạy thẳng một mạch đến Lục phủ.

Trước cửa Lục phủ, xe ngựa Tề vương vừa dừng lại, quản gia liền nhận ra, mặc dù mới vừa vào kinh chưa lâu, nhưng đã đem tất cả những quy củ trong kinh thành nhận biết hết thẩy, nhất là về Tề vương phủ, bởi vì nghe nói tiểu thư đang ở trong phủ bọn họ vốn là Tề vương phi, đây cũng là việc tốt, nếu tiểu thư trở về phủ rồi, Lục phủ sẽ trở thành hoàng thân quốc thích, nghe nói phu nhân cùng lão gia đi ra ngoài luôn bị mọi người săn đón.

Chẳng qua là không biết vì sao Tề vương lại không đến đón tiểu thư nhà bọn họ, cuối cùng hắn cũng đã tới, nên khuôn mặt của quản gia tràn đầy nụ cười, vội dẫn người hầu ra nghênh đón, lại phái người đi bẩm báo lão gia phu nhân cùng tiểu thư.

" Chúng tiểu nhân tham kiến Tề vương điện hạ."

Quản gia liếc trộm một cái, xem ra nam nhân kia lớn lên thật quá xuất sắc nhất định là Tề vương điện hạ rồi.

Người bên cạnh cũng xuất sắc không kém, nhưng không biết là người phương nào, bất quá sau khi hành lễ xong cũng sẽ đem người mời vào trong phủ.

Nam Cung Diệp cùng Nam Cung Quân dẫn thủ hạ đi vào trong, giống như những vì sao vây quanh vầng trăng vậy, kinh triệu phủ doãn Lục Quang được hạ nhân bẩm báo, sớm dẫn phu nhân cùng nữ nhi và tất cả hạ nhân trong nhà ra nghênh đón, thấy hai nam tử giống như thiên tiên đi tới, vội vàng quỳ lạy nghênh đón.

" Lục Quang cùng gia quyến ra mắt Tề vương điện hạ, An vương điện hạ."

Nam Cung Diệp con ngươi u ám nhìn qua, đầu tiên là Lục Quang, sau đó là Lục phu nhân, cuối cùng một đôi mắt đầy hàn băng bao phủ thoáng chốc dừng lại trên người Lục Giai, cuối cùng chậm rãi mở miệng: "Đứng lên đi."

" Tạ vương gia."

Lục Quang đứng dậy cung kính mang hai vị Vương gia tiến vào đại sảnh của Lục phủ, những người còn lại cung kính theo đuôi .

Trong đại sảnh, hai vị Vương gia ngồi xuống, người của Lục gia đều đứng, Nam Cung Diệp phong thái tuấn mỹ, tùy ý phất tay: "Cũng ngồi xuống đi. Bổn vương cùng Lục hoàng huynh tới đây chính là muốn hỏi thăm một chút tình hình của Lục cô nương, xem một chút nàng còn nhớ hay không nhớ những chuyện trước kia? Tuy nói nàng ta dung mạo rất giống ái phi của bổn vương, nhưng thiên hạ này to lớn, người giống nhau đều có tám chín phần, chủ yếu những điều nàng nhớ ra đó mới có thể kết luận được nàng phải phải là vương phi của bổn vương hay không?"

Lục Quang vừa nghe, gật đầu lia lịa, khuôn mặt nở nụ cười "Dạ, dạ, Vương gia nói rất đúng."

Mọi người ngồi xuống, Nam Cung Quân nhìn về phía Lục Giai, chỉ thấy Lục Giai ngũ quan thật cùng Thất đệ muội lớn lên rất giống, nhưng nói hoàn toàn giống, thì cũng không hẳn vậy, ít nhất khí chất các nàng không giống nhau, Thất đệ muội là một chủ tử không sợ trời không sợ đất, ban đầu còn dám đơn thân độc mã tiến vào lồng hổ, còn dám đòi ngân lượng của nhị hoàng huynh, bây giờ tựa hồ làm cho người ta có chút không thích ứng, khó trách Thất hoàng đệ hoài nghi nàng, bất quá hắn tới không phải vì việc này, mà là có việc hỏi nàng, mặc dù biết rõ không có khả năng, nhưng hắn còn ôm một tia hi vọng, hi vọng tìm được tung tích của Vụ Tiễn.

" Ta muốn hỏi Lục đại nhân một chút, ngày đó cứu Lục tiểu thư, có còn phát hiện thứ gì khác hay không?"

Lục Quang lập tức sợ hãi đứng lên, liên tục khoát tay: "Ngày đó lúc cứu Lục Giai, cũng không có thứ gì khác, trừ Lục Giai, còn sót lại một chút cầm a, tấm trúc và một số đồ vật bị vỡ vụn ...

Nam Cung Diệp vừa nghe Lục Quang nói..., con ngươi đen u ám hơi run lên, trong nháy mắt lập tức gạt bỏ ánh mắt sắc lạnh.

Trên người Lan Nhi ngày đó quả thật có đeo cầm cùng ám khí, Bạo Vũ Lê Hoa Châm, Lục Quang lại có thể nói rõ như thế, rốt cuộc là hắn đang nói láo, hay thực sự là có vật kia?

Nếu như là thật có những vật kia thì thế nào? Điều đó nói rõ Lục Giai đối với Lan Nhi quen thuộc , như vậy nàng là người nào?

Nam Cung Diệp bất động thanh sắc, chầm chậm bưng ly nước trà ở trong tay, tùy ý mở miệng hỏi thăm: Lục đại nhân có thể đem những đồ vật kia về hay không ."

Lục Quang lập tức lắc đầu: "Bẩm Vương gia, lúc ấy vì cứu người là khẩn yếu, nên hạ quan không quan tâm những thứ đó, như vậy liền rời đi."

" ừ."

Nam Cung Diệp gật đầu, nhấc ly trà lên uống một ngụm, quả thật dưới tình huống này sẽ chẳng có người nào quan tâm đến những thứ đó, Lục Quang này rốt cuộc là người đàng hoàng, hay vẫn còn nhiều âm mưu ẩn giấu.

Lục Giai ngồi bên trong phòng khách nhìn nam nhân đang ngồi trên cao kia, đôi mắt lơ đãng toát ra một tia tham lam.

Người nam nhân này thật quá tuấn mỹ rồi, trời sinh giống như một vầng hào quang, làm cho người ta ngưỡng mộ, càng thêm yêu say đắm, bất quá nghĩ tới chuyện mình nên làm, Lục Giai xoay mình đứng lên, lãnh mạc nhìn Nam Cung Diệp.

" Tề vương điện hạ, Lục Giai có một câu mạo muội muốn nói, mong rằng Tề vương lượng thứ ."

" Nói."

Nam Cung Diệp một tay bưng chén trà, một tay nhấc nắp trà lên, hơi híp con mắt, lông mi dài và hẹp như cây quạt, khẽ chớp hai cái, ngước mắt nhìn về Lục Giai, trong con mắt kia hiện lên sự kinh diễm bức người, khuôn mặt tựa như cười mà không cười nhìn Lục Giai.

Rõ ràng là dung mạo hoàn mỹ, tư thái lười nhác, nhưng hết lần này tới lần khác làm cho người ta không nhịn được mà tràn ngập sợ hãi, nhưng khi nhìn bộ dáng nhấc chân phất tay đầy hoa mỹ của hắn, lại không thể dời tầm mắt.

Nam Cung Diệp cứ như vậy tùy ý nhìn Lục Giai, con mắt hắn nhìn đến bóng dáng Lục Giai, nghĩ đến nàng ta thế nhưng chiếm dụng khuôn mặt của Lan Nhi, đôi tay không khỏi nắm chặt, đầu ngón tay liền xanh trắng một mảnh, đợi đến khi điều tra rõ ràng chân tướng, hắn sẽ làm cho nàng ta sống không bằng chết, làm cho nàng hiểu cái gì là nên làm, cái gì là không nên làm.

Lục Giai ngửa đầu, ôn nhu thanh thuần, tư thái kiêu ngạo, bình tĩnh mở miệng.

" Ta biết Tề vương hoài nghi ta có dụng ý khác, đã như vậy, từ đây về sau người đi đường ngươi, ta đi đường ta, nam cưới nữ gả không liên hệ nhau."

Cách nói chuyện này, bộ dạng này, thật đúng là có mấy phần rất giống Lan Nhi, Nam Cung Diệp rùng mình, chậm rãi nghĩ tới, người này quả nhiên là đối với Lan Nhi rất quen thuộc, nàng rốt cuộc là người nào?

Trong lúc hắn đang suy nghĩ, Lục Quang cùng Lục phu nhân nghe Lục Giai nói, sớm bị dọa đến sắc mặt đại biến, một mực lôi nàng quỳ xuống: "Tề vương thứ tội, tiểu nữ đúng là tâm cao khí ngạo một chút, xin Tề vương điện hạ không lấy làm phiền lòng."

" Ừ, ta không trách, nếu Lục cô nương bị chứng mất trí nhớ, như vậy Bổn vương có nghĩa vụ đưa nàng vào cung để cho ngự y chữa trị , đợi đến khi chữa hết, sẽ biết nàng có phải là ái phi của Bổn Vương hay không ."

Nam Cung Diệp đứng dậy, xoay người ra cửa phân phó Nguyệt Cẩn: "Người đâu, lập tức đưa Lục cô nương vào cung, để cho ngự y trong cung chữa trị cho Lục cô nương, Bổn vương phải nhanh một chút biết nàng có phải là vương phi của Bổn Vương hay không?"

Nguyệt Cẩn lập tức từ bên ngoài đi vào, cung kính mời Lục Giai: "Lục cô nương , xin mời."

Mọi người của Lục gia nhất thời ngây người, tựa hồ đối với tình huống trước mắt hoàn toàn không ngờ tới, làm sao đang yên lành lại bảo Lục Giai tiến cung, vốn họ định từ chối nhã nhặn, bất quá đối diện với ánh mắt của Nam Cung Diệp, không dám có bất kỳ ý kiến gì, Lục Giai cứ như vậy bị Nam Cung Diệp cho người đưa vào trong cung trị liệu.

Nam Cung Diệp cùng Nam Cung Quân từ Lục phủ đi ra ngoài, vừa đi ra khỏi cửa phủ đến bên xe ngựa.

" Ngươi nói Lục Giai này là giả ?"

An vương Nam Cung Quân chau mày, tưởng tượng mới vừa rồi Lục Giai ngạo nghễ, thật không thể tưởng tượng, nếu không phải Thất hoàng đệ nói, chỉ sợ bọn họ đều cho rằng nàng là Thất đệ muội, chẳng qua là Thất hoàng đệ là như thế nào lại hoài nghi nàng.

Nam Cung Diệp không muốn ở nói gì khi mọi việc chưa rõ ràng, hiện tại ai biết được kẻ đang ẩn mặt kia tiếp theo sẽ có động tĩnh gì, cho nên lạnh nhạt mở miệng.

" Hoài nghi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.