Ở chính sảnh, Nam Cung
Duệ giận dữ, những người khác đều không nói gì, nhưng cũng đồng dạng rất tức
giận, chỉ xem phần danh sách này, cũng biết bọn họ từng làm quá nhiều chuyện
tình sâu kín làm cho người ta phẫn hận, bất quá Phượng Lan Dạ lại có một kiến
giải khác.
"Thật ra thì các
ngươi cần gì phải tức giận, ta nghĩ những người này cũng không phải chịu toàn
bộ trách nhiệm. Con người đều có nhược điểm, mọi người nghĩ xem, nếu Tấn vương
đảng sớm có mưu kế, như vậy những chuyện này nghĩ khách quan một chút, trong đó
nhất định là cũng có sâu mọt, nhưng đồng thời cũng có người là lỡ bước sa chân
thành thiên cổ hận, trước mắt quan trọng là bảo vệ những quan viên còn không có
bị bọn họ lợi dụng."
Phượng Lan Dạ vừa nói
xong, Nam Cung Diệp cùng Nam Cung Quân đều gật đầu, khuyên Thụy Vương.
"Ngũ hoàng huynh,
trước mắt nên bảo vệ những người trung lập phái cùng quan viên mới là nhiệm vụ
quan trọng hơn."
"Đúng vậy a, đừng
nghĩ đến những kẻ kia nữa."
Thần sắc của Nam Cung
Duệ cuối cùng đã khá hơn một
chút, bất quá vẫn nắm chặc danh sách kia, trầm trọng gật đầu, lúc này Phượng
Lan Dạ nhớ tới một chuyện khác.
"Đúng rồi, ngày hôm
nay ở Tuyết Nhạn Lâu, ta thấy được phụ thân, hắn sao lại đến Tuyết Nhạn Lâu
chứ? Ta xem hay là phái người đón hắn lại đây hỏi thăm một chút xem sao?"
Nam Cung Diệp gật đầu
đồng ý lời của nàng, lập tức để Nguyệt Cẩn đi vào, phân phó hắn đi Tô phủ đem
Tô đại nhân đưa đến, Phượng Lan Dạ bồi thêm một câu.
"Ngươi ngầm đi, để
cho phụ thân cùng ngươi từ sau viện ra ngoài, ta nghĩ nhất định là có người ngó
chừng động tĩnh tại Tô phủ."
"Dạ, Vương
Phi."
Nguyệt Cẩn lui ra ngoài,
người ở chính sảnh bắt đầu thương lượng chuyện kế tiếp.
Nam Cung Duệ đã bình tĩnh
lại, mở miệng nói đầu tiên: "Mặc dù chúng ta phái người âm thầm bảo vệ
những người này, nhưng nhất định phải sớm giải quyết xong kẻ sau lưng kia, bằng
không sẽ lộ ra sơ hở, Tấn vương đảng chỉ sợ sẽ gây ra động tĩnh lớn hơn
nữa."
Mấy người gật đầu lia
lịa, Nam Cung Diệp đưa ra bản đồ chỉnh đốn quân cơ doanh.
"Về việc quân cơ doanh,
qua nhiều ngày quan sát, ta đã tra ra một số kẻ là tâm phúc của Nhị hoàng
huynh, cho nên chuẩn bị đổi đi những người này, nhưng để tránh kinh động bọn
họ, nên ta tính toán đem những người đó diệt trừ, sau đó thay tâm phúc của ta,
dịch dung thành bộ dáng những kẻ kia."
Nam Cung Diệp vừa dứt
lời, Nam Cung Duệ cùng Nam Cung Quân liền gật đầu đồng ý: "Chủ ý này không
tệ, việc quân cơ doanh cứ làm như vậy đi."
Ba người nghị định xong,
Phượng Lan Dạ vẫn an tĩnh nhìn bọn họ, Nam Cung Duệ
rất quan tâm ý tưởng của nàng, liền hỏi trước: "Thất đệ muội ngươi cho là
còn có chi tiết gì phải chú ý nữa không?"
Những người khác đều nhìn
nàng, nói thật nha đầu này rất thông minh, vốn có thể nghĩ ra được điều mà
người khác không nghĩ tới, cho nên từ đáy lòng bọn họ cũng rất kính trọng nàng.
Phượng Lan Dạ càu mày suy
tư một chút: "Ta nghĩ phàm là người bất lợi cho bọn họ, bọn họ cũng sẽ
động thủ đến. Tựa như Ngũ hoàng huynh, phụ hoàng và Diệp, ba người các ngươi
nhất định phải chú ý, đầu tiên khống chế những quan viên kia, sau đó sẽ khống
chế hoặc diệt trừ các người, như vậy bọn họ còn có cái gì cố kỵ , đi lên ngôi
vị hoàng đế chính là chuyện thuận lý thành chương."
Nàng dứt lời, Nam Cung
Diệp cùng Nam Cung Duệ hai người sắc mặt âm trầm, nếu không phải Phượng Lan Dạ
nhắc nhở, bọn họ thật đúng là đã quên an nguy của chính bọn họ, lập tức gật
đầu,
"Chúng ta sẽ chú
ý."
Đang nói chuyện, thì
Nguyệt Cẩn từ ngoài cửa đi đến, đi theo phía sau chính
là Binh bộ Thượng thư đương nhiệm Tô Diễn. Tô Diễn quét mắt một vòng người
trong chính sảnh, khom lưng chuẩn bị thi lễ, Nam Cung Duệ liền phất tay:
"Tô đại nhân không cần đa lễ."
Phượng Lan Dạ đứng dậy đi
tới, vịn Tô Diễn ngồi xuống: "Phụ thân mời ngồi, chúng ta có chuyện tìm
người."
Tô Diễn mặc một kiện áo
choàng sắc tối, cho nên cũng không thu hút ánh mắt mọi người. Phượng Lan Dạ
nhìn về Nguyệt Cẩn: "Không ai phát hiện chứ?"
"Không có."
Nguyệt Cẩn vừa nói xong,
liền lui ra ngoài. Tô Diễn không biết xảy ra chuyện gì, nhìn mấy vị Vương gia
sắc mặt đều rất ngưng trọng, nên lo lắng đề phòng hỏi thăm.
"Đã xảy ra chuyện
gì?"
"Phụ thân, hôm nay
mấy người chúng ta có đi Tuyết Nhạn Lâu, ở trong lầu thấy người, cho nên gọi
ngài tới đây hỏi một chút, phụ thân tại sao lại đến loại địa phương đó?"
Phượng Lan Dạ tiếng nói
vừa dứt, nét mặt già nua của Tô Diễn liền đỏ, hắn làm người luôn luôn chính
trực, không nghĩ tới sẽ khiến nữ nhi nhìn thấy loại sự tình này, đổi lại ai
cũng sẽ cảm thấy mất hết mặt mũi, huống chi là Tô Diễn. Hắn nhất thời khẩn
trương hai tay xoa xoa , không được tự nhiên mở miệng: "Thật ra thì không
phải ta muốn đi, là có người hẹn ta, nói đi đàm chính sự, ai biết hắn lại không
có tới."
"Người nào mời
ngươi?"
"Nội các Triệu đại
nhân."
Tô Diễn lời của vừa rơi
xuống, đám người Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ đều ngạc nhiên. Triệu đại
nhân là người của Sở Vương đảng. Hiện tại để cho hắn ra mặt, không làm người
khác chú ý, cũng sẽ không khiến người ta hoài nghi, bởi vì hắn là người của Sở
Vương, trong vụ mưu nghịch này, tất cả mọi người bọn họ đều không có hành động
gì, cho nên hoàng thượng cũng không có trách phạt bọn họ, hiện tại Tấn vương
lại dùng đến bọn họ, ngược lại thật sự khiến người ta không hoài nghi.
"Phụ thân, ta nghĩ
bọn họ là muốn khống chế người, sau này bất kể là ai mời người đi nói chuyện gì,
cũng phải chọn nói chuyện ở nhà, bằng không thì đừng để ý tới."
Phượng Lan Dạ nhắc nhở Tô
Diễn. Tô Diễn lập tức nhạy cảm biết đã có chuyện, không nhịn được mở miệng hỏi.
"Nhã Nhi, đã xảy ra
chuyện gì?"
"Không có gì, mọi
chuyện gần đây rất có thể là Tấn vương ở sau lưng thao túng, cho nên ngày hôm
nay ta mới nhắc nhở người."
Phượng Lan Dạ nói xong,
Tô Diễn sắc mặt lập tức thâm
trầm, gật đầu.
"Phụ thân biết
rồi."
"Được rồi, hôm nay
cũng đã muộn rồi, tất cả mọi người đi về trước đi."
Nam Cung Diệp đứng lên,
chuyện này đã từng bước có được đầu mối, cho nên bọn họ cũng không sợ, cứ từng
bước tra tìm. Rồi sẽ để cho những kẻ đó chết không chỗ chôn thân .
Phượng Lan Dạ vừa phân
phó Nguyệt Cẩn đưa Tô Diễn trở về Tô phủ, Thụy Vương và An vương cũng cáo từ
trở về phủ của mình.
Ban đêm, Phượng Lan Dạ
Nam cùng Nam Cung Diệp sau khi rửa mặt nghỉ ngơi, suy nghĩ đến chuyện kế tiếp,
không khỏi cực kỳ lo lắng, nằm ở trước ngực của hắn, ôn nhu mở
miệng: "Chàng phải cẩn thận chút ít."
"Lan Nhi yên tâm đi,
ta sẽ không xảy ra chuyện gì."
Nam Cung Diệp vươn tay ôm
chặt eo Lan Dạ, hai người vừa nói chuyện vừa chìm vào giấc ngủ.
Hai ngày sau, Bách Lí Hạo
tới, vẫn là một người tiêu sái, bất quá bây giờ hắn đã hoàn toàn chết tâm đối
với Lan Dạ, coi nàng như một người bạn rồi. Hành trình lần này đến An
Giáng thành, hắn vốn là không muốn đi, nhưng sự tình liên quan tới sư huynh của
hắn, Nam Sơn Tử, sư phụ lúc sắp chết từng nói qua, sợ sư huynh tâm thuật bất
chính, dùng y thuật của sư phụ đi hại người, cho nên bảo hắn nhất định phải
ngăn cản sư huynh, vì thế Bách Lí Hạo mới chịu xuất hiện .
Tề vương phủ, trong phòng
khách lúc này ngồi đầy người, Thụy Vương Nam Cung Duệ, An vương Nam Cung Quân,
còn có Tề vương Nam Cung Diệp, còn có Vụ Tiễn và Đinh Đương, mọi người cùng
nhau ngó chừng Bách Lí Hạo, làm hại hắn tưởng là mình đã làm ra chuyện gì đại
nghịch bất đạo, ho khan hai tiếng.
"Các ngươi làm sao
xác định đó là sư huynh ta Nam Sơn Tử gây ra?"
Bách Lí Hạo vừa mở miệng,
Nam Cung Diệp vẫn bất động từ trước liền nhếch lên lông mày hẹp dài, lãnh
khốc mở miệng: "Trừ hắn
ra, chúng ta nghĩ không ra còn có người nào?"
Hắn vừa nhìn thấy Bách Lí
Hạo liền tức giận, thấy đôi mắt kẻ nào đó luôn nhìn Lan Nhi, thì trong lòng lại
càng bực bội. Thật ra người ta chẳng qua là động tác rất tùy tiện, nhưng khi
nhìn đến trong mắt Nam Cung Diệp lại trở thành đang dòm ngó nữ nhân của hắn
rồi, trong lòng lập tức hỏa khí dâng trào, sắc mặt khó coi, khi nói chuyện
giọng nói tự nhiên cũng không thân thiện.
Bách Lí Hạo vừa nghe thấy,
trên mặt bùng lên hỏa diễm, chính bọn họ phái người thỉnh hắn tới đây, hiện tại
lại cho xem hắn sắc mặt như vậy, là ý tứ gì? Xoay mình đứng lên khoanh tay
trước ngực nhìn Nam Cung Diệp.
"Ngươi có ý gì? Ta
tới cũng là muốn tra rõ ràng, kẻ sau lưng có phải thực sự là sư huynh của ta
Nam Sơn Tử hay không, nhưng dưới tình huống không có chứng cớ, xin không nên tự
cho là đúng, thiên hạ này người hiểu y thuật nhiều
vô cùng. Người bác đại tinh thâm lại càng đếm không xuể, làm sao ngươi khẳng
định hắn là sư huynh của ta đây?"
Bách Lí Hạo nhìn Nam Cung
Diệp cũng tương đối không thuận mắt, hoàn toàn không để cho hắn mặt mũi, là
Vương gia thì thế nào? Hắn cũng không quan tâm hắn ta là cái gì?
Hai người giống như chọi
gà, ở phòng khách trừng tới trừng
đi , Phượng Lan Dạ cảnh cáo liếc Nam Cung Diệp một cái, lại nhìn hướng Bách Lí
Hạo, chậm rãi mở miệng: "Bách Lí, thật ra thì chúng ta có chứng cớ mới có
thể mời ngươi tới đây. Ta từng nghe ngươi nói dịch dung thuật trong thiên hạ
chỉ có ngươi cùng sư huynh của ngươi Nam Sơn Tử làm ra được, hiện tại chúng ta
đã tra rõ có một nữ nhân bị dịch dung, nếu không phải là ngươi, như vậy nhất
định là sư huynh Nam Sơn Tử của ngươi rồi, đúng không?"
"Tốt, hắn bây giờ
đang ở địa phương nào, ta lập tức đi gặp hắn."
Bách Lí Hạo nghe Phượng
Lan Dạ nói thế, sắc mặt đã tốt hơn nhiều, mặc dù đã tự nhắc mình không được
động tâm với nàng, nhưng nhìn nàng kiều diễm động lòng người, giở tay nhấc chân
đều hào quang mênh mông, thời điểm nở nụ cười cả khuôn mặt như Hoa, linh động
như thỏ, tĩnh như xử nữ. Vẫn khiến hắn không nhịn được có khoảnh khắc hoảng
hốt, cho nên đối với nàng nói chuyện tự nhiên là ôn hòa. Cảnh này càng khiến
Nam Cung Diệp sắc mặt âm trầm. Thấy hắn như vậy, Bách Lí Hạo lại càng cười cười
nhìn Phượng Lan Dạ, chính là muốn để cho nam nhân kia ăn một bụng dấm chua. Hắn
phát hiện cùng Thanh Nhã làm bạn không tồi, không có chuyện gì có thể chỉnh Nam
Cung Diệp, nhân tiện làm cho hắn tức chết.
Nghĩ vậy lại càng tươi
cười khiến người ta hận: "Thanh Nhã, lần này ta tới cũng là nể mặt mũi của
ngươi, nếu là người khác...?"
Ngụ ý nếu không phải
Phượng Lan Dạ mời, hắn cũng sẽ không tới đây.
Trong chính sảnh, lãnh
khí lập tức dâng lên, ánh mắt của Bách Lí Hạo cùng Nam Cung Diệp ở giữa không
trung đại chiến rầm rầm không dứt, những người khác thấy vậy, da đầu đều tê
dại.
Phượng Lan Dạ vội vàng mở
miệng, không muốn hai người bọn họ lại đánh nhau.
"Hắn hiện tại rất có
thể trốn ở biệt viện hoàng gia. Ta nghĩ mời ngươi đi chữa bệnh cho Nhị hoàng
huynh Nam Cung Trác. Một năm trước hắn bị phụ hoàng cách chức đuổi đến đất
phong, chỗ kia gần với Đông Hải. Không tới mấy tháng đã bị lây một chứng bệnh
nơi ẩm ướt, cả người ốm yếu, ngươi nói có loại khả năng này không?"
Đối với y thuật của Bách
Lí Hạo, mọi người đều rất tin tưởng, nhất định rất cao minh, bằng không cũng sẽ
không nhận danh hiệu thần y, so với Nam Sơn Tử chỉ có hơn chứ không kém.
"Có."
Bách Lí Hạo lập tức gật
đầu, đây là bệnh trạng do không hợp địa chất, nếu bệnh nặng có thể bỏ cả tính
mạng, đây là điều bình thường .
Phượng Lan Dạ liếc Nam
Cung Diệp bên người, sau đó lại nhìn hướng Bách Lí Hạo gằn từng chữ mở
miệng: "Như vậy có thể có trường hợp, sau khi ăn xong một loại thuốc nào
đó liền biểu hiện ra chứng bệnh này hay không?"
Bách Lí Hạo nghe xong,
suy nghĩ một chút, gật đầu: "Cũng có. Thường xuyên ăn một loại hải la thảo
dưới đáy biển sẽ gây nên bệnh tương tự vậy, toàn thân phù sưng, vô lực, sau đó
là đầu váng mắt hoa, cuối cùng là thượng thổ hạ tả, nghiêm trọng thì mất
mạng."
Bách Lí Hạo nói xong, đám
người Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ hai mặt nhìn nhau. Nhị hoàng huynh nhất
định giữ Nam Sơn Tử, như vậy mới biết dùng đến cái gì hải la thảo. Không biết
trước mắt có thể kiểm tra hay không, nếu chữa trị cho hắn hết bệnh, hắn cũng
không có lý dogì ở lại biệt viện
hoàng gia nữa.
"Bách Lí, ngươi có
biện pháp chữa trị loại bệnh này không?"
Phượng Lan Dạ nhìn về
Bách Lí Hạo, người khác không mở miệng, cũng nhìn hắn, biết tính tình người này
cũng có chút quái, bất quá khi Tề vương phi nói ra yêu cầu, hắn tựa hồ cũng sẽ
không cự tuyệt, người khác hắn căn bản sẽ không cho một chút mặt mũi nào, cho
nên cũng chẳng ai tự đi tìm phiền toái. Chẳng qua là Nam Cung Diệp lại giận
điên lên, nam nhân kia rõ ràng còn tư tưởng vớiLan Nhi, mặc dù biết nàng không
thể nào thích hắn ta, nhưng khuôn mặt vẫn không thể thoải mái, từ đầu tới đuôi
đều thối.
Bách Lí Hạo suy nghĩ một
chút rồi bình tĩnh gật đầu: "Ừ, được."
Vừa nghe đến hắn có thể
trị bệnh của Nam Cung Trác, mấy người bọn họ đâu còn ngồi yên được, tất cả liền
đứng lên, trong đó Nam Cung Quân nóng lòng mở
miệng: "Vậy chúng ta lập tức đi qua đó."
"Tốt."
Bách Lí Hạo cũng không
làm khó hắn, liền đáp ứng. Hắn quả thật muốn
biết có phải sư huynh Nam Sơn Tử ở sau lưng giở trò quỷ hay không, nếu thật là
y núp sau lưng Tấn vương, làm nên chuyện đại nghịch bất đạo gì, phá hư danh
tiếng của sư phụ, nhất định phải bắt trở về, nếu không phải, thì coi như hắn
chỉ giải quyết dùm Thanh Nhã một vấn đề.
Đoàn người nhanh chóng
đứng dậy rời Tề vương phủ, ngồi lên xe ngựa ngoài cửa, đi thẳng đến hoàng gia
biệt viện.
Bên trong xe ngựa, Nam
Cung Diệp vươn tay ôm chặt Phượng
Lan Dạ vào ngực, bá đạo mở miệng: "Lan Nhi, tên hỗn đản kia lại dám thu
hút sự chú ý của nàng, nếu không phải là có chuyện nhờ hắn hỗ trợ, ta thật muốn
đánh cho hắn một trận a."
Phượng Lan Dạ vừa bực
mình vừa buồn cười, cau mày nhìn hắn, ôn nhu lắc đầu: "Chàng nha, đừng
cùng hắn so đo. Người thắng là chàng rồi còn gì, hắn chỉ là thủ hạ bại tướng
dưới tay chàng, cho nên chúng ta hào phóng chút đi."
"Ta hào phóng không
nổi."
Nam nhân nào đó rầu rĩ mở
miệng, đúng vậy, hắn tuyệt đối hào phóng không được. Nếu không phải còn có sự
tình cần Bách Lí Hạo giúp, hắn tuyệt đối đánh cho tên kia về với ông bà.
"Tốt lắm, tốt lắm,
chúng ta hay là thử nghĩ xem nên cùng Nhị hoàng huynh nói như thế nào mới không
để cho hắn nghi ngờ, mà có thể trị lành bệnh của hắn."
Phượng Lan Dạ nói xong,
Nam Cung Diệp cau mài, nghiêm túc suy tư một chút, sau đó chậm rãi mở
miệng: "Ngươi nói Nhị hoàng huynh đồng ý để cho Bách Lí Hạo trị sao?"
"Ta nghĩ hắn sẽ đồng
ý, nhưng Bách Lí Hạo nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Chúng ta phải phái người bảo
vệ hắn."
Nếu hắn muốn ở lại kinh
thành, chỉ sợ sẽ không để cho Bách Lí Hạo ra tay bởi thật sự muốn trị lành
bệnh, thì Nam Sơn Tử đã sớm chữa tốt cho hắn. Mà một khi thân thể của hắn tốt
liền phải trở lại Đông Hải, không có lý do gì để ở lại kinh thành, cho nên
ngoài mặt hắn sẽ đồng ý để Bách Lí Hạo chữa trị, nhưng nhất định sẽ ngầm hạ độc
thủ. Bách Lí Hạo chết đi, hắn không phải chữa trị nữa, cũng sẽ chẳng xảy ra
chuyện gì .
Nam Cung Diệp vừa nghe
Bách Lí Hạo sẽ gặp nguy hiểm, trong lòng liền sảng khoái, chỉ là nam nhân này
còn có chỗ hữu dụng, cuối cùng đành bất đắc dĩ lãnh đạm gật đầu.
"Ừ, ta sẽ phái người
bảo vệ an toàn của hắn, Lan Nhi yên tâm đi. Sau này nàng ngàn vạn lần không cần
cùng hắn cười đùa, nam nhân kia tâm địa không tốt a."
Phượng Lan Dạ nghe lời
của hắn không nhịn được ngẫm nghĩ, người ta lúc nào ra vẻ đối với nàng có tâm
địa không tốt rồi, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một nhận định là Nam Cung Diệp
đang ghen, nam nhân một khi ăn dấm chua đều không thể nói lý, cho nên không cần
phải so đo. Bất quá có thể làm cho hắn vì mình mà ghen, cảm giác này không tệ,
liền dựa vào trong ngực Nam Cung Diệp:
"Diệp, ta mệt mỏi,
muốn ngủ một chút."
Mang thai dễ dàng mệt mỏi
cũng là rất bình thường, Nam Cung Diệp vừa nghe thấy Phượng Lan Dạ nói vậy, đã
sớm dừng lại tâm tư hoài nghi, cẩn thận ôm nàng, nhích lại gần cho người trong
lòng nghỉ ngơi, trong xe ngựa thoáng chốc an tĩnh lại.
Đoàn người từ từ chậm rãi
ra khỏi An Giáng thành, đi đến hoàng gia biệt viện, mãi một lúc sau mới tới
nơi.
Tấn vương Nam Cung Trác
vừa nghe thị vệ bẩm báo, đám người Thụy Vương lại tới nữa, không khỏi hơi cáu
giận, nhưng lại không thể không nghênh đón tốt bọn họ, bèn phân phó Mộ Thanh,
Mộ Trừng lưu ý hướng đi bọn họ, tự mình vào thẳng phòng ngủ lên giường nằm, chờ
hoàng đệ tới cửa bái phỏng.
Thời điểm đám người Nam
Cung Diệp xuất hiện, Tấn vương Nam Cung Trác đang ngủ ở trên giường, một thân
suy yếu, sắc mặt tái nhợt miên man ngủ, đợi đến có người khẽ gọi hắn mới mở mắt
ra, nhìn thấy mấy huynh đệ, ý cười đầy mặt kêu gọi mọi người ngồi xuống.
Nam Cung Duệ dẫn mấy
người hướng Nam Cung Trác thi lễ, cũng không cùng hắn nói nhiều, lập tức chỉ
đến Bách Lí Hạo, trịnh trọng giới thiệu .
"Nhị hoàng huynh,
đây là Bách Lí thần y, huynh đệ bọn ta mấy lần mới mời được Bách Lí thần y tới
đây, muốn trị lành bệnh cho Nhị hoàng huynh, xin Nhị hoàng huynh để cho Bách Lí
thần y kiểm tra bệnh."
Thụy Vương vừa nói, liền
thấy Tấn vương Nam Cung Trác vốn cả mặt đầy tràn nụ cười bỗng nhiên cứng lại,
kinh ngạc đánh giá Bách Lí Hạo, nhất thời hắn có chút phản ứng không kịp.
"Vị này là Bách Lí
thần y, chính là Bách Lí Hạo trong truyền thuyết sao?"
Hắn còn có chút khó có
thể tin, cái tên Bách Lí Hạo hắn có biết, chính là sư đệ Nam Sơn tiên sinh, có
tin đồn y thuật của hắn so sánh với Nam Sơn tiên sinh còn cao minh hơn, nếu quả
thật để cho hắn chữa trị, chỉ sợ rất nhanh liền khỏi hẳn, vậy phải làm sao bây
giờ? Nam Cung Trác có một khắc phản ứng không kịp, nhưng nhất định còn biết
hành động phối hợp với Bách Lí Hạo, vươn tay ra để cho Bách Lí Hạo bắt mạch.
Trong phòng rất yên tĩnh,
Bách Lí Hạo nghiêm túc chẩn mạch .
Nam Cung Trác lúc này đã
phục hồi tinh thần, đáy mắt chợt lóe tia âm ngoan, ngẩng đầu quét mắt nhìn một
vòng huynh đệ, xem bọn hắn là có ý gì.
Nhìn đi nhìn lại cũng chỉ
thấy trên mặt mỗi người đều là ân cần, tựa hồ thật sự quan tâm hắn, nghĩ trị
lành bệnh của hắn, trong lúc nhất thời cũng khó mà nói cái gì, chỉ hướng Bách Lí
Hạo, suy yếu mở miệng: "Bách Lí thần y, ngươi xem bệnh ta đã tốt chưa?
Trong cung ngự y mất rất lớn trí lực, trị bảy tám tháng mới có thành tựu
của ngày hôm nay, nhưng bổn vương mặc dù có thể nói chuyện rồi, chẳng qua là
thân thể còn có chút tê dại, hành động bất tiện, ngươi xem?"
Bách Lí Hạo cũng
không có nói thêm cái gì, vẫn
như cũ kiểm tra kĩ càng cho Nam Cung Trác, kiểm tra đầy đủ xong rồi mới chậm
rãi mở miệng.
"Tấn vương điện hạ,
xin cho ta nói một câu, chứng bệnh này của ngươi không phải là vấn đề lớn, yên
tâm đi ta nhất định sẽ mau sớm trị tốt cho ngươi."
Bách Lí Hạo sắc mặt có
chút âm u, lại tăng thêm một tầng lãnh ý. Hắn mới vừa rồi bắt mạch liền biết
trên người Tấn vương quả nhiên là do hải la thảo mà tạo thành bệnh, nếu hắn
thật trúng bệnh do địa chất ẩm ướt, thì trong khoảng thời gian ngắn không có
biện pháp khiến cho hắn khỏi hẳn, nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại ăn
vào hải la thảo, cũng chính là trúng độc tảo biển, không cần ba bốn ngày là có
thể diệt trừ loại độc chất này.
"Bách Lí thần y,
thật là vô cùng cảm tạ. Ngươi nhất định phải chữa tốt cho Nhị hoàng huynh. Tình
trạng này cần mấy ngày mới có thể khỏi hẳn?"
"Bẩm Thụy Vương điện
hạ, không quá năm ngày, nhất định có thể tốt hơn."
Trên giường, Nam Cung
Trác liền đổ mồ hôi lạnh, thân thể không nhịn được khẽ run, hoàn toàn tức giận,
không nghĩ tới những huynh đệ này lại mời đến cho hắn Bách Lí thần y. Nếu như
hắn được chữa lành bệnh rồi, còn có tư cách gì ở lại, tất yếu phải trở về Đông
Hải, đến lúc đó dù muốn trở lại nữa, chỉ sợ khó càng thêm khó rồi, cho nên hắn
nhất định không thể được chữa khỏi.
Bách Lí Hạo là này nhất
định không giữ được, xem ra chuyện này cần Nam Sơn tiên sinh định đoạt rồi,
xem một chút cần phải chú ý cái gì.
Nam Cung Trác quyết định
xong chủ ý, liền ngửng đầu lên nhìn Bách Lí Hạo, vẻ mặt cười đến ôn nhã.
"Phải cảm tạ Bách Lí
thần y rồi, thật sự là quá tốt, Bổn vương nằm mơ cũng muốn chữa tốt bệnh này,
nếu Bách Lí thần y có biện pháp trị, vậy thì ở lại vì bổn Vương trị liệu
đi."
"Được."
Bách Lí Hạo cũng không cự
tuyệt, hắn muốn tìm ra tung tích của sư huynh Nam Sơn Tử, để xem có phải là y
trốn ở chỗ này hay không, chỉ cần tìm được y, nhất định phải mang về, kiên
quyết không thể để cho y tham dự vào tranh đấu hoàng quyền.
Trong phòng mọi người đều
có tâm tư riêng, bất quá cuối cùng đã khẳng định một chuyện, chính là Bách Lí
Hạo lưu lại vì Tấn vương trị liệu, những người khác tựa hồ cuối cùng yên tâm,
rối rít cáo từ trở về.
Đợi đến mọi người đi, Nam
Cung Trác liền phân phó người: "Mộ Thanh, mang Bách Lí tiên sinh đi dàn
xếp, nghỉ ngơi một chút sau đó chúng ta bắt đầu chữa trị."
"Dạ."
Bách Lí Hạo cũng không cự
tuyệt, đi theo tên thủ hạ kia ra ngoài, đợi đến sau khi hắn rời đi không lâu,
Nam Cung Trác liền bò dậy, may là hắn có dự kiến trước, không để cho Nam Sơn Tử
hoàn toàn chữa hết, nếu không nhất định đã bị lộ rồi. Hiện tại, vấn đề là những
kẻ kia thật sự quan tâm hắn mà mời tới Bách Lí thần y sao? Hay là vì hoài nghi
hắn đây? Nam Cung Trác trong lòng suy nghĩ rối vò, ngoắc tay ý bảo Mộ Trừng tới
đây.
"Đem Nam Sơn tiên
sinh âm thầm mang tới đây, ta có việc muốn thỉnh giáo hắn."
"Dạ, Vương
gia."
Mộ Trừng lui ra ngoài,
chỉ trong chốc lát liền mời Nam Sơn Tử tới. Trong phòng, Nam Cung Trác nhìn Nam
Sơn Tử, tự định giá xem hắn có thể không đành lòng hạ thủ với sư đệ hay không,
nếu là như vậy thì nhất định phiền toái. Ánh đèn chiếu trên gương mặt âm tình
bất định của hắn, Nam Sơn Tử kỳ quái cau mày hỏi: "Đã xảy ra chuyện
gì?"
Nam Cung Trác trầm giọng
mở miệng: "Sư đệ Bách Lí Hạo của ngươi đã tới, muốn chữa trị bệnh của ta,
nếu như hắn chữa hết bệnh, chúng ta có thể bị phiền toái, chỉ sợ phụ hoàng sẽ
bắt ta lập tức trở về Đông Hải."
"Bách Lí?"
Nam Sơn Tử giọng điệu có
chút âm u, một chút nhiệt độ cũng không có, cũng không nghe ra được vì cái tên
Bách Lí Hạo mà có nhiều biến hóa, điều này khiến cho trong lòng Nam Cung Trác
dâng lên một chút hi vọng. Vẻ mặt Nam Sơn Tử như thế có phải đại biểu hắn không
quan tâm hay không, như vậy dù mình động thủ, hắn cũng sẽ không trách mình.
"Nam Sơn tiên sinh,
người này giữ lại không được."
"Ngươi muốn động đến
hắn?"
Nam Sơn Tử nheo lại ánh
mắt rét lạnh, đối với Bách Lí Hạo, hắn nhất thời không nhẫn tâm được như vậy.
Hai người bọn họ từng ở dưới tay sư phụ mà cùng nhau lớn lên. Thời điểm Bách Lí
bái sư hắn đã sắp xuất sư rồi, nhưng cũng chung sống hai ba năm, nghĩ đến
chuyện giết hắn, thì có chút không đành lòng, cuối cùng chậm rãi mở miệng.
"Ta tới khuyên hắn.
Nếu hắn không chịu nghe ta nói, ngươi hạ thủ cũng không muộn."
Nam Sơn Tử vừa nói xong,
Nam Cung Trác liền không đồng ý, thanh âm lạnh như băng mở miệng: "Không
được, nếu để cho hắn biết ngươi ở đây, chuyện của chúng ta còn không bại lộ
sao?"
"Ngươi cho là bọn họ
không biết à? Ta lần này đi gặp Bách Lí, cũng là muốn dò thăm mấy vị Vương gia
kia là vô tâm hay cố ý? Nếu tra ra bọn họ đã biết động tĩnh của chúng ta, chỉ
sợ họ đã bố trí chặt chẽ."
Nam Sơn Tử đứng lên chậm
rãi mở miệng: "Hắn ngụ ở
chỗ nào?"
"Mộ Trừng, mang Nam
Sơn tiên sinh đi gặp Bách Lí thần y."
"Dạ, Vương gia."
Mộ Trừng đi tới, mang
theo Nam Sơn Tử ra ngoài, từ hành lang đi vào trong bóng tối.
Bách Lí Hạo đi theo Mộ
Thanh vào một tòa viện phía sau, sau khi Mộ Thanh phân phó người hầu hạ hắn
xong liền lui xuống. Bách Lí Hạo ngồi ở trong phòng trầm tư. Hắn biết rõ sư
huynh ở trong biệt viện hoàng gia này. Trừ hắn ra, chỉ sợ cũng không có người
khác biết công dụng của hải la thảo sẽ gây ra chứng bệnh kia, đây là bệnh trạng
mà lúc trước bọn họ đã cùng nhau nghiên cứu.
Sư huynh mặc dù tham
tiền, nhưng cũng không phải là hạng người mua danh chuộc tiếng, hắn làm như vậy
đến tột cùng là vì cái gì?
Bách Lí Hạo nghĩ không
ra, bỗng nhiên cảm nhận được bốn phía có một tia dao động, nhưng không chứa sát
khí, ngẩng đầu nhìn qua, Ngọc Lưu Thần cùng Thiên Bột Thần đồng thời xuất hiện,
ôm quyền nhìn về phía Bách Lí Hạo.
"Chủ tử kêu chúng ta
tới bảo vệ ngươi."
"Không cần"
Bách Lí Hạo vừa nghĩ tới
bản mặt vô sỉ của Nam Cung Diệp [TND: Diệp ca bị chửi vô sỉ ah
=))] liền tương đối khó chịu, cho nên dùng người của hắn ta
bảo vệ, có chút không được tự nhiên, huống chi mình cũng không phải là không có
sức tự vệ, cho nên hắn cũng không muốn thiếu bọn họ nhân tình này. Bách Lí Hạo
phất tay để cho Ngọc Lưu Thần cùng Thiên Bột Thần trở về, đáng tiếc hai người
thân hình không động, bình tĩnh mở lời.
"Vương Phi dặn dò
bọn thuộc hạ không được rời đi Bách Lí thần y, hơn nữa nàng còn nói rõ, báo cho
Bách Lí thần y cẩn thận mà chống đỡ. Nàng dự đoán không sai thì Nam Sơn Tử nhất
định sẽ lộ diện gặp ngươi, ngàn vạn phải nhớ đừng tiết lộ việc chúng ta biết
hắn ở hoàng gia biệt viện, nếu không sẽ rước đến họa sát thân."
Thiên Bột Thần nói vậy,
Bách Lí Hạo cũng không nói thêm gì nữa, nghĩ đến một nha đầu băng tâm ngọc
khiết như vậy, thì trong lòng có chút đau đớn. Tuy nói là làm bằng hữu, nhưng
muốn buông ra cũng cần phải có thời gian, hắn tin tưởng sớm muộn gì sẽ có một
ngày có thể thản nhiên đối mặt. Nhưng nhìn nàng càng ngày càng ưu tú, hắn sẽ
cam tâm sao? Nếu như nàng chỉ là một nữ nhân bình thường, nói không chừng hắn
đã sớm buông ra. Chẳng qua hết lần này tới lần khác nàng lại là loại nữ nhân dù
đặt đâu cũng tỏa sáng rạng ngời, cho nên hắn đau lòng tiếc hận như thế.
Bất quá nếu hai người này
lĩnh mệnh của nàng, hắn liền không hề kiên trì bắt bọn họ rời đi nữa.
Đúng lúc ấy thì từ góc
tối có thanh âm rất nhỏ vang lên, Thiên Bột Thần trầm giọng mở miệng: "Có
người tới."
Nói xong hai người thật
nhanh ẩn thân. Bách Lí Hạo không khỏi thở dài, nói thật ra, nhắc tới công phu
thì hắn quả thật không bằng được thủ hạ của Nam Cung Diệp. Y thuật của hắn so
với võ công cao thì cao hơn nhiều lắm. Trong nháy mắt vừa rồi cũng đã thấy
trình độ cách biệt rõ ràng, hắn căn bản còn chưa phát giác dị trạng, người ta
đã biết có người tới, có thể thấy được hai người họ võ công bất phàm.
Bách Lí Hạo ngồi ở bên
trong gian phòng nghĩ đến nhập thần, lúc này cửa bị khẽ đập hai cái, hắn nhàn
nhạt mở miệng: "Vào đi."
Ngoài cửa là người phương
nào, trong lòng hắn đã biết rõ, bởi vì lúc trước Thiên Bột Thần có nhắc nhở
qua, như vậy hẳn là sư huynh đã tới.
Quả nhiên cửa mở ra, dưới
ánh đèn, thân ảnh cao gầy, mặc một bộ trường sam đen như mực, dùng tơ tằm buộc
lên, ánh mắt tràn đầy bén nhọn. Dưới ánh đèn, thân ảnh của hắn giống như cọc
trúc không có một chút nhục cảm nào. Trong đầu
Bách Lí Hạo nhớ tới lời Thiên Bột Thần vừa nói, nếu để lộ ra hắn biết sư huynh
đang ở hoàng gia biệt viện, hắn sẽ gặp nguy hiểm, nên tứ chi lập tức hành động.
"Sư huynh, làm sao
ngươi ở chỗ này?"
Thân hình chợt lóe lên
chạy đi qua kéo tay Nam Sơn Tử, cả khuôn mặt đều bao phủ một tầng cao hứng. Bọn
họ rất nhiều năm không gặp mặt rồi, Nam Sơn Tử vẫn như trước mang một loại khí
tức tràn đầy thương tổn, mà Bách Lí Hạo trưởng thành như một nam nhân ôn nhuận,
không còn là thiếu niên lãnh mạc trong trí nhớ của hắn nữa. Nam Sơn Tử cau mày
đánh giá người trước mắt, thấy hắn thật sự cao hứng, chẳng lẽ hắn thật không
biết mình ở trong biệt viện này.
Nam Sơn Tử bất động thanh
sắc đi tới , nhẹ giọng mở miệng: "Sư đệ, làm sao ngươi lại ở
chỗ này?"
Hai người song song ngồi
xuống, Bách Lí Hạo đích thân châm trà cho Nam Sơn Tử, rồi ngồi vào đối diện
hắn, thở dài một tiếng: "Sư huynh không biết sao, ta từng thích Tề vương
phi, trước kia còn vì nàng đánh nhau loạn thành một đoàn. Lần này chính là nàng
khẩn cầu ta tới vì Tấn vương chữa bệnh."
Lời nói một chút sơ hở
cũng không có, Nam Sơn Tử bất động thanh sắc uống
trà, thật cũng không có chất vấn hắn, chầm chậm thưởng thức trà, sau đó chậm
rãi mở miệng: "Làm sao ngươi biết
đến Tề vương phi?"
"Ta cùng cha của
nàng là người quen biết cũ, năm ngoái nàng ngã bệnh một trận, ta được mời tới
trị bệnh rồi dẫn tới quen biết. Ta rất thích nàng, ai biết Tề vương kia lại
chơi trò hoành đao đoạt ái."
Bách Lí Hạo vì muốn dời
đi lực chú ý cho nên nói đến nghiến răng nghiến lợi. Nam Sơn Tử hắc hắc cười khẽ,
từ xưa biết bao anh hùng hào kiệt cũng chết dưới váy mỹ nhân, xem ra vị sư đệ
này của hắn cũng không ngoại lệ. Nữ nhân trong lòng cũng gả làm thê tử người
khác rồi, vậy mà còn cuồng dại như thế, đơn giản vì một câu của người đàn bà
kia, liền không tiếc vượt lửa qua sông. Sao hắn không lợi dụng điểm này mà mượn
sự giúp đỡ.
Nghĩ tới đây, Nam Sơn Tử
nhẹ nhàng mở miệng: "Sư đệ, nếu có cơ hội để ôm mỹ nhân về, ngươi có muốn
hay không?"
Bách Lí Hạo ngây dại, hắn
đã bị Nam Sơn Tử làm cho kinh ngạc đến ngây người, nhưng mà rơi vào trong mắt
Nam Sơn Tử lại thành mừng rỡ đến ngây dại.
"Sư đệ, như thế nào?
Suy nghĩ một chút đi."
Hắn nói xong thì đứng lên
ra ngoài, Bách Lí Hạo chờ hắn đi khỏi, một mình ngồi ở bên trong gian phòng
thật lâu không nói chuyện, cho tới giờ khắc này hắn mới sâu sắc cảm nhận tự
mình rơi vào hiểm nguy rồi, chỉ sợ hơi không cẩn thận sẽ mất mạng ngay, lòng
bàn tay không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Xem ra những ngày kế tiếp hắn phải cẩn thận
ứng đối mới được, nghĩ tới đây, vội gọi Thiên Bột Thần cùng Ngọc Lưu Thần.
Hai người vừa hiện thân,
Bách Lí Hạo liền đem ý tứ trong lời nói của Nam Sơn Tửnói cho
bọn họ biết.
"Không nghĩ tới hắn
lại muốn mượn hơi ta, các ngươi xem chuyện này thế nào?"
Bách Lí Hạo mới dứt lời,
Thiên Bột Thần thở dài một tiếng, đưa tay lên lấy chén trà ở bên cạnh, ném ra
ngoài, chỉ nghe ‘Ai nha’ một tiếng, Bách Lí Hạo liền vọt tới, chân tường nơi đó
căn bản không có người, hiển nhiên là đã chạy trốn.
"Có người nghe lén,
ghê tởm."
Sắc mặt của Bách Lí Hạo
khó coi, bên trong biệt viện hoàng gia này quả thật cất dấu bí mật không thể
cho ai biết.
"Các ngươi lập tức
đi bẩm báo cho chủ tử đi, xem chuyện này cần xử lý như thế nào?"
Hắn liền làm chuyện tốt
giúp bọn một phen đi, bất quá đối với hành động kế tiếp, hắn không biết, cho
nên vẫn phải đợi ý kiến của bọn họ sẽ tốt hơn.
"Tốt, ngươi cẩn thận
một chút."
Hai người lui xuống,
Thiên Bột Thần ở lại chỗ tối bảo vệ Bách Lí Hạo, Ngọc Lưu Thần hồi Vương Phủ
bẩm báo sự tình.
Tề vương phủ, Tuyển
viện.
Bên trong thư phòng, Nam
Cung Diệp ôm Phượng Lan Dạ, hai người đang luận bàn rồi viết ra những chuyện kế
tiếp có thể phát sinh, những điều phải chú ý, biện pháp phòng thủ, nhất nhất
đều được viết rõ ràng trên giấy.
"Ngươi xem, hiện tại
chúng ta biết Nhị hoàng huynh, biết Nam Sơn Tử, còn có một người nữa chưa biết,
đó chính là kẻ ở sau lưng chân chính sắp đặt tất cả, hắn ta đến tột cùng là
người nào? Nếu như nói là Nam Sơn Tử, thì hắn có lợi hại như vậy sao?"
"Sẽ là ai chứ?"
Nam Cung Diệp xem lại một
trang giấy khác viết đầy người, tra xét kĩ càng trên dưới, nhưng vẫn tìm không
được kẻ túc trí đa mưu kia. Người này căn bản giống như không tồn tại, nhưng
bằng năng lực của Tấn vương, cộng thêm một Nam Sơn Tử, căn bản cũng không thể
nào bố trí ra được như thế, chưa kể đến Nam Sơn Tử vẫn là một kẻ sơn dã lổ phu,
đối với chuyện trong triều có thể rõ như lòng bàn tay sao?
Hai người nhìn nhau rồi
lại tiếp tục tìm, đang lúc ấy, thì Nguyệt Cẩn đi tới bẩm báo.
"Ngọc Lưu Thần đã
trở lại."
"Để cho hắn lập tức
đi vào."
Không biết có phải là bên
Bách Lí Hạo có gì tiến triển hay không, chỉ cần có một chút đột phá thì bọn họ
sẽ dễ hành động hơn nhiều.
Nghĩ tới đây, hai người
cũng ngưng tay nhìn Ngọc Lưu Thần từ ngoài cửa tiến vào. Ngọc Lưu Thần đang
muốn hành lễ, thì Phượng Lan Dạ sớm đã phất tay ý bảo không cần.
"Nói nhanh lên,
chuyện gì? Tên Nam Sơn Tử kia xuất hiện sao?"
Ngọc Lưu Thần ôm quyền,
bình tĩnh bẩm báo: "Hết thảy
giống như Vương Phi dự liệu, Nam Sơn Tử quả nhiên xuất hiện, hơn nữa còn
nói..."
Ngọc Lưu Thần nói đến đây
ngập ngừng dừng lại, Nam Cung Diệp đoán chừng phía dưới có chút không dễ nghe,
cho nên sắc mặt đã sớm đen, ôm chặc Phượng
Lan Dạ, lãnh khốc lên tiếng: "Nói."
"Hắn ta hỏi Bách Lí
Hạo còn muốn lấy được Vương Phi hay không, hắn cho thời gian từ từ suy
nghĩ?"
Tiếng nói vừa dứt, hàn
khí đột nhiên lưu chuyển khắp cả gian phòng. Một kiện đồ vật bị ném tới, tập
kích ngay trước mặt, Ngọc Lưu Thần vội vàng né tránh, chỉ nghe phía sau
‘bốp’ một tiếng, ống đựng bút
bị ném ta vỡ thành năm bảy mảnh. Trên dung nhan tuấn mĩ của thiếu chủ phủ một
tầng sáng lạnh, so sánh với vào mùa đông đóng băng còn muốn lạnh hơn, làm cho
người ta không nhịn được run rẩy.
Ngọc Lưu Thần một chữ
cũng không dám nói tiếp. Phượng Lan Dạ ngửng đầu lên quét mắt nhìn Nam Cung Diệp
một cái, vội vàng ôn nhu trấn an hắn.
"Diệp, chuyện này
cũng không liên quan đến Ngọc Lưu Thần, chàng đừng tức giận. Trước mắt phải tra
ra kẻ đứng sau lưng kia quan trọng hơn. Chỉ cần tìm được người quan trọng này,
chúng ta có thể bố cục đem bọn họ một lưới bắt hết."
Phượng Lan Dạ nói xong,
ánh mắt Nam Cung Diệp nheo lại, bắn ra ánh sáng khiếp người.
"Ngươi, đứng lên
đi."
Ngọc Lưu Thần cuối cùng
cũng thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy. Phượng Lan Dạ híp mắt, chậm rãi mở miệng:
"Như vậy đi, ngươi để cho Bách Lí Hạo làm bộ đáp ứng hắn, sau đó chú ý một
chút sinh hoạt hàng ngày của Nam Sơn Tử, chờ thêm hai ngày ngươi cùng Thiên Bột
Thần phối hợp Bách Lí Hạo, đem Nam Sơn Tử bắt lại, để cho Bách Lí Hạo dịch dung
thành hắn ta. Ta nghĩ chỉ có như vậy, hắn mới nhìn thấy được kẻ chân chính đứng
sau lưng kia."
"Dạ, thuộc hạ lập
tức đi."
Ngọc Lưu Thần lắc mình
lui ra, chạy trốn so sánh với thỏ còn nhanh hơn, mới vừa rồi thật là nguy hiểm
a, hắn sờ sờ cổ mình thì ra vẫn còn nguyên.
Bên trong thư phòng an
tĩnh lại, Nam Cung Diệp vừa nghĩ tới lời lúc trước Ngọc Lưu Thần nói liền buồn
bực, trên mặt bao phủ một tầng tức giận, đem mặt chôn ở cổ Phượng Lan Dạ, vô
cùng bá đạo mở miệng: "Cái tử nam nhân kia, còn dám đưa chủ ý đến trên
người nàng, chờ chuyện này làm xong, ta nhất định lột da hắn."
"Diệp, chàng
ghen."
Nam Cung Diệp ngẩn ra,
sau đó vẻ mặt thản nhiên: "Ta ghen a, thì sao? Gia chẳng lẽ không thể ghen
sao?"
Phượng Lan Dạ gật đầu,
nếu nói thêm gì nữa, chỉ sợ hỏa khí của hắn càng lớn, cho nên vội vàng nhắc
nhở: "Diệp, đêm đã khuya, mau ngủ đi, ngày mai còn có việc đây."
Bàn tay to của Nam Cung
Diệp nhấc lên Phượng Lan Dạ ôm vào ngực, hai người đi ra ngoài, dọc theo đường
đi ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Nàng phải bồi bổ cho ta, bằng không tối
nay ta ngủ không được."
"Chàng muốn bồi lại
thế nào?"
Gương mặt Phượng Lan Dạ
đỏ bừng, vội vàng nhỏ giọng hỏi, nam nhân này thiệt là, sao lại có thể nói lớn
tiếng như vậy? Nàng cơ hồ nghe được phía sau có tiếng người cười. Bất quá Đinh
Đương cùng Vạn Tinh tuyệt đối nhanh nhẹn, vừa nghe đến Vương gia nói như vậy,
sớm đã chạy ra ngoài.
"Ta nhớ nàng."
"Lần trước còn không
phải là......?"
Hai người vừa thảo luận
vừa tiến vào gian phòng. Nam Cung Diệp nghe Phượng Lan Dạ nhắc tới lần trước,
lại buồn bực rồi, nghiêm mặt nhắc nhở nàng: "Lần trước cũng là mười ngày
trước đi, Lan Nhi, đã lâu rồi, Bổn vương vốn vì cục cưng có thể nhẫn nại, bất
quá, hiện tại vừa nghĩ tới tử nam nhân xú nam nhân kia, hận không được đánh
giết hắn a. Bằng không ngươi nghỉ ngơi, ta đi đánh hắn hả giận cũng được."
Nam Cung Diệp rõ ràng là
uy hiếp, Phượng Lan Dạ không có biện pháp, nên sớm hôn môi hắn một ngụm để hắn
không nói nữa.
Trên đường cái, một chiếc
xe ngựa mấy chục con tuấn mã chạy vụt qua, nhanh như điện chớp.
Đây là xe ngựa của Thụy
Vương Phủ, bên trong ngồi Thụy Vương Nam Cung Duệ. Sau khi cùng đám người Nam
Cung Diệp đi ra khỏi hoàng gia biệt viện, hắn lập tức tiến cung một chuyến,
mang chuyện hôm nay bẩm báo cho phụ hoàng, sau đó sẽ dẫn người hồi phủ.
Trên xe ngựa, Nam Cung
Duệ đang nhắm mắt ngưng thần, nghĩ tới lời của phụ hoàng.
"Duệ Nhi, bằng đầu
óc của Nhị hoàng huynh cùng cái gì Nam Sơn Tử kia, chỉ sợ chưa chắc thiết kế
được mưu lược đại kế trong triều như vậy. Từ xưa có câu nói bắt giặc phải bắt
vua trước. Có vẻ Nhị hoàng huynh của ngươi là chủ mưu, nhưng kẻ chân chính có
năng lực vẫn còn ẩn giấu, cho nên trước mắt nên bắt được người đó, chỉ cần biết
được đó là ai thì sẽ dễ bố cục hơn nhiều."
Hắn biết phụ hoàng nói
không sai, nhưng bọn họ từ trong một loạt chuyện tình này cũng không phát hiện
có một người như thế tồn tại, điều này nói rõ người này rất ẩn nhẫn. Hơn nữa,
nếu phụ hoàng đã nói thế, vậy thì thật sự có một người như thế tồn tại, phụ
hoàng đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, làm sao lại không biết những thứ
âm u cất dấu biến hoá kỳ lạ này đâu.
Trong đêm tối, tiếng gió
vù vù. Đêm đã rất khuya rồi, trên đường cái một mảnh thiên hôn địa ám, chỉ trừ
bên trong mấy thanh lâu có tiếng chơi đùa, còn lại không có nửa điểm động
tĩnh.
Bỗng nhiên, một tiếng kêu
đột nhiên vang lên trong bóng đêm.
Xe ngựa lên tiếng mà
ngừng, phía sau mấy chục con tuấn mã chạy
qua , thủ hạ ở bên ngoài mở miệng: "Vương gia, có chuyện gì sao?"
"Xem một chút vừa
rồi là người nào la cứu mạng."
Mới vừa rồi đúng là có
tiếng cứu mạng, người phía sau cũng nghe đến, bất quá dưới mắt vẫn là thời buổi
rối loạn, cho nên bọn họ làm bộ không biết. Không nghĩ đến Nam Cung Duệ cũng
nghe được, nếu chủ tử đã phân phó, bọn họ đâu thể chối từ , lập tức hai ba
người tung mình xuống ngựa, thân hình nhanh chóng hướng hẻm nhỏ phía trước đi
tới.
Lúc trước bọn họ thấy một
đạo nhân ảnh vọt qua, tựa hồ bị người ta kéo vào.
Từ trong xe ngựa, Nam
Cung Duệ tung thân nhảy ra, lập tức kinh hãi tới mấy người phía ngoài, họ thật
nhanh xuống ngựa chạy lại: "Vương gia."
Nam Cung Duệ đã hướng hẻm
kia đi tới, chỉ thấy trong ngõ nhỏ truyền đến tiếng đánh nhau. Đợi đến khi bọn
họ vừa vào, liền thấy một chiếc xe ngựa dừng ở đầu ngõ, trong hẻm có năm sáu
đại hán, đang cùng hai thủ hạ đánh nhau. Vừa nhìn thấy đám người Nam Cung Duệ
xuất hiện, những người đó liền thấy không ổn, lập tức mở miệng: "Đi! Đi
mau!"
Nháy mắt, bọn họ theo một
đầu khác chạy đi, hai thủ hạ của Nam Cung Duệ đang chuẩn bị đuổi theo, thì Nam
Cung Duệ giơ tay ngăn trở.
"Thôi."
Hắn chậm rãi xoay người
đi tới bên cạnh, chỉ thấy hai nữ tử thấp giọng khóc nức nở, một người mang bộ
dáng tiểu nha hoàn đang trấn an một tiểu thư, mà bên cạnh các nàng còn nằm một
phu xe ngựa, tựa hồ đã bị đánh ngất xỉu.
Nam Cung Duệ cau mày, đêm
hôm khuya khoắt, hai nữ nhân này lại ở đây thật sự chuyện gì xảy ra? Hắn ôn hòa
mở miệng:
"Xin hỏi tiểu thư bị
làm sao vậy?"
Tiếng nói của Nam Cung
Duệ vừa dứt, chủ tớ hai người vừa sướt mướt từ nãy đã ngẩng đầu lên, nha đầu mi
thanh mục tú, nhìn đến người bên cạnh, chỉ một ánh mắt, đã Nam Cung Duệ chợt
ngây dại.
Nữ nhân này thật đẹp, mặc
dù ánh đèn mờ mờ mê ly nhưng có thể thấy rõ ràng bộ dáng nhu nhược của nàng giờ
phút này, ánh mắt đen nhánh tựa bầu trời cao xanh, trong trẻo sâu như nước hồ,
da thịt óng ánh trong suốt, lông mày mảnh khảnh tựa trăng rằm, lại nhìn cái mũi
kia xinh đẹp như thông, cái miệng nhỏ nhắn không thoa son mà hồng. [TND:
Hừ, thời điểm này còn xuất hiện nhân vật mới, lại là nữ nhân, đã thế còn xinh
đẹp, nhất định chả có gì tốt lành cả *bĩu môi*]
Nam Cung Duệ tự nhận mắt
đã nhìn vô số mỹ nhân, tuy nhiên chưa từng thấy một nữ nhân nào như vậy trước
đây, nhu nhược đúng mức, khiến người ta thấy đau lòng, cả người tựa như một làn
nước. Nữ nhân nghe thấy tiếng Nam Cung Duệ, giờ phút này ngừng tiếng khóc, chậm
rãi thi lễ.
"Đa tạ công tử đã có
ân cứu mạng, tiểu nữ tử chính là nữ nhi của Chưởng viện học sĩ Chu Bác Văn, Chu
Phong. Tiểu nữ tử vốn ở cùng ngoại tổ gia, không nghĩ tới lúc nửa đêm, có người
tới báo gia mẫu đột nhiên ngã bệnh, cho nên tiểu nữ nóng lòng sai người đánh xe
trở về, không ngờ ở trên đường lại gặp phải kẻ xấu."
Nam Cung Duệ giật mình,
lòng cũng mềm hóa vài phần, nhưng nghĩ tới đêm khuya như vậy, dù là ở bên nhà
ngoại tổ cũng phải có người theo hộ tống, không khỏi hồ nghi mở miệng:
"Làm sao không ai hộ
tống đây?"
"Là tiểu nữ quá nóng
lòng, cho nên vội vàng rời đi, ngoại tổ gia cũng có phái người theo phía sau
bảo vệ. Chẳng qua là những tên tặc tử này rất đáng hận, nháy mắt liền đem xe
ngựa khống chế chạy vào ngõ hẻm này, mấy người kia sợ rằng cũng đi sai hướng
rồi."
Chu Phong dứt lời, Nam
Cung Duệ không nói gì, lập tức hướng phía sau ra lệnh: "Người đâu, đưa Chu
tiểu thư trở về phủ."
"Tạ công tử."
Nữ nhân kia cúi đầu chùi
nước mắt, từng bước đuổi theo cước bộ tiểu nha hoàn đi ở phía trước, lên xe
ngựa đầu ngõ. Thị vệ bị Nam Cung Duệ phái đi lập tức điều khiển xe, đưa Chu
tiểu thư kia trở về phủ.
Thời điểm này, Chưởng
viện học sĩ Chu đại nhân được biết đến là người của phái trung lập, trước mắt
còn không có gia nhập đến bang phái hay phe đảng nào. Nhưng người được phái ra
âm thầm bảo vệ Chu đại nhân này còn chưa phát hiện có kẻ động thủ với hắn?