Trong phòng rất náo
nhiệt, Thủy Ninh lôi Phượng Lan Dạ ngồi xuống, vừa ngẩn đầu lên thì thấy đám
người Đinh Đương đang đứng, nên vội vàng kêu các nàng ngồi xuống.
Nhưng có Tiểu Vương phi
đang ở chỗ này, các nàng nào dám tự ý phá bỏ quy cũ, thấy vậy Phượng Lan Dạ
khoát tay áo, ý bảo tất cả mọi người ngồi xuống, không cần phải câu nệ như vậy.
"Thủy nhi, tỷ tỷ
muốn giúp ngươi trị lành chấm đỏ trên mặt, ngươi có bằng lòng hay không?"
Phượng Lan Dạ quay đầu
nhìn về phía Thủy nhi, ánh đèn chiếu sáng vào nửa bên mặt không có ban đỏ của
nàng, đầy đặn thanh tú, lông mày tinh tế, ánh mắt hoa đào dài nhỏ, còn có cái mũi
nho nhỏ như ngọc, đôi môi mỏng đỏ tươi, tất cả dung hoà làm cho nàng giống như
một con búp bê gốm sứ tinh sảo, rất khả ái, nàng lại luôn tươi vui, không buồn
không lo, làm cho người ta không thể không bị nàng hấp dẫn, hơn nữa tính cách
nàng thật chân ái, luôn thật lòng đối đãi với người khác, điều này làm cho mọi
người khi tiếp xúc cùng nàng, đều cảm nhận được nàng thiện lương cùng khả ái.
Người như vậy nên có một
hồi báo tốt, vì thế Phượng Lan Dạ muốn giúp nàng trị chấm đỏ trên mặt, chẳng
qua Thủy nhi cũng không ôm bao nhiêu hi vọng, chấm đỏ này là bẩm sinh đã có, có
lẽ bởi vì chấm đỏ này nên mới khiến cho phụ mẫu của nàng bỏ nàng, cho nàng đã
sớm tuyệt vọng rồi.
"Thủy nhi không tin
tỷ tỷ sao?"
Khi gặp nàng, Lan Dạ đã
cảm thấy mềm lòng, tất cả cô tịch kiếp trước không còn nữa, nàng đã có được sự
yêu thương của phụ mẫu, tình tỷ muội cũng có, nàng cùng Diệp thật lòng yêu
nhau, cuộc đời này đã đủ viên mãn rồi.
Phượng Lan Dạ nói xong,
Đinh Đương cùng Diệp Linh kẻ trước người sau mở miệng.
"Thủy nhi tiểu thư,
thử một chút đi, chủ tử nhất định sẽ trị tốt cho ngươi."
"Đúng vậy a, thử một
chút đi, nhất định sẽ trị tốt."
Tất cả mọi người đều hi
vọng Thủy nhi tiểu thư có thể trị hết chấm đỏ trên mặt, như vậy nàng ấy sống sẽ
càng thêm vui vẻ yêu đời hơn.
Bản thân Thủy Ninh cũng
không ôm hy vọng gì, nhưng nhìn thấy tỷ tỷ cùng mọi người khích lệ nàng như
thế, nàng thật rất cảm động, hít hít cái mũi nhỏ khả ái, dùng sức gật đầu.
"Ân, được, đa tạ tỷ
tỷ cùng mọi người."
"Ngươi a, với tỷ tỷ
mà nói cám ơn gì chứ?"
Phượng Lan Dạ vươn tay
vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của nàng, nhất thời tất cả mọi người cùng nở nụ
cười, Ngân Ca ở một bên bị lạnh nhạt, thấy mọi người cười rất đến thật vui
không ai quan tâm đến nó, nó liền giận, thỉnh thoảng vỗ vỗ cánh, hi vọng khiến
cho người khác chú ý đến, kết quả không ai để ý tới nó, nó tức giận, nhảy dựng
lên cất tiếng gọi.
"Quá khi dễ người
rồi, quá khi dễ người rồi."
Lần này cuối cùng cũng
hấp dẫn được toàn bộ lực chú ý, mọi ánh mắt đều đỗ dồn vào nó, cuối cùng thì
cười to lên, Thủy Ninh lao thẳng tới nó, liền đem nó cho bắt đi ra ngoài.
"Tỷ tỷ, tên này thật
là đáng yêu, làm sao mà thông minh như vậy chứ?"
Đối với lời khen này Ngân
Ca là hoàn toàn hưởng thụ, buồn bực lúc trước thoáng cái liền tản mát đi mất,
bộ ngực phập phồng, lắc lư cái đầu nhỏ, vẻ mặt thì kiêu ngạo, gia là cái gì a,
là một con điểu thông minh tuyệt đỉnh, thiên hạ vô song, người gặp người thích,
hoa gặp hoa nở, giờ khắc này nó ngay cả mình cũng bội phục bản thân.
Đối với thần thái sục sôi
của nó, Phượng Lan Dạ liếc mắt một cái là nhìn ra, tật xấu của người này cùng
chủ tử của nó thật giống nhau , chính là không được khen quá, nên lập tức muốn
tổn hại tự tôn của nó.
"Chỉ là cái rắm thúi
thôi."
Sắc mặt Ngân Ca lập tức
rớt xuống, sao lại nói lời tổn hại người như thế, nó buồn bực thân thể chuyển
động một cái, nhắm ngay mắt mọi người liền gục cái cổ xuống, bộ dạng thật
thương tâm.
Thủy Ninh vừa thấy bộ
dạng của nó như thế, thật đau lòng, lập tức ôm đi qua dụ dỗ nó: "Tỷ tỷ
không nên khi dễ Ngân Ca a, ngươi nhìn nó bị đau lòng rồi, nó rất linh tính
a."
Ngân Ca vừa thấy có người
che chở nó, lại càng phát ra thương tâm, nhắm trong ngực Thủy Ninh chui vào, ô
ô một tiếng, giả bộ trẻ nhỏ giống đến mười phần.
Phượng Lan Dạ trợn mắt
nhìn nó một cái, trong lòng thầm nghĩ, ngươi thật gian trá a, sớm muộn gì cũng
đem ngươi làm thịt, nghĩ xong liền đứng lên phân phó Thủy Ninh: "Thủy nhi
nghĩ sớm một chút, ngày mai chúng ta bắt đầu trị liệu."
"Dạ, tỷ tỷ cũng đi
ngủ sớm một chút."
"Ân. " Phượng
Lan Dạ gật đầu dẫn Đinh Đương đi ra ngoài, đóng cửa phía sau lại, thanh âm líu
ríu của Ngân Ca lập tức vang lên: "Mỹ nữ, bạn tâm giao a."
Phượng Lan Dạ nhìn trời,
có đôi khi nàng cảm thấy Ngân Ca tinh ý giống như người vậy, không biết là do ở
cùng người trong thời gian quá dài, hay bởi vì linh tính nó vốn cao, trong lòng
vừa suy nghĩ vừa một đường trở về phòng mình, không biết Diệp thế nào? Trong
nội tâm nàng thật có chút lo lắng, chút ít thủ hạ của Sở vương không biết như
thế nào? Mặc dù biết Diệp không thể nào chịu thiệt, nhưng tâm nhớ thương thì
không ngăn cản được, cho nên sau khi trở về phòng rửa mặt, nàng vẫn không ngủ,
ngồi ở dưới đèn đọc sách, chờ Diệp trở lại.
Ngoài cửa sổ ánh trăng
rực rỡ, gió mát thổi qua tạo nên gợn sóng trên đám cỏ xanh, bóng đêm một mảnh
trắng xoá.
Bên trong nhà, ánh đèn
chập chờn, trầm hương lan toả nhẹ nhàng, bóng đêm từ từ đắm chìm đi xuống.
Giờ tý một khắc, Nam Cung
Diệp rốt cục đã trở lại, một sợi tóc cũng không bị tổn hao, một thân bạch y tản
ra như mây trên trời, ngay cả một chút nếp nhăn cũng không có, chớ nói gì là
máu tanh, tim của Phượng Lan Dạ liền buông xuống, nhưng quyển sách trên tay
cũng không buông ra, nàng đang suy tính một chút, đôi mắt gắt gao nhìn trang
sách, tựa hồ muốn từ trên sách đăm thủng một lỗ.
Bàn tay to lớn của Nam
Cung Diệp vươn ra liền ôm nàng vào lòng, nàng đưa tay lên đẩy ra tay của hắn,
sắc mặt không chút thay đổi, hướng phòng trong đi vào, không thèm quan tâm đến
nam nhân phía sau.
Nam Cung Diệp lập tức
liền biết tiểu nha đầu này đang giận hắn, còn không phải là bực tức hắn lúc
trước không mang theo nàng sao, trên mặt lập tức hiện lên sủng nịch đi theo
phía sau Phượng Lan Dạ, hấp tấp bước vào phòng trong.
Ngũ quan tuấn mỹ nhiễm
quang huy nhợt nhạt, rực rỡ động lòng người, mặt mày hắn nhu hòa, khiến cho cả
người đẹp mắt như ánh bình minh buổi sáng, làm cho trong lồng ngực người ta
cũng tràn đầy cảm động, hắn giờ phút này, lộ ra bá đạo cùng ôn nhu, thanh âm từ
tính thấp thuần vang lên.
"Lan Nhi tức
giận?"
Phượng Lan Dạ không thèm
lên tiếng, ngồi ở bên giường, hừ một tiếng, tỏ vẻ mình quả thật là sinh khí,
dám đem nàng khóa ở trong phòng, thật đủ mất thể diện.
"Nương tử đừng tức
giận, vi phu biết sai lầm rồi."
Một tên nam nhân nào đó
đang dụ dỗ người, giọng nói tà mị, trên mặt chiếu ra ánh sáng lung linh mê
người, lộ ra nét câu dẫn tươi đẹp, còn nháy mắt hai cái, Phượng Lan Dạ nhìn
hắn, có một chút cảm giác hít thở không thông, bất quá vẻ mặt kiên quyết nghĩa
chánh ngôn từ, chống lại sự hấp dẫn của sắc đẹp.
"Nói đi, sai ở
đâu?"
Thật ra thì trong lòng
nàng đã mềm ra, chẳng qua là cứng rắn ngoài miệng, hơn nữa mắt nhìn thẳng, trên
thực tế là chịu không được a, chịu không được a, nam nhân này tuyệt đối là cố
ý, nàng kiên quyết không mắc mưu, đừng nghĩ dùng kế vượt qua kiểm tra.
Nam Cung Diệp chầm chập
mở ra áo bào, ngồi xuống bên người Phượng Lan Dạ, tư thế càng phát ra liêu
nhân, mắt phượng hẹp dài đọng lại sâu kín nhu tình, ngưng mắt nhìn Phượng Lan
Dạ, quang hoa liễm diễm.
"Sai ở không nên
không nghe lời của nương tử."
"Sau này làm sao làm
đây?"
Phượng Lan Dạ một hơi
thiếu chút nữa bị nghẹn a, khuôn mặt nhỏ bé đỏ thẫm, giống như đóa hoa nở rộ,
bởi vì động tâm, khiến cho mắt to thường ngày trong suốt, nhuộm một tầng sương
mờ, một mảnh dày đặc.
Tim của Nam Cung Diệp run
lên, nhưng biết tiểu nha đầu này đang nghẹn, xem ai chống đỡ quá ai? Ánh mắt
càng phát ra mị lực câu hồn động lòng người.
"Sau này lời của
nương tử tuyệt đối là chính xác, coi như sai cũng là đúng, kiên quyết thi
hành."
Nam Cung Diệp nói ra một
chữ cuối cùng, Phượng Lan Dạ rốt cục không nhịn được bật cười, nụ cười làm
khuôn mặt bừng sáng hẳn lên. Ánh sáng ngọc ngà xinh đẹp, thật quá quyến rũ rồi,
thân thể Nam Cung Diệp nghiêng một cái liền áp đảo thân thể nhỏ nhắn của nàng,
hung hăng hôn xuống, dùng sức trằn trọc mút thỏa thích, hiện tại hắn càng ngày
càng thích nàng, trong lòng tự hứa từ nay về sau tuyệt đối không chia lìa, nếu
có chuyện như lần trước phát sinh nữa, hắn tình nguyện cùng nàng đồng sanh cộng
tử.
Trong phòng ngủ lay động
đầy nhu tình mật ý, đêm thật mê li , Phượng Lan Dạ bị hôn đến đầu óc choáng
váng, đột nhiên vang lên câu nói sau cùng của Nam Cung Diệp, lập tức có chút
kịp phản ứng, ôm cổ Nam Cung Diệp, giận dỗi mở miệng.
"Không đúng, làm sao
lại coi như sai cũng là đúng, ta lúc nào ——"
Bất quá một câu nói chưa
kịp nói ra miệng liền bị ngậm vào, nơi nào còn chỗ để cho nàng suy tư, Nam Cung
Diệp chẳng những miệng động mà tay cũng động, trong phòng lập tức bốc lên ngọn
lửa, cháy lan ra như đồng cỏ khô gặp lửa, quần áo hai người đã sớm bị rút sạch.
Một đêm qua đi.
Trong phủ đệ của Tứ hoàng
tử Sở vương.
Sở vương Nam Cung Liệt
mới vừa nhận được tin tức, một phần binh lực hắn nuôi dưỡng bên trong An Giáng
thành, tối ngày hôm qua tất cả đều bị người ta giết, mấy trăm người đang nắm
trong tay, nói mất một cái liền mất, tâm chẳng những như bị mèo cào xé, hơn nữa
còn mau chóng điên rồi, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ có người nhằm vào hắn mà
đến, còn biết trong tay của hắn có người, đây cũng là một cảnh cáo, những người
còn lại không thể điều động nữa rồi, nhược nếu cử động chỉ sợ sẽ gặp đại địch.
Bên trong thư phòng rất
nhiều đồ bị đập đỗ.
Hai thủ hạ Kê Kiện cùng
Kê Khang sắc mặt vẫn khó coi giống như trước, không nhúc nhích cũng không dám
nói gì, chủ tử đang tức điên rồi, người đã bị giết, bọn họ có thể nói cái gì,
nói gì cũng không thể bổ được những người bị chết.
Con ngươi của Nam Cung
Liệt đỏ ngầu, quanh thân bao phủ bão táp cuồng nộ, bàn tay to nắm chặc thành
quyền, hắn đứng ở bàn đọc sách, trong đầu thật nhanh nghĩ tới là ai động thủ,
bỗng nhiên liền nhớ đến người của Tề vương phủ, chẳng lẽ là do Nam Cung Diệp
động tay động chân, không sai, nhất định là hắn, lần trước bọn họ không phải
lấy chuyện này uy hiếp mẫu phi sao? Mình vừa động đến Tô phủ, liền có người
giết người của hắn, xem ra bọn họ biết là do hắn làm.
Sắc mặt Nam Cung Liệt đen
nhanh một mảnh, dùng sức đập một cái lên mặt bàn, cái bàn liền nứt ra, có thể
thấy được hắn rất tức giận.
"Ghê tởm cho ngươi
Nam Cung Diệp, không nghĩ tới trong tay ngươi thế nhưng cất dấu nhiều người như
vậy, khó trách cho tới nay chúng ta giết không được ngươi, nguyên lai bởi vì
trong tay ngươi có người."
Nghĩ tới đây quay đầu
nhìn hai tâm phúc phía sau.
"Kê Kiện, lập tức đi
thăm dò thế lực ngầm của Tề vương phủ cho ta, xem bọn chúng ẩn núp ở địa phương
nào."
Kê Kiện ngẩn ra, không nghĩ
tới người đêm qua động tới bọn họ chính là Tề vương.
"Dạ." Kê Kiện
lui xuống, thật ra Sở vương phủ bọn họ không nên động vào người của Tề vương
phủ, Tề vương phủ từ trước đến nay độc lai độc vãng, nước giếng không phạm nước
sông, cho nên Gia cần gì cùng bọn họ gây sự, trước mắt nên lấy đại cuộc làm
trọng, nên nghĩ cách đối phó với Thụy Vương như thế nào, hiện tại đại vị thái
tử hắn là người được chọn, còn có một Tấn vương đang đợi ở hoàng gia biệt viện
nữa, hiện tại phương hướng của chủ tử rối loạn như thế là không được, tuy nói
Tề vương phi làm cho hắn khó chịu, nhưng để đại cuộc được thành công, tự nhiên
phải nhịn được những chuyện mà thường nhân không thể nhẫn nhịn.
Đáng tiếc hắn không dám
cùng chủ tử nói những thứ này.
Bên trong thư phòng, Kê
Khang nhìn chủ tử, sau đó cẩn thận mở miệng: "Vương gia, ta có phải nên
làm rõ ràng nên đối phó với người nào hay không? Làm như vậy chỉ càng thêm rối
loạn."
Nam Cung Liệt vừa nghe,
giận dữ, giơ tay lên, liền muốn đánh, mắt thấy một cái tát sắp vỗ đến trên
người Kê Khang, thì bỗng dừng lại ở giữa không trong, bởi vì hắn biết Kê Khang
nói không sai, hắn thật sự bởi vì tức giận mà rối loạn mọi chuyện, nếu Tề vương
phủ có người, hắn cũng không nghĩ động họ, bởi vì Tề vương không muốn làm thái
tử, càng không muốn làm hoàng đế, mình nhằm vào hắn, chỉ bất quá lại có thêm
một địch nhân, nghĩ tới đây, trong bụng ảo não, liền thu tay lại đi đến bàn đọc
sách phía sau ngồi xuống.
Chuyện này nói đến nên
trách hắn, bởi vì căm hận Tô Thanh Nhã đã hạ nhục hắn, nên hắn liền phái mấy
người muốn lợi dụng đêm tối nghĩ động vào Tô phủ, thật ra thì hắn hạ lệnh không
giết Tô Diễn, chỉ muốn đả thương bọn họ, cho Tô Thanh Nhã một cảnh cáo, ai biết
nữ nhân kia lại thông minh dị thường, ngầm phái người bảo vệ Tô phủ, không chỉ
như thế, còn tra ra là do bọn hắn động tay chân, cho nên đêm qua bọn họ mới bị
mất mấy trăm thủ hạ thân tín.
Trãi qua một phen phân
tích, Nam Cung Liệt biết trước mắt thật đúng là không thích hợp động vào người
của Tề vương phủ, chẳng những không thể động, mà còn phải có quan hệ thân thiết
mượn hơi của bọn họ, mặc dù khả năng này rất ít xảy ra, nhưng ít nhất vẫn duy
trì được quan hệ tốt, để cho bọn họ tạm thời bất động, đợi đến lúc hắn đối phó
xong Thụy vương cùng Tấn vương, kế đó sẽ đối phó bọn họ.
Nam Cung Liệt suy tính
một chút, mặc dù sắc mặt còn rất khó coi, bất quá đã khá hơn, liền phân phó Kê
Khang.
"Đi đi kêu Vương phi
đến."
"Dạ, Vương
gia."
Kê Khang biết Vương gia
đã nghe lọt tai lời của hắn, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bất
quá hắn không rõ Vương gia gọi Vương Phi tới đây làm gì, nhưng cũng không dám
hỏi nhiều, chỉ lui ra ngoài, phân phó thị vệ phía ngoài đi gọi Vương phi tới
đây, còn bản thân mình thì đi trở vào.
Sở vương phi Tô Nghênh Hạ
nghe được thị vệ bẩm báo, mặt mày đã sớm hớn hở dẫn hai nha đầu đi tới, ngàn
năm khó được một lần Vương gia cho người truyền nàng tới đây, không biết ngày
hôm nay như thế nào lại nghĩ đến nàng, bất kể như thế nào, nhớ tới nàng luôn là
chuyện tốt.
Một nhóm mấy người rất
nhanh đến ngoài cửa thư phòng, trừ Vương phi những người khác đều ở lại ngoài
cửa.
Tô Nghênh Hạ vừa đi vào
thư phòng, liền thấy một đống hỗn độn đầy trên mặt đất, sợ hết hồn, tay chân
liền có chút lạnh, không dám nói nhiều, ngẩng đầu cẩn thận nhìn vào Vương gia,
chỉ thấy ngũ quan của hắn cương nghị, lãnh chìm tiêu sát, con ngươi lại càng
lạnh lẻo, cứ như vậy nhìn nàng, hù dọa tim Tô Nghênh Hạ giật nảy lên, chẳng lẽ
nàng đã làm sai chuyện gì, nàng dùng sức nghĩ nghĩ, cũng không nghĩ ra chuyện
gì, dưới chân đã sớm mềm nhũn quỳ xuống.
"Vương gia, thiếp thân
đã làm sai chuyện gì sao?"
Bên trong thư phòng,
chẳng những là Nam Cung Liệt, ngay cả Kê Khang cũng nhịn không được mà nhíu
mày, lá gan nữ nhân này làm sao mà nhỏ như vậy a, vương gia tức giận, nàng lại
là vương Phi, thân phận địa vị gần với vương gia, sợ cái gì, thật giống như
Vương gia là đại ma đầu giết người không chớp mắt vậy.
Nam Cung Liệt một khắc
trước mới vừa trưng ra vẻ mặt hoà hoãn, hiện tại một lần nữa nổi giận, thấy nữ
nhân này, hắn liền nhớ đến những nữ nhân Nam Cung Diệp đã cưới, hắn làm sao lại
không cưới được một người giống những nữ nhân đó một chút, nếu như hắn có được
một nữ nhân như Phượng Lan Dạ hoặc Tô Thanh Nhã, có lẽ mình đã sớm đại công cáo
thành rồi, càng nghĩ càng hận, nên vung tay lên để cho Kê Khang lui ra ngoài.
Kê Khang lĩnh mệnh lui ra
ngoài, bên trong thư phòng, con ngươi của Nam Cung Liệt lãnh khốc vô tình nhìn
chằm chằm vào Tô Nghênh Hạ trên mặt đất.
Tô Nghênh Hạ càng phát ra
sợ sệt, thân thể không nhịn được mà run run, nàng sở dĩ sợ là bởi vì thủ đoạn
trừng phạt của vương gia đối với người khác thật sự rất lạnh lùng, những nữ
nhân phạm sai lầm, không phải bị quất thì cũng bị đuổi ra khỏi vương phủ, nàng
sở dĩ vẫn bình yên vô sự là bởi vì sau lưng nàng có thế lực, đại bá của nàng
chính là nhất phẩm thừa tướng đương triều, nhưng dù sao cũng không phải là phụ
mẫu của nàng, vì vậy bên ngoài Sở vương mặc dù cho nàng danh phận, nhưng bên
trong nàng vẫn không có thực quyền gì, cho nên Tô Nghênh Hạ vẫn rất sợ hắn,
hiện tại trong con ngươi của hắn tràn đầy thị huyết, lãnh lệ, làm sao mà không
sợ a.
"Vương gia, thiếp
thân nếu làm sai gì, nhất định sẽ sữa đổi, xin Vương gia cho thiếp biết."
"Đứng lên đi, phế
vật."
Nam Cung Liệt gầm lên,
trước mắt hắn còn có việc hỏi nàng, cho nên lười đi thu thập nàng.
Tô Nghênh Hạ vừa nghe lời
nói của Nam Cung Liệt liền đứng lên, lau một chút mồ hôi trên đầu, tỏ vẻ thật
vâng lời nhìn mặt đất dưới chân, rồi ngồi xuống mà không dám lộn xộn, Nam Cung
Liệt thật không muốn nhìn nàng, càng nhìn chỉ càng tức giận thêm, cuối cùng
trầm giọng hỏi thăm.
"Ngươi không phải
nói hai ngày nay muốn làm yến hội gặp mặt sao? Là ngày giờ nào?"
Nguyên lai là hỏi nàng
chuyện này, Tô Nghênh Hạ thở ra một hơi, nhướng lông mày một cái sau đó nhìn
thấy bộ dạng Nam Cung Liệt không có kiên nhẫn, nên vội vàng mở miệng.
"Là ngày mai."
"Có mời người của Tề
vương phủ không?"
Nam Cung Liệt không hề
nhìn Tô Nghênh Hạ thêm chút nào nữa, cúi đầu loay hoay với những món đồ trên
bàn, Tô Nghênh Hạ lại thở ra một hơi nhẹ nhỏm, mau mau trả lời.
"Có mời, Vương
gia."
"Làm tốt một
chút."
Nam Cung Liệt dặn dò
xong, phất phất tay để cho nàng lui ra ngoài, Tô Nghênh Hạ nhanh như chớp lui
ra ngoài, lúc vừa đi tới cửa ngoài liền sửa sang lại váy áo, nghĩ đến một
chuyện, nàng là Sở vương phi, bối rối như vậy làm gì? Ngày sau như thế nào làm
hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, nghĩ tới đây, môi cũng sắp bị răng cắn nát, sau
này nhất định phải chú ý dáng vẻ, cho dù sợ Vương gia cũng chỉ nên để ở trong
lòng, mà không phải trên mặt, nghĩ tới từ từ đi ra ngoài, dẫn tiểu nha đầu trở
về chuẩn bị.
Nếu Vương gia đã phân
phó, tất nhiên là muốn làm long trọng một chút, hơn nữa vẫn không thể quên mời
người của Tề vương phủ.
Một ngày kia, Sở vương
phủ mời tiệc chiêu đãi khách.
Người đến đông như trẩy
hội, Tề vương phủ dĩ nhiên cũng nhận được thiếp mời, bởi vì Sở vương phi mở
tiệc chiêu đãi nên phu nhân các nhà đều tề tụ, Phượng Lan Dạ liền dẫn theo Thủy
Ninh cùng Đinh Đương đi dự tiệc, Nam Cung Diệp thì ở lại trong vương phủ.
Bất quá đợi đến khi xe
ngựa của Phượng Lan Dạ vừa đi, thủ hạ đắc lực Kê Kiện của Sở vương cũng đưa bái
thiếp đến, nói Vương gia nhà mình cho mời Tề vương.
Trong lòng Nam Cung Diệp
biết rõ vì sao Tứ hoàng huynh mời hắn, nên không có từ chối, lập tức lĩnh người
đi Sở vương phủ, vừa lúc Lan nhi cũng ở bên trong Sở vương phủ.
Trong hậu hoa viên của Sở
vương phủ, các thước lụa mỏng ở trong gió nhè nhẹ tung bay, những đóa hoa xá tử
thiên hồng nở rộ rực rỡ chói mắt, thật giống như những cánh bướm rộn ràng nhảy
múa, có một đài cao vừa được dựng tạm, dùng để diễn những vở kịch hấp cho người
xem, trên đài ba người một nhóm, năm người một cụm, đang trò chuyện náo nhiệt.
Các vị phu nhân của những
vị đại thần trong triều cũng được mời, trong lúc nhất thời áo bay phấp phới
hương thơm tràn ngập, đầy đủ sắc màu, rất là huyên náo.
Thời điểm Phượng Lan Dạ
đến, có rất nhiều người cũng đã đến rồi, vừa nhìn thấy sự xuất hiện của nàng,
không ít phu nhân cùng nhau tới đón.
Nhìn lại một chút, có An
Sơn Hầu phu nhân, Hộ quốc Hầu phu nhân, còn có Thừa tướng phu nhân cùng nhiều
người khác, trong đó phần lớn đều là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, họ bao quanh
vây đến bên người Phượng Lan Dạ, lời nói nhỏ nhẹ không ngừng vang lên, cùng lúc
với sự xa cách lúc trước hoàn toàn không giống nhau.
"Tề vương phi đã
tới, tất cả mọi người đang đợi ngươi."
"Đúng vậy a, đúng
vậy a, người đến cũng đã đông đủ rồi, ngày hôm nay hiếm khi Sở vương phi mời
được đoàn kịch hát ở trong phủ một ngày, mọi người chúng ta cùng nhau tụ
tập, đông người thì càng thêm náo nhiệt."
Một người một câu, nói
xong thì rất ồn ào, Tô Nghênh Hạ vốn đang chào hỏi Văn Tường công chúa, nghe
được động tĩnh, cũng dẫn người đi tới, phía sau nàng còn một nhóm người đi
theo.
"Thất đệ muội, ngươi
đã tới, Tứ hoàng tẩu đang định ra lệnh cho người đi đón ngươi a."
Tô Nghênh Hạ tiến lên một
bước kéo tay Phượng Lan Dạ, thân mật vô cùng, Văn Tường cũng chạy vội đi qua,
kéo tay Thủy Ninh, hai người đi qua một bên thì thầm nói chuyện, cũng rất hợp
ý.
Phượng Lan Dạ bất động
thanh sắc nhíu mày, nàng lúc nào cùng Tô Nghênh Hạ lại có quan hệ tốt như thế
rồi, nàng ta thật có tài giả trang a, tại sao? Trong lòng khẽ suy nghĩ một
chút liền hiểu rõ.
Xem ra nàng ta muốn cho
người khác thấy a, như vậy ngày mai các đại quan trong triều sẽ biết, Sở vương
phủ cùng Tề vương phủ không có đối đầu với nhau, đừng xem thường những vị phu
nhân này, bình thường họ hoàn toàn không có chuyện làm, chỉ tham gia yến tiệc
này, yến tiệc kia, thật ra là muốn thăm dò đủ loại tin tức, trở về trợ giúp lão
gia nhà mình.
Hai ngày trước, tin đồn
Tề vương phi đánh nhi tử của Hộ bộ thượng thư của Lý đại nhân, ngay cả ở trước
mặt Sở vương cũng không nể tình, vẫn đánh không tha.
Cứ như vậy, họ vốn tưởng
rằng hai nhà nhất định sẽ giận nhau, không nghĩ tới hiện tại nhìn thấy, cũng
không có chuyện gì cả, sắc mặt của Sở vương phi cũng thật tươi cười để chào
đón, hơn nữa còn rất nhiệt tình a, thậm chí có người còn lén nhỏ giọng nghị
luận, nhìn xem Sở vương phủ thật là khoan hồng độ lượng.
Phượng Lan Dạ híp mắt,
nhìn tất cả bốn phía, nghe bên tai lời nói nho nhỏ líu lo, trong lòng hiểu rõ,
đại khái đây chính là mục đích hôm nay của Sở vương phủ, đầu tiên là muốn lung
lạc lòng người, thứ hai để cho người khác thấy tận mắt Sở vương phủ cùng Tề
vương phủ cũng không có bị rạn nứt quan hệ.
Tô Nghênh Hạ mà thông
minh như vậy lúc nào rồi, chỉ sợ đều do Nam Cung Liệt mệnh lệnh nàng ra mặt.
Phượng Lan Dạ bất động
thanh sắc cùng Tô Nghênh Hạ câu được câu không nói chuyện, bên người thỉnh
thoảng còn có người phụ họa, những nữ nhân này tụ cùng một chỗ, đơn giản chỉ là
nói y phục, nói nam nhân, nói hài tử, oán trách phu quân các nhà thiên vị, có
mới nới cũ vân vân.
Không biết là người nào
mà nói ra một câu trước: "Tề vương thật rất yêu Tề vương phi, Tề vương phi
có bí quyết gì không, xin chỉ giáo cho chúng ta được không?"
Phượng Lan Dạ ngẩng đầu
nhìn lại, thì ra là phu nhân của Công bộ thị lang, mặc dù đã năm mươi tuổi
nhưng nhan sắc lại bảo dưỡng vô cùng tốt, phong vận dư âm.
Lời nói của phu nhân Công
bộ Thị Lang vừa xong, bên cạnh lập tức có người phụ họa: "Đúng vậy a, Tề
vương phi xin chỉ giáo cho, như thế nào mới có thể nhận được sự cưng chìu của
phu quân đây?"
Trong lúc nhất thời giọng
nói bên này hấp dẫn rất nhiều người tới đây nghe, rất nhiều người vây quanh
nàng, những nữ nhân này đối với Phượng Lan Dạ vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, Tề vương
là nhân trung long phượng, vẽ ngoài tuyệt sắc, còn rất được thánh ý cưng chìu,
một nam nhân như thế lại tuyên bố chỉ độc sủng một mình Tề vương phi, bên trong
phủ một nữ nhân khác cũng không có, đến tột cùng là người nam nhân kia quá mức
si tình, hay là Tề vương phi có chút bí quyết không muốn người khác biết, nghĩ
như vậy, tất cả mọi người đều hướng đến ý thứ hai mà nghĩ, nhất định là Tề
vương phi có chút bản lãnh, cho nên tất cả ánh mắt đồng loạt nhìn hướng Phượng
Lan Dạ.
Cuối cùng ngay cả Văn
Tường cùng Thủy Ninh cũng bị kinh động, hai người cũng chen vào, đứng cạnh bên
người Phượng Lan Dạ.
Phượng Lan Dạ cũng không
đùn đỡ, tay áo phất phơ trong gió, tùy ý vuốt nhẹ tóc mai của mình, nàng vươn
tay nhấc chân đều phong nhã động lòng người, lộ ra nét yểu điệu quyến rũ cùng
kiều diễm, nữ nhân vây quanh nhìn đến tim đập cũng ngừng một nhịp, trên
người Tề vương phi thật giống như có một ma lực, chỉ một động tác đơn giản cũng
có thể làm được phong tình vạn chủng, khó trách làm cho Tề vương mê muội.
Phượng Lan Dạ cũng không
để ý tới ý nghĩ ngổn ngang của những người này, lông mi nhẹ run động nở nụ
cười.
"Thật ra thì rất đơn
giản, nữ nhân xinh đẹp cũng rất ngắn ngủi, dù có là mỹ nữ cũng sẽ già yếu, mà
nữ nhân trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp cũng không ngừng xuất hiện, cho nên phải
nhớ, hấp dẫn tầm mắt nam nhân, chỉ có một chữ."
Phượng Lan Dạ nhàn nhạt
mở miệng, vân đạm phong khinh, thanh âm dịu êm như nước vang lên, bốn phía lập
tức yên tĩnh xuống, mọi người nghĩ không ra là chữ gì, có thể hấp dẫn ánh mắt
nam nhân như thế, lúc này trên đài cao ở phía sau, thỉnh thoảng vang lên một đôi
lời hát của đào hát, ngoài ra thì không còn tiếng vang nào nữa, tất cả đều đem
mắt chôn trên người Phượng Lan Dạ, bất kể là lớn nhỏ, đều rất hiếu kỳ.
Phượng Lan Dạ quả thật
cũng không làm khó những người này, nụ cười từ khóe môi lộ ra, cả khuôn mặt như
bay bổng lên, ánh mắt trong trẻo động lòng người, hai má nhuộm sắc hồng tươi,
thật giống hai đóa hoa đào diễm lệ đang nở rộ, vẽ ra nụ cười hạnh phúc tuôn ra
ở trước mặt mọi người.
"Yêu."
Thanh âm như chém đinh
chặt sắt rơi xuống đất.
Bốn phía một chút thanh
âm cũng không có, không biết là người nào vô thức lập lại một câu:
"Yêu?"
Sau đó tất cả mọi người
đều biến sắc, các nàng ai dám yêu cầu xa vời như thế a, từ lúc chào đời đến khi
lập gia thất đều nhất định dựa theo quy cũ do phụ mẫu định ra, cả đời cứ tái diễn
như vậy, ai dám dạy nghĩ đến cái gì yêu a, bất quá trong lòng cuối cùng cũng
hiểu vì sao nam nhân kia không thể độc sủng đối với mình rồi, đó là bởi vì bọn
họ không thương mình, cho nên bất luận là dùng tâm tư gì, kết quả cũng chỉ là
công dã tràng, nhất định sẽ bị những nữ nhân dung mạo xinh đẹp khác thay thế.
Sau khi nghị luận rối
rít, có người liền phân tán đi ra, Phượng Lan Dạ bị Văn Tường cùng Thủy Ninh
hai người kề sát bên cạnh.
Văn Tường kích động gật
đầu: "Thất hoàng tẩu, ngươi nói thật quá đúng."
"Đúng vậy a, ta cũng
vậy, cho là tỷ tỷ nói rất đúng."
Thủy Ninh đồng ý gật đầu,
chỉ có yêu, hai người mới có thể chân chính nắm tay đi đến bạc đầu, bằng không
chỉ nhận lấy đau khổ.
"Đúng vậy a, cho dù
là mỹ nhân cũng sẽ già yếu theo thời gian, cho nên chúng ta chỉ có thật lòng
yêu nhau, mới có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ."
Phượng Lan Dạ cảm thán mà
nói, mâu quang quét về phía hai nha đầu bên cạnh, Văn Tường cùng Thủy Ninh,
nàng cũng thật hy vọng các nàng sẽ tìm được một nửa khác thật lòng yêu nhau.
Ba người thì thầm nói
chuyện.
Cách đó không xa, Tô
Nghênh Hạ bị nha đầu thiếp thân kéo đi đến một bên, hai người nói thầm mấy câu,
sau đó Tô Nghênh Hạ gật đầu một cái, rồi ngẩn đầu lên tìm một vòng, cuối cùng
thấy Phượng Lan Dạ đang cùng công chúa nói chuyện với nhau, nên vội vàng nhắc
tới làn váy dẫn người đi tới.
"Thất đệ muội, Tứ
hoàng tẩu có việc muốn nói cùng ngươi."
Phượng Lan Dạ nhướng lông
mày nhìn nàng, sau đó quay đầu nhìn Văn Tường cùng Thủy Ninh nói một tiếng,
liền dẫn Đinh Đương theo phía sau Tô Nghênh Hạ đi ra ngoài, rời xa hậu hoa viên
một chút, đi tới một chỗ yên lặng khác, vừa đi vừa tán gẫu.
"Tứ hoàng tẩu có
chuyện gì muốn nói?"
"Thất đệ muội, trước
nếu chúng ta có làm việc gì không đúng, tẩu tẩu thật lòng bồi lễ với
ngươi."
Tô Nghênh Hạ ôn nhu mở
miệng, Phượng Lan Dạ híp mắt ngắm nhìn nàng, nữ nhân này có ý gì? Nàng ta biết
được bao nhiêu, những lời này là Nam Cung Liệt dạy nàng ta sao? Tuy nghĩ thế
nhưng nàng vẫn bất động thanh sắc cười mở
miệng.
"Tứ hoàng tẩu nghĩ
gì thế, ta có chỗ nào không đúng sao?"
Tô Nghênh Hạ tựa hồ như
đang thở phào nhẹ nhõm, giống như nhớ tới cái gì đó liền lôi kéo tay Phượng Lan
Dạ: "Thất đệ muội, ngươi ở đây chờ một chút, ta có vật lễ vật muốn tặng
cho ngươi, tìm chỗ nào ngồi xuống đi, lập tức sẽ đưa tới."
Nói xong cũng không đợi
Phượng Lan Dạ lên tiếng liền xoay người đi, ngay cả tiểu nha đầu cũng lui
xuống, Phượng Lan Dạ híp mắt nhìn bóng lưng của các nàng, nếu như nàng đoán
không sai, nhất định là có người muốn gặp nàng, người này là ai? Sở vương Nam Cung
Liệt sao?
Đinh Đương vừa nhìn tình
cảnh này, sắc mặt không khỏi lạnh xuống: "Chủ tử, chúng ta đi, đây gọi là
chuyện gì a."
Nàng cũng biết có điều gì
đó không đúng, nếu thật muốn tặng lễ, một lát nữa có thể đưa cho chủ tử, sao
phải đem người điều đi.
"Ân."
Hai người mới vừa đi mấy
bước, thì phía sau liền có tiếng bước chân trầm ổn vang lên, khóe môi Phượng
Lan Dạ nhếch lên nụ cười lạnh, rồi chậm rãi xoay người lại nhìn, không phải là
Nam Cung Liệt thì là người phương nào, một thân cẩm bào đỏ rực, khiến cho ngũ quan
của hắn như lửa đang cháy, mang theo một khí phách thâm trầm, mày kiếm mắt
sáng, giờ phút này nó khoác lên vẽ nhợt nhạt lạnh lẻo, như có sương mù bao phủ,
làm cho lòng người sinh ra một loại cảm giác không thoải mái, quá mức lên mặt
nuốt người.
"Tham kiến Tứ hoàng
huynh, Thanh Nhã cáo lui."
Phượng Lan Dạ không cho
là mình có lời gì để nói cùng nam nhân này, huống chi hôm nay trong Sở vương
phủ, có rất nhiều phu nhân đều ở đây, nếu gặp phải những người không tốt hồ
ngôn loạn ngữ, sẽ làm ảnh hưởng đến người của Tề vương phủ, nàng hoàn toàn
không thích như vậy.
Phượng Lan Dạ nói xong
liền xoay người đi, cũng không nhìn đến khuôn mặt nam nhân phía sau.
Con ngươi của Nam Cung
Liệt đen nhánh như bầu trời nửa đêm không thể nén được sự ghen tỵ với Nam Cung
Diệp. Nữ nhân này, bất luận là dáng ngoài, hay là khí độ, hay là lòng dạ, cũng
là nhất đẳng, nhìn xong một lần, hắn liền ảo não một lần, thử nghĩ xem nữ nhân
trong vương phủ của mình, một người cũng không có loại khí chất như vậy, tương
lai làm sao trở thành mẫu nghi thiên hạ, người có khí độ mẫu nghi thiên hạ, nên
có khí độ bất phàm cùng xinh đẹp bậc này, còn có sự thông minh như trên người
Tô Thanh Nhã.
Mắt thấy nữ nhân kia muốn
đi, Nam Cung Liệt trầm giọng mở miệng: "Chờ một chút, Thất đệ muội."
Lời vừa nói xong người đã
bước nhanh tiêu sái tới trước mấy bước, đuổi theo thân ảnh của Phượng Lan Dạ,
đi ở bên người của nàng, nhìn nàng không có ý muốn ngừng lại, liền phụng bồi
Phượng Lan Dạ theo con đường nhỏ hướng phía vườn hoa bên kia đi tới.
"Tứ hoàng huynh có
lời gì muốn nói?"
Thanh âm Phượng Lan Dạ
lạnh băng, dừng bước nhìn Nam Cung Liệt.
Thanh âm Nam Cung Liệt
trầm đục vang lên: "Thất đệ muội, chuyện đêm hôm đó ta thật có lỗi, hi
vọng từ nay về sau Tề vương phủ cùng Sở vương phủ sẽ hoà bình chung sống."
Phượng Lan Dạ nheo mắt
lại nhìn hắn, ánh mặt trời chiếu vào mắt của nàng, oánh oánh ba động, thật
giống như lưu ly chói mắt mà động lòng người, Nam Cung Liệt nhìn trong đáy mắt
nàng, tim lộp bộp nhảy lên một tiếng sau đó ngay lập tức chìm xuống một chút,
tim hắn chưa bao giờ đập quá lên như thế, thế nhưng hiện tại lại run lên.
Phượng Lan Dạ lãnh khốc
mở miệng: "Tứ hoàng huynh tốt nhất hãy thu hồi ý niệm không nên có trong
đầu, nếu không đừng trách ta không khách khí."
Nói xong vung tay dẫn
Đinh Đương rời đi, bóng lưng ngạo nghễ rơi làm cho người ta không thể dời đi
tầm mắt, Nam Cung Liệt kinh ngạc đứng tại chỗ, thủ hạ Kê Kiện ở phía sau, kỳ
quái cau mày, Gia làm sao vậy? Tuy nghĩ thế nhưng không dám nói thêm cái gì
nữa.
Sở vương phủ, cách hậu
hoa viên không xa, có một bát bảo đình tinh xảo, ba mặt bình phong, lúc này bên
trong đình có người đang ngồi, ở trên bàn đã để các loại điểm tâm, nước trà
thượng đẳng, làm cho mái đình đầy hương trà thơm mát.
Thụy vương, An vương cùng
Tề vương tất cả đều tụ hợp ở chỗ này, bọn họ cùng nhận được thiếp mời của Tứ
hoàng huynh, chẳng qua đến bây giờ còn không có thấy bóng dáng của Tứ hoàng
huynh, không biết hắn đang làm cái gì, hôm nay Sở vương phi tổ chức yến tiệc,
mời các vị phu nhân tụ hội, không biết Tứ hoàng huynh vì sao cũng mời bọn họ.
"Tứ hoàng huynh có ý
gì a? Mời chúng ta tới đây, bản thân mình thì lại không thấy đâu."
An vương Nam Cung Quân
gần đây hỏa khí tương đối lớn, nói chuyện rất gay gắt, lông mày nhăn lại lạnh
chìm mở miệng.
Tề vương Nam Cung Diệp
thì lười nhác nâng trà áng, cẩn thận uống trà, trên ngũ quan tuấn mỹ ôn nhuận,
cao nhã như ngọc làm người ta nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì, nhưng cũng
không dám tùy ý nhích tới gần hắn.
Thụy vương Nam Cung Duệ
vẫn duy trì thói quen trầm ổn, vừa thưởng thức trà vừa hỏi thăm Nam Cung Quân.
"Ngươi gần đây xảy
ra chuyện gì? Hỏa khí thật đặc biệt lớn."
Nam Cung Duệ hoài nghi
nhìn Nam Cung Quân, phát hiện mấy ngày qua hắn không giống với trước đây, cả
người nóng nảy rất nhiều, động một chút là phát hỏa, không biết xảy ra chuyện
gì, hỏi hắn thì hắn không chịu nói, thật ra thì ở trong lòng Nam Cung Diệp tựu
biết rõ, nếu đổi lại là Lan nhi bỏ đi mình đã sớm đuổi theo rồi, Lục hoàng
huynh a, rõ ràng là để ý muốn chết, còn cố gượng chống, cho nên nói đáy lòng
của Nam Cung Diệp đối với hắn vẫn có một chút khinh thường, bất quá trên mặt
không có hiện ra mà thôi.
Bên trong đình ba người
đang nói chuyện, thì một thân ảnh cao ráo từ bên ngoài đi vào.
Vừa tiến đến liền vung
lên tiếng cười sảng lãng: "Chậm trễ các vị hoàng đệ rồi, Tứ hoàng huynh
tới bồi lễ."
Người tới chính là Sở
vương Nam Cung Liệt, vừa nhìn thấy sự xuất hiện của hắn, đám người Nam Cung Duệ
cùng nhau nhìn sang, ôm quyền: "Tứ hoàng huynh đã tới."
Nam Cung Quân trực tiếp
không cho hắn thể diện, mở miệng: "Ngươi chiêu đãi khách nhân kiểu gì a,
mời người tới, nhưng bản thân mình cũng không xuất hiện, làm cái trò gì, thật
cho là chúng ta không có chuyện gì làm sao?"
Không nghĩ tới An vương
luôn luôn ôn nhuận hữu lễ, thế nhưng nổi cơn giận dữ, Sở vương Nam Cung Liệt
thật có chút ít không thích ứng, cũng ngây ngẩn cả người, nhưng ngay sau đó lập
tức bình tĩnh.
"Tứ hoàng huynh có
việc trì hoãn, lấy trà thay rượu mời các vị hoàng đệ tha lỗi."
Nam Cung Liệt kéo Nam
Cung Quân ngồi xuống, huynh đệ bốn người liền ở bên trong bát bảo đình, thưởng
thức trà nói chuyện phiếm.
Vốn ba người nghĩ hắn có
chuyện muốn nói, ai biết cuối cùng lại đơn giản chỉ nói chuyện phiếm, uống trà,
trong hậu hoa viên thỉnh thoảng truyền đến một câu lời kịch, chỉ cảm thấy trong
người buồn bực.
Chẳng những bọn họ, người
ngồi trong hoa viên xem hí kịch cũng chán ghét.
Trên đài thì ca diễn,
người ở dưới đài thì tụm ba tụm năm, có người xem hí kịch, có người nhỏ giọng
nói chuyện, thái độ của họ hoàn toàn không giống nhau.
Hôm nay kịch mà Phượng
Lan Dạ xem là《 song đăng kí, nhưng mấy
vị Cáo Mệnh phu nhân thì tụm lại một chỗ để làm mai làm mối với nhau, khi phía
trên bắt đầu hát lên, thì đã đến giờ ăn trưa rồi, vừa xem hí kịch, vừa dùng
bữa, rượu ngon cùng thức ăn thượng đẳng được trình lên .
Phượng Lan Dạ, Văn Tường,
còn có Thủy Ninh, cùng ngồi vây quanh chung một chỗ, vừa ăn vừa nhỏ giọng nói
chuyện phiếm.
"Thật không thích
những thứ này."
Thủy Ninh phiền chán mở
miệng, nàng không thích nghe hí kịch, lại càng không thích những danh môn phu
nhân, mọi người đưa mắt đánh giá nàng, trong mắt phần lớn là khinh bỉ, nàng
nhìn thấy đã chán, nàng lớn lên xấu thì có quan hệ gì đến các nàng a.
Một bên Văn Tường gật đầu
đồng ý: "Nếu đã như thế, chúng ta quay về Tề vương phủ đi, như thế
nào?"
Phượng Lan Dạ không lên
tiếng, chỉ để ý ăn cái gì, không thèm quan tâm đến lời nói của các nàng, Văn
Tường và Thủy Ninh cùng có chung ý nghĩ, một người một bên kéo kéo nàng:
"Có được hay không, có được hay không?"
"Tốt lắm, tốt lắm,
như thế thì ngươi chịu trách nhiệm đi nói đi."
Phượng Lan Dạ chỉ vào Văn
Tường, nếu Văn Tường đi nói cùng Tô Nghênh Hạ, nữ nhân kia tự nhiên sẽ không để
nàng ấy mất mặt, mà nàng đã sớm không ở tiếp nơi này rồi.
"Tốt."
Ba người chỉ đơn giản ăn
một chút gì đó, liền lặng lẽ lui đi ra ngoài, Văn Tường quả nhiên đi nói cùng
Tô Nghênh Hạ, muốn đi Tề vương phủ.
Lúc trước Tô Nghênh Hạ
mới biến mất, hiện tại vừa xuất hiện lại, cầm lễ vật trong tay, đưa tới trước
mặt Phượng Lan Dạ.
"Thất đệ muội, ngồi
thêm chút nữa đi."
Phượng Lan Dạ ngoài cười
nhưng trong không cười nhìn nàng, thấy vậy Tô Nghênh Hạ có chút sợ, không dám
nói thêm cái gì, thanh âm Phượng Lan Dạ mới vang lên: "Công chúa muốn đi
Tề vương phủ, ngươi nói ta có thể không nhận lời sao?"
Nói xong liền dẫn mấy
người đi ra ngoài, cả đám rời đi Sở vương phủ, về Tề vương phủ.
Phượng Lan Dạ đợi đến lúc
vào Tề vương phủ mới biết được Nam Cung Diệp cũng bị mời đi Sở vương phủ, sắc
mặt nàng không khỏi u ám, không biết Sở vương có ý gì, chẳng những mời mình,
còn mời cả Nam Cung Diệp, đợi đến buổi tối, Nam Cung Diệp trở về phủ, mới biết
được căn bản là không có việc gì, nhìn sơ qua thì thấy gió êm sóng lặng, nhưng
thật ra là muốn động thủ, cho nên Nam Cung Liệt mới trấn an bọn họ trước.
"Ngươi nói hắn có
thể làm cái gì đây?"
Phượng Lan Dạ híp mắt tựa
vào trong ngực Nam Cung Diệp, dùng tay nhỏ bé áp vào bàn tay to của Nam Cung
Diệp, chơi đùa vui vẻ.
"Ta đang tra những
thủ hạ khác của hắn ở địa phương nào, mặc dù tìm không được, nhưng có thể khẳng
định những người đó không có ở bên trong An Giáng thành, nhất định ở ngoài
thành."
Phượng Lan Dạ gật đầu,
rồi nhớ tới một chuyện khác.
"Ngươi nên coi chừng
một chút, hắn đã biết những người chết kia là do chúng ta giết, cho nên hắn
nhất định sẽ ngầm hạ người đến Vương Phủ, truy xét người của chúng ta."
Nam Cung Diệp tự phụ
cuồng phóng cười lên: "Chỉ sợ hắn vĩnh viễn tra không được."
Người của hắn cũng không
phải mang danh nghĩa là người của Tề vương phủ, những người đó ngay cả hắn là
ai cũng không biết, bọn họ có thể từ nơi nào mà tra ra đây? Hơn nữa toàn bộ
phân tán ở các những nơi khác nhau, chẳng qua phải cần chút thời gian triệu tập
mà thôi.
"Tốt lắm, không lo
lắng hắn nữa, đúng rồi, ngày hôm nay ta nghe Ngũ hoàng huynh cùng Lục hoàng
huynh nói, hai ngày nữa là sinh thần của Hoa phi nương nương, hoàng thượng đã
có ý chỉ cho Thụy vương, vì Hoa phi nương nương chuẩn bị yến tiệc, chính là
cùng người trong nhà chúng ta để cho náo nhiệt một chút, ngươi nghĩ xem nên
chuẩn bị lễ vật gì?"
Phượng Lan Dạ nghe nói
đến sinh thần của Hoa phi, cũng có mấy phần nhiệt tình, lập tức suy nghĩ, nên
chuẩn bị lễ vật gì đây?
"Không bằng đem lễ
vật lần trước Âu Dương Dật đưa cho chúng ta đám cưới làm lễ vật tặng Hoa phi,
chính là vài viên trân châu đen Nam Dương."
Nàng vừa mở miệng, Nam
Cung Diệp liền gật đầu, hạt châu kia quả thật không tệ, tặng lễ cũng chính là tâm
ý thôi, Hoa phi thứ gì mà không có.
"Tốt, chúng ta bây
giờ nên quản chuyện của chúng ta đi."
Nam Cung Diệp cười đến
giống như một con hồ ly, sau đó sớm đẫy ngã tiểu ma nữ, bắt đầu một phen vận
động khí thế ngất trời.
. . . . . .
Hoa phi thật ra cũng không
muốn làm tiệc sinh thần gì, hoàng thượng thân thể không tốt, hơn nữa trên triều
đình ẩn chứa sóng ngầm, nên nàng không chủ trương làm yến tiệc gì, nhưng Thụy
vương Nam Cung Duệ thì một lòng muốn vì Hoa phi tổ chức tiệc mừng, hơn nữa cũng
được phụ hoàng hạ ý chỉ vì Hoa phi tổ chức tiệc mừng, cùng người trong hoàng
thất ăn mừng.
Thụy vương Nam Cung Duệ
từ bắt đầu mấy tuổi liền đi theo bên cạnh Hoa phi, Hoa phi đối với hắn có thể
nói là dốc hết tình mẫu tử, ngay cả Nam Cung Quân cũng chẳng sánh bằng, cho nên
hắn đối với Hoa phi rất kính trọng.
Sinh thần lần này của Hoa
phi, hắn rất coi trọng, không có ai biết trong lòng hắn thật sự rất khổ, thật
ra hắn cũng muốn tiếp nhận ngôi vị hoàng đế, phụ dưỡng Hoa phi làm Hoàng thái
hậu, đem Thiên Vận hoàng triều phát dương hơn nữa, nhưng những điều này đã
không thể rồi, từ rất sớm hắn đã biết cái gì cũng không thể.
Cho nên đối với công ơn
Hoa phi nuôi dưỡng, hắn không thể báo đáp được, vì vậy lúc này mới kiên trì vì
Hoa phi tổ chức yến tiệc, đây là tâm nguyện của hắn.
Ban đêm, trong ngoài Hoa
Thanh điện bận rộn thành đoàn, thái giám cùng cung nữ thỉnh thoảng ra ra
vào vào.
Cả Hoa Thanh điện được
trang hoàng đổi mới hoàn toàn, khắp nơi đều treo đèn lưu ly, hành lang, trên
ngọn cây, mái hiên, tất cả đều đồng nhất treo đèn lưu ly, lòe lòe nhấp nháy, ở
dưới bóng đêm, thật giống như vô số ánh sao sáng, làm cho bầu trời đêm lấp lánh
sắc xanh, chi chít ánh sao sáng cùng đèn lưu ly chiếu rọi khắp cung điện, hết
sức mỹ lệ.
Những chiếc đèn lưu ly
này là do Thụy vương đích thân chuẩn bị, phía trên đó tràn ngập lời chúc phúc
của hắn.
Hoa phi mặc cẩm bào tú
vân, ngồi ngay ngắn ở một bên đại điện, nhìn Nam Cung Duệ đang đoan đoan chánh
chánh cúi lạy, nàng không khỏi vui mừng cười.
"Duệ nhi, mau dậy
đi, ngày hôm nay bận rộn cả một ngày, ngươi có tấm lòng này đã cảm động rồi,
cần gì phải vất vả như thế này?"
Nam Cung Duệ vẫn quỳ ở
phía dưới như cũ, ánh mắt thâm thúy mà thanh minh, nhìn Hoa phi.
"Ta có thể gọi người
một tiếng mẫu phi không?"
Thời điểm hắn mất đi mẫu
phi, là Hoa phi phụng bồi hắn vượt qua từng đêm cô lạnh, nàng ôm hắn, dỗ hắn
ngủ, đối với hắn giống như mẫu phi, cho nên tim của hắn thật thanh bình, chưa
từng có hận người nào, bởi vì Hoa phi cũng đồng dạng cho hắn một tình yêu mẫu
tử.
Phía trên ghế cao, Hoa
phi không nhịn được mà rơi lệ, nhìn Nam Cung Duệ: "Tốt, Duệ nhi, bất kể
ngươi làm gì, ta cũng cao hứng."
Nam Cung Duệ kêu một
tiếng: "Mẫu phi."
Hoa phi đưa tay kéo hắn,
ôm hắn, bất an mở miệng: "Duệ nhi, ngươi sao vậy? Đừng dọa mẫu phi, đã xảy
ra chuyện gì, bất kể là chuyện gì, mẫu phi cũng sẽ giúp cho ngươi, ngươi nói
đi."
Nàng có chút sợ, đối với
Nam Cung Duệ, so sánh với Quân nhi cùng Văn Tường thì nàng càng yêu thương hắn
nhiều hơn, lúc ban đầu là bởi vì báo ân, nhưng sau đó thì coi hắn như là con
ruột của mình, cho nên đối với nhất cử nhất động của Nam Cung Duệ, nàng hiểu
rất rõ, bởi vì hiểu rõ, nên Hoa phi có chút bất an.
Nam Cung Duệ lắc đầu,
đứng lên, lông mày anh tuấn vung lên: "Mẫu phi nghĩ gì thế? Ta chỉ cảm
thấy xúc động mà thôi, ta dìu ngươi đi ra ngoài, có người tới rồi."
"Tốt."
Hoa phi không nói gì nữa,
hai người cũng bước ra ngoài, có người đã lục tục đến, trong lúc nhất thời
trong ngoài Hoa Thanh điện, hoan thanh tiếu ngữ, một mảnh vui sướng náo nhiệt.
Trong đại điện của Hoa
Thanh điện, tràn ngập các loại vật phẩm với đầy đủ màu sắc chói loá, đẹp không
sao tả xiết.
Lúc này hai bên đại điện
bày đầy các bàn gỗ dài, trên mấy bàn này các loại rượu ngon thức ăn, và rất
nhiều món ngon trân quý, các nơi trong đại điện bày đầy hoa tươi, mùi thơm trêu
người.
Sinh thần lần này của Hoa
phi, trừ người của hoàng thất, còn có vài người thân của Hoa phi, cùng hảo bằng
hữu.
Trong lúc nhất thời bóng
người lay động, náo nhiệt bất phàm.
Thời điểm Nam Cung Diệp
cùng Phượng Lan Dạ đến, tất cả mọi người đa phần đều đã đến, Ngũ hoàng tử Thụy
vương cùng Lục hoàng tử An vương tiến lên tiếp đón, cùng bọn họ vừa nói chuyện
vừa đi vào ngồi ở vị trí trên đại điện, rất nhiều người cũng đã an vị.
Phượng Lan Dạ đi theo
phía sau Nam Cung Diệp, không nhanh không chậm tiêu sái bước vào, Thủy Ninh
cũng theo nàng đi vào trong, thỉnh thoảng tò mò đánh giá trong ngoài đại điện,
ánh mắt nhân tiện tìm xem Văn Tường công chúa ở đâu.
Phía trước Nam Cung Duệ
cùng Nam Cung Diệp đang nói chuyện, thì Nam Cung Quân rơi ở phía sau một chút,
đợi Phượng Lan Dạ đến gần, nhẹ giọng mở miệng.
"Thất đệ muội có tin
tức gì của Vụ Tiễn không?"
Phượng Lan Dạ vừa nghe
lời của hắn, sắc mặt trầm xuống, không vui trừng mắt liếc hắn một cái:
"Không có."
Sau đó dẫn Thủy Ninh đi
tới, trực tiếp đuổi theo thân ảnh của Nam Cung Diệp, ngồi vào vị trí của mình,
người của Tề vương phủ tự nhiên sẽ ngồi ở chỗ khách quý.
Trong lúc nhất thời, mọi
người trong đại điện đều đã an vị, nhìn lại một cái, cả điện náo nhiệt hẳn lên,
mọi người cùng người bên cạnh hàn huyên, ba người một đám, năm người một nhóm
náo nhiệt dị thường.
Nam Cung Diệp thấy khuôn
mặt nhỏ nhắn của Phượng Lan Dạ đang buột chặt, không khỏi quan tâm, cúi người
hỏi thăm.
"Lan nhi không thoải
mái chỗ nào sao?"
Phượng Lan Dạ lắc đầu,
nàng vì nghe lời hỏi thăm của Nam Cung Quân mà trong lòng không thoải mái,
trong lòng vốn đang cao hứng, nhưng vừa nghe lời nói của Nam Cung Quân, liền
nghĩ tới Vụ Tiễn, tâm liền có chút không vui vẻ.
"Ta không sao, ngươi
đừng lo lắng."
Ở đại điện rất nhiều
người nhìn sang, hôm nay trong đại điện, mặc dù tuấn nam mỹ nữ rất nhiều, nhưng
chói mắt nhất, chính là Tề vương cùng Tề vương phi, nên mọi người đều nhìn về
hướng hai người đang ngồi, tuấn nhã thoát tục, xinh đẹp như trích tiên, thật
đúng là trời đất tạo một đôi.
Nam nhân thì ghen tỵ với
Nam Cung Diệp có vận khí tốt, nữ nhân lại ghen tỵ với Phượng Lan Dạ phúc khí
thật tốt, liếc mắt liền nhận biết ngay Tề vương thật yêu Tề vương phi a.
Trong lúc nhất thời mọi
người cũng an tĩnh rất nhiều, lúc này ở trước cửa điện có thanh âm của thái
giám vang lên.
Hôm nay là sinh thần của
Hoa phi, phi tần hậu cung không phân địa vị cao thấp đều tặng lễ vật, bất quá
vì tối nay tân khách không nhiều, cho nên cũng có nhiều người không có tham
dự, chỉ có Nguyệt phi cùng Mộc Miên là tham gia yến tiệc, tiếp theo lời thái
giám truyền vào, một đạo thân ảnh minh hoàng đi tới, vẫn mạnh mẽ hữu lực, uy
nghi vạn phần như cũ.
Vừa đi vào đại điện, tất
cả mọi người ngồi ở hai bên đều đứng lên.
"Tham kiến phụ hoàng
( hoàng thượng )."
Hạo Vân đế trầm ổn tiêu
sái di chuyển đến chính vị, ngồi ngay ngắn ở trên cao, Nguyệt phi cùng Mộc Miên
thì ngồi ở bên tay phải của hắn, Hoa phi một mình ngồi ở bên trái.
"Ngồi xuống
đi."
Hoàng thượng ra lệnh một
tiếng, người ở hai bên theo thứ tự ngồi xuống.
Trong đại điện yên lặng
như tờ, đồng loạt nhìn hoàng thượng tại vị trên cao.
Hạo Vân đế nhìn lướt qua
mọi người trên đại điện, ánh mắt thâm trầm hiền hoà, vừa có sự sắc bén của
hoàng đế, cũng có từ ái của phụ hoàng, hắn chậm rãi mở miệng: "Hôm nay là
sinh thần của Hoa phi, các ngươi làm vãn bối (kẻ nhỏ) cũng nên hành lễ chúc
mừng đối với Hoa phi."
Tiếng nói Hạo Vân đế vừa
dứt, trong hoàng thất, những người đồng lứa nhỏ tuổi đều đứng lên, Thủy Ninh
cũng theo sát phía sau Phượng Lan Dạ đi tới trung tâm, mọi người đoan đoan
chánh chánh hành lễ chúc phúc cho Hoa phi.
Hoa phi mặt tràn đầy lệ
quang, nghẹn ngào mở miệng: "Tất cả đứng lên đi, tất cả đứng lên."
"Dạ, nương
nương."
Tất cả mọi người đứng lên
trở lại chỗ ngồi, Hoa phi phất tay ý bảo bắt đầu bữa tiệc, cung đình vũ cơ tiến
lên khiêu vũ, trong lúc nhất thời náo nhiệt dị thường.
Vừa ăn uống vừa thưởng
thức ca múa, vui vẻ vô cùng.
Phượng Lan Dạ vừa ăn đồ
vừa không yên lòng nhìn phía đối diện, Ngũ hoàng tử Thụy vương khuya hôm nay
tựa hồ có cái gì không đúng, tâm tình cũng xuống rất thấp, không biết xảy ra
chuyện gì? Nam Cung Diệp thấy Phượng Lan Dạ có chút không muốn ăn, nghiêng
người tới.
"Lan nhi, nhìn cái
gì đấy?"
Lời kia hơi có chút vị
chua, làm gì còn có người nào so với hắn đẹp hơn a? Lan nhi làm sao lại nhìn
người khác chuyên chú như vậy, hắn cảm thấy hắn tương đối dễ nhìn a, tại sao
không nhìn hắn.
Phượng Lan Dạ quay đầu,
thấy người này có chút mất hứng, còn bỉu môi, động tác thật đặc biệt khả ái,
không khỏi cười khẽ, cúi gần người: "Ngươi quan sát Ngũ hoàng huynh một
chút, tựa hồ có cái gì không đúng, ta mới vừa nhìn thấy a."
"Ân?" Nam Cung
Diệp vừa nghe Phượng Lan Dạ nói, không khỏi ngước mắt nhìn qua, thật có chút ít
gì đó không đúng, tâm tình xuống thấp, sắc mặt lại u ám, đã xảy ra chuyện gì?
Không biết vì sao, Phượng
Lan Dạ luôn luôn có cảm giác đây là sự yên tĩnh trước cơn bão táp, mặc dù trên
mặt của mỗi người đều treo nụ cười, ăn uống rất vui vẻ, nhưng nàng cảm thấy sẽ
có chuyện phát sinh.
Nam Cung Diệp quan sát
một lát, rồi cúi người mở miệng: "Đợi một lát ta hỏi hắn xem đã xảy ra
chuyện gì, hắn sẽ không thật sự bị bệnh chứ?"
Phượng Lan Dạ không có ý
kiến gì, quả thật không biết nên phát biểu gì đây, hiện tại nói cái gì cũng
uổng công.
Bữa tiệc đã trôi qua một
nửa thời gian, Hạo Vân đế liền đứng dậy dẫn Mộc Miên rời đi.
Hoàng thượng vừa rời đi,
phía dưới cũng náo nhiệt lên, rất nhiều người thả lỏng tâm tư, Phượng Lan Dạ
cùng Thủy Ninh hai người cùng lặng lẽ nói chuyện phiếm, một bên Nam Cung Diệp
đi tới mời rượu An vương.
Ở vị trí đối diện, Thụy
vương Nam Cung Duệ tâm tình có chút xuống thấp, đang cùng Bát hoàng đệ ở bên
cạnh uống rượu, đợi đến khi Nam Cung Sâm rời đi, thì một thái giám đi tới bên
cạnh hắn, mượn việc thêm rượu đút một tờ giấy cho hắn, đến khi hắn nhìn qua,
thì thái giám kia đã sớm đi.
Con ngươi Nam Cung Duệ
đột nhiên trầm xuống, nét sắc bén ẩn vào đáy mắt, từ từ nhìn tờ giấy, quả nhiên
như hắn phỏng đoán, Mộc Miên hiện tại hẹn hắn đi Tương Tư điện gặp mặt, nữ nhân
này động tâm tư gì hắn sao lại không biết? Chẳng qua nghĩ đến phụ hoàng, nghĩ
đến Hoa phi, nghĩ đến những toan tính của mình, cùng người mình quan tâm, thôi
thôi, không bằng tương kế tựu kế, có lẽ từ nay về sau, hắn có thể rời đi An
Giáng thành, trở lại Bắc cảnh rồi, sau đó chết già ở Định Châu.
Hắn nghĩ tới đây, trong
lòng rất khó chịu, bất quá trên mặt cũng không thể hiện nửa phần sơ hở, khổ sở
cũng không phải là chuyện hiện tại, tất cả rồi cũng sẽ đi qua.
Nam Cung Duệ lặng lẽ liếc
một cái động tĩnh trong đại điện, lúc này mọi người vừa nói vừa dùng thiện, căn
bản không ai chú ý tới hắn, hắn lặng lẽ đứng dậy lui ra ngoài, một đường rời
Hoa Thanh điện, đi tới Tư Tương điện.
Trong cung lớn như thế,
tùy ý có thể thấy được cung nữ cùng thái giám, gió mát thổi lất phất chạm mặt
Nam Cung Duệ, hướng về thủ hạ phía sau của hắn mở miệng.
"Vương Vũ, để cho ta
một người yên lặng một chút, ta muốn đi chung quanh một lát."
"Gia?" Vương Vũ
kêu một tiếng, Vương gia ngày hôm nay tâm tình không tốt, hắn sợ xảy ra chuyện
không may, cho nên không muốn rời đi, bất quá đối với ánh mắt sắc bén của Nam
Cung Duệ, chỉ đành phải ôm quyền: "Dạ, thuộc hạ tuân lệnh."
Vương Vũ lui xuống, trước
lúc rời đi, vẫn chưa yên tâm, hai mắt nhìn theo, tối nay Gia tựa hồ có chút
không giống với ngày thường.
Bên trong hậu đình Tư
Tương điện, ánh đèn mù mờ, cả vườn hoa cỏ tản ra hương thơm say lòng người, bên
trong đình có người đang khảy đàn, tiếng đàn nhẹ nhàng, lã lướt, trong đêm đen
như mặt nước du dương, gió đêm thổi rèm lụa mỏng manh, bồng bềnh ôn nhu.
Nam Cung Duệ bước đi trầm
ổn, từng bước sải bước trên thềm đá, nhẹ vén rèm cửa, đi vào.
Dưới đèn, nữ tử kiều
diễm, hai má lúm đồng tiền xinh đẹp khoe sắc cùng nụ cười, song đồng như nước
sâu u, bình tĩnh nhìn người đi tới, ngón tay xanh nhạt, ngọc ngà càng khải đàn
càng nhanh, càng sục sôi, cuối cùng đông một tiếng vang lên rồi dừng lại, trong
nháy mắt khóe môi lộ ra hàn khí, con ngươi lại càng lạnh lẻo như miếng băng
mỏng, gằn từng chữ mở miệng.
"Ta cho ngươi thêm
một lần cơ hội, chúng ta hợp tác."
Khóe môi Nam Cung Duệ vẽ
ra nụ cười lạnh, hạ mắt nhìn xuống nữ nhân kia, nhìn dung nhan nàng, hắn chỉ
muốn hủy diệt nàng, nếu không phải vì nghĩ trở lại Định Châu, hắn nhất định sẽ
làm như vậy, bất quá chỉ lạnh nhạt bật thốt lên.
"Mộc Miên, thu hồi
tư tưởng xấu xa của ngươi đi, bổn vương sao lại cùng tiểu nhân bực này thông
đồng làm bậy."
"Phải không? Tư
tưởng ta xấu xa sao? Ta là tiểu nhân, ngươi là quân tử sao? Các ngươi Thiên Vận
hoàng triều là quân tử, là quân tử cũng sẽ không đoạt quốc gia của người khác,
hủy đi gia đình người khác." Mộc Miên xoay mình, thét lên, nếu như không
phải là Thiên Vận hoàng triều bọn họ,
nàng nào phải xa xứ, gả cho một lão hoàng đế háo sắc sao? Nàng sẽ có cuộc sống
của mình, đây đều là do bọn họ tham lam, hiện tại lại nói cái gì đại nghĩa.
"Các ngươi là thứ
gì, là vật gì."
Mộc Miên lao đến, nắm y
phục Nam Cung Duệ lôi kéo, nàng giống như lên cơn điên, đúng vậy, tối nay nàng
điên rồi, nàng cũng chờ không nổi nữa, tại sao nàng phải phụng bồi một lão nam
nhân ở chỗ này, nàng đã đợi không kịp, thanh xuân của nàng, vẻ đẹp của nàng,
nàng muốn trở lại Vân Phượng quốc, nơi đó mới là nhà của nàng, nơi đó nàng có
tất cả.
Con ngươi của Nam Cung
Duệ sâu u, hắn hoàn toàn có thể một chưởng đánh bay nữ nhân này, nhưng hắn
không có, mặc cho nàng định đoạt cùng biểu diễn, không biết nàng có âm mưu gì,
nhưng hắn có kế hoạch của hắn.
Mộc Miên tựa như phát
điên, hét rầm lên, ngoài đình bát bảo, tất cả thái giám cùng cung nữ đều bị
kinh động, chạy nhanh đến.
Bên trong bát bảo đình,
hết thảy hiện ra ở trước mắt mọi người, Mộc Miên nương nương quần áo xốc xếch,
tóc tai bù xù, đang cùng Thụy vương liều chết, mà Thụy vương gia thì đờ đẫn,
đứng yên ở tại chỗ.
Sớm đã có thái giám bẩm
báo đến Tiêu Nguyên cung, sắc mặt Hạo Vân đế lãnh chìm, dẫn người đi tới.
Cùng một thời gian,
chuyện nơi đây cũng truyền vào Hoa Thanh điện của Hoa phi nương nương, bữa tiệc
còn chưa tàn, mọi người vừa nghe đến chuyện này, làm sao còn ngồi được nữa,
trong chuyện này người có lợi nhất là Sở vương Nam Cung, hắn lập tức trầm giọng
mở miệng: "Đi, đi xem một chút, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?"
Cả đám người ùn ùn chạy
thẳng tới Tư Tương điện, Nam Cung Diệp nắm tay Phượng Lan Dạ đi ở phía sau
cùng, Phượng Lan Dạ bất đắc dĩ thở dài: "Ta liền biết có chuyện chẳng lành
mà, quả nhiên đã xảy ra chuyện."
Đợi đến người bên này
đuổi tới, thì hoàng thượng cũng đến bên trong đình, bốn phía có binh tướng đứng
gác, không cho phép bất luận kẻ nào đi vào, mọi người đều không biết tình huống
bên trong, chỉ có thể đứng ở ngoài đình ngóng vào, trong lúc nhất thời nổi lên
nghị luận rối rít, không biết đến tột cùng thế nào?
Hoa phi cùng Nguyệt phi
hai người muốn đi vào, thì bị binh tướng đưa tay lên chặn lại: "Hoàng
thượng có chỉ, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào."
Trong đình, Hạo Vân đế
ngồi ngay ngắn ở ngay vị trí giữa, nhìn trước mắt một màn, trên bộ ngực phập
phồng, không ngừng thở hổn hển, Nam Cung Duệ quỳ gối bên dưới không nhúc nhích,
cái gì cũng không có giải thíc,
mà ở một bên Mộc Miên khóc đến thương tâm.
"Hoàng thượng, người
cần phải làm chủ cho thiếp thân a, nếu không thiếp thân không muốn sống
nữa."
Tiếng khóc Mộc Miên rất
lớn, tất cả người ở phía ngoài đều nghe được, Nam Cung Liệt không nhịn được mà
âm thầm cao hứng, Tô Nghênh Hạ lại càng cùng phu nhân bên cạnh nhỏ giọng nghị
luận.
"Không nghĩ tới Thụy
Vương thường ngày ra vẻ đạo mạo, mà ngay cả phi tử của hoàng thượng cũng muốn
đụng."
Mặc dù nàng nói ra, nhưng
người khác cũng không dám tiếp lời, đây là chuyện gì chứ, chính là chuyện
rơi đầu, nên không thể tùy tiện nói .
Lời của Tô Nghênh Hạ bị
Phượng Lan Dạ nghe được, đuôi lông mày Phượng Lan Dạ nhảy lên, lãnh chìm thị
huyết mở miệng: "Ngươi không nói lời nào có phải sẽ bị nghẹn chết hay
không?"
Tô Nghênh Hạ giận đến
lông mày dựng đứng lên, cũng không dám cùng nha đầu này gây hấn, nàng ta cũng
không phải có thể tùy tiện trêu chọc .
Bên trong đình, Hạo Vân
đế nhìn Nam Cung Duệ: "Duệ nhi, ngươi nói đi, chỉ cần là ngươi nói phụ
hoàng sẽ tin tưởng."
Hạo Vân đế thật sự tin
tưởng Nam Cung Duệ, bản tính con của hắn như thế nào sao hắn không biết? Nữ
nhân này hắn quá thấu triệt rồi, lục đục với nhau không từ thủ đoạn, hơn nữa
cái gì cũng đều dùng đến.
Lời của hoàng đế vừa rơi
xuống, Mộc Miên ngước khuôn mặt đầy nước mắt, mang vẻ khó tin, mình cũng đã bị
như vậy, hoàng đế chết toi thế nhưng tin tưởng nhi tử của hắn, chẳng lẽ ngày
hôm nay là nàng tự bôi bát chính mình, nghĩ đến đây nên thật sự thương tâm khóc
lên.
"Hoàng thượng, người
nên thay thiếp thân làm chủ a."
"Im miệng."
Hạo Vân đế quát lạnh một
tiếng, rồi nhìn Nam Cung Duệ: "Duệ nhi, ngươi nói đi?"