Độc Y Vương Phi

Quyển 3 - Chương 118



Trong phòng, Hàn Mai run rẩy, hoảng sợ thét chói tai: "Đừng tìm ta, đừng tìm ta, không phải là chủ ý của ta, không phải là chủ ý của ta, ta chỉ nghe theo mệnh lệnh mà làm việc."

Thanh âm âm u kia lần lại vang lên lần nữa :" Không phải chủ ý của ngươi thì là chủ ý của ai? Ngươi rõ ràng là nói xong việc sẽ cho ta làm tổng quản, vì cái gì lại muốn hại ta chết không nhắm mắt hả? Hàn Mai ngươi xuống đây theo ta, theo ta, chúng ta cùng nhau bầu bạn."

"Không nên! Không nên, là Nguyệt phi nương nương làm hại ngươi, là Nguyệt phi nương nương sai nô tỳ hạ dược, hết thảy đều là chủ ý của nương nương, không liên quan đến nô tỳ, ngươi đừng tìm ta a."

Hàn Mai run rẩy nói xong, bên cạnh liền không có động tĩnh gì nữa, đợi một hồi rốt cục lá gan nàng cũng lớn hơn, từ từ xốc chăn lên, chỉ thấy trong căn phòng không lớn đứng đầy người, có một số người đang ngồi, mà người ngồi kia mặc long bào sáng chói, nhãn thần trừng mắt về phía nàng, người này dĩ nhiên là Hoàng thượng. Hàn Mai lập tức bị hù dọa đến vỡ mật nhanh chóng tuột từ trên giường xuống, quỳ trên mặt đất dập đầu liên tục.

" Hoàng thượng tha mạng, nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết."

Nàng vừa dập đầu, một bên vừa liếc mắt lên chứng kiến cạnh cửa cách đó không xa tỳ nữ mặc cung trang trắng toát tay cầm mặt nạ, trên đầu là tóc giả phất phơ, lúc này nàng ta đã kéo nó xuống, vậy mà vừa rồi làm cho nàng sợ đến chết khiếp, nhiều nhất chẳng qua là không giống người một chút thôi. Điều này nói rõ cái gì, đây là một quỷ kế, mà nàng đã nói hết ra. Hàn Mai thân thể mềm nhũn, toàn thân vô lực, không có sức, tay và chân đồng thời run lên.

Ngồi bên cạnh Hạo Vân Đế chính là Hoa phi , Hoa phi dung nhan lạnh nhạt, chậm rãi mở miệng:" Nói đi,Hàn Mai, ngươi sai khiến Tiểu Đào hạ độc Ngũ hoàng tử, xong việc còn giết người diệt khẩu, những việc này đều là do Nguyệt phi sai khiến ngươi, đúng không?"

Hàn Mai vốn không muốn nói, thế nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn Hoàng thượng cùng Hoa phi, hai người khí thế cường đại, hù dọa nàng, nên nàng không dám chần chừ cuống quít gật đầu: "Dạ, dạ, nô tì nói, mọi thứ đều nói, khi đó nô tỳ là một gã tiểu cung nữ của Nguyệt Điệu Điện, thường ngày nô tỳ cùng Tiểu Đào có giao tình không tệ, cho nên Nguyệt phi nương nương liền sai nô tỳ lợi dụng Tiểu Đào. Trước tiên, tìm ở trong Thanh Hoa Điện ba loại dược thảo, sau đó đặt ở trong Hoa Quế Cao. Nương nương nói , đem thứ kia hạ vào trong, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không bị phát hiện ra, chỉ khi theo tuổi tác tăng lên, ăn đồ ăn khô nóng, mới có thể chậm rãi phát tác. Sau đó, nương nương mệnh lệnh cho nô tỳ đem Tiểu Đào giết. Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết. Hoàng thượng tha mạng, Hoa phi nương nương tha mạng."

Tiếng nói của Hàn Mai vừa dứt, có một đạo thanh âm cao vút, bén nhọn vang lên.

" Hàn Mai, tiện nhân ngươi dám đi hãm hại bản cung, bản cung cùng ngươi liều mạng."

Người tới đúng là Nguyệt phi, chổ ở của Hàn Mai chính là trong phạm vi Nguyệt Điệu Điện, đó là lí do mà vì sao bên này có động tĩnh gì, lập tức có người bẩm báo cho nàng.Chờ nàng chạy tới, không nghĩ tới lại nghe được Hàn Mai nói nàng đã làm chuyện này, nàng vừa sợ vừa giận, nhưng không còn cách nào khác, mới tiến đến muốn đánh Hàn Mai, hận đến muốn đánh chết nàng ta.

Hạo Vân Đế lạnh lùng quát một tiếng:" Dừng tay, không nghĩ tới ngươi độc ác như vậy."

Nguyệt phi bỗng chốc sửng sốt hấp tấp buông Hàn Mai ra, quỳ bò đến bên người Hạo Vân Đế, ôm chân Hạo Vân Đế mà khóc lóc kể lể bù lu bù loa lên :" Hoàng thượng anh minh việc này đều là tiện nhân kia vu oan cho thiếp thân a, thiếp thân cái gì cũng không có làm Hoàng thượng minh chứng."

Trong tích tắc mắt Hạo Vân Đế dâng lên lãnh khí, chẳng muốn nghe những nữ nhân này nói thêm một câu nào nữa, vững vàng truyền lệnh: " Người đâu, đem Nguyệt phi nhốt trong mật lao tại Nguyệt Điệu Điện."

" Dạ, Hoàng thượng."

Ngay lập tức có thái giám chạy vội tới lôi kéo Nguyệt phi đi ra bên ngoài, Nguyệt phi thét chói tai: "Hoàng thượng, Hoàng thượng thiếp cái gì cũng chưa từng làm người đừng tin con tiện nhân Hàn Mai này, nàng đúng là cố tình hãm hại ta. Hoàng thượng! Hoàng thượng!"

Hạo Vân Đế phân phó Nguyên Phạm:" Nguyên Phạm, ngươi lập tức điều động một số thị vệ sang Nguyệt Điệu Điện, ai cũng không cho phép ra ngoài một bước, nếu như ra ngoài giết không tha."

" Dạ, Hoàng thượng."

Nguyên Phạm lui ra ngoài phân phó thái giám đi làm việc.

Hoa phi cái gì cũng chưa từng nói, nàng biết rõ, Hoàng thượng có điều đang băn khoăn, không thể cho Sở Vương Nam Cung Liệt biết chuyện này, sợ hắn sẽ làm bậy, đến lúc đó thì phiền phức càng nhiều. Trong căn phòng nhỏ hẹp, Hạo Vân Đế đứng lên, cả đám nô tài đều quỳ xuống: "Cung tiễn Hoàng thượng."

Hạo vân đế nhấc chân đi ra ngoài nhớ rồi tới cái gì đó, thân thể dường như dừng lại phân phó Hoa phi: " Đem nha đầu này nhốt vào Hoa Thanh Điện đi."

"Dạ, Hoàng thượng."

Hoa phi gật đầu, phân phó thái giám Hoa Thanh Điện đem Hàn Mai mang về. Xem ra Hàn Mai này chính là nhân chứng , không thể có nữa điểm sơ xuất.

Đoàn người nhanh chóng tản ra, ẩn vào trong đêm tối, mà Nguyệt Điệu Điện bị phong toả, trong thời gian ngắn, quả nhiên cũng không ai phát hiện.

Ngay cả Sở Vương Nam Cung Liệt cũng không có phát hiện, bởi vì chuyện xảy ra gần đây ở trong cung, nên hắn cũng không dám tùy tiện tiến cung, mà trong Nguyệt Điệu Điện cũng không xảy ra chuyện gì, chính vì thế trong nhất thời mọi chuyện đều vô sự.

Ngày hôm nay, Nam Cung Diệp không có vào triều sớm, ở lại trong phủ nghỉ ngơi, hai ngày nay, nói chung mọi chuyện cũng ổn định một chút.

Ngũ hoàng huynh đã khỏi bệnh, ở trong cung, phụ hoàng cũng đã giải được độc thần sa phấn, đó là lí do vì sao bọn hắn mới có được một ngày nhàn rỗi nghỉ ngơi ở nhà.

Không ngờ đến buổi trưa, Thái giám trong cung đến phủ truyền khẩu dụ, Hoàng thượng tuyên Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ đồng thời cùng tiến cung.

Hai người đành phải ngồi xe ngựa vào cung, Phượng Lan Dạ nhịn không được, nói thầm : "Lại chuyện gì nữa? Mới vừa yên tĩnh hai ngày, liền xảy ra chuyện nữa sao."

Ngày hôm đó, các hoàng tử cũng bị gọi vào cung, chỉ có điều không ai rõ là chuyện gì xảy ra. Hoàng thượng vì cái gì lại muốn nàng tiến cung, nếu là chuyện triều chính thì để cho Nam Cung Diệp đi là được, nghĩ tới liền ngẩng đầu dịu dàng nhìn Nam Cung Diệp.

" Diệp, như thế này, ta đi tìm Văn Tường nói chuyện một lát, chàng đi xem chuyện gì. Đến lúc trở về nói cho ta biết là được."

Nam Cung Diệp nhìn tiểu nha đầu đang làm nũng này, vẻ mặt sớm đã hiện lên nhu tình, gật đầu ôm nàng:" Được, nàng đi nói chuyện một chốc rồi cùng ta trở về.”

Về việc Nguyệt phi nương nương sai người hạ độc Ngũ hoàng huynh, bọn họ cũng là biết đến. Mà bọn họ đã phái người của Tề Vương phủ ra ngoài điều tra nhưng không được bất kì động tĩnh nào. Những người đó khôn ngoan cũng như thỏ vậy, núp rất kỹ, ai cũng bất động, cho nên trong lúc nhất thời không cách nào ra tay.

Xe ngựa đi một mạch đến hoàng cung, Nam Cung Diệp liền đến thư phòng, còn Phượng Lan Dạ thì đi tìm Văn Tường. Nghe nói Hoa phi đã bắt đầu chọn lựa người thích hợp cho Văn Tường. Không lâu nữa, chắc chắn sẽ chỉ hôn cho Văn Tường.

Thế nhưng, nàng cũng biết, Văn Tường nhất định là không có hứng thú, chẳng qua vì không muốn cho Hoa phi lo lắng mà thôi. Hoặc là nàng ấy cảm thấy chính bản thân mình đã hết hi vọng, cho nên làm thế để cho lòng mình dứt khoát.

Trong thư phòng, lúc này một mảnh ngưng trọng, bầu không khí lạnh lẽo bao phủ khắp bên trong thư phòng.

Phía sau long án là một thân hình xơ xác tiêu điều, không phải ai khác chính là Hoàng thượng. Phía dưới rất nhiều người ngồi ngay ngắn, đều là những trọng thần trong triều, lục bộ thượng thư, còn có thừa tướng, tướng quân, thái phó, đại học sĩ cũng có mặt, ngay cả Tứ Hoàng Tử Sở Vương, Ngũ Hoàng Tử Thụy Vương, tất cả đều có mặt lúc này. Không ai nói một câu nào, tất cả mọi người đều ngồi yên lặng, cúi đầu không nói.

Ngày hôm nay, lúc lâm triều, khi Hoàng thượng đem việc quân cơ chưởng quản mà nói ra, Ngũ Hoàng Tử Thụy Vương lập tức đưa ra ý kiến để cho Tề Vương Nam Cung Điệp tiếp nhận, thì bị rất nhiều người trong triều phản đối. Thế gia vọng tộc trăm miệng một lời, Thất Hoàng Tử Tề Vương đối nhân xử thế vô cùng kì quặc, hơn nữa rất kiêu ngạo. Mà Tề Vương phi kia lại càng kiêu ngạo tàn bạo. Như thế làm sao có thể để cho Tề Vương tiếp nhận việc quân cơ. Trong đó, có người đưa ra ý kiến cho Sở Vương tiếp nhận quân cơ. Bất quá việc Sở Vương tiếp nhận quân cơ đại doanh thì bị người của Tấn vương đảng phản đối.

Trên triều trong chốc lát không ai đưa ra quyết định được, Hạo Vân Đế liền ra lệnh Thái giám đi truyền phu phụ Tề vương vào triều.

Kỳ thực, trong lòng Hạo Vân Đế đang suy tính . Diệp nhi có tính cách thế nào không phải hắn không biết , kỳ thực Diệp nhi căn bản là không muốn nhận chức qua nào.

Vì vậy nên hắn mới cho mời Diệp nhi và Tô Thanh Nhã cùng nhau tiến cung. Tính cách Tô Thanh Nhã hắn cũng hiểu phần nào, người nào chọc tới nàng thì chắc chắn sẽ không được tốt. Nếu như có thể làm cho nàng chống lại những lão hỗn đản này, chỉ sợ không để cho bọn này được vui vẻ, như vậy chức vị quân cơ đại doanh, nhất định Diệp Nhi có thể làm rồi.

Đột nhiên, Nam Cung Diệp từ ngoài cửa bước vào, Hạo Vân Đế nhìn vài lần cũng không thể nào thấy được người mà trong lòng hắn đang mong chờ, nên nét mặt hơi trầm xuống, vẻ mặt trở nên cau có.

"Diệp nhi, Tề Vương phi đâu? "

Nam Cung Diệp hành lễ xong sau đó mới mở miệng nói :" Bẩm phụ hoàng, nàng đã đi đến chỗ Văn Tuòng trò chuyện rồi"

Hạo Vân Đế nghe vậy, trong lòng buồn bực. Hiện tại mà nàng vẫn còn tâm tình bồi chuyện cùng Văn Tường à. Nếu như hôm nay không có nha đầu kia chỉ sợ không có biện pháp đi đến cái quyến định này, vì vậy liền lập tức truyền lệnh cho Nguyên Phạm : " Đi Hoa Thanh Điện, đem Tề Vương phi đến đây. "

" Dạ, Hoàng thượng."

Nguyện Phạm lui ra ngoài, Nam Cung Diệp liếc nhìn khắp chung quanh thư phòng một vòng, không biết vì sao lại tụ tập nhiều người như vậy. Những người này đồng thời cùng nhìn hắn là có ý gì, đã phát sinh chuyện gì sao? Nhưng hắn cũng không để ý đến ai cả liền trực tiếp đi đến một bên, ngồi ở bên cạnh Ngũ hoàng huynh.

" Phụ hoàng triệu nhi thần tiến cung là vì chuyện gì? "

Nam Cung Điệp trầm giọng hỏi, Hạo Vân Đế nhướng mày, liền mở miệng :"Là việc ở quân cơ đại doanh, Ngũ hoàng huynh của ngươi đã đề xuất cho ngươi chưởng quản quân cơ đại doanh."

Nam Cung Điệp cau mày, định mở miệng, từ xưa đến giờ hắn căn bản là không muốn tiếp nhận việc quân cơ gì, bất quá tâm tư của hắn hoàng thượng làm sao mà không biết, nên sớm đưa tay lên ngăn cản lời hắn nói, chẳng Hộ Bộ Thượng thư Lý Gia Niên ngồi ở đối diện đã nhanh hơn một bước mà mở miệng trước:

" Thần cho rằng Tề vương không thể tiếp nhận chức vị quan trọng này, đem toàn kinh thành giao cho hắn, thần vô cùng lo lắng."

Ánh mắt của Nam Cung Diệp nhíu lại, hàn khí bức người bắn ra, thằng ép tới Lý Gia Niên, cũng làm cho hắn kinh hãi một hồi. Bất quá cũng không có thỏa hiệp, hắn không phải là chưa từng bị hù dọa qua, nhưng nghĩ đến việc lần trước Tề vương phủ bao vây Lý phủ, trong lòng hắn liền ngẹn lại, làm sao có thể để cho Nam Cung Diệp chưởng quản quân cơ được, vô luận như thế nào hắn cũng không tán thành.

Lý Gia Niên vừa mở miệng, bên cạnh cũng có người gật đầu cùng chung ý kiến với hắn. Chẳng qua tất cả mọi người đều khôn ngoan không có ai trực tiếp phản bác lại. Trong nhất thời, trong thư phòng một lần nữa lại lâm vào trầm mặc.

Hạo Vân Đế nhíu mày, không nói câu nào, nhàn hạ nhắm mắt dưỡng thần, hắn đang đợi người đến.

Bên kia Hoa Thanh Điện, Phượng Lan Dạ đang cùng Văn Tường nói chuyện.

" Văn Tường, nghe nói Hoa phi thực sự sẽ lựa một nam nhân cho ngươi?"

" Ân" Văn Tường cúi đầu, càng nói càng không có một chút tinh thần, cả người chán nản, càng không muốn nói chuyện, cùng với Văn Tường hoạt bát, vui tươi trước kia thật không giống.

" Ngươi xem ngươi kìa, nếu đã không muốn thì hà tất gì phải làm?"

Phượng Lan Dạ bất mãn cau mài, còn chưa gả đã thành như vậy, nếu như gả rồi thì lại biến thành bộ dáng gì nữa, mặc dù không có Tây Môn Vân, chẳng phải còn những nam nhân khác sao? Tổng hội cũng sẽ gặp được một người phù hợp với mình.

" Nhưng mà không lấy chồng thì thế nào, cũng không có người yêu thích ta.?"

" Tại sao không cho chính bản thân mình một cơ hội, nỗ lực một hồi, nếu như quả thực không được thì sau gả đi cũng không trễ"

Phượng Lan Dạ vừa dứt lời, Văn Tường mở to hai mắt nhìn nàng, ánh mắt của nàng nói chung cũng có chút ít thấn thái :" Thất hoàng tẩu có ý tứ gì?"

Phượng Lan Dạ ngậm chặt môi, cười khẽ, nhìn về phía Văn Tường, cúi người ở bên tai nàng thì thầm, làm cho sắc mặt Văn tường không tự giác mà hồng như lửa, lo lắng mở miệng: " Như vậy có được không? Thế nhưng mẫu phi ta..."

"Đừng cho Hoa phi biết, nếu như ngươi thật sự đem chuyện kia làm xong, Hoa phi cũng nhất định sẽ không trách ngươi."

Văn Tường lâm vào trầm tư, rốt cục cắn răng một cái :" Được, quyết định cố gắng một lần, nếu như đến lúc đó không hoàn thành được, như vậy ta liền hết hi vọng."

Hai nữ nhân đang nói chuyện vui vẻ, thì ngoài cửa có một công công chạy tới bẩm báo.

" Tề Vương phi, hoàng thượng phái người sang đây, tuyên người đến thư phòng"

Phượng Lan Dạ khẽ giật giật lông mày mảnh khảnh, hôm nay Hạo Vân Đế lại làm cái trò trống gì nữa đây, vì cái gì lại muốn nàng đến thư phòng, xem ra là có chuyện gì đó. Nghĩ đến ngày hôm nay hắn đặt biệt để cho bọn nàng tiến cung, vậy thì chuyện này chắc chắn có quan hệ đến các nàng, bây giờ còn bảo nàng đến thượng thư phòng nữa.

Văn Tường kéo nàng đứng lên: " Mau đi đi, phụ hoàng nhất định có việc muốn gặp ngươi."

" Ân, được, vậy ngươi ở lại, ta đi đây."

Phượng Lan Dạ dặn dò kĩ lưỡng Văn Tường thì liền đi ra khỏi Hoa Thanh Điện, kỳ thực, chuyện nàng muốn cho Văn Tường làm hết sức đơn giản. Nàng ấy len lén ra khỏi cung nói là đi đến Tề vương phủ nhưng thật ra thì giả mạo thành tiểu nha đầu trà trộn vào Tây Môn Tướng quân phủ, tìm cơ hội cùng Tây Môn Vân bồi dưỡng tình cảm. Nếu như thực không thành công, đến lúc đó nàng ấy cũng yên tâm đi thành thân rồi.

Phượng Lan Dạ cùng Đinh Đương đi theo phía sau công công Tiêu Nguyên Cung , trên đường đi, Phượng Lan Dạ không nhịn được mà tìm hiểu tình hình.

" Hoàng thượng, vì sao lại muốn cho ta tới đó?"

Tiểu thái giám nọ hoảng hốt :" Hồi Vương phi , nô tài không biết."

Hắn chỉ là một cái tiểu thái giám phụ trách chạy chân và làm một số việc gì đó, nào có biết tin tức nội tình bên trong như thế nào, hỏi hắn thì cũng như không.

Phượng Lan Dạ không thèm nói nữa, theo đoàn người nhanh chóng đi qua, rất nhanh liền đi tới ngoài cửa thư phòng, tiểu thái giám nọ cũng ngừng lại, thở phì phò không ngừng, Phượng Lan Dạ cùng Đinh Đương vốn là người học võ, cho nên không hề cảm thấy mệt.

Phượng Lan Dạ sửa sang lại áo quần, ra hiệu cho Đinh Đương ở bên ngoài, còn mình thì đi vào, Nguyên Phạm vừa nhìn thấy nàng liền vui mừng đi vào trong bẩm báo. Một hồi liền đi ra ngoài.

" Hoàng thương tuyên Tề Vương phi vào trong."

Phượng Lan Dạ bước vào trong, chỉ thấy một bầu không khí vô cùng nghiêm túc trong tư phòng, hơn nữa lại có rất nhiều người chính là đại thần trong triều. Những người này vừa thấy nàng bước vào trong thì toàn bộ đều không có thần sắc hòa hoãn, nhất là Hộ Bộ thượng thư Lý Gia Niên. Nhìn nàng có chút giống như là gặp cừu nhân, bất quá cũng không có lộ ra ngoài, chỉ dám hung hăng trừng mắt nhìn nàng.

Phượng Lan Dạ liếc nhìn một vòng, cuối cùng bình tĩnh hành lễ cùng Hoàng thượng.

" Tham kiến phụ hoàng."

Nếu đã là cùng triều thần bàn bạc đại sự, thì gọi nàng tới làm gì, trong lòng thầm tính toán, sắc mặt vẫn thản nhiên, bình tĩnh.

Hạo Vân Đế phất phất tay, trong lòng hiện tại đã thở phào nhẹ nhỏm, quay về với việc chính, chỉ cần nha đầu này náo loạn, đối với một tiểu nữ nhân, thì những đại thần kia làm như thế nào mà đấu lại nàng.

Nghĩ đến đây sắc mặt cũng hòa hoãn vài phần: " Đứng dậy, ban thưởng ghế ngồi."

" Tạ ơn phụ hoàng."

Phượng Lan Dạ ngồi vào chỗ bên cạnh Nam Cung Diệp, thấy hắn sắc mặt không tốt, toàn thân bao phủ hàn khí lạnh như băng, nàng không kiềm được quan tâm hỏi dò : " Làm sao vậy? Diệp, phát sinh chuyện gì?"

Phượng Lan Dạ vừa dứt lời, đối mặt với nàng là Tô Thừa Tướng đã đứng lên, bất mãn nói ra :" Bẩm hoàng thượng, đây là chuyện của triều đình, sao lại có thể cho hạng người là phụ nữ tham gia việc triều chính chứ?"

Tiếng nói của Tô Thừa Tướng vừa dứt, bên cạnh hắn chính là Lục Bộ Thượng thư liền phụ họa mà gật đầu.Việc của nam nhân, nữ nhân làm sao có thể xen vào chứ?

Lúc đầu Phượng Lan Dạ đang quan tâm đến Nam Cung Diệp, trong lòng rất là lo lắng không biết xảy ra chuyện gì. Lúc này , lại nghe thấy Tô Thừa Tướng- người đối diện nàng nói vậy, thì không thể còn kiên nhẫn nữa, nhanh chóng đứng lên, lạnh lùng, trầm giọng nói:" Tô Thừa tướng ngài nói cái gì chứ? Hôm nay ngươi hãy nói rõ ràng cho ta? Cái gì gọi là phụ nữa trẻ em không được tham gia việc triều chính, ta đã tham gia việc gì của triều đình? Ngươi phải nói cho rõ ràng bằng không đừng trách ta trở mặt vô tình."

Lời nói boong boong lạnh lẽo vang lên, thư phòng lập tức một mảnh xơ xác, những người vừa phụ họa Tô Thừa Tướng, lục bộ quan viên lập tức rụt cổ, ngay cả Lý Gia Niên cũng không dám nói thêm cái gì. Nữ nhân này nếu như trở mặt quả thật vô tình à, dù Sở vương cũng không có biện pháp với nàng, huống hồ là bọn hắn, cho nên dù trong lòng bất mãn nhưng lại không dám lên tiếng.

Tô Thừa Tướng tự cao vì có nhiều năm uy danh, hơn nữa hiện tại ở trước mặt hoàng thượng, nghĩ đến Tề Vương phi dù có lá gan lớn hơn trời, cũng sẽ không dám ở trước mặt hoàng thượng đùa bỡn uy phong. Cho nên, giật mình một chút rồi chỉnh lại ngôn từ mở miệng.

"Chúng ta hiện tại đang ở triều chính bàn việc quốc gia đại sự, một nữ nhân như ngươi đến đây làm gì?"

Phượng Lan Dạ vừa nghe Tô Thừa Tướng nói, sắc mặt càng âm trầm, khóe môi khẽ cười khẩy, u ám nhìn chằm chằm Tô Thừa tướng. Tô Thừa Tướng mặc dù có chút sợ hãi nhưng cũng đứng thẳng người, hắn cũng không sợ nàng, nàng mới chỉ có mười mấy tuổi. Nhìn xem nàng có dám can đảm đánh quân thần triều đình không, mặc dù là Tề Vương phi thì sao? Dám vô pháp vô thiên coi trời bằng vun. Hôm nay hắn sẽ trị nàng, để xem nàng làm sao?

Đáng tiếc là hắn còn chưa đủ hiểu rõ Phượng Lan Dạ, chỉ thấy Phượng Lan Dạ không nhanh không chậm nói ra.

" Tô Thừa Tướng, ngày hôm nay ta nể ngươi tuổi đã già, không cùng ngươi tính toán, ngươi lập tức hướng ta xin lỗi, bằng không thì đừng trách bản vương phi trở mặt."

Lúc này bầu không khí trong thư phòng càng ngưng trọng, chỉ thấy Phượng Lan Dạ mày liễu dựng thẳng, hai tay chống ngang eo, âm độc nhìn Tô Thừa tướng. Trong thư phòng ,mọi người đều có phần bất an, mà Sở Vương Nam Cung Liệt thì bày ra bộ dáng xem kịch vui.

" Thật đệ muội, việc làm này thật không ổn, Tô Thừa Tướng đức cao vọng trọng, theo niên kỷ cũng chính là bậc trưởng lão."

" Đức cao vọng trọng, bậc trưởng lão? Càng là đức cao vọng trọng thì càng phải biết tự tôn, tự trọng, nhưng hắn già mà không biết lễ, dựa vào cái gì mà phải đối với hắn tôn kính."

Phượng Lan Dạ hỏi vặn lại Nam Cung Liệt, ánh mắt lạnh lẽo liếc xéo Nam Cung Liệt, ánh mắt lạnh lùng kia biểu hiện rõ ràng.

Ta muốn nhìn xem, ngươi làm sao mà làm người tốt, hôm nay ta sẽ không chìu theo ngươi.

Trong lòng Hạo Vân Đế kêu mọi tiếng " sảng khoái" a, lão già kia, ngươi không phải là rất có năng lực sao? Nàng chẳng qua chính là một Hoàng Mao tiểu nha đầu, nhìn xem ngươi có thể làm gì nàng? Nghĩ vậy nên không lên tiếng, trong đó cũng có người đã nhìn ra Hoàng Thượng căn bản là có lòng che chở tiểu nha đầu này, còn ai dám nói chuyện nữa, cũng không dám lên tiếng đồng tình với Tô Thừa tướng, ngày hôm nay sợ là sẽ thua bởi tiểu nha đầu Tề vương phi này.

Đối với lời nói của Phượng Lan Dạ dù chưa mắng chửi người, nhưng so sánh với mắng chửi người càng sắc bén hơn, cái gì gọi là già mà không hiểu lễ, cái gì gọi là phải tự trọng, hắn đường đường một Thừa tướng, khi nào lại trở thành một người không tự tôn, tự trọng chứ? Tô Thừa tướng sắc mặt khó coi đến cực điểm, đưa tay chỉ vào Phượng Lan Dạ, rồi nhìn về phía Hạo Vân Đế, thét lớn.

"Hoàng thượng a, nàng mắng lão thần a, nàng thếnhưng lại dám mắng cựu thần."

Phượng Lan Dạ cau mày, vẻ mặt cười lạnh, u ám quét mắt trong thượng thư phòng một vòng : "Ta mắng ngươi khi nào? Người nào nghe được , ngươi nói ngươi nói, người nào nghe ta mắng ngươi?"

Kết quả ai cũng không dám đứng ra, bọn họ dù nặng ký thế nào thì cũng chỉ là đại thần, tiểu nha đầu nhỏ bé này có thân phận quý giá của hoàng thất, bọn họ cũng không phải là muốn chết, cho nên Tô Thừa tướng nhìn một vòng cũng không có người ủng hộ hắn, cuối cùng vẫn là Âu Dương Thác không nhịn được mở miệng.

"Tề vương phi, Tô Thừa tướng cũng đáng tuổi Gia Gia, ngươi nên chú ý dùng từ một chút."

"Ta dùng từ làm sao?"

Đến lúc này Phượng Lan Dạ đã nhìn ra hoàng thượng gọi nàng tới là có mục đích gì, nguyên lai là muốn giết gà dọa khỉ ,dạy dỗ những người này một chút a. Tốt, vậy hãy để cho nàng phát huy thật tốt, càng thêm thịnh khí bức nhân, tư thế càng đắc ý. Mà vẻ mặt của Nam Cung Điệp lại hoàn toàn sủng nịnh ánh mắt cưng chìu che chở cho nàng. Một đôi mắt lạnh lẽo bí hiểm, hiện lên ánh sáng lạnh khiếp người, nhìn chằm chằm những người trong thượng thư phòng , nếu như người nào dám trêu đến Lan Nhi, cũng đừng trách hắn không khách khí.

Một Tề vương phi đã là quá rồi, lại kéo thêm một Tềvương, cả thượng thư phòng thật giống như thành một chiến trường , ai cũng không dám nói chuyện.

Phượng Lan Dạ còn đang không thuận theo,không muốn buông tha, nên ngó chừng Âu Dương Thác, sau đó đem ánh mắt dời về phía tô Thừa tướng: "Ta không có mắng ngươi, ngươi nói ta mắng ngươi, tốt, vì để biến chuyện này thành thực, ta liền mắng ngươi. Lão già kia, ngươi chẳng những ỷ vào danh nghĩa Thừa tướng, mà còn cậy già lên mặt , xem thường tất cả nữ nhân, ngươi nói xem nữ nhân nơi nào không tốt? Ta hỏi ngươi, ngươi là từ nơi nào chui ra? Trong tảng đá chui ra, hay là trong đất mà nứt ra?"

Tô Thừa tướng coi như là bị đánh trúng chỗ đau, liền bùm một tiếng quỳ xuống, hướng về phía Hạo Vân Đế: "Hoàng thượng, hoàng thượng, lão thần bây giờ không có cách nào sống trên đời này nữa.”

Hạo Vân Đế nói còn chưa nói gì, thì Phượng Lan Dạcũng không cho hắn mặt mũi nữa: "Ngươi không có cách nào sống, sao không thấy ngươi chết ngay, vẫn còn sống tốt đó chứ, nên đã sống tốt thì sao lại chạy đến Hoàng thượng nói cái gì mà sống chết. Còn nữa ngươi nên nhớ, sau này ngàn vạn lần chớ xem thường nữnhân, đừng nói ngươi cũng là do nữ nhân sinh ra, nhà ngươi đời sau hay tôn tử đều do nữ nhân sinh ra mà kếthừa, có bản lãnh thì ngươi thử sinh một hài tử xem, ta sẽ thực sự tạ lỗi cùng ngươi."

Trong thượng thư phòng đều á khẩu, ngay cả Nam Cung Diệp cũng không thể không bội phục Vương phi của mình.

Tốt,người này thật quá hay, đem tất cả nam nhân đều tận diệt hết, Hạo Vân Đế mắt thấy được rồi, liền nói: "Tốt lắm, Tề vương phi, Tô lão Thừa tướng coi nhưlà rường cột nước nhà, ngàn vạn không nên bôi nhọhắn, còn không xin lỗi lão Thừa tướng.”

"Nói xin lỗi? Không có cửa đâu." Phượng Lan Dạ vừa nghe thật là phát cáu rồi, ngươi thật giỏi a Hoàng thượng, ngươi không phải là cho ta cơ hội chỉnh người hay sao? Hiện tại lại bảo ta nói xin lỗi, nằm mơ đi, sớm biết như vậy ta đã không làm rồi. Ánh mắt liếc xéo hoàng thượng, Hạo Vân Đế đối với bản tính nha đầu này có chút hiểu rõ, nên sợ đem nàng ép quá, nàng sẽ phủi tay rời đi, thì việc này cũng không thể nào giải quyết xong, bèn đổi giọng quát lớn.

"Ngồi xuống."

Hắn vừa thét ra lệnh Phượng Lan Dạ xong, liền trấn an Tô Thừa tướng.

"Ái khanh đừng cùng nữ nhân chấp nhặt, người nào mà không biết, trong thiên hạ chỉ có nữ nhân cùng tiểu tử là khó đắc tội nhất. Chúng ta cần gì cùng tiểu nha đầu so đo chứ? Mau đứng dậy đi, hay là thương lượng một chút về việc quân doanh đi."

Đến lúc này, Tô Thừa tướng coi như là đã hiểu , thì ra là hoàng thượng một lòng để cho nha đầu này tới đây, chính là vì sửa trị bọn họ, bằng không Tề vươngphi đâu dám như thế, hơn nữa hoàng thượng cũng sẽkhông một mực muốn nàng tiến cung, trong lòng hắn dù tức giận, nhưng không còn biện pháp, chỉ đành phải đứng dậy , đi qua một bên ngồi xuống.

Hạo Vân Đế tiếp tục bàn chuyện quân doanh.

"Nếu vậy việc quân doanh tạm thời do Tề vương chưởng quản, đợi đến khi tìm được người thích hợp sẽthay thế, các khanh thấy thế nào?"

Hoàng thượng nói vừa xong, Phượng Lan Dạ coi như đã hiểu , nguyên lai muốn để cho Diệp chưởng quản quân doanh.Theo lý nàng cũng không thích đểcho Diệp trông coi việc quân cơ chó má gì đó, chẳng phải là bảo vệ hòa bình cho kinh thành đấy sao? Biết bao nhiêu quan viên a, đối với những kẻ mưu triều đoạt vị thì đây là một chức vụ tốt, nhưng đối với các nàng thì có can hệ gì đâu? Nhưng vừa nghĩ tới sắc mặt vừa rồi của Diệp, đích thị là bị những người này phản đối rồi, cho nên sắc mặt hắn mới khó coi như thế, nếu đám người này không đồng ý, thì coi như là sỉ nhục các nàng.

Phượng Lan Dạ một mực chú đến động tĩnh trong thượng thư phòng.

Lúc này, Thụy Vương Nam Cung Duệ liền đứng lên: "Nhi thần cho là có thể được ."

Bên trong thư phòng, Thái Phó cùng đám người Đại học sĩ luôn luôn là phe trung lập, lúc này nhìn Thụy Vương đứng dậy, liền lập tức gật đầu: "Dạ, bọn thần cũng cho là có thể được ."

Tô Thừa tướng lúc trước bị Phượng Lan Dạ thu thập, thử nghĩ xem bọn người kia ai cũng không dám ra mặt giúp hắn. Mà ở bên kia, Phượng Lan Dạ còn đang chằm chằm theo dõi hắn, chỉ sợ hắn vừa động, là con nhóc này liền tính toán với hắn ngay, cho nên lười động. Mà tô Thừa tướng bất động, thì những người khác cũng không dám mạo muội động. Lúc này, có người đá chân Hình bộ thượng thư Vân Hải, Vân Hải chỉ đành phải đứng dậy, cung kính mở miệng.

"Thần cho là Tề vương luôn luôn rất ít tham dựchánh sự, đối với trị an cùng hướng đi của kinh thành cũng không hiểu rõ, để cho hắn tiếp chưởng việc quân cơ đại doanh, chỉ sợ không ổn."

May quá cuối cùng cũng có người phản đối, lời Vân Hải vừa nói ra, trong Lục bộ Thượng Thư có ba bốn người lắc đầu, những người khác thì không dám động, cứ nhìn Tề vương Nam Cung Điệp. Nam Cung Diệp vừa nghe người khác phản đối, ánh mắt dưới khuôn mặt tuấn mỹ lóe lên hàn quang, muốn đứng dậy giận dữ với bọn người kia.

Bất quá Phượng Lan Dạ so với hắn còn nhanh hơn, vươn tay đè lại tay của hắn, nếu để cho hắn tiếp chưởng việc quân doanh, như vậy nên có một phong phạm, mà nàng thì không có gì vướn bận, nên chậm rãi đứng lên, nhìn về phía Hình bộ thượng thư Vân Hải.

"Ta muốn hỏi Vân đại nhân, tại sao Tề vương nhà chúng ta không thể tiếp chưởng việc quân cơ, là bởi vì hắn phạm vào sai lầm gì rồi, hay là cho là hắn không đủtư cách? Nếu muốn truy cứu đến sai lầm sao? Giờ phút này Vân Hải ngươi còn đứng ở nơi thượng thư phòng này nói chuyện sao? Cái mông của ngươi đã lau khô sạch sẽ chưa? Tam hoàng tử không giải thích được chết đi ở Hình bộ của các ngươi, mũ quan của ngươi còn không biết có thể giữ vững trên đầu hay không, ngươi cũng có thời gian rãnh rỗi để ý đến chuyện này, chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta dọn dẹp sạch sẽ cái mũ trên đầu ngươi."

Vân Hải vừa nghe, sắc mặt xám xịt, gần đây hắn vẫn lo lắng đề phòng. Tuy nói trong khoảng thời gian ngắn hoàng thượng không có giáng chức hắn, nhưng hắn biết chuyện này vẫn đang treo ở đó, không nghĩ tới Tềvương phi lại nói ra rồi, hắn không khỏi hối hận, lúc này không dám nói ra một lời nào nữa, mồ hôi lạnh từ trên mặt nhỏ xuống.

Phượng Lan Dạ nhìn lướt qua Vân Hải, không hềnhìn hắn nữa, nàng quét mắt khắp thượng thư phòng một vòng, cuối cùng nhìn về phía những người khác, bình tĩnh gằn từng chữ mở miệng.

"Các ngươi nghe rõ cho ta, ngày hôm nay tốt nhất hãy nói rõ ra Tề vương vì sao không thể đảm nhiệm chức quan chưỡng quản việc quân cơ. Hắn đã phạm sai lầm gì rồi, phạm sai lầm ở chỗ nào? Nên mới không thểđảm nhiệm việc quân cơ. Các vị đang ngồi ở đây, ai mà chưa từng phạm phải những chuyện sai lầm. Nhưng theo ta nghĩ nếu Tề vương không thể đảm nhận được chuyện này thì tất cả các ngươi cũng nên cút về nhà đi.”

Thanh âm vang xa trong thư phòng, mọi người đều bị chế trụ, không ai dám lên tiếng ngay cả Sở vương cũng có không có chút cơ hội phản đối nào?

Cơ hội này Tề vương đã nắm chặt trong tay. Trong thượng thư phòng, mọi người đều thật bức xúc, sắc mặt lúc sáng lúc tối nhưng lại không dám nói ra, không khí càng trầm lặng.

Sắc mặt Hạo Vân Đế trì hoãn, thông thuận, tìm tiểu nha đầu này đến đây là vô cùng chính xác. Không những dạy dỗ những triều thần còn kiềm chế cả Diệp nhi. Nếu không phải có tiểu nha đầu này, thì dù mình có giải quyết xong mọi chuyện, Diệp nhi cũng chưa chắc đồng ý. Thế nhưng có tiểu nha đầu này, nên Diệp nhi đành một lòng nghe theo.

"Các vị ái khanh, chuyện này nên quyết định như thếnào?”

Hạo Vân Đế vừa mở miệng, đám người Thái Phó ở đối diện đã sớm hiểu tâm tư của hoàng thượng, hoàng thượng đã đồng ý để cho Tề vương trông coi việc quân doanh, cánh tay dù sao cũng không lớn hơn bắp chân, huống chi còn có tiểu tổ tông ở chỗ này, nói chuyện không tốt, nàng lại đem thân phận bọn họ ra mà xỉa xói, đến lúc đó mọi người ở đây đều không còn mặt mũi đi nhìn người, nên vội vàng nói.

"Bọn thần cho là có thể được .

Trước có hai ba người bước ra khỏi hàng rồi, Hạo Vân Đế nhìn về những người khác,

Vân Hải trải qua việc của Phượng Lan Dạ, còn dám nói thêm gì nữa, nếu dám phản đối nữa, thì chuyện của hắn có thể bị phiền toái, nên lập tức đi ra ngoài quỳ ở phía sau.

Lục bộ Thượng Thư liền có hai ba người đi ra quỳ, nhìn lại Thụy Vương cũng đứng lên, đi tới quỳ xuống ngay giữa, trong lúc nhất thời, cả thượng thư phòng rộng lớn, một nửa người đã quỳ xuống, mà đổi thành một nửa người mặc dù không có quỳ, nhưng cũng không dám nói chuyện, sợ gặp phải chuyện bất lợi đối với mình. Trong lúc nhất thời, chuyện này như đã định.

Hạo Vân Đế bình tĩnh ra lệnh: "Nam Cung Diệp tiếp chỉ, ngày mai đến Quân doanh tiếp nhận chức vụ.”

Nam Cung Điệp sắc mặt âm trầm, đứng lên đi tới ngay giữa, nhìn những người chướng mắt, nhân tiện đá một cước cho hết giận, cuối cùng mới quỳ xuống. Thật ra thì hắn cũng không nguyện ý chấp nhận việc này, chẳng qua đám người này cho hắn hết sức tức giận. Mỗi người cũng cùng làm thành một phe, vẫn may còn kẻ biết nói tiếng người, thật là muốn giết sạch cái lũ miệng rộng này. Bất quá chuyện đã như vậy, không tiếp cũng phải nhận, nên hắn liếc về hướng đám lão vương bát đản, rồi trầm giọng mở miệng.

"Nhi thần tiếp chỉ."

Việc quân doanh bị Nam Cung Diệp tiếp nhận, Ngũ hoàng tử Thụy Vương thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ sợviệc quân doanh này rơi vào tay Nhị hoàng huynh hoặc là tứ hoàng huynh, vậy thì phiền toái, vốn đang lo lắng Thất hoàng đệ không chịu đón nhận, không nghĩ tới thật may mắn, cuối cùng cũng thành, lúc này xem nhưđã hoàn toàn yên tâm.

Mà Nam Cung Liệt thì gương mặt tái đi, đám người của Tấn vương mặc dù tức giận, nhưng Tề vương chấp chưởng, vốn so sánh với Sở Vương chấp chưởng quân doanh vẫn tốt hơn, huống chi hiện tại Tấn vương còn bệnh nặng, bọn họ cũng không dám nhúc nhích hay khoe mẽ.

Hạo Vân Đế cũng mệt mỏi rồi, liền vung tay lên đểcho chúng thần lui xuống đi.

Mọi người lui ra ngoài, cuối cùng chỉ còn lại có mấy Vương gia, Hạo Vân Đế nhìn lướt qua Sở Vương Nam Cung Liệt, còn có Thụy Vương Nam Cung Duệ:

"Hai người các ngươi cũng lui ra đi."

"Dạ, phụ hoàng."

Nam Cung Liệt không dám nói thêm cái gì, cùng Nam Cung Duệ đi ra khỏi thượng thư phòng, hai người một đường vừa đi vừa nói chuyện. Khi bước ra ngoài, Nam Cung Liệt nhớ tới Nguyệt phi , liền đừng cước bộlại.

"Ngũ hoàng đệ, ta thuận đường đi Nguyệt Điệu Điện, thăm mẫu phi một chút, gần đây cũng không có đến.”

Nam Cung Duệ sắc mặt tối sầm lại, Nguyệt phi hiện tại bị giam ở trong mật thất của Nguyệt Điệu Điện, phụhoàng không muốn cho tứ hoàng huynh biết chuyện này, cho nên kiên quyết không thể để cho hắn đi Nguyệt Điệu Điện, nghĩ tới đây, sắc mặt nghiêm túc mở miệng:

"Tứ hoàng huynh, chúng ta hay là xuất cung đi, gần đây trong cung xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu lại xảy ra nữa điểm sai lầm nào, chỉ sợ sẽ gặp phải chuyện lớn."

Nam Cung Liệt vừa nghe thấy cũng có lý, liền khẽ gật đầu cùng Nam Cung Duệ rời khỏi hoàng cung, hồi Sở Vương phủ.

Trong thượng thư phòng, Nam Cung Điệp cùng Phượng Lan Dạ nhìn Hạo Vân Đế, không biết hắn lưu bọn họ là có chuyện gì.

"Phụ hoàng còn có chuyện gì sao?"

Hạo Vân Đế nhìn Nam Cung Điệp, ôn hòa mởmiệng: "Diệp Nhi, hiện tại hướng đi trong triều các ngươi cũng đã biết, chỉ có các ngươi mới có thể trợ giúp Duệ Nhi rồi, bằng không Ngũ hoàng huynh ngươi thếđơn lực bạc, chỉ sợ khó có thể thuận lợi đi lên sự nghiệp thống nhất đất nước , tâm huyết của phụ hoàng chẳng phải sẽ đổ biển hay sao."

Hạo Vân Đế nói xong, trong lòng Nam Cung Điệp liền hiểu, phụ hoàng đối với cục diện trước mắt thật sựrất lo lắng, cho nên mới phải đem việc quân doanh giao cho cho hắn.

"Phụ hoàng yên tâm đi, nhi thần sẽ tận lực. "

Nam Cung Điệp đồng ý, Hạo Vân Đế cũng không quên dặn dò hắn.

"Việc quân doanh, trước giờ vẫn do nhị hoàng huynh của ngươi trông coi. Ta nghĩ trong doanh, khẳng định phần lớn mọi người đều là người của hắn. Phụ hoàng cho ngươi phụ trách việc này, cũng không phải là đơn thuần quản lý việc quân cơ, mà để tìm cách bắt được thân tín của hắn, thay người của ngươi vào, nhưng ngoài mặt vẫn không cho hắn phát hiện."

"Dạ, nhi thần hiểu."

Nam Cung Điệp lĩnh mệnh, chuyện này đã được giải quyết, liền chuẩn bị rời đi thượng thư phòng, Hạo Vân Đế nhìn về Phượng Lan Dạ.

"Các ngươi lui xuống đi."

Chuyện ngày hôm nay, hắn coi như là đã nhìn ra, Tô Thanh Nhã này, so sánh với nam nhi, chỉ sợ chỉ có hơn chớ không kém, đầu óc nàng vô cùng linh động, minh mẫn, thẳng tay không nương nhịn, chỉ một chút liền giải quyết hết một đám người. Cho nên, kế tiếp chuyện ở bên trong, chỉ cần nàng thật lòng giúp đỡDiệp Nhi, hắn cũng không có gì phải lo lắng nữa.

Hạo Vân Đế nghĩ tới đây, dung nhan già nua liền hiện ra nét cười.

"Tô Thanh Nhã, chuyện hôm nay, ngươi làm không tệ, chẳng những cứu Thụy Vương, còn cứu trẫm, ngày hôm nay lại lập thêm một đại công, nói đi, muốn ban thưởng cái gì, trẫm thưởng cho ngươi."

Hạo Vân Đế hạ chỉ xuống, Phượng Lan Dạ cau mày lên một chút, nói thật ra, trong nhất thời nàng thật đúng là nghĩ không ra muốn cái gì, cho nên nhàn nhạt mởmiệng.

"Bẩm phụ hoàng, nhi thần không muốn gì cả , nếu sau này nhớ ra muốn ban thưởng gì, thì nhất định sẽ bẩm báo với phụ hoàng."

"Không được, hôm nay trẫm nhất định phải thưởng cho ngươi một vật."

Hạo Vân Đế nói xong, liền khom lưng từ dưới mặt bàn lấy ra một hộp gấm thêu vàng rực rỡ, phía trên mặt hộp gấm có thêu một con rồng đang bay lên, thật là đẹp mắt, hắn đưa tới trước mặt Phượng Lan Dạ, trịnh trọng mở miệng: " Đây là trẫm thưởng cho ngươi, hảo hảo thu về."

Phượng Lan Dạ hết chỗ nói rồi, nàng cũng không cần lắm nhưng lại thưởng cho nàng, bất quá nếu hoàng thượng đã tặng, như vậy thì không thể làm gì khác hơnlà nhận, sau đó quỳ xuống: "Tạ ơn phụ hoàng ban thưởng."

"Nhớ, nhất định phải hảo hảo thu về."

"Dạ, phụ hoàng, chúng ta cáo lui."

Hai người lên tiếng xong, liền thối lui ra khỏi thượng thư phòng, Phượng Lan Dạ đem vật kia cầm ở trong tay, lật xuống lật lên xem xét, thật sự nghĩ không ra là vật gì, cuối cùng liền nhìn về Nam Cung Diệp, cười mởmiệng.

"Ta đoán là một bức họa, chẳng lẽ là danh gia chi tác, đặc biệt trân quý, cho nên phụ hoàng mới coi trọng nhưthế .”

Nam Cung Điệp nhíu mày, sắc mặt hào quang tỏa khắp: "Nếu là phần thưởng , thì trước hết mang về đi."

"Ân." Hai người một đường ngồi xe ngựa trở về Tềvương phủ. Trong xe ngựa, Phượng Lan Dạ rất hiếu kỳ, nên đem hộp gấm kia ra vuốt ve, đánh giá, cuối cùng liền lấy ra chủy thủ tùy thân mang theo, đem khóa đẩy ra , mở ra bên trong, nàng thấy bên trong ẩn hiện như cất giấu chính là một đạo chiếu chỉ vàng chói, vừa nhìn đến trong lòng liền trầm mặc.

"Di chiếu."

Không nghĩ tới trong hộp gấm này lại cất giấu do Hạo Vân Đế đích thân tự tay viết, hắn nhất định là sợngười khác tính toán hắn, cho nên trước nhất đem di chiếu kế thừa ngôi vị của Ngũ hoàng huynh giao cho bọn họ bảo quản, Như vậy bất kể cuối cùng hắn có xảy ra chuyện gì, thì người kế vị sẽ là Ngũ hoàng huynh. Nghĩ tới đây, Phượng Lan Dạ cũng là hơi có chút đau lòng cho Hạo Vân Đế , làm một hoàng đế thật không dễdàng, chẳng những bị các con tính toán, ngay cả tính mệnh cũng tùy lúc có thể mất đi, mùi vị này, cảm giác này nhất định rất thống khổ, cho nên hắn mới trở nên già nua xơ xác như thế.

Phượng Lan Dạ vừa nói ra, Nam Cung Diệp kinh ngạc liền đưa tay nhận lấy. Đồng thời, trong lòng cũng rất không dễ chịu, hắn cầm chặt hộp gấm trong tay .

"Lan Nhi, di chiếu này , ngươi cần phải hảo hảo cất giữ."

"Ừ, ta biết."

Phượng Lan Dạ gật đầu, hai người cùng nhau trở vềTề vương phủ.

Ngày thứ hai Nam Cung Diệp đi đến quân doanh, tiếp nhận hết thảy sự vụ của quân doanh. Mà Phượng Lan Dạ ở lại trong vương phủ, nhàm chán tán gẫu, nghĩ đến không biết bao lâu rồi không đến Tô phủ thăm hỏi hai lão nhân, không biết hiện giờ bọn họ thế nào, liền dẫn Đinh Đương cùng Vạn Tinh ngồi xe ngựa đến Tô phủ.

Tề vương phủ cùng Tô phủ, một ở trên một đường phố tại thành Nam, một ở bên trên đường phố thành Bắc, cho nên khoảng cách có chút xa, xe ngựa một đường hướng Tô phủ mà đi.

Đi tới đường phố vắng vẻ, một chút tiếng vang cũng không có, chỉ nghe được tiếng vang lộc cộc của xe ngựa đang chạy, yên tĩnh đến quỷ dị.

Ánh mắt Phượng Lan Dạ trầm xuống, một tia bất an bao phủ trong lòng, xem ra sẽ xảy ra chuyện.

Nàng bất động thanh sắc ngồi ở bên trong xe ngựa, nhẹ giọng mở miệng: "Có người theo dõi chúng ta."

"Có người theo dõi?"

Đinh Đương cùng Vạn Tinh mặt mũi cũng tối lại, cảnh giác nhìn chăm chú vào động tĩnh bốn phía, quảnhiên liền cảm nhận một cổ sát khí, hai người không nhúc nhích canh giữ ở trước cửa xe ngựa .

Xe ngựa một đường đi tiếp, “tê” một tiếng, phu xe ngựa xoay mình kéo dây cương, thanh âm trầm ổn vang lên.

"Các ngươi là ai?"

Đinh Đương vén rèm nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy có một xe ngựa đối diện, và một hàng người đứng chặn lại đường đi, họ đều mặc hắc y, nhưng mà không có che mặt, tựa hồ không sợ bọn họ bị nhận ra, hơn nữa các nàng quả thật cũng không biết bọn hắn.

"Chủ tử, làm sao bây giờ? Cùng bọn họ đánh một trận sao."

Thật ra thì bọn họ cũng không có cái gì đáng sợ, không phải chỉ là mười mấy hai mươi người thôi sao? Huống chi Thiên Bột Thần vẫn âm thầm bảo vệ chủ tử.

"Đừng đánh." Phượng Lan Dạ khóe môi vẽ ra nụ cười lạnh, nàng muốn lẫn vào trong sào huyệt bọn họ, bắt được cái lão hồ ly Lý Gia Niên này, nàng cũng không tin sau lưng hắn lại không có người khác sai sử.

"Như thế này, hành sự tùy theo hoàn cảnh, nếu nhưbọn họ muốn giết chúng ta, chúng ta mới bắt bọn họ, nếu như bọn họ không giết chúng ta, chỉ muốn bắt được chúng ta, như vậy chúng ta cứ giả trang thành bịbắt, xem việc này rốt cục là do ai sai sử ."

"Dạ."

Đinh Đương cùng Vạn Tinh lĩnh mệnh, lúc này phía ngoài đã có thanh âm vang lên.

"Lên, bắt các nàng, đừng để cho các nàng chạy thoát."

Một người tiến lên, phía sau hơn mười người cũng tung người tiến lên, lao thẳng tới xe ngựa .Bên trong xe ngựa, Phượng Lan Dạ cùng Đinh Đương ,Vạn Tinh, thật nhanh lao ra khỏi xe ngựa, cùng với người ở phía ngoài đánh cho thành một đoàn, Thiên Bột Thần ở chổ tối muốn động thủ. Liền bị Phượng Lan Dạ ngăn trở, mấy người các nàng làm bộ chống đỡ một lát, bất quá rất nhanh liền bị những hắc y nhân kia bắt được.

Phu xe ngựa cũng bị bắt, tổng cộng bốn người, bịtrói tay trói chân, nhốt ở trong xe ngựa, có người ở bên ngoài lập tức đánh xe đi tiếp.

Xe ngựa một đường chạy như điên, rất nhanh đến một con phố vắng vẻ. Nơi này chủ yếu là các phòng ốc bé nhỏ, tiếng xe ngựa dừng lại liền vang lên.

Một loạt hắc y nhân đứng ở trước cửa, có hai người đi đến mang Phượng Lan Dạ cùng Đinh Đương đem nhốt lại trong gian phòng. Phía ngoài từng lớp người canh giữ, ngay cả giọt nước chảy cũng không lọt, một con ruồi cũng đừng nghĩ đến thoát thân . . . . . .

Trong phòng, sau khi đợi những hắc y nhân kia lui ra ngoài, Thiên Bột Thần lập tức lắc mình xuất hiện, cung kính mở miệng.

"Vương Phi, thuộc hạ lập tức cứu người ra ngoài."

Phượng Lan Dạ phất tay, nhàn nhạt phân phó: "Không cần cứu ta, hồi phủ báo tin cho Vương gia biết, để hắn dẫn người tới đây, khi chủ mưu phía sau còn chưa xuất hiện thì ngàn vạn lần đừng động thủ, hiểu không? Nhất định phải chờ đến khi hắn xuất hiện."

"Dạ, Vương Phi."

Thiên Bột Thần lĩnh mệnh lui xuống. Trong phòng, Đinh Đương cùng Vạn Tinh nhìn Tiểu Vương phi bịtrói , trong lòng không tự chủ được sắp khóc lên: "Vương Phi, người bị trói."

" Sợ cái gì, không có chuyện gì, không có chuyện gì."

Ba người đang nói chuyện, bỗng nhiên phía ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, rất nhanh có người đẩy cửa ra đi vào, phía sau còn có sáu bảy người, cầm đầu đoàn người chính là Nạp Lan Cửu một thân áo đen. Theo sát bên người hắn chính là Hộ bộ thượng thư Lý Trúc. Lý Trúc bị đánh trong lòng uất hận, lần này nhìn thấy Phượng Lan Dạ, xem như cừu nhân gặp nhau hết sức đỏ mắt, nhưng khi nhìn thấy một mỹ nhân xinh đẹp như thế, trong mắt liền hiện dâm quang, tham lam ngó chừng Phượng Lan Dạ, ngoài miệng cũng không buông tha.

"Tề vương phi, không nghĩ tới ngươi lại có ngày rơi vào trong tay bổn công tử, hôm nay ta sẽ làm cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong, bất quá nếu ngươi van cầu bổn công tử, nói không chừng ta tha cho ngươi một cái mạng."

Phượng Lan Dạ khẻ biểu môi một cái, khinh thường mắng.

"Ngươi là thứ gì, lớn lên dạng chó hình người, ngươi sẽ làm được gì. Nếu ngươi vào tay nãi nãi ta, ta sẽ cho ngươi muốn sống không được chết cũng không xong."

Lý Trúc sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó thì kịp phản ứng, hắn không có bị chọc tức, không nghĩ tới nữ nhân này đã bị vây khốn vậy rồi, mà còn lớn lối nhưthế, quả nhiên là thiếu dạy dỗ. Hắn nhanh chóng tiến lên kéo y phục của Phượng Lan Dạ, trong miệng liền hắc hắc cười lạnh: "Ngày hôm nay Bổn công tử cũng muốn xem ngươi có thể hình dáng ra sao, lão tử muốn nếm thử gia vị nữ nhân chanh chua, cũng muốn xem Tề vương kia diễm phúc đến cỡ nào."

Nhưng mà hắn vừa dứt lời, Nạp Lan Cửu ở phía sau liền trầm giọng mở miệng: "Lý Trúc, ngươi làm gì? Còn không buông nàng ra."

Lý Trúc liền buông lỏng, bỗng cảm nhận được lòng bàn tay có chút đau nhói, hắn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy cả lòng bàn tay đỏ bừng một mảnh, nên nhanh chóng buông ra, nếu không rất nhanh sẽ đến tay và thân thểhắn.

Lý Trúc bị làm cho sợ đến kêu lên, lời nói cũng run rẩy lên: "Ngươi đã làm gì ta?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.