Bên trong thư phòng của
Tuyển viện , mặt mũi của Nam Cung Diệp thì yên tĩnh như nước, nhưng quanh thân
lại lạnh lẻo, nó lan toả đến cả đôi mắt và lông mày.
"Các ngươi đem phạm
vi thu nhỏ lại, sau này mật thiết lưu ý đường phố chung quanh đây, nếu như tra
được tin tức của nam nhân này, thì chớ kinh động hắn, trở về đây bẩm báo."
"Dạ"
Hai người ở bên trong
gian phòng đồng thời ôm quyền đáp.
Nam Cung Diệp lại nghĩ
tới một chuyện khác: "Còn có Hoa Ngạc nữa, tại sao ngay cả một cái tiểu
nha đầu các ngươi cũng không giám thị được, trong chuyện này hoàn toàn là do
các ngươi khinh thường."
Giọng nói của Nam Cung
Diệp rất bình thường, nhưng lại làm cho Nguyệt Cẩn ở trong lòng run sợ, phịch
một tiếng liền quỳ xuống đất : "Là lỗi của thuộc hạ, thuộc hạ cho Hoa Ngạc
chỉ là một kẻ ngu, nên không có coi trọng chuyện này, chỉ tiện tay sai một
người đi giám thị nàng, mới để xảy ra chuyện không may này."
"Bổn vương không hy
vọng không có lần tiếp theo."
Nam Cung Diệp phất tay để
cho những người bên trong phòng lui xuống, còn mình thì khẽ nhắm lại ánh mắt,
hắn bỗng chợt chợt nhớ đến Lan Nhi, điều này làm cho gương mặt hắn bỗng nở một
nụ cười làm tan chảy mọi thứ, đợi thêm một thời gian ngắn nữa, hắn sẽ xin phụ
hoàng hạ chỉ ban hôn, khi đó bọn họ sẽ vĩnh viễn không chia lìa nữa, có lẽ phía
trước sẽ có địch nhân, nhưng nếu bọn họ có thể cùng nhau liên thủ đối phó những
người đó. . . . . .
Ngày mười bốn.
Cả An Giáng thành trở nên
tấp nập, náo nhiệt dị thường.
Sứ thần đoàn của Lâm
Phong quốc đã tới An Giáng thành, nên hai bên đường phố chi chít đầy người,
thỉnh thoảng họ còn nghển cổ lên, muốn nhìn xem một chút người của Lâm Phong
quốc hình dạng trông như thế nào, hơn nữa còn có lời đồn đãi xông nổi lên khắp
nơi, là Lâm Phong quốc thái tử chẳng những lớn
lên tuấn tú bức người, còn thông minh tuyệt đỉnh, cho nên mọi người mới cảm
thấy hết sức rất hiếu kỳ.
Phượng Lan Dạ cùng Vụ
Tiễn cũng ẩn núp trong những người này, để nhìn một chút Lâm Phong quốc thái tử
theo lời đồn của mọi người, có phải là Âu Dương Dật mà họ đã gặp ở Tiêu thanh
hay không?
Hai bên đường phố ba binh
một chốt, năm binh một trạm, mặc dù trên phố đông người, nhưng bố phòng chặt
chẽ ngay cả giọt nước cũng không lọt, có thể thấy được Hạo Vân Đế rất xem nặng
việc đoàn sứ thần đến thăm lần này, bỗng nhiên từ xa xa gần gần vang lên tiếng
gió ngữa, người ở hai bên đường lúc này càng chen lấn chật chội, thậm chí còn
nghe được có nhiều giọng nói.
"Tới, tới."
"Nghe nói Lâm Phong
quốc thái tử lớn lên rất tuấn
tú, hơn nữa lại hết sức thông minh."
Phượng Lan Dạ mơ hồ nghe
được thanh âm của những người này, nên ngẩn đầu lên nhìn về phía đội ngũ đang
đi tới.
Đi đầu chính là năm trăm
binh tướng của Thiên Vận hoàng triều, và người chủ trì sự tiếp đón lần này là
Thụy Vương Nam Cung Duệ, Nam Cung Duệ ngồi trên lưng ngựa, hiên ngang anh tuấn,
không giống với lúc bình thường nội
liễm trầm ổn, hôm nay quanh người hắn còn mang theo một loại khí phách ẩn nhẫn
cùng phong phạm vương giả, đều này làm cho những người ở hai bên đường phố
thỉnh thoảng phải nghển cổ lên nhìn, trong đó còn có tiếng nói thẹn thùng của
nhiều nữ tử vang lên.
"Thụy Vương rất tuấn
tú, nếu như hắn liếc mắt nhìn ta một cái thì tốt quá."
"Phi, ngươi xứng đôi
với Thụy Vương sao?"
Lời nói này làm cho người
kia phải líu lưỡi, trong lúc nhất thời khắp nơi đều náo nhiệt, mà Phượng Lan Dạ
đối với lời nói của những người này một chút cũng không có hứng thú, nàng chỉ
muốn biết người đến đây có phải là Âu Dương Dật hay không? Nên nàng cũng nghển
cổ nhón chân nhìn qua, chỉ thấy phía sau binh tướng Thiên Vận hoàng triều, là
một đội binh tướng cưỡi ngựa cao lớn của Lâm Phong quốc, mỗi người đều mặt
không chút thay đổi, những tiếng ầm ỹ náo nhiệt trên đường phố tựa hồ
chẳng ảnh hưởng gì đến bọn họ, đôi mắt của bọn họ nhìn thẳng, còn quanh thân
thì lạnh lẻo, khôi giáp màu bạc ở dưới ánh mặt trời phản chíu ra ánh sáng lạnh
chói mắt, cánh tay thì cầm nhuyễn kiếm bạc, cảnh giới nhìn chăm chú vào động
tĩnh chung quanh.
Những người này? Nhất
định là ngân y vệ trong tam đại kì binh.
Phượng Lan Dạ khẳng định
suy đoán của mình, dòng khí quanh thân những người này khác hẳn với binh tướng
tầm thường, hơn nữa còn mang theo sự lãnh khốc tàn bạo, nếu người nào chọc tới
bọn họ, chỉ sợ sẽ khó thoát khỏi cái chết.
Phượng Lan Dạ đang suy
nghĩ thì bỗng nhiên trên tay truyền đến một lực đạo, là Vụ Tiễn đang nắm tay
nàng, thấp giọng thúc giục: "Mau
nhìn, xem một chút có phải là hắn hay không?"
Chỉ thấy phía sau binh
tướng ngân giáp, một chiếc liễn xe hoa lệ dùng bốn con tuấn mã chạy song song
kéo, tiếng vó ngựa vang lên cứng cáp mà có lực.
Trên liễn xe màu vàng hoa
lệ, lụa mỏng được bao bọc chung quanh, ở mui xe có khảm nạm một viên minh châu
làm nó phát ra ánh sáng ngọc chói mắt, dưới ánh mặt trời càng thêm lòe lòe nhấp
nháy, rèm lụa mỏng thả từ trên đỉnh xe xuống, để che đi bên trong lúc này mơ hồ
lộ ra một người, ưu nhã lười nhác tựa vào một bên giường êm trong liễn xe, tùy
ý nhìn mọi thứ ở phía
ngoài.
Gió bỗng thổi bay lên rèm
lụa mỏng, lộ ra khuôn mặt của hắn , ngũ quan rõ ràng, tuấn mỹ tuyệt luân, mỗi
một góc cạnh trên gương mặt đều tà mị dị thường, tóc đen dài mược như gấm dùng
một kim quang buộc lên, sau đó phân tán ở trước ngực.
Có người không nhịn được
phải huýt sáo , có người thì thét chói tai.
Còn Phượng Lan Dạ
thì lại ngây người, mặc dù khoản cách khá xa, nhưng nàng lại thấy rất rõ ràng,
người này quả nhiên là Âu Dương Dật mà nàng đã gặp ở Tiêu thành.
Hơn nữa nam nhân kia còn
nói thích nàng, thì ra hắn quả thật là Lâm Phong quốc thái
tử.
Bỗng nhiên Vụ Tiễn kề tai
nàng, nhỏ giọng nói thầm: "Lan Nhi,
mau nhìn xem, Lâm Phong quốc thái tử
tại sao lại cùng Tứ hoàng tử Sở Vương hồi kinh vậy."
Phượng Lan Dạ phục hồi
tinh thần lại nhìn sang, quả nhiên, phía sau liễn xe của Âu Dương Dật, có một
chiếc xe ngựa đi theo, bên trong xe ngựa này đại khái chắc là sứ thần của Lâm
Phong quốc, phía sau cùng còn có một đội binh tướng, mà người dẫn đầu binh
tướng lại là Sở Vương, Sở Vương điện hạ vẻ mặt hàm chứa nụ cười, trên ngũ quan
cương nghị ôn nhuận ấm áp giống như
ánh nắng, thỉnh thoảng còn khẽ gật đầu, đi cạnh nói chuyện cùng hắn là Lục
hoàng tử An vương, họ một đường theo đoàn xe phía trước hướng phía Hoàng Thành
mà đi.
Không nghĩ tới Tứ hoàng
tử Nam Cung Liệt lại hồi kinh, xem ra kinh thành này càng lúc càng náo nhiệt.
Khóe môi Phượng Lan Dạ vẽ
ra nụ cười lạnh, nhưng mà trước mắt nàng lo lắng nhất chính là một chuyện khác,
Âu Dương Dật đã tới An Giáng thành, có thể
nhắc tới chuyện của nàng hay không, xem ra chuyện này nàng nhất định phải nói
cho Diệp biết, để sớm chuẩn bị.
Nghĩ tới đây, Phượng Lan
Dạ xoay người thối lui về phía sau, cùng Vụ Tiễn rối rít đi ra bên ngoài.
"Đinh Đương, lập tức
phân phó vạn Tinh, đưa tin đến Tề vương phủ, ta muốn gặp Tề vương."
"Dạ, tiểu thư."
Đinh đương lên tiếng trả
lời rồi lui đi, Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn theo dòng người đi ra ngoài, hai
nàng nhanh chóng lên xe ngựa , trở về Tô phủ.
Trong xe ngựa, Vụ Tiễn
mang vẻ mặt lo lắng nhìn Lan Dạ: "Âu Dương Dật kia chỉ sợ sẽ nhắc tới
ngươi, đích thị là hắn đã có chuẩn bị mà đến, nếu bắt ngươi đến Lâm Phong quốc
để hai nước liên mình thì phải làm sao bây giờ? Hoàng thượng có thể đồng ý hay
không đây?"
Lông mày Phượng Lan Dạ
cau lai, khóe môi nở nụ cười lạnh: "Hắn đồng ý có ích lợi gì, ta sẽ không
đồng ý."
Bên trong xe ngựa lâm vào
yên tình, chuyện này thật đúng là khó giải quyết, trước mắt chỉ có hy vọng duy
nhất là Âu Dương Dật kia chỉ là đơn thuần đến để tiến hành việc hai nước ban
giao, mà không phải có tính toán riêng khác.
Một đường trở về Tô phủ,
sắc mặt Phượng Lan Dạ vẫn âm u, trong Tô phủ mấy hạ nhân đã sớm chuồn mất
rồi, ai cũng không dám chọc vào vị Nhị tiểu thư này, Nhị tiểu thư tính
tình bạo phát, so với lão gia phu nhân càng lợi hại hơn, khiến bọn họ mỗi người
đều rất sợ hãi, cho nên phàm khi Nhị tiểu thư tức giận, toàn bộ quý phủ từ trên
xuống dưới rất yên phận và tự giác.
Thược Dược Hiên, Vụ Tiễn
nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Dạ đang
buộc thật chặc , cũng có chút ít đau lòng.
"Không có chuyện gì,
ngươi đừng lo lắng, Tề vương cũng không phải là ngồi không, chẳng lẽ phải sợ
tên kia sao, hai người các ngươi tình chàng ý thiếp, hắn muốn gậy đánh
uyên ương thì cũng phải nhìn xem có đủ tư cách hay không?"
Lời Vụ Tiễn coi như đã
nói trúng tim đen của Phượng Lan Dạ, thần sắc của nàng nhu hòa rất nhiều.
Đúng vậy a, phải nhớ dù
muốn gậy đánh uyên ương thì phải nhìn xem có đủ tư cách hay không? Bọn nàng mới
không sợ hắn, hắn coi là thứ gì, nếu như dám chọc nàng, thì nàng tuyệt đối
sẽ không để cho hắn có ngày yên ổn.
Nghĩ tới đây nàng liền
thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng buông lỏng: "Đúng, không cần phải lo lắng
nữa, nếu như người ta căn chỉ đến thăm viếng thôi, thì hai chúng ta cứ xem hắn
như ô long (quạ)là được."
"Đúng vậy."
Vụ Tiễn không nhịn được
liền gật đầu, bất quá theo ý nghĩ của nàng, Âu Dương Dật chỉ sợ không phải là
một Ô Long đơn giản như vậy, nàng thấy hắn cũng là người rất chân thành, bằng
không mọi chuyện không phải quá trùng hợp hay sao? Chẳng qua tâm tình của Lan
Nhi vừa khá lên, có lẽ nàng
không nên chọc cho nàng ấy không vui nữa.
Hai người bắt đầu nói đến
những đề tài khác, không còn nói về Âu Dương Dật nữa.
Trong cung, Hạo Vân Đế
đang ở Chính Thái điện để tiếp kiến mấy tên sứ thần của Lâm Phong quốc.
Trong Chính Thái điện,
trừ hoàng đế, còn có mấy vị trọng thần của Thiên Vận hoàng triều, họ cùng nhau
nhìn về Lâm Phong quốc thái tử đang ở ngay giữa đại điện, thái tử đang mặc mình
hoàng cẩm bào, quanh thân hắn cuồng phóng tà mị dị thường, trên ngũ quan thượng
nhẹ nhuộm nụ cười, nhìn sơ cũng không phải là người khó chung đụng, vì vậy tất
cả mọi người trong điện cũng buông lỏng đi rất
nhiều.
Âu Dương Dật tiến lên một
bước, ưu nhã mở miệng: "Tham kiến
Hạo Vân Đế, bổn thái tử đại biểu Lâm Phong quốc, đưa lên tâm ý của phụ hoàng
ta."
"Âu Dương thái tử có
lòng rồi, người tới, ban thưởng ghế ngồi."
Trên ngũ quan luôn luôn
trầm ổn của Hạo Vân Đế như ẩn như hiện làn gió êm dịu, nếu như có thể cùng Lâm
Phong quốc kết liên minh vĩnh viễn thì quả là chuyện tốt, coi như hắn đã
vì duệ Nhi làm một chuyện tốt cuối cùng, để khi hắn lên ngôi, trong khoảng thời
gian ngắn, sẽ không có bất cứ binh đao nào.
Âu Dương Dật xoay người ở
vị trí phía trên cao ngồi xuống, đi theo hắn đến còn mấy tên sứ thần cũng là
trọng thần của Lâm Phong quốc, họ cung kính tiêu sái tiến lên hành lễ.
"Bọn thần ra mắt Hạo
Vân Đế, Chúc Thiên Vận hoàng triều dân chúng giàu có và đông đúc, cả nước Thái
Bình."
"Tốt, tốt."
Những lời này là người
làm hoàng đế đều rất vui vẻ khi nghe được, ánh mắt của Hạo Vân Đế nhíu lại, sau
đó liền vung tay lên: "Ban thưởng ghế ngồi."
Mấy tên sứ thần của Lâm
Phong quốc cũng ngồi ở phía dưới của thái tử Âu Dương Dật, trên đại điện chỉ
còn Tứ hoàng tử Sở Vương, cùng đám người Thụy Vương An Vương là còn đứng ở phụ
cận, hắn kính cẩn ngoan ngoãn mở
miệng.
"Nhi thần tham kiến
phụ hoàng."
Hạo Vân Đế vừa nhìn thấy
Nam Cung Liệt, lông mày cơ hồ có chút giật
mình, sau đó chậm rãi mở miệng: "Tất cả đứng lên đi, Tứ nhi tại sao lại
cùng Dật thái tử hồi kinh vậy?"
Đám người của Nam Cung
Liệt đứng dậy, còn chưa mở miệng nói thì Âu Dương Dật đã cướp trước một bước:
"Chúng ta ở trên đường gặp nhau , dọc theo đường đi, có
thể nói Sở Vương điện tận tâm bảo hộ, để cho bổn thái tử cảm thấy sâu sắc vinh
hạnh."
"Tạ ơn phụ hoàng,
" ba người trên điện hạ phân
ngồi ra ngồi vào một bên.
Đại điện an tĩnh lại, Âu
Dương Dật liền vung tay lên, lập tức có người đem lễ vật mang tới, khi họ mở
ra, lập tức có hương thơm xông vào mũi, cả điện giống như được tẩm hương, mọi
người đồng loạt nghển cổ lên nhìn, chỉ
thấy bên trong một rương gỗ nhỏ đặt lá tam diệp thảo, mà cây cỏ kia trong ba
phiến lá, lại có thêm một lá đỏ, toả ra hương thơm vị thường, khiến người ngửi
thấy tâm tình càng thư sướng, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái.
Có đại thần không nhịn
được dùng sức hít mũi mấy lần, tựa hồ như chưa đã ghiền vậy, đây
chính là cơ hội tốt để thưởng thức a.
"Trường Sinh thảo
của Lâm Phong quốc, kỳ phẩm của quý quốc."
Tô Thừa tướng một ngụm
nói toạc ra, hắn rốt cuộc vẫn là người đức cao vọng trọng, nên chỉ một lời đã
nói ra lai lịch của vật này, tin đồn Trường Sinh thảo chính là quốc bảo của Lâm
Phong quốc, loại cỏ này lúc ban đầu sinh trưởng trên vách đá cheo leo, sau đó
thì bị cao thủ trồng hoa của Lâm Phong quốc mang về trồng trong ngự hoa viên,
trải qua bao nhiêu năm thí nghiệm, mới được
thành công, cỏ này chẳng những tuổi thọ thật dài, hơn nữa không khô không héo,
còn tản mát ra mùi thơm ngát đặc biệt, trong mùi thơm này chứa đựng nhiều loại chất
dinh dưỡng, người ngửi thấy có thể kéo dài tuổi thọ, người luyện võ lại càng
tăng thêm nội lực.
Đây chính là vật ngàn
vàng khó mua a, không phải có tiền là có thể mua được, không ngờ lần này Dật
thái tử tới, lại dâng lên quốc lễ quý trọng như vậy.
Chẳng những là Hạo Vân
Đế, ngay cả chúng thần tử trong Chính thái điện cũng cảm thấy kinh ngạc, lần
này sứ thần đoàn Lâm Phong quốc tới chơi, nếu phải tặng lễ, thì tặng quà bình
thường một chút là được, nhưng họ lại tặng quốc bảo, điều này làm cho lòng người
sinh bất an, giống như bọn họ đang có mưu đồ gì đó.
“Dật thái tử ra tay quý trọng như thế, thật làm cho
trẫm cảm thấy ngoài ý muốn.”
Hạo Vân Đế cũng không quanh co lòng vòng, mà gọn gàng
dứt khoát mở miệng nói.
Theo lý thuyết Lâm Phong quốc cùng Thiên Vận hoàng
triều bọn họ đều là đại quốc giống nhau, không cần thiết phải tặng đồ quý trọng
như thế.
Âu Dương Dật nghe thấy thế liền chậm rãi đứng dậy,
nhìn về phía Hạo Vân Đế ở trên cao “Bổn thái tử lần này tới Thiên Vận hoàng
triều, thứ nhất là vì sự ban giao hữu nghị giữa hai nước, thứ hai, còn muốn từ
trong tay Hạo Vân Đế đòi một người.”
“Đòi người?”
Tất cả mọi người trong điện đều ngây ngẩn cả người,
không biết Dật thái tử này muối đòi người nào? Mà có thể xứng đáng để điện hạ
nói ra như thế, trong điện mọi ánh mắt cùng nhìn về phía hắn, Âu Dương Dật tà
mị cười lên, sau đó nhìn về Hạo Vân Đế.
“Nhị tiểu thư Tô Thanh Nhã của nhà Binh Bộ Thị Lang.”
Một lời như sấm nổ bên tai, ở trong điện giống như nổi
lên cột nước xoáy, không nghĩ tới Âu Dương thái tử lại nhìn trúng tiểu thư Tô
Thanh Nhã của nhà Binh Bộ Thị Lang.
Trong điện lập tức nổi lên tiếng nghị luận, những đại
thần ngồi cùng nhau, không nhịn được phải nói thầm, Tô nhị tiểu thư làm
sao lại nổi tiếng như vậy nhỉ? Người nào cũng đều mơ tưởng cưới nàng ấy cả, mà
họ đều là nhân vật quan trọng hết, đầu tiên là cùng Tề vương có lời đồn, hiện
tại thì vị Âu Dương thái tử này lại chạy tới muốn kết hôn với nàng, còn đưa ra
lễ vật Trường Sinh thảo, có thể thấy được hắn rất xem trọng nàng.
Ánh mắt của Hạo Vân Đế trở nên sâu u, thâm trầm như
biển, nhìn Âu Dương Dật ở bên dưới, có thể cùng Lâm Phong quốc kết làm liên
minh, là chuyện mà hắn hi vọng từ đáy lòng, hơn nữa thân là người của Thiên Vận
hoàng triều, phụ thân của Tô Thanh Nhã còn là Binh Bộ Thị Lang, nếu như mình
sắc phong nàng làm Quận chúa, đi đến Lâm Phong quốc hòa thân, vậy thì Thiên Vận
cùng Lâm Phong sẽ vĩnh kết hữu hảo liên minh.
Chẳng qua Hạo Vân Đế biết, giữa Tô Thanh Nhã cùng Diệp
Nhi đã nổi lên quan hệ, bây giờ còn không biết tâm trạng của Diệp Nhi như thế
nào, nếu như mình mạo muội ban hôn, chỉ sợ sẽ chọc giận hắn, đến lúc đó chuyện
gì hắn cũng đều có thể làm ra được.
Năng lực của Diệp Nhi hắn đã từng bước thấy rõ, nếu
làm hắn giận dữ, e là Lâm Phong quốc thái tử ở Thiên Vận hoàng triều sẽ gặp
chuyện không may.
Ngồi ở trên cao Hạo Vân Đế lâm vào thế khó xử, trong
điện nhất thời không có tiếng vang, Âu Dương Dật híp lại đôi mắt quét về
phía người ở trên cao, sau đó chậm rãi ngồi xuống , khuôn mặt nở ra nụ cười,
hắn không vội, hắn có đủ kiên nhẫn chờ bọn họ trả lời.
Tô Thanh Nhã, tiểu nha đầu ngươi, dám can đảm cự tuyệt
ta, ta đã quay trở lại rồi.
Ở một bên khác đại điện, khuôn mặt của Thụy Vương Nam
Cung Duệ đầy sầu lo, Âu Dương thái tử sao lại chọn trúng Nhị tiểu thư của Tô
phủ vậy, chuyện này thật đúng là phiền toái, hắn biết Thất hoàng đệ rất vừa ý
Tô nhị tiểu thư, nếu như phụ hoàng mạo muội ban hôn, chỉ sợ Thất hoàng đệ sẽ
không thừa nhận, nhưng nếu không gả thì Lâm Phong quốc thái tử sẽ gây khó
khăn cho phụ hoàng, nghĩ kỹ lại ngay cả quốc bảo Trường Sinh thảo hắn cũng lấy
ra rồi, có thể thấy được hắn coi trọng Tô Thanh Nhã đến cở nào.
Đang lúc mọi người ở trong điện tâm tình phức tạp, thì
Hạo Vân Đế ngồi ở trên cao đã mở miệng.
“Nếu Âu Dương thái tử vừa ý nữ nhi của Tô Thị Lang,
trẫm phải hỏi ý kiến của Tô Thị Lang trước, Âu Dương thái tử một đường xe ngựa
mệt nhọc, hay là đi dịch cung nghỉ ngơi trước, chuyện này sau đó hãy bàn tiếp
có được không?”
Âu Dương Dật cũng không phải muốn làm khó khăn Hạo Vân
Đế, vì bản thân đột nhiên đưa ra lời đề nghị này, tất nhiên phải cho người ta
thời gian, nghĩ thế nên hắn liền đứng dậy ôm quyền.
“Dạ, làm phiền Hạo Vân Đế rồi, nếu như hai nước có
thể kết làm thông gia, ta nghĩ đây là phương pháp liên minh tốt nhất.”
Hắn vốn nói không sai, nhưng mà người hắn nói hết lần
này tới lần khác lại là Tô Thanh Nhã, nếu người hắn muốn là nữ nhi Văn tường
của Hạo Vân Đế, thì Hạo Vân Đế cũng nguyện ý, chẳng qua…..
Sắc mặt Hạo Vân Đế có chút âm u. Nhưng cũng không nói
gì, lập tức quay đầu phân phó Thụy Vương Nam Cung Duệ: “Lập tức dẫn Âu Dương
thái tử đi dịch cung, nhất định phải chiêu đãi tốt thái tử.”
“Dạ, phụ hoàng.”
Nam Cung Duệ cùng Nam Cung Quân đồng thời đứng dậy,
trầm ổn chào hỏi Âu Dương Dật, sau đó đi ra phía ngoài đại điện trước, đoàn
người nhanh chóng rời đi Chính Thái điện.
Mà trong Chính Thái điện, sau khi đám người của Âu
Dương Dật rời đi, liền bao phủ bầu không khí yên lặng chết chóc, Hạo Vân Đế
nhìn về phía thần tử ở hai bên, chậm rãi mở miệng.
“Các vị ái khanh thấy chuyện này thế nào?”
Tô Thừa tướng lập tức đứng lên, ôm quyền hồi bẩm:
“Hoàng thượng, nếu Âu Dương thái tử nguyện ý cùng ta vĩnh kết đồng minh là một
chuyện tốt, hoàng thượng có thể tứ phong Tô Thanh Nhã làm Thạc Quận chúa, gả
đến Lâm Phong quốc, như vậy mới là thượng sách.”
Tiếng nói của Tô Thừa tướng vừa dứt, mấy tên đại quan
của triều đình ở bên người, đều rối rít gật đầu.
Nếu như có thể cùng Lâm Phong quốc kết làm quốc gia
hữu hảo, đó là phúc khí của Thiên Vận hoàng triều, tương lai có mấy chục năm
đều không cần lo lắng vấn đề Lâm Phong quốc, nói không chừng hai nước sau khi
liên minh, ngược lại còn có lợi cho dân sự và chiến sự.
Hạo Vân Đế sao lại không biết đạo lý này, nhưng bây
giờ Diệp Nhi thật giống như rất thích Tô Thanh Nhã, nếu như là người trong lòng
của nhi tử, mà mình lại đem người này đưa ra ngoài, hắn còn thừa nhận mình sao?
Trong lúc nhất thời cả điện đều yên lặng, vẻ mặt của
Hạo Vân Đế đầy sầu khổ, trực tiếp phất tay để mọi người lui xuống.
“Đều lui xuống đi.”
“Hoàng thượng?”
Tô Thừa tướng sao lại không biết Hạo Vân Đế khó xử
chuyện gì, đó là bởi vì Tề vương đã thích vị Tô nhị tiểu thư kia? Tề vương dù
thế nào, cũng có thể so sánh cùng quốc gia sao? Có thể so sánh cùng dân chúng
sao? Trong đại điện triều thần còn muốn nói thêm nữa, bất quá vừa nhìn thấy sắc
mặt hoàng thượng âm ngao khó coi, nên đâu còn dám nói gì, lập tức chậm rãi cáo
an: “Bọn thần cáo lui.”
Mọi người đều lui ra ngoài, còn lại Hạo Vân Đế khẽ
nheo ánh mắt nghĩ tới đối sách, Âu Dương thái tử này làm sao lại nhìn trúng Tô
Thanh Nhã chứ? Tuy nói nha đầu kia lớn lên rất đẹp, nhưng cả Thiên Vận hoàng
triều mỹ nhân còn nhiều, rất nhiều, đừng nói là một, chính là hai ba, mình cũng
có thể ban cho hắn.
. . . . . .
Đêm lạnh như nước, ánh trăng sáng rực rỡ, gió đêm nhẹ
thổi qua hoa cỏ xanh non tạo nên những đợt sóng thanh âm lồng lộng.
Tô phủ – bên trong Thược Dược Hiên, Nam Cung Diệp một
thân màu trắng cẩm bào đạp lên ánh trăng từ bên ngoài đi tới, da thịt của hắn
dưới ánh sáng mịn màng như tuyết, con ngươi vừa thâm thúy như biển, vừa đen
nhánh như ánh sao lúc nửa đêm, sáng trong mà thần bí, cánh môi màu hồng
khẽ nhếch, nở ra nụ cười làm điên đảo chúng sanh, làm cho người ta liếc
mắt nhìn một cái liền bị hấp dẫn ở trong phong tư tuyệt mỹ của hắn.
Hắn ưu nhã đi tới bên trong gian phòng của Phượng Lan
Dạ, nha đầu này ngày thường mà thấy hắn là vui vẻ ra mặt, sao lúc này
trên dung nhan mềm mại lại bố trí sương lạnh nhè nhẹ, con ngươi thì lại càng âm
trầm vô cùng, cước bộ dưới chân của hắn không khỏi trở nên nhẹ nhàng, một bước
đi qua, liền ôm lấy thân thể kia vào lòng, ngồi vào trên giường êm, ân
cần hỏi thăm.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Phượng Lan Dạ ngẩn đầu nhìn hắn, sau đó liền vươn ra
một đôi tay nhỏ bé như dương chi bạch ngọc ôm lấy cổ của hắn, nàng cúi đầu thở
dài một hơi, rồi mở miệng.
“Ngươi biết sứ thần đoàn của Lâm Phong quốc hôm nay đã
tới Thiên Vận hoàng triều rồi không?”
Ánh mắt của Nam Cung Diệp chợt lóe lên một cái, sau đó
hiện lên từng đợt sóng lăn tăn, hắn chậm rãi mở miệng.
“Sao vậy? Sứ thần đoàn của Lâm Phong quốc tới chơi, đã
chọc tới Lan Nhi rồi sao?”
Dưới tay hắn lực đạo đã tăng thêm, ôm chặt lấy Phượng
Lan Dạ, nàng liền cúi người nhìn sang nơi khác, hắn không ngần ngại, không chút
khách khí hôn một ngụm lên môi của nàng, mùi thơm mát lạnh lây dính ở trên cánh
môi, và một ánh mắt thâm thúy cứ nhìn chằm chằm Phượng Lan Dạ, hắn muốn nhìn
xem nàng vì cái gì mà lại bất an như thế.
Phượng Lan Dạ hiếm khi hôn trả lại Nam Cung Diệp, nàng
đang nghĩ xem phải dùng lời nói thế nào để nói ra chuyện này, nhưng mà nàng
thật nghĩ không ra, nếu như hắn biết chuyện của Âu Dương Dật không biết sẽ phản
ứng gì nữa.
Nam Cung Diệp rất hiểu thói quen của Phượng Lan Dạ,
nhìn động tác lần này của nàng, liền biết đã xảy ra chuyện gì đó.
“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì thế?”
“Thái tử của Lâm Phong quốc, từng cùng ta quen biết ở
Tiêu thành, hắn yêu thích ta, ta sợ. . . . . .”
Phượng Lan Dạ càng nói đến cuối thì giọng càng nhỏ,
đầu rũ xuống trước ngực, không dám ngẩng lên nhìn ánh mắt của Nam Cung Diệp, sợ
sẽ thấy hắn tức giận, nhưng thật lâu sau nàng chỉ nghe được tiếng thở phì phò,
trong nháy mắt khắp phòng ngủ đều bao phủ lãnh khí, so sánh với khí trời vào
đông băng lãnh thì còn lạnh hơn mấy phần, mà thân thể của nàng đột nhiên bị lật
lại một cái, thanh âm bành bạch liền vang lên.
Nàng bị đánh, bị đánh vào mông.
Phượng Lan Dạ ngơ ngẩn, thật lâu mới kịp phản ứng, lỗ
mũi khẽ thút thích, miệng thì mím chặt, một tiếng kêu cũng không thoát ra khỏi
cổ họng.
Nàng biết hắn đang giận, rất tức giận, chỉ cần hắn hết
giận một chút, muốn đánh thì cứ đánh đi.
Bất quá Nam Cung Diệp chỉ đánh nàng hai ba cái thì
dừng tay rồi, hơn nữa xuống tay lại không nặng, bỗng nhiên thân thể của nàng
lại bị kéo vào trong ngực của hắn, còn nghe được hắn bất mãn trách cứ: “Cũng
biết sẽ làm cho ta đau lòng sao, nàng a, thật là một người làm cho ta không thể
yên lòng mà.”
Nói xong hắn cúi đầu xuống, dùng sức cắn lấy cánh môi
của Phượng Lan Dạ, lần này thì hắn dùng sức, nên Phượng Lan Dạ thấy trên môi có
một trận đau, nàng còn chưa kịp phản ứng, thì thanh âm bá đạo của Nam Cung Diệp
lại vang lên.
“Lâm Phong quốc thái tử là cái thứ gì, lại dám vọng
tưởng cưới nàng, hắn nằm mơ đi, Bổn vương muốn lập tức tiến cung, để cho phụ
hoàng đem ngươi gả cho Bổn vương, nhìn xem hắn làm thế nào?”
Tiếng nói vừa rơi xuống, thân thể hắn liền đứng lên,
buông Phượng Lan Dạ ra, cả người giống như gió lốc sau đó mất đi bóng dáng, đợi
đến khi Phượng Lan Dạ vọt ra tới ngoài, thì đâu còn thấy bóng của Nam Cung
Diệp, chỉ đành phải gọi Thiên Bột Thần từ chỗ tối đi ra.
“Lập tức tiến cung bảo vệ Tề vương, không cho phép bất
luận kẻ nào làm hắn bị thương.”
Nàng không biết hoàng thượng tính toán những gì, tuy
nói hắn bây giờ đối với Nam Cung Diệp rất áy náy, nhưng so với quốc gia, nàng
không biết Nam Cung Diệp chiếm được mấy phần, cho nên vẫn phải cẩn thận mới
tốt, Thiên Bột Thần nghe xong mệnh lệnh của nàng, liền lập tức lĩnh mệnh đi
ngay.
Bên trong gian phòng, Phượng Lan vẫn dạo bước qua lại
lo âu, không biết tối nay sẽ phát sinh chuyện gì nữa?
Hoàng cung, Gia Khánh điện, bên trong tràn ngập đủ các
loại màu sắc, ánh sáng lần lượt thay đổi, mọi người đang ca múa mừng cảnh thái
bình.
Hạo Vân Đế đang ngồi ở trên cao, còn hai bên là hậu
phi trong cung, bên dưới tay là khách quý của bữa tiệc Lâm Phong quốc
thái tử đang ngồi, theo thứ tự từ trên xuống chính là sứ thần của Lâm Phong
quốc, mặt khác đi theo bên cạnh họ là Thụy Vương An Vương của Thiên Vận hoàng
triều, và mấy tên đại thần, thỉnh thoảng cũng có người giơ chén nhỏ lên cao,
hắng giọng vui mừng nói chuyện.
Hạo Vân Đế quét mắt nhìn bên dưới, một đôi mắt thâm
trầm thật giống như ao đầm sâu không lường được, lúc này hắn đang nhìn chăm chú
vào tình cảnh trong đại điện.
Trên mặt thảm đỏ thẫm, cung đình vũ cơ đang vừa múa
vừa hát, nhanh nhẹn như cánh bướm, thỉnh thoảng còn xoay tròn bay múa, mang đến
một sự hợp phối với thanh âm.
Thái tử Âu Dương Dật quanh thân lười biếng, tựa lưng
vào ghế ngồi, cả đêm hắn ăn rất ít, thỉnh thoảng còn nở nụ cười, làm cho người
ta nhìn không ra trong lòng hắn suy nghĩ gì, lại không thấy hắn hỏi Hạo
Vân Đế về chuyện hai nước thông gia, cũng không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.
Điều này khiến hắn vừa vặn để lộ ra một loại thâm trầm
mịt mờ, Hạo Vân Đế dễ dàng liền biết người trước mắt không phải là tên Hoàng
Mao tiểu tử, mà là người có tâm cơ rất sâu, lần này hai nước giao hảo, mình cần
phải cực kỳ thận trọng.
Trên yến tiệc khuya hôm nay, thì Binh Bộ Thị Lang Tô
Diễn, vốn là nhị phẩm quan viên, không hẳn phải ở nơi đây để tham gia những
trường hợp này, nhưng bởi vì Lâm Phong quốc thái tử nhắc tới Nhị tiểu thư của
Tô phủ, cho nên hoàng thượng hạ chỉ, để cho Tô Diễn tham gia yến tiệc.
Nhưng mà Lâm Phong quốc thái tử từ đầu tới cuối, cũng
không có cùng Tô Diễn thân cận, phảng phất hắn làm như không nhận ra vậy, điều
này cũng khiến cho Hạo Vân Đế không tìm ra bất kỳ chủ đề gì để nói.
Trong lúc nhất thời mọi người chỉ để ý thưởng thức ca
múa, ăn uống, toàn bộ không đề cập tới bất kỳ vấn đề quốc sự hay chuyện thông
gia giữa hai nước.
Mắt thấy bữa tiệc sắp đến hồi kết thúc, Hạo Vân Đế
cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu Âu Dương thái tử không đề cập tới chuyện thông gia,
đợi khi xong tiệc hắn hỏi thăm Diệp Nhi một chút, xem Diệp Nhi đối với
tiểu thư Tô phủ có ý hay không, nếu như không có, thì mình sẽ phong Tô nhị tiểu
thư làm Thạc Quận chúa, để hai nước thông gia, đây cũng là một chuyện tốt.
Hạo Vân Đế đang suy nghĩ, thì nghe ngoài cửa Gia Khánh
điện vang lên thanh âm thất kinh của thái giám.
“Vương gia, Vương gia, xin cho nô tài bẩm báo một
tiếng, xin cho nô tài bẩm báo một tiếng.”
Chỉ thấy ngoài cửa đại điện, một người thật nhanh tiêu
sái đi vào, bên người còn có mấy tên thái giám đi theo, cùng nhau tràn vào Gia
Khánh điện, Hạo Vân Đế khẽ nheo lại ánh mắt, đáy mắt hiện lên vẻ không vui, còn
có chút bất đắc dĩ, người tới trừ Thất hoàng tử Nam Cung Diệp, thì căn bản
không có người thứ hai.
Trên đại điện quan cảnh lần lượt thay đổi, tất cả mọi
người đều ngừng lại, vũ cơ khiêu vũ, thần tử đang uống rượu, thái giám cung
nữ cũng đều dừng lại, trong lúc nhất thời không gian yên tĩnh không tiếng
động, ánh mắt của mọi người cùng nhìn về người đột ngột xông vào, Tề vương Nam
Cung Diệp.
Chỉ thấy hắn mặc một bộ
bạch y phiêu dật như tiên, đang đứng ngạo nghễ ở trên đại điện, mái tóc đen như
mực thì trút xuống vai, còn quanh thân lại lãnh ngạo quý phái, hắn quét mắt một
vòng nhìn khắp đại điện, nhưng thật ra hắn cũng không phải nhìn những người
trong điện, mà tầm mắt chủ yếu rơi vào trên người vị khách quý trong bữa tiệc -
Âu Dương Dật, bỗng nhiên khóe môi hắn nhếch lên nụ cười lạnh, vừa tươi đẹp như
dòng sông, vừa mang theo sát khí.
"Nhi thần tham kiến
phụ hoàng."
Nam Cung Diệp mở miệng
nói, sắc mặt của Hạo Vân Đế thoáng trầm xuống, dù có không vui hắn cũng không
có cách nào phát tát, huống chi còn ở trước mặt của người Lâm Phong quốc, Diệp
nhi vừa làm mất đi nghi lễ, nếu còn nói thêm cái gì nữa, chẳng phải để cho
người ta có cơ hội chế giễu sao? Hạo Vân Đế bất đắc dĩ đành mở miệng:
"Đứng lên đi, ban thưởng ghế ngồi."
Trong lòng của Hạo Vân Đế
cũng mơ hồ đoán ra một chút, chẳng lẽ Diệp Nhi đã biết chuyện Lâm Phong quốc
thái tử tới là muốn thông gia sao? Cho nên tên này mới có xông vào bữa tiệc như
thế, vì dựa theo cá tính trầm ổn lãnh tĩnh của Diệp Nhi, sẽ không đến nổi làm
ra chuyện này, Hạo Vân Đế càng nghĩ càng cảm thấy tên này xuất hiện là vì
chuyện này, nên không khỏi có chút nóng lòng, vì hắn không hy vọng ở trong đại
điện mà nổi lên xung đột cùng Lâm Phong quốc thái
tử.
Hạo Vân Đế đang suy nghĩ,
thì ngay giữa đại điện Nam Cung Diệp đã chậm rãi đứng dậy, nhưng cũng không có
ngồi xuống, hắn vẫn đứng ở trong đại điện như cũ, vì hắn không ngồi xuống nên
người khác cũng không thể uống rượu dùng bữa tiếp, trong điện vẫn yên tĩnh không
tiếng động như cũ, tất cả mọi người đều nhìn vào vị Tề vương điện hạ này, muốn
xem rốt cuộc hắn định làm cái gì, mấy lão thần của Thiên Vận hoàng triều, giờ
phút này sắc mặt hơi khó xem, thở phì phì nhìn chằm chằm bóng lưng của Tề
vương.
Nam Cung Diệp mới không
thèm để ý tới bất luận kẻ nào, vẻ mặt lạnh
nhạt, trầm giọng mở miệng.
"Nhi thần đến Gia
Khánh điện, là có một chuyện muốn bẩm báo với phụ hoàng, nhi thần muốn nạp Nhị
tiểu thư Tô Thanh Nhã của nhà Binh Bộ Thị Lang làm phi, xin phụ hoàng thành toàn."
Hắn vừa nói xong, cả điện
trong nháy mắt yên lặng như chỗ không người, ngay cả không khí cũng thoát chốc
lạnh lẽo hẳn đi, Âu Dương Dật vẫn tùy ý lười biếng dựa vào ghết ngồi bỗng nhiên
giật mình, con ngươi như đá ngầm quét về phía Tề vương Nam Cung Diệp, khóe môi
nở nụ cười mê ly, chẳng lẽ người trong lòng Thanh Nhã chính là vị Tề vương điện
hạ này, quả nhiên là một đối thủ có thực lực, tốt, hắn thích nhất loại đối thủ
có năng lực này.
Âu Dương Dật nghĩ thế nên
không nóng lòng, chỉ ngước mắt thản nhiên nhìn về Hạo Vân Đế, nếu nói về hôn
sự, thì hắn là người mở miệng trước , cho dù Hạo Vân Đế có lòng thiên vị nhi
tử, vậy thì cũng phải nhìn xem hắn có đồng ý hay không. Nghĩ đến đây ánh mắt
của đột nhiên trầm xuống, rồi hiện lên sát khí, tràn ngập quanh người.
Trong đại điện, giống như
có hai con người cường thế khí phách đang chống lại nhau.
Hai đôi mắt như phủ đây
gió lạnh mưa sa, còn phát ra sấm sét vang dội, bùm bùm đấu
nhau, những người bên cạnh này, ai
cũng không dám nói nhiều, họ hết nhìn sang cái này rồi nhìn sang cái kia, hai
nam nhân này đều là nhân trung long phượng, lại đồng thời cùng nhau coi trọng
Tô nhị tiểu thư kia, nàng ta đến tột cùng có chỗ nào hơn người, không phải chỉ
là một nữ tử khuê các thôi sao?
Mọi người đang cùng nhau
suy đoán, thì cuộc chiến đấu bằng ánh mắt của Tề vương Nam Cung Diệp cùng Âu
Dương thái tử đã kết thúc, Nam Cung Diệp thu hồi tầm mắt nhìn về Hạo Vân Đế.
Âu Dương Dật dời mắt nhìn
về phía Hạo Vân Đế, sau đó nhàn nhạt mở
miệng: "Nếu như bổn thái tử nhớ được không lầm, thì đám cưới với Nhị tiểu
thư của Tô phủ là do bản thái tử nói trước, chuyện này có phải có chút thiên vị
hay không, hơn nữa chuyện hai nước thông gia là đại kế dân sinh, chẳng lẽ Hạo
Vân Đế không sợ người trong thiên hạ nhạo báng, vì một nữ nhân mà phải dồn dân
chúng của hai nước vào cảnh nước sôi lửa bỏng?"
Lời vừa nói ra, mọi người
trong cả điện đều biến sắc, lời nói của Âu Dương thái tử hàm chứa rất rõ ràng
a, nếu như Tô nhị tiểu thư không gả, vậy thì Lâm Phong quốc bọn họ sẽ không
cùng Thiên Vận hoàng triều giao hảo, đến lúc đó, hai nước sẽ lâm vào chiến
tranh, dân chúng tự nhiên sẽ lầm than.
Tiếng nói của Âu Dương
Dật vừa dứt, thì sứ thần đi theo bên người hắn liền đứng lên, nhìn về Hạo Vân
Đế hành lễ, rồi chậm rãi mở miệng.
"Lần này thái tử
chúng ta đến Thiên Vận hoàng triều, là do hoàng thượng của ta ký thác kỳ vọng,
hi vọng hai nước vĩnh kết hữu hảo, còn dâng lên Trường Sinh thảo, nên hi vọng
Hạo Vân Đế hiểu thành ý của chúng ta."
Thái tử từ trước cho tới
nay rất là bất quy tắc, mãi vẫn không chịu nạp phi, nên hoàng đế Lâm Phong quốc
rất nhức đầu, nhưng mà hết lần này tới lần khác hắn lại thông minh tuyệt đỉnh,
trong tay còn có kì binh ngân y vệ, là đệ nhất nhân của Lâm Phong quốc, nên
hiếm thấy lần này hắn muốn nạp phi, vì vậy lão hoàng đế của Lâm Phong quốc bất
kể hắn nói yêu cầu gì cũng đáp ứng, ngay cả quốc phẩm Trường Sinh thảo cũng
hiến ra ngoài, có thể thấy bọn họ rất khẩn cấp muốn cưới vị Tô nhị tiểu thư
này, bằng không, lại không biết phải đợi bao nhiêu ngày nữa thái tử mới chịu
nạp phi.
Sứ thần của Lâm Phong
quốc cũng đều là mấy trọng thần, lúc này tất cả mọi người đều đứng lên, biểu lộ
rõ ý nguyện của hoàng thượng nhà mình .
Mà người của Thiên Vận
hoàng triều, khi nhìn về phía Thất hoàng tử Tề vương, trong mắt họ chỉ có trách
cứ, Tề vương cũng thiệt là, không có chuyện gì đi thích Tô nhị tiểu thư kia làm
gì, Thiên Vận hoàng triều này lớn như thế người nào không thích, hết lần này
tới lần khác lại muốn cùng Âu Dương thái tử tranh giành nữ nhân, đây chính là
đại sự giữa hai nước, làm sao có thể mang nhi nữ tình trường vào đây?
Tô Thừa tướng lúc này đã
đứng lên, hắn nhìn về Tề vương Nam Cung Diệp, nói lời
tâm huyết.
"Tề vương điện hạ,
đây chính là đại sự của hai nước, xin Tề vương điện hạ hãy nghĩ lại."
Tô Thừa tướng vửa dứt
lời, thì bên cạnh có mấy vị tất cả trọng thần của Thiên Vận hoàng triều đều
đứng lên, trầm giọng phụ họa: "Xin Tề vương điện hạ nghĩ lại."
Nam Cung Diệp nheo lại
ánh mắt, một đôi mắt phượng cuồng phóng nhíu lại, tinh quang bắn ra, sắc bén
như lưỡi đao đâm vào đám người của Tô Thừa tướng, mà khóe môi của hắn thì vẽ ra
nụ cười lạnh lùng, khi nhìn đám người của tô Thừa tướng thì giận dữ
quát.
"Cả một đám hỗn
trướng, Thiên Vận hoàng triều của chúng ta lúc nào cần tới chuyện thông gia để
giữ vững giang sơn, xem ra đám người vô liêm sỉ các ngươi cũng nên trở về nhà
của mình rồi, còn ở đây làm cái gì, nâng cao chí khí của người ta mà diệt đi
uy phong của mình, người như thế không có cũng được."
Lúc này bị Nam Cung Diệp
một phen lên án mạnh mẽ, Tô Thừa tướng cùng mấy trọng thần trong triều, gương
mặt thoáng cái đỏ ngầu, giận đến thân thể phát run, một câu cũng nói không nên
lời.
Mà Nam Cung Diệp mắng
xong những lão thần, liền quay đầu nhìn về Hạo Vân Đế đang ngồi trên cao.
"Nhi thần xin phụ
hoàng ban hôn."
Bất kể ai muốn cùng hắn
đoạt Lan Nhi, điều là nằm mơ, khuôn mặt Nam Cung Diệp âm u, trong đôi mắt đen
thui nổi lên gợn sóng u nhã,
cùng một thân ngạo nghễ, lạnh lẽo nhìn mọi người trong đại điện.
Hạo Vân Đế thấy thế vừa
nhức đầu vừa phiền não, chuyện trước mắt không biết phải giải quyết như thế
nào, bất kể là đắc tội với bên nào thì cũng không phải là mong muốn trong lòng
hắn, cuối cùng hắn đem mâu quang khẽ dời, quét về phía chỗ ngồi của Binh Bộ Thị
Lang Tô Diễn ở vị trí sau cùng của đại điện.
"Tô ái khanh, ngươi
muốn để cho Tô nhị tiểu thư đi đến Lâm Phong hoà thân, hay là gả cho Tề vương
điện hạ làm phi?"
Trên đại điện phát
sinh hết thảy mọi chuyện, Tô
Diễn đã sớm rõ như lòng bàn tay, hơn nữa nữ nhi là ai hắn cũng đã biết, làm sao
có thể để cho nàng gả đến Lâm Phong quốc, cho nên Tô Diễn lập tức bước ra khỏi
hàng quỳ giữa đại điện, trầm giọng mở miệng.
"Xin hoàng thượng để
tiểu nữ gả cho Tề vương làm phi, hạ quan tuổi đã cao, không muốn tiểu nữ phải
đi đến Lâm Phong quốc."
Lời vừa nói ra, mọi người
trong điện đều nhìn sang, lúc này Hạo Vân Đế nhìn Âu Dương Dật nói.
"Hôn sự của nữ nhi
vẫn làm theo lệnh của cha mẹ, Âu Dương thái tử có thể thấy rõ rồi đấy?"
Đây cũng không phải là
lỗi của hắn, Tô gia người ta không muốn để cho nữ nhi đến nước khác, dù cho hắn
là một hoàng đế cũng không thể bắt buộc người khác, dĩ nhiên trong chuyện này
hắn cũng có lòng tiêng tư, nếu không phải nhi tử thích nàng, thì hắn đã sớm hạ
chỉ rồi, làm gì có chuyện hỏi người khác.
Âu Dương Dật nhìn tình
huống trong điện, sau đó từ từ phủi
tay đứng lên , quét mắt về phía Hạo Vân Đế.
"Xem ra Hạo Vân Đế
đã có chuẩn bị cùng Lâm Phong quốc đối địch rồi, bất quá bổn thái tử muốn hỏi
một câu."
Hắn nói xong liền xoay
người nhìn về phía Nam Cung Diệp, hiển nhiên câu hỏi kia là hỏi Nam Cung Diệp ,
mâu quang của Nam Cung Diệp nhìn thẳng vào hắn, nó còn mang theo dòng khí lạnh
lẽo, dám cùng ta tranh đoạt Lan Nhi, ta thật hận không được lập tức đem tên này
bầm thây vạn đoạn, tưởng mình là Lâm Phong quốc thái tử
thì rất giỏi sao? Nằm mơ, Thiên Vận hoàng triều của bọn họ không sợ Lâm Phong
quốc.
Ngồi ở trên cao Hạo Vân
Đế nghe được lời nói của Âu Dương Dật, trong lòng mặc dù rất thất vọng, và cũng
có chút đả kích, nhưng vì giải gút mắt trong lòng Diệp Nhi, hắn cũng nhận, hơn
nữa hai nhà đánh nhau, ai thắng ai thua còn không biết được đâu.
Trong đại điện, tất cả
mọi người đều chăm chú nhìn vào hai con người xuất chúng chói
sáng minh châu đang đứng kia, quả nhiên là hai đóa hoa tuyệt thế, đều đồng dạng
là tuyệt sắc, một người lạnh lùng như Băng, như sương, làm người ta không tự
chủ mà duy trì khoản cách ba thước, còn một người thì tà mị khinh cuồng, từ đầu
tới đuôi đều nở nụ cười đối với mọi người, nhưng ở trong đáy mắt lại chiếu từng
tia sáng ngoan lệ tàn bạo.
Âu Dương Dật đi tới trước
mặt Nam Cung Diệp, rồi chậm rãi gằn
từng chữ mở miệng.
"Có lẽ hai nước xảy
ra chiến tranh, ta và ngươi cũng không có gì quan trọng lắm, nhưng đừng quên là
ai đã khiến cho hai nước khai chiến, đến lúc đó trong mắt của người trong thiên
hạ, Nhị tiểu thư Tô Thanh Nhã của Tô phủ chính là hồng nhan hoạ thuỷ, trọn đời
của nàng không thể ra khỏi cửa, và cũng sẽ bị người người nguyền rủa, chỉ nước
miếng thôi cũng đủ để nàng chết đuối, nếu như ngươi yêu nàng, sao có thể nhẫn
tâm để nàng bị chỉ trích như thế?"
Trong điện, lúc này sắc
mặt mọi người đều thay đổi, trong đó nhiều nhất chính
là Nam Cung Diệp, tiếp theo là Tô Diễn.
Trong nội tâm của mọi
người chỉ có có một ý niệm, Âu Dương Dật quả nhiên đủ thông minh, đủ ngoan độc,
hơn nữa lời nói của hắn một chút cũng không sai, có lẽ hai nước khai chiến,
những kẻ như bọn họ không bị sao cả, chỉ bất quá là đánh giặc thôi, bất kể ai
thắng ai thua, bọn họ cũng có bị thiệt thòi gì, nhưng những dân chúng bị chiến
hỏa liên luỵ, chỉ sợ sẽ nguyền rủa Tô Thanh Nhã, cuối cùng nàng sẽ trở thành
hồng nhan hoạ thuỷ trong miệng của mọi người, vĩnh viễn phải sống chịu đựng vào
miệng lưỡi của người khác
"Ngươi, thật quá âm
hiểm, như vậy, ngươi càng không xứng với cưới nàng."
Nam Cung Diệp khinh
thường nói, nghe được lời nói âm độc của Âu Dương Dật, sắc mặt của hắn âm ngao
khó coi, hai tay nắm chặt thành quyền, các ngón tay cũng trắng bệch ra, một kẻ
không chừa bất cứ thủ đoạn nào để tranh đoạt, căn bản không xứng với nói Lan
Nhi, đừng nói đến việc cưới nàng.
Hắn cho dù phụ hết người
trong thiên hạ, cũng sẽ không để người nam nhân này toại nguyện, càng sẽ không
để Lan Nhi gả cho hắn, nhưng mà vừa nghĩ tới lúc hai nước khai chiến, trên lưng
của Lan Nhi phải mang nhơ danh, tim hắn liền như bị đao cắt, đôi mắt màu đen
lại càng đầy trời u ám, đôi môi nhếch lên nhưng một chữ cũng nói không ra lời.
Trong lúc nhất thời cả
điện một chút thanh âm cũng không có.
Thụy Vương Nam Cung Duệ
thấy sắc mặt của Thất hoàng đệ khó coi, liền biết trong lòng hắn đang khó chịu,
nên từ từ đứng lên, cất bước đi ra
ngoài rồi bình tĩnh hỏi: "Âu Dương thái
tử nói như thế không phải là làm khó người khác sao? Nếu Tô Thanh Nhã không
nguyện ý đi Lâm Phong quốc hoà thân, chẳng lẽ chúng ta phải mạnh mẽ bức ép
nàng, nếu như nàng có chuyện không may gì xảy ra, chỉ sợ danh tiếng của Lâm
Phong quốc thái tử cũng bị hao
tổn."
Thụy Vương nói cũng cực
kỳ đúng, chẳng những là thần tử của Thiên Vận hoàng triều, mà ngay cả những
thần tử của Lâm Phong quốc cũng liên tiếp gật đầu.
Nếu thật sự bức tử
người ta, chắc chắn sẽ bị phiền toái, hơn nữa anh danh của thái tử có thể bị
hao tổn, nữ nhân cùng so với anh danh của thái tử, cuối cùng vẫn kém một chút,
vì vậy tất cả mọi người đều nhìn Âu Dương thái tử.
Chỉ thấy hắn thanh
nhã cười khẽ, rồi chậm
rãi mở miệng.
"Như vậy đi, chúng
ta tỷ võ quyết đấu, người thắng sẽ cưới Tô nhị tiểu thư, người thua tự động rút
lui."
Âu Dương Dật đánh ván cờ
này coi như đang cầu thắng, bởi vì hắn vốn đã thua hết một phần, nên bây giờ
phải cứu vãn lại một nữa cục, thì ván này hắn mới có thể thắng.
Nam Cung Diệp vừa nghe
thấy hắn nói thế, sắc mặt liền khó coi, tại sao hắn phải cùng tên này quyết đấu
chứ, Lan Nhi vốn chính là của hắn , người nam nhân này lại muốn cùng hắn quyết
đấu, để giành nữ nhân của hắn sao, trong mắt Nam Cung Diệp hiện lên sát cơ,
đang tuỳ lúc có thể bộc phát, lúc này Thụy Vương Nam Cung Duệ đứng ở bên cạnh
liền lôi tay của hắn, nhỏ giọng nói
thầm.
"Ngươi đừng quên
danh tiếng của Tô nhị tiểu thư."
Một tiếng này đã nhắc nhở
Nam Cung Diệp, để hắn tỉnh táo lại, đúng vậy a, hắn còn phải bận tâm danh tiếng
của Lan Nhi, nếu như hai nước thật sự đánh nhau, Lan Nhi sẽ là hồng nhan họa
thủy, mặc dù hắn biết nàng sẽ không để ý, nhưng e là nàng cũng không vui vẻ gì,
cho nên hắn tuyệt đối phải để cho người nam nhân này tâm phục khẩu phục.
Không phải là tỷ thí sao?
Chẳng lẽ mình sợ hắn thắng à.
"Tốt, khi nào?"
Lời nói của Nam Cung Diệp
vừa rơi xuống, mọi người trong điện liền thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng giải
quyết được viên mãn, bất quá nghĩ đến trận quyết đấu này, quanh thân của họ
không khỏi sôi trào lên, không biết được một trong hai người ai sẽ thắng, mọi
người suy nghĩ kỹ một chút, thì cảm thấy Lâm Phong quốc thái tử
có phần thắng lớn hơn.
Tề vương Nam Cung Diệp ở
Đế kinh là tên lãnh khốc quái gở, hơn nữa còn âm trầm, nhưng mà mọi người lại
không có nghe nói võ công của hắn lợi hại ra sao, mặc dù chắc không tệ, nhưng
so sánh với Lâm Phong quốc thái tử, chỉ sợ sẽ kém một chút, trong truyền thuyết
ngân y vệ là kì binh trong tay của Âu Dương thái tử, nếu hắn có thể huấn luyện
ra kỳ binh như thế, thì khó mà bại trong tay Tề vương được .
Mọi người đang suy nghĩ,
thì thanh âm của Âu Dương Dật đã vang lên: "Năm ngày sau."
"Tốt."
Nam Cung Diệp vừa nói
xong, liền phủi đích rời đi, cũng không thèm nhìn tới mọi người trong điện nữa,
trên đại điện dạ tiệc đến đây coi như là kết thúc, đã bị Tề vương náo loạn như
vậy, đâu còn có người nào có tâm tình ăn uống nữa, Âu Dương thái tử cũng cáo
từ, để đám người của Thụy Vương cùng An vương hộ tống bọn họ trở về dịch cung,
mà những sứ thần đi theo thì một tấc cũng không rời đi Âu Dương thái tử, lúc
này các đại thần của Thiên Vận hoàng triều cũng đã cáo từ rời đi, ngay cả cung
đình vũ cơ cũng lui xuống.
Trong đại điện, lúc này
một mảnh hỗn độn, thái giám cung nữ thì đang quỳ trên đất, Hạo Vân Đế cả người
mệt mỏi, ngay cả mấy vị hậu phi ở phía sau cũng đã đứng lên, chuyện xảy ra
khuya hôm nay, ai trong các nàng cũng không dám nhiều lời, nhìn qua có thể thấy
hoàng thượng tâm tình cực kém, nếu giờ phút các nàng còn trêu chọc hắn nữa, chỉ
sợ không có kết quả tốt.
Sau khi Hạo Vân Đế rời
đi, mấy người bọn họ mới chậm rãi trở về
cung điện của mình.
Trong Tô phủ, Phượng Lan
Dạ cùng Vụ Tiễn đang một mực đi tới đi lui trước đại môn, vì hai nàng đang nóng
lòng chờ đợi phụ thân Tô Diễn.
Tô Diễn đã tiến cung đi
tham gia bữa tiệc, chỉ khi hắn trở lại, các nàng mới biết được khuya hôm nay đã
xảy ra chuyện gì.
Một chiếc xe ngựa nhanh
chóng chạy đến, rất nhanh thì dừng ở ngoài cửa
phủ, Phượng Lan Dạ cũng không đợi được đến khi Tô Diễn xuống xe, nhanh chóng
cùng Vụ Tiễn chạy vội đến, vén rèm xe dìu Tô Diễn xuống xe.
"Phụ thân, như thế
nào? Khuya hôm có phát sinh chuyện gì nay không?"
"Đúng vậy a, không
có phát sinh chuyện gì sao?"
Vụ Tiễn lập lại câu hỏi,
theo cá tính của Nam Cung Diệp, nếu hắn cùng Âu Dương Dật nổi lên xung đột, e
là sẽ đánh nhau, như thế sẽ làm cho hoàng thượng tức giận, ông ta nhất định sẽ
trị tội Tề vương , cho nên Vụ Tiễn mới lo lắng như vậy.
Tô Diễn làm sao mà không
biết nữ nhi đang lo lắng điều gì, nên hắn một đường đi vào Tô phủ, vừa đi vừa
nói cho nữ nhi biết mọi chuyện.
"Không có chuyện gì,
yên tâm đi."
Phượng Lan Dạ thở ra một
tiếng, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, chỉ cần Nam Cung Diệp không
có chuyện gì là tốt rồi, nàng đưa tay vỗ vỗ ngực, mà Vụ Tiễn ở bên cạnh cũng
thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà Tô Diễn đã dừng bước, xoay người nhìn hai nữ nhi,
muốn nói cái gì đó rồi lại thôi, cuối cùng đành trầm giọng mở miệng.
"Chẳng qua Âu Dương
thái tử muốn vào năm ngày sau cùng Tề vương tỷ võ quyết đấu, người thua sẽ tự
động rút lui, người thắng có thể cưới Nhã Nhi."
"Cái gì? Tại sao có
thể như vậy a."
Phượng Lan Dạ nghẹn họng
nhìn trân trối phụ thân, không nghĩ tới mọi chuyện lại diễn biến thành như vậy,
còn luận võ quyết đấu nữa, nàng ở trong mắt của hai người nam này đã thành cái
gì rồi, nghĩ đến đây nàng không khỏi giận dữ, Nam Cung Diệp tại sao lại đồng ý
cùng Âu Dương Dật tỷ võ quyết đấu, hắn ta là cái thứ gì chứ, chỉ là một kẻ
không biết từ đâu nhô ra, lại muốn cùng Nam Cung Diệp tỷ võ quyết đấu, phi, hắn
cũng xứng sao.
Phượng Lan Dạ càng nghĩ
càng tức giận, sắc mặt âm u cực kỳ
khó coi.
Tô Diễn biết nữ nhi tức
cái gì, nên vội vàng mở miệng.
"Ngươi đừng trách Tề
vương, Tề vương là vì ngươi mà suy nghĩ, Âu Dương thái tử kia nói, nếu như
ngươi gả cho Tề vương, hai nước sẽ xảy ra chiến tranh, mà đến lúc đó ngươi sẽ
là hồng nhan họa thủy trong mắt tất cả dân chúng, đừng nói là những triều thần
như chúng ta, ngay cả bá tánh bình dân, cũng nhất định sẽ nguyền rủa ngươi mắng
ngươi , Tề vương vì thanh danh của ngươi, cho nên mới đáp ứng tỷ võ."
Tô Diễn vừa nói xong,
Phượng Lan Dạ tức đến muốn phát nổ, lửa giận bốc lên vạn trượng, tốt cho ngươi
Âu Dương Dật, lại dám hãm hại ta như thế, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho
ngươi, lúc này một đôi mắt xinh đẹp âm ngao lãnh khốc tràn đầy tia lửa bắn ra,
tuôn rơi khắp nơi.
Tô Diễn liếc nhìn hai
người các nàng một cái, rồi xoay người liền đi vào trong, Vụ Tiễn dìu Phượng
Lan Dạ một đường trở về Thược Dược Hiên, nhưng Phượng Lan Dạ càng nghĩ càng tức
giận, cuối cùng cắn răng một cái trầm giọng nói.
"Ta đi tìm hắn, ta
tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tên khốn kiếp này."
Tư Mã Vụ Tiễn vừa nghe
nàng nói muốn đi tìm Âu Dương thái tử, làm sao mà để cho nàng đi, Âu Dương thái
tử kia là người lợi hại đến cỡ nào, giờ phút này hắn đang ở tại dịch cung,
không nói đến chuyện có nhiều binh tướng đề phòng sâm nghiêm, mà những người ở
bên cạnh hắn cũng đều là nhất đẳng cao
thủ, hơn nữa ngay cả bản thân hắn võ công cũng bí hiểm rồi, mặc dù võ công của
Lan Nhi hết sức lợi hại, nhưng mà kẻ địch cũng có nhiều cao thủ , cho nên
chuyện này hay phải bàn bạc kỹ hơn mới được.
"Được rồi, chúng ta
đợi Tề vương điện hạ tới rồi hãy nói, ta tin tưởng hắn nhất định sẽ đến."
Vụ Tiễn vừa nói xong,
liền thấy bên cạnh bỗng dưng nổi lên một trận gió cuồn cuộn, chỉ thấy có một
người đang dựa cửa mà đứng, mái tóc đen dài thả xuống che lại một chút ánh
trăng bóng loáng chiếu trên gương mặt hắn, quanh thân mặc một cẩm bào màu
trắng, làm cho người ta có cảm giác nhẹ như thuỷ nguyệt, mùi thơm trên người
hắn lúc này đang lơ lửng ở trong không khí.
Vụ Tiễn vừa nhìn thấy Tề
vương xuất hiện, lập tức buông ra ta Phượng Lan Dạ ra, nhàn nhạt mở
miệng.
"Nàng giao lại cho
ngươi."
Nói xong liền xoay người
rời đi, mà Phượng Lan Dạ thì đang lấy lại bình tĩnh, từng bước đi tới bên cạnh
Nam Cung Diệp, đợi đến khi đi tới trước mặt của hắn, Nam Cung Diệp liền đưa tay
lên kéo nàng vào trong lòng, nghĩ đến người nam nhân Âu Dương kia, khuôn mặt
của hắn lúc sáng lúc tối, lãnh khí sưu sưu hiện lên, hắn một đường ôm lấy
Phượng Lan Dạ trở về phòng.
Dọc theo đường đi hai
người ai cũng không nói gì, Phượng Lan Dạ vươn tay ôm cổ hắn, ôn nhu mở
miệng.
"Diệp, thật xin
lỗi."
Cũng là nàng mang đến
phiền toái cho hắn , nhưng quả thật nàng không biết Âu Dương Dật lại vô sỉ đến
vậy, ban đầu khi ở Tiếu thành nàng cùng hắn cũng không có quá nhiều gần gửi,
sao lại bỗng nhiên có đoạn nghiệt duyên này thế.
Dung mạo của Nam Cung
Diệp vẫn ôn nhuận dục dú tuấn mỹ, khí chất sáng trong, cùng ánh mắt ôn nhu tựa
như trích tiên trong thần thoại, không chấp nhất, không quá nhiều bận lòng.
"Tốt lắm, tiểu nha
đầu này đang rối rắm cái gì đấy? Chẳng lẽ không tin tưởng ta sao? Ta đây cho dù
chỉ còn một hơi thở, thì năm ngày vẫn sẽ đem cái tên nam nhân dám can đảm nghĩ
lung tung đến đồ của người khác đánh về Lâm Phong quốc, để cho hắn than hồ càn
rỡ, tha hồ tiêu Dao."
"Ừ, ta tin tưởng
ngươi."
Bản lĩnh của Nam Cung
Diệp, Phượng Lan Dạ biết rất rõ, đương kim trên đời này ít có người theo kịp ,
mà bản lãnh của Âu Dương Dật Lâm Phong quốc nàng cũng biết, ban đầu lúc ở Tiếu
thành mặc dù không có cùng hắn động thủ qua, nhưng nàng có quan sát nên đánh
giá được, bản lãnh của hắn so sánh với nàng, thì sàn sàn ngang nhau, cũng có lẽ
nàng đánh không lại hắn, nhưng nếu so sánh cùng Nam Cung Diệp, e là vẫn yếu kém
một chút, cho nên nàng không cần phải lo lắng.
Võ công của Nam Cung
Diệp, dựa theo tuổi của hắn mà suy tính, một thân võ công của hắn có thể nói
khó dùng bút mực để diễn tả, hiển nhiên là xuất thần nhập hóa, mà sở dĩ hắn
luyện được thần công như thế, thứ nhất là được sự giúp đỡ của gia gia, người đã
truyền lại bí quyết võ công cho đời sau, thứ hai còn có một vài sư phụ ban đầu
dạy Nam Cung Diệp tập võ, họ đều là cao thủ tên tuổi, cuối cùng trước khi rời
đi khỏi hắn, còn đem nội lực trên người toàn truyền cho Nam Cung Diệp, cho nên
nội lực ở trên người hắn mới có thể cường đại như thế, trước mắt có thể thấy
hắn là cao thủ hiếm thấy trên đời.
Hai người vừa trở về
phòng, Phượng Lan Dạ chợt nhớ đến lời nói của phụ thân, nghĩ tới Âu Dương Dật
kia lại là tiểu nhân, dám đen việc hủy hoại danh tiếng của mình để uy hiếp Nam
Cung Diệp, có thể thấy được người này bụng dạ khó lường, cho nên nàng liền nhắc
nhở Nam Cung Diệp.
"Năm ngày sau tỷ võ,
ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận một chút, chỉ sợ nam nhân kia sẽ đánh
lén."
Nam Cung Diệp mặt mày như
hoạ, lạnh lùng cười: "Ta sao lại sợ hắn, Lan Nhi đừng lo lắng."
Hai người ở trong phòng
cẩn thận nói chuyện, lúc Nam Cung Diệp ôm Phượng Lan Dạ, trong lòng đã hạ quyết
tâm, sau khi lần tỷ võ này kết thúc, nhất định phải để phụ hoàng hạ chỉ, cưới
Lan Nhi trở về phủ, như vậy hắn cũng sẽ không có nhiều lo lắng nữa.
Trong phòng ánh đèn từ từ
đung đưa, đêm càng ngày càng mờ.
Ai biết đêm hôm nay ở bên
kia dịch cung lại xảy ra chuyện, trời còn chưa sáng liền có người trình diện ở
tẩm cung của Hạo Vân Đế .
"Hoàng thượng, không
xong, có người xông vào dịch cung ám sát Âu Dương thái tử."
Người bẩm báo chính
là Đại tướng quân Tây Môn Vân.
Hạo Vân Đế bậc ngồi dậy
từ trên giường, sắc mặt âm ngao, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tây Môn Vân, thật lâu
sau mới mở miệng nói: "sứ thần của
Lâm Phong quốc không có xảy ra chuyện gì chứ?"
"Không có, vừa rồi
mặc dù bọn họ tới nhiều người, nhưng cũng không tổn hại được Lâm Phong
quốc thái tử, chẳng qua họ chỉ
bị sợ bóng sợ gió một hồi, bất quá sứ thần của Lâm Phong quốc đối với chuyện
này rất bất mãn, họ cho rằng Tề vương đã phái người ám sát thái tử bọn họ , còn
la hét muốn hoàng thượng cho bọn hắn một lời giải thích."
Hạo Vân Đế híp mắt lại,
tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, hắn nhìn về Tây Môn Vân.
"Ngươi cho là Tề
vương sẽ làm chuyện như vậy sao?"
Tây Môn Vân cẩn thận suy
nghĩ một chút, rồi cúi đầu đáp lời: "Thần cho là Tề vương tuyệt đối không
thể nào làm thế, chuyện này cũng là có người có lòng hãm hại, thứ nhất nghĩ
cách gài tang vật cho Tề vương, thứ hai muốn đem trách nhiệm đẩy tới trên đầu
Thụy Vương, vì sự chiêu đãi lần là do Thụy Vương chủ trì , nếu như trong đó xảy
ra điều gì sai lầm, chỉ sợ Thụy Vương khó thoát khỏi trách nhiệm."
"Ừ, Tây Môn Vân,
ngươi càng ngày càng thành thục."
Hạo Vân Đế gật đầu, đối
với Tây Môn Vân hắn rất là
thưởng thức, bất quá trước mắt phải làm thế nào để giao phó với sứ thần Lâm
Phong quốc mới là vấn đề nhức đầu.
"Như vậy đi, hôm nay
trẫm tự mình đi thăm Lâm Phong quốc sứ
thần, hảo hảo an ủi bọn họ, cũng để trấn an lửa giận của bọn họ, ngươi trở về
trước đi, kế tiếp phải bố phòng chặt chẽ không thể lại xảy ra bất kỳ chuyện
không may gì nữa, nếu như có người dám can đảm xông vào dịch cung giết không
tha cho trẫm ."
Sát cơ của Hạo Vân Đế nổi
lên bốn phía, lạnh lùng ra lệnh.
"Dạ, thần tuân
chỉ."
Tây Môn Vân lui xuống,
Hạo Vân Đế ngồi xuống nệm êm, suy nghĩ xem là ai động tay động chân? Trong kinh
bây giờ người có thể hành động như thế chỉ có Sở Vương, vì Tấn vương còn đang
dưỡng thương, mà các Vương gia hoàng tử khác căn bản là không cóhứng thú
với ngôi vị hoàng đế. . . . .
.