Ai biết vừa đem lửa ném
tới đống củi khô, thì sau lưng liền vang lên một đạo thanh âm lạnh lùng châm
chọc: "Các ngươi đang làm cái gì vậy?"
Chu Phong vội quay đầu
nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh trăng, Thụy Vương Nam Cung Duệ đang khoanh tay
trước ngực đứng phía sau các nàng, bộ dáng kia giống như đã đứng thật lâu, lâu
đến nỗi thấy rõ ràng những chuyện các nàng làm từ nãy đến giờ. Chu Phong không
nhịn được run rẩy, không chút suy nghĩ, dưới chân điểm nhẹ đột ngột từ mặt đất
phóng lên, tìm cách thoát khỏi chỗ này.
Nam Cung Duệ là ai, không
thấy hắn có cái động tác lớn gì, chỉ nhẹ nhàng bắn ra
một quả cầu thép, như tên bạc bay vút ra, đánh cho Chu Phong một tiếng kêu đau,
thân thể đã từ giữa không trung rơi xuống, ngã trên mặt đất. Tiểu nha đầu của
nàng đứng cách đó không xa vội vàng chạy đi qua đỡ nàng, hai người nhanh chóng
quỳ xuống dập đầu.
"Chúng ta không bao
giờ dám thế nữa, không bao giờ dám thế nữa, các ngươi bỏ qua cho chúng ta, bỏ
qua cho chúng ta đi."
Hai người dập đầu thật
mạnh. Lúc này từ bốn phía đèn đuốc sáng bừng lên tựa như ban ngày, từ phía sau
vợ chồng Nam Cung Diệp đi ra, bình tĩnh nhìn
Nam Cung Duệ. Trong mắt Nam Cung Duệ nổi lên hàn ý. Hai người nhìn thẳng, cuối
cùng rốt cục cười một tiếng rồi đi qua, đồng thời bước tới bên người Chu Phong.
Nam Cung Duệ ngồi xổm xuống lạnh lùng nhìn tiểu thư Chu gia.
"Nói đi, ngươi vì
sao phải giả mạo Chu tiểu thư."
Chu Phong kia cắn răng,
liên tục lắc đầu: "Ta không
có giả mạo, ta là Chu tiểu thư a. Ta chỉ tức giận Tề vương phá hư chuyện tốt
của ta nên mới nửa đêm tới đây. Thụy Vương tha mạng."
Chu Phong giả còn đang
gượng chống, Phượng Lan Dạ đi tới, trực tiếp vươn tay ở trên mặt của nàng ta
xoa nắn, rất nhanh liền bóc ra một tầng da giả, lộ ra ngũ quan thực sự của nữ
nhân trước mặt, cũng là mi thanh mục tú nhưng so với dung mạo Chu Phong thực sự
thì kém quá xa. Lộ ra diện mạo thật, hai nữ tử không lời nào để nói, Nam Cung
Diệp quanh thân sát khí, vung tay lên ra lệnh thủ hạ phía sau.
"Đem các nàng dẫn tới
chính sảnh Vương Phủ, chúng ta muốn tra khảo."
"Dạ, Vương
gia."
Hai thị vệ tới lôi các
nàng đi thẳng tới chính sảnh. Nam Cung Diệp đi tới trước mặt Nam Cung Duệ, bình
tĩnh mở miệng: "Ngũ hoàng huynh, mời."
"Đi thôi."
trong lòng Nam Cung Duệ mặc dù không thoải mái, nhưng biết
chuyện này không liên quan tới Thất hoàng đệ, là hắn bị mê hoặc. Mặc dù không
cam lòng nhưng đây là sự thực. Đoàn người liền hướng chính sảnh Tề vương phủ đi
tới.
Trong chính sảnh, ba
người ngồi ở ghế trên, toàn bộ hạ nhân đều lui ra ngoài, hai kẻ giả mạo thì quỳ
trên mặt đất không dám ho he một lời, sắc mặt tái nhợt, thân thể run run. Các
nàng trong lòng biết rõ, chuyện như vậy làm không tốt thì chính là chết.
"Vương gia tha mạng,
Vương gia tha mạng, chuyện này không liên quan chúng ta, chúng ta cũng là phụng
mệnh làm việc."
"Các ngươi phụng
mệnh của ai, là thuộc hạ của ai."
"Chúng ta nghe theo
Thu Đồng tỷ tỷ an bài cho chúng ta giả mạo Chu Phong, sau đó mê hoặc Thụy
Vương. Chỉ cần Thụy Vương động tâm sẽ bỏ thuốc sau đó khống chế hắn."
"Thu Đồng."
Phượng Lan Dạ nhẹ nhàng
nhắc lại một tiếng, Nam Cung Duệ cùng Nam Cung Diệp đều biết nha đầu này, nàng
là thiếp thân thị nữ của Nhị hoàng huynh, không nghĩ tới chuyện giả mạo lần này
chân chính do thủ hạ của Tấn vương gây ra. Nam Cung Duệ không nhịn được tức
giận đánh một chưởng lên bàn, phát ra một tiếng vang thật lớn, gầm nhẹ:
"Ghê tởm, dám can đảm lừa gạt Bổn vương."
Phượng Lan Dạ không để ý
tới Thụy Vương còn đang ảo não tức giận, nàng bình tĩnh mở miệng chất vấn:
"Như vậy hiện tại Chu tiểu thư ở nơi nào?"
"Nàng hiện tại bị
Thu Đồng tỷ tỷ giam lại rồi, hẳn là ở mật thất của Tuyết Nhạn Lâu."
"Mật thất ở địa
phương nào?"
Nam Cung Diệp bình tĩnh
hỏi, nha đầu quỳ phía dưới vốn vô cùng sợ chết, bình thời bởi vì thường xuyên
vuốt mông ngựa nên dỗ được Thu Đồng cao hứng, đem nàng trở thành tâm phúc,
chuyện lần này trọng yếu như vậy mới phái nàng ra tay, không nghĩ tới làm hư
chuyện, đổi lại người khác chưa chắc đã như vậy. Đã thế nha đầu này không biết
không nói, mà đã nói thì sẽ nói hết tất cả. Nữ nhân giả trang nha đầu bên cạnh
tức giận tới mức trợn mắt, nhưng không ngăn cản được nàng ta.
"Ở trong một gian
phòng tại Tuyết Nhạn Lâu, nơi đó có rất nhiều quân nô canh gác ."
"Các ngươi tên gọi
là gì?"
"Ta tên là Tiểu Nam,
nàng gọi Liên Thanh."
Giả trang Chu Phong gọi
Tiểu nam, người giả trang nha đầu kêu là Liên Thanh. Nếu đổi ngược lại, bọn họ
không nhất định nhanh như vậy điều tra ra, cho nên nói nếu bố trí bị một lần
sai, thì cả bàn đều thua.
Nam Cung Diệp cùng Phượng
Lan Dạ nhận được tin tức bọn họ muốn rồi, Nam Cung Diệp liền điểm huyệt khiến
hai nữ nhân này lăn ra bất tỉnh, sau đó cùng nhìn về Nam Cung Duệ. Lúc này hắn
đã bình tĩnh lại, nhìn Nam Cung Diệp và Phượng Lan Dạ.
"Đem hai kẻ tiện
nhân này giết. Đáng hận!"
Phượng Lan Dạ lắc đầu,
không đồng ý.
"Hai người kia không
giết được, chúng ta còn phải lợi dụng nàng để đổi lại Chu Phong chân chính. Cứ
như vậy, bọn họ sẽ không biết, chúng ta đem hai người này hoán đổi, cứ tiếp tục
như cũ, đưa nữ nhân này dịch dung vào trong mật thất. Ai sẽ biết hiện tại Chu
tiểu thư là thật sự, mà trong mật thất mới là giả mạo."
Tiếng nói Phượng Lan Dạ
vừa dứt, Nam Cung Duệ hoài nghi mở miệng: "Ngươi đem kẻ kia đưa đến thế
chỗ, nhưng nếu người đưa cơm hay đại loại như vậy đi vào, nàng ta nói ra thì
làm sao bây giờ?"
"Ta có biện pháp,
" Phượng Lan Dạ cười hắc hắc: "Bỏ thuốc độc điên các nàng, còn có
người biết sao?"
Nói xong mặt không đổi
sắc hơi thở không gấp cầm hai viên thuốc, đứng lên đi tới, đưa tay nhét vào
trong miệng hai nữ nhân trên đất, hai người kia mặc dù bị điểm huyệt bất tỉnh
nhưng trong vô thức liền nuốt xuống. Phượng Lan Dạ xoay người lại ngồi vào ghế,
đợi đến ước chừng một nén nhang liền bảo Nam Cung Diệp giải khai huyệt đạo.
Hai nha đầu mở mắt, tỉnh táo
nhìn người bên trong phòng khách, khốn hoặc nghĩ tới: "Ta là ai, các ngươi
là ai?"
Sau đó sợ hãi run rẩy
không biết những người trước mắt này đến tột cùng là người nào, Phượng Lan Dạ
vừa lòng gật đầu, sau đó nhìn về Nam Cung Diệp cùng Nam Cung Duệ: "Ta cho
các nàng dịch dung, sau đó các ngươi mang bọn họ đi Tuyết Nhạn Lâu, đem hai
người trong mật thất đổi ra ngoài, sau đó làm theo kế hoạch là được."
"Tốt."
Nam Cung Diệp cùng Nam
Cung Duệ lần này không nói gì thêm nữa, hai người trăm miệng một lời đáp ứng.
Phượng Lan Dạ ra ngoài
cửa kêu một tiếng, phân phó Đinh Đương cùng Vạn Tinh đi vào, giúp Tiểu nam cùng
Liên Thanh ra ngoài, đến chỗ ở của mình sau đó liền dịch dung, y phục cũng
không cần đổi, dù sao các nàng bây giờ, trên người xốc xếch, nhìn qua đoán
chừng cùng Chu Phong đang bị giam không sai biệt lắm.
Đợi đến hết thảy chuẩn bị
thỏa đáng, Nam Cung Diệp cùng Nam Cung Duệ, dẫn mấy tên thủ hạ Vương Phủ mang
theo Tiểu Nam và Liên Thanh lao vào trong bóng đêm.
Trong Tuyển viện, đám
người Thủy Ninh và Đinh Đương phụng bồi Phượng Lan Dạ ngồi xuống, Thủy Ninh lo
lắng mở miệng: "Không biết Chu gia tiểu thư chân chính, có bị các nàng
hành hạ đến chết hay không."
Phượng Lan Dạ mím môi
lạnh nhạt lắc đầu: "Sẽ không hại chết, vì bọn họ còn muốn lợi dụng tấm kim
bài trong tay này để khống chế Chu đại nhân."
Thủy Ninh và Đinh Đương
vừa nghe thấy, cũng không hề nói gì nữa, ngồi ở trong khách sảnh uống trà chờ
đợi. Gần hai ba canh giờ sau mới thấy bọn họ trở lại, đồng thời mang về một Chu
Phong chân chính. Mặc dù quần áo trên người xốc xếch, đầu tóc cũng có chút
không ngay ngắn, nhưng nàng ấy giở tay nhấc chân luôn có một loại phong phạm
không có mất đi chút nào, còn cung kính cảm tạ mấy người ân cứu mạng. Phượng
Lan Dạ vươn tay kéo nàng, đánh giá cẩn thận mấy lần, chưa nói tới nàng cùng
Thụy Vương Nam Cung Duệ thật rất xứng đôi, hơn nữa từ trong ánh mắt Chu Phong
nhìn ra nữ nhân này trong lòng có loại chính nghĩa thản nhiên, tự nhiên hào
sảng, không khỏi liền sinh mấy phần hảo cảm.
"Chu tiểu thư, ta có
một chuyện muốn mời ngươi hỗ trợ."
"Tề vương phi xin
nói."
Chu Phong có phong thái
đại gia khuê tú, ngôn hành cử chỉ không một chút tỳ vết nào, kính cẩn nghe theo
Phượng Lan Dạ. Phượng Lan Dạ chậm rãi mở miệng: "Ngươi có biết, lúc trước
giả mạo ngươi chính là người của Tấn vương không, hiện tại chúng ta cứu ngươi
trở lại, đem kẻ giả mạo kia nhốt vào mật thất, nhưng chúng ta không thể để cho
bọn họ phát hiện sự hoán đổi này, cho nên hết thảy vẫn theo kế hoạch tiến hành
như cũ."
"Tốt, các ngươi nói
xem ta nên làm thế nào?"
Chu Phong cũng không chần
chờ, bình tĩnh mở miệng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không có chút
nào do dự cùng khiếp đảm, khiến Thụy Vương Nam Cung Duệ nhìn nàng chằm chằm.
Chẳng qua là lúc trước bị lừa gạt, làm hại hắn bây giờ vẫn còn sợ hãi, hơn nữa
có loại mâu thuẫn trong lòng, liền không cảm thấy Chu Phong tốt đẹp cho lắm.
"Ta phái một nha đầu
đi theo bên cạnh ngươi, mọi việc ngươi nghe theo sắp xếp của nàng."
"Được."
Chu Phong một tiếng liền
đáp ứng, Phượng Lan Dạ gọi Đinh Đương tới đây, Đinh Đương tuyệt đối thông minh,
nàng làm chuyện gì bọn ta rất yên tâm.
"Ngươi đi theo Chu
tiểu thư, ngàn vạn lần không thể để cho Thu Đồng phát hiện, biết phải làm sao
chứ?"
Đinh Đương thi lễ:
"Xin Vương Phi yên tâm đi, nô tỳ biết nên làm như thế nào."
Bên trong phòng khách,
mọi người đều nhìn Đinh Đương, nha đầu này mặc dù là nô tỳ nhưng chẳng những
lớn lên xinh đẹp, hơn nữa tác phong làm việc rất có phong độ của Phượng Lan Dạ,
Phượng Lan Dạ vừa ý gật đầu, nhìn Nam Cung Diệp: "Phái người đưa các nàng
bí mật trở về Chu phủ đi."
"Được." Nam
Cung Diệp một tiếng đáp ứng xong, liền gọi Nguyệt Cẩn vào, phân phó hắn lặng lẽ
đưa hai nữ nhân đi. Đinh Đương có võ công, không cần bọn họ hao tâm tốn sức,
chỉ có Chu Phong cùng nha đầu là cần hộ tống. Nguyệt Cẩn lĩnh mệnh, đưa mấy
người ra ngoài.
Bên trong phòng khách yên
tĩnh xuống, ba người thương nghị kế hoạch bước tiếp theo.
"Ngũ hoàng huynh, kế
tiếp ngươi nên ra chút sức lực a."
Nam Cung Duệ mi tâm nhíu
lên, không rõ lời này của Thất đệ muội có ý gì. Mặt tràn đầy khó hiểu. Phượng
Lan Dạ nhàn nhạt mở miệng, nụ cười nhợt nhạt, mi dung sáng quắc, sáng rọi chói
lòa, thấy vậy, Nam Cung Duệ liền cảm thán, vì sao mình không thể gặp được một
nữ nhân như vậy đâu, cho dù có trong tay thiên hạ thì thế nào. Mặc dù hâm mộ
Thất hoàng đệ nhưng là hắn cũng không nên có tâm tư, chẳng qua là lời này của
nàng có ý gì đây?
"Thất đệ muội là
chỉ...?"
"Nếu như không có gì
bất ngờ xảy ra, ta nghĩ kế tiếp Thu Đồng sẽ chỉ thị Chu Phong, khiến hai người
các ngươi thành thân, sau đó ở đêm động phòng hoa chúc đối với ngươi động
thủ."
Nàng tiếng nói vừa dứt,
kia Nam Cung Duệ liền lắc đầu cự tuyệt: "Ta sẽ không cưới nàng."
Bởi vì chỉ cần vừa nhìn
thấy Chu Phong, hắn sẽ nhớ tới chuyện mình bị lừa gạt, luôn luôn tự nhận bản
thân cơ trí khôn khéo, túc trí đa mưu, thế nhưng ăn một phen thua thiệt như
vậy, lòng hắn còn chưa vượt qua được, cho nên hắn nhất định sẽ không cưới nữ
nhân kia.
Nam Cung Duệ hăng say suy
nghĩ, thì Phượng Lan Dạ cùng Nam Cung Diệp hai mặt nhìn nhau, Ngũ hoàng huynh
làm sao vậy? Lúc trước không phải là vừa ý người ta sao? Hiện tại người thật đã
trở lại, hắn lại không chịu lập gia đình.
"Ngũ hoàng huynh,
ngươi không phải là thích nàng sao?"
Nam Cung Diệp vừa mở
miệng, Nam Cung Duệ liền có tư thế như muốn cùng hắn liều mạng, lạnh lùng trừng
mắt nhìn hắn, một người luôn luôn âm lãnh nội liễm thế nhưng tâm tình kích động
lớn như vậy, có thể thấy được chuyện lúc trước rất đã kích đến hắn, bất quá nếu
làm hoàng đế mà không biết rộng lượng hơn, tương lai làm sao dùng người. Phượng
Lan Dạ sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng mở miệng:
"Nếu không cưới,
bước thứ hai kế hoạch ngươi định tiến hành như thế nào đây? Biết thế vừa rồi
nói sớm đi, ta đỡ phải để cho Đinh Đương cùng các nàng trở về, còn chúng ta ở
đây thật không biết đang lo lắng cái gì nữa."
Phượng Lan Dạ nghĩ đến
đây, liền giận, đứng lên trước cửa kêu: "Nguyệt Cẩn, tiễn khách, đưa Thụy
Vương về."
Nam Cung Duệ trợn mắt há
mồm, chỉ là không muốn cưới thôi, nữ nhân này lập tức cho hắn sắc mặt như vậy,
thật là dữ! Trước cho tới nay hắn chỉ gặp qua nàng luôn cơ trí khôn khéo, y
thuật bất phàm, võ công cao cường, hiện tại cuối cùng cũng thấy được khuyết
điểm, nữ nhân này vô cùng hung dữ, không biết Thất hoàng đệ làm sao mà chịu
được. Nam Cung Duệ vừa nghĩ vừa ra ngoài, cũng chậm rãi mở miệng: "Ta trở
về suy nghĩ thật kỹ coi sao."
Hắn biết trước mắt cần
phải tiến hành thuận lợi, nếu như Thu Đồng thật sự an bài Chu Phong gả cho hắn,
hắn nhất định phải cưới, bằng không sẽ lộ ra sơ hở, vừa lộ ra sơ hở, tất cả mọi
chuyện cũng trì trệ không tiến nổi, nói không chừng kẻ trong bóng tối liền thừa
cơ rụt lại. Như vậy mình sẽ chịu khổ rồi, còn có Tam hoàng huynh với Tứ hoàng
huynh nữa. Nghĩ tới đây, Nam Cung Duệ hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn trời, chỉ
còn có thể hi vọng Thu Đồng kia không có hạ chỉ thị như vậy.
Trong chính sảnh, Nam
Cung Diệp thấy Lan Nhi tức giận, sớm đau lòng không thôi đưa tay ôm nàng:
"Được rồi, đừng nóng giận, vì chuyện của bọn họ không đáng a."
Phượng Lan Dạ cười một
tiếng, gương mặt xinh đẹp lè lưỡi nháy mắt, ôm cổ Nam Cung Diệp: "Không
nghĩ tới Diệp cũng bị hù rồi, ta mới vừa rồi chỉ là dọa Ngũ hoàng huynh thôi,
chỉ có như vậy, hắn mới có thể an tâm cưới Chu Phong."
"Nàng nghĩ hắn nên
cưới Chu Phong sao?"
Nam Cung Diệp nhìn Phượng
Lan Dạ, Phượng Lan Dạ nhàn nhạt cau mày, suy nghĩ một chút mở miệng.
"Vừa nhìn thấy Chu
Phong, ta liền có một loại cảm giác nàng ấy có cái một loại phong phạm mẫu nghi
thiên hạ, thêm nữa, nàng có thể hiệp trợ Ngũ hoàng huynh cai quản Thiên
Vận giang sơn, như vậy chúng
ta chẳng phải là vô cùng nhẹ nhàng sao. Hơn nữa chỉ có như vậy, chuyện kế tiếp
mới có biện pháp tiến hành, nếu không Thu Đồng hoài nghi sẽ bẩm báo cho Nhị
hoàng huynh, chuyện này sẽ kinh động tới kẻ đứng đằng sau kia, chàng nghĩ hắn
còn có thể ra mặt sao?"
Nam Cung Diệp biết Phượng
Lan Dạ nói rất đúng, nhưng là tại sao hắn cũng cảm giác được có một cỗ mùi vị
âm mưu vậy, nghĩ vậy không khỏi sủng nịch đưa tay nhéo mũi Lan Nhi: "Nàng
a, nhất định không yên lòng."
Phượng Lan Dạ co vào
trong ngực Nam Cung Diệp, mở miệng: "Đi, chúng ta đi ngủ, đừng quản cái
khỉ gió không yên lòng gì nữa."
Nam Cung Diệp nở nụ cười,
ngũ quan tuyệt mỹ dưới ánh đèn có một loại thần thái say lòng người, làm cho
người ta liếc mắt nhìn hắn liền đắm chìm trong đó. Đáng tiếc hắn không cần
thiên hạ chỉ nguyện cùng giai nhân thâm tình hậu ý, chỉ có tiểu nha đầu trong
ngực mới có thể hưởng thụ đến, còn người khác thì vô duyên. Nam Cung Diệp đưa
tay lên ôm Lan Nhi, đi ra ngoài. . . . . .
Hai ngày sau, bên này Chu
Phong quả nhiên nhận được chỉ thị của Thu Đồng, để Chu Phong gả cho Thụy Vương,
sau đó ở đêm tân hôn hạ Mỵ Tơ Ngọc, loại mỵ độc này có thể mượn lúc nam nữ giao
hợp mà tiến vào cơ thể nam tử, từ ấy chỉ yêu nữ nhân đó, bị nàng này khống chế,
toàn tâm toàn ý phục tùng lời của nàng.
Như vậy sau này nếu Tấn vương lên ngôi, Nam Cung Duệ tất nhiên sẽ theo lời Chu
Phong tán thành Tấn vương làm hoàng đế.
Tin tức đưa đến trước mắt
Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ, hai người không khỏi mắng kẻ sau lưng một
tiếng, chẳng những âm hiểm còn sắc bén, hạ độc, còn để cho người khác bất tri
bất giác đem ngôi vị hoàng đế của mình hai tay dâng tặng, đến lúc đó Tấn vương
còn được một cái danh tốt, cớ sao mà không làm.
Bất quá bây giờ Chu Phong
là thật cho nên độc này tự nhiên là không thể nào hạ rồi.
Bên trong phòng khách Tề
vương phủ, người đang ngồi là Thụy Vương và An vương, còn có Nam Cung Diệp cùng
Phượng Lan Dạ. Phượng Lan Dạ nhìn Nam Cung Duệ, quơ quơ tờ giấy trong tay, nhàn
nhạt mở miệng hỏi: "Ta thấy, Ngũ hoàng huynh cho là nên làm như thế nào
đây?"
Nam Cung Duệ vừa nhìn
tình trạng trước mắt, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: "Tốt, ta cưới,
nhưng đợi đến một khi diệt trừ đám người Nhị hoàng huynh, ta lập tức bỏ
nàng."
Tiếng nói vừa dứt, bên
trong phòng khách tất cả mọi người nhìn chằm chằm hắn, Nam Cung Quân trầm giọng
mở miệng: "Ngũ hoàng huynh, ngươi làm vậy rất không đúng. Đây là hủy hoại
danh dự nữ nhân của người ta, hơn nữa Chu Phong cũng không phải là giả mạo,
nàng chân chính là đại gia khuê tú, nếu để cho Chu đại nhân biết ý nghĩ này của
ngươi, hắn làm sao chịu nổi."
Nam Cung Diệp gật đầu,
trầm giọng: "Đúng vậy a, Ngũ hoàng huynh, làm sao ngươi có thể nghĩ như
vậy chứ? Chu tiểu thư tài mạo song toàn, tự nhiên hào sảng, vóc người lại xinh
đẹp nhất đẳng, không biết ngươi có cái gì không vừa lòng."
Phượng Lan Dạ lạnh lùng
châm chọc: "Còn không phải là vấn đề mặt mũi sao? Chẳng lẽ mặt mũi so sánh
với danh dự nữ nhân còn quan trọng hơn?" Chuyện này là nàng nói ra, nếu
Thụy Vương Nam Cung Duệ không thật tâm đối đãi Chu Phong, thì nàng tuyệt đối sẽ
không thể hại người ta. Người ta là một cô nương thanh bạch, hơn nữa cho tới
bây giờ cũng chưa làm qua chuyện gì đại nghịch bất đạo, các nàng chẳng lẽ vì
cái gọi là hoàng quyền mà đi hại người sao, thật xin lỗi, chuyện như vậy nàng
làm không được.
Tất cả mọi người đều chỉ
trích Nam Cung Duệ khiến cho hắn tức điên lên, xoay mình đứng lên nhìn mấy kẻ
ngồi trong phòng:
"Các ngươi muốn Bổn
vương làm sao?"
"Cưới nàng."
"Nhưng tuyệt đối là
thật lòng , ngươi cẩn thận thử nghĩ xem, ngươi lúc đầu không phải là thật thích
người ta đấy sao?"
Phượng Lan Dạ nói, Nam
Cung Diệp cũng công bằng hợp lý liên tục gật đầu, đúng, không thể cô phụ người
ta. Nam Cung Duệ vừa nghe, liền nổi giận, phóng ra ngoài.
Bên trong phòng khách,
Nam Cung Diệp cùng Nam Cung Quân hai mặt nhìn nhau, cuối cùng hướng về Phượng
Lan Dạ: "Này làm sao bây giờ? Nhỡ đem hắn chọc điên lên không lập gia đình
thì sao?"
"Sẽ không , hắn nhất
định sẽ tiến cung bẩm báo chuyện này lên phụ hoàng, cho nên các ngươi yên tâm
đi, đừng lo lắng nữa, nơi này thuận lợi rồi. Chẳng qua là bên Bách Lí Hạo không
biết tình huống thế nào?"
Phượng Lan Dạ lo lắng
nghĩ tới điều này, quả nhiên như nàng dự liệu, Nam Cung Duệ giằng co suốt một
ngày, cuối cùng đã tiến cung xin phụ hoàng ban hôn. Hạo Vân Đế kinh hãi, lúc
trước không phải nói người kia là giả mạo đấy sao? Sau khi nghe chân tướng mới
hiểu rõ ràng, Hoa phi cũng biết chuyện cũng đồng ý ngay. Cuối cùng Hạo Vân Đế
hạ chỉ ban hôn, nữ nhi Chu Phong của Nội các Đại học sĩ Chu đại nhân gả cho Ngũ
hoàng tử Thụy Vương làm phi.
Chuyện này truyền ra, cả
An Giáng thành náo nhiệt hẳn lên, Chu phủ thoáng cái đông như trẩy hội.
Mà bên kia tiến triển lại
không thuận lợi, một buổi tối, Ngọc Lưu Thần đưa tin vào Tề vương phủ.
Một tờ giấy vừa được đưa
tới, nói muốn Tấn vương án binh bất động, hoặc là thu tay lại.
Nam Cung Diệp cùng Phượng
Lan Dạ nhận được tin tức, lập tức phái người báo Nam Cung Duệ cùng Nam Cung
Quân tới đây bàn bạc.
Vì sao lại hạ lệnh như
thế? Theo như Ngọc Lưu Thần khai báo, người kia nói hết thảy quá thuận lợi
rồi, có chút khó tin, chỉ sợ nảy sinh biến cố. Vì vậy để cho Tấn vương thu tay
lại, cũng chỉ thị Nam Sơn Tử trị lành bệnh của Tấn vương, rồi trở về Đông Hải
chờ đến thời cơ rồi hãy nói.
Mọi người không nghĩ tới
kết quả lại như thế này. Điều này chứng tỏ người kia vô cùng nhạy cảm, hơn nữa
nhất định có kinh nghiệm kiếp sống quan trường nhiều năm, bằng một chút phán
đoán liền biết đã sinh ra biến hóa, quá thuận lợi có đôi khi lại là tối kỵ, cho
nên mới bảo Tấn vương thu tay lại, chẳng qua là Tấn vương có chịu hay không?
Ngọc Lưu Thần nói Tấn
vương tức giận cực kỳ, vẫn hỏi thăm Bách Lí Hạo nên làm như thế nào cho phải.
Bách Lí Hạo nói để hắn thử ngẫm lại, nghĩ toàn bộ kế sách, âm thầm bảo Ngọc Lưu
Thần lại đây bẩm báo.
Phượng Lan Dạ nghe Ngọc
Lưu Thần nói, khóe môi không tự chủ được vẽ ra nụ cười, đây chính là nhược điểm
mà Nam Cung Trác không thành đại sự được. Hắn mặc dù có âm ngoan mạnh mẽ nhưng
không có mưu lược, chỉ lo tiểu tiết, hoàn toàn nhìn không thấy những biến hoá
kỳ lạ trong chuyện này, nếu như hắn khôn khéo như người kia, thì Thiên Vận
hoàng triều đến giờ làm sao mà không tới tay của hắn. Chưa nói đến chuyện khi
Bách Lí Hạo biến thành Nam Sơn Tử, khi Tấn Vương không thấy Bách Lí Hạo có mặt,
thì chỉ cần bẩm báo nói hắn ta đi rồi, đơn giản như thế mà Tấn Vương cũng có
thể tin tưởng. Hiện tại nếu người sau lưng kia phát ra yêu cầu như vậy, hắn
chịu nghe theo thì đã tốt, nhưng hắn chỉ một lòng nghĩ đến ngôi vị hoàng đế, vì
vậy hết thảy những chuyện khác đều không để ý. Đây chính là chỗ mà các nàng đắc
thủ.
"Nếu Tấn vương cứ
ham muốn ngôi vị hoàng đế như vậy thì dễ tiến hành rồi."
Phượng Lan Dạ nói xong,
bên trong phòng khách mọi người nhìn nàng, không biết nàng lại có mưu lược kiểu
gì. Lúc này, tất cả mọi người cảm thấy nữ nhân trước mắt vô cùng túc trí đa
mưu, mưu lược cơ trí đủ để đối kháng kẻ âm thầm chỉ đạo trong bóng tối kia.
"Để cho Bách Lí Hạo
đề nghị Tấn vương chịu hạ độc."
"Hạ độc?"
Phượng Lan Dạ nói vậy,
tất cả mọi người liền có chút ít ngạc nhiên, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc,
chỉ cần nghĩ thêm một chút tự nhiên đều hiểu được.
Nếu như Nhị hoàng huynh
trúng độc, người kia tất nhiên sẽ kinh hãi, nói không chừng vì vậy mà lộ ra
chân diện mục.
"Mưu kế hay."
Nam Cung Duệ than thở.
Nam Cung Diệp lại trưng ra khuôn mặt tự hào cùng kiêu ngạo, đưa tay ôm eo
Phượng Lan Dạ, nữ nhân của hắn tất nhiên là không tầm thường. Chỉ cần bên kia
tự loạn trận cước, bọn họ liền có lợi.
Ngọc Lưu Thần vừa nghe
Phượng Lan Dạ chỉ thị xong liền lui ra ngoài. Nam Cung Diệp nhìn về Ngũ hoàng
huynh Nam Cung Duệ: "Ngươi lập tức đem tin tức tối nay đưa vào cung đi,
xem một chút phụ hoàng nói như thế nào?"
"Được." Nam
Cung Duệ tiến lên, Nam Cung Quân cũng đứng dậy: "Ngũ hoàng huynh, ta cùng
ngươi đi."
Hai người vội vàng chạy
đi, ra khỏi Vương Phủ đi thẳng về hoàng cung.
Hoàng gia biệt viện, Tấn
vương Nam Cung Trác tựa vào ghế dựa trên giường, quanh thân vô lực, không nghĩ
chuyện tiến hành tới đây, thì lại hô ngừng, mà tên khốn kia đưa ra lý do cái
rắm gì mà mọi việc quá thuận lợi, đề phòng bị bẫy, cho nên muốn hắn về Đông
Hải. Ban đầu trở lại cũng là do tên kia, bây giờ lại bảo hắn trở về, hắn đường
đường là một hoàng tử cao quý thế nhưng phải nghe tên kia định đoạt, cái này
lão già này, ngươi chờ, ta sẽ không trở về. Ta nhất định phải nắm chắc ngôi vị
hoàng đế, nếu không một nhà các ngươi cũng đừng nghĩ sống yên ổn. Ta thành quỷ
cũng sẽ kéo theo các ngươi. Ngươi sở dĩ có lòng muốn giúp ta, không phải là
muốn làm Vương gia khác họ sao? Hiện tại không muốn làm rồi sao? Ngu xuẩn!
Hiện tại chỉ có Gia mới đủ tư cách hô ngừng.
Trong nháy mắt, gương mặt
Nam Cung Trác trở nên dữ tợn giống như ma quỷ, hoàn toàn bất đồng với con người
ôn văn nho nhã lúc trước.
Bách Lí Hạo được Mộ Thanh
mời tới, ngồi ngay ngắn ở đối diện Nam Cung Trác, lúc này Nam Cung Trác sắc mặt
đã hơi khá hơn một chút, bất quá vẫn còn ẩn chứa một tầng mỏng hàn ý bao trùm,
nhìn thẳng Bách Lí Hạo mà trầm giọng mở miệng.
"Tiên sinh cho là ta
nên thu tay lại sao?"
Bách Lí Hạo vì sợ lộ ra
sơ hở, cho nên luôn luôn ít nói, lúc này thấy hắn hỏi tới, lại có những lời
Ngọc Lưu Thần mang đến lúc trước, chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Vậy thì phải
xem ngươi nhìn nhận như thế nào, Vương gia nguyện ý thu tay thì thu tay, sao
lại để người khác làm chủ được."
Nam Cung Trác vừa nghe
Bách Lí Hạo nói lập tức dùng sức đập bàn một cái, trầm giọng mở miệng:
"Đúng, Bổn vương mới là người có quyền định đoạt, hắn tại sao phải quơ
tay múa chân, không phải chỉ là nghĩ ra một chút chủ ý sao? Cái đồ hỗn trướng
ghê tởm."
Nam Cung Trác mắng xong,
nhìn về Bách Lí Hạo: "Tiên sinh cho là chuyện này nên làm thế nào?"
Bách Lí Hạo từ từ mở
miệng: "Hắn nghĩ lui thì lui sao? Không bằng bày mưu để cho hắn đứng ra,
theo Vương gia cùng tiến cùng lùi."
Nam Cung Trác nhíu mày,
ánh mắt trở nên đăm chiêu, cũng hù dọa Bách Lí Hạo không dám nói thêm cái gì,
sợ khiêu khích hoài nghi của hắn, không nghĩ tới Nam Cung Trác căn bản không có
hoài nghi, chỉ bình tĩnh hỏi: "Có biện pháp gì?"
"Nếu vương gia là bị
người ta hạ độc, hắn còn có thể ổn thỏa bất động sao?"
"Bị hạ độc? Ý của
ngươi là...?"
Nam Cung Trác đã hiểu,
khóe môi vẽ ra nụ cười lạnh, nhẹ nhàng chậm chạp mở miệng: "Tốt, cứ quyết
định như vậy, thuốc đâu?"
Nam Cung Trác cũng không
sợ người trước mắt đối với hắn hạ độc thủ, bởi vì hắn biết mục tiêu chân chính
của Nam Sơn Tử là Tề vương, chỉ cần giúp mình có được giang sơn, Tề vương nhất
định sẽ dâng tặng đến trên tay hắn ta, mặc hắn ta xử trí.
Bách Lí Hạo đem độc dược
đưa tới, tự mình đứng lên đi ra ngoài.
Nửa đêm, trong phòng Nam
Cung Trác truyền đến tiếng kêu: "Có ai không? Người đâu? Vương gia trúng
độc!"
Thủ hạ hầu cận Nam Cung
Trác kêu lên, các nơi rất nhanh sáng đèn. Đám người Tấn vương phi Lâm Mộng Yểu
vội vàng chạy tới phòng ngủ Vương gia, rất nhiều nữ nhân khóc lên, trong lúc
nhất thời lộn xộn thành đoàn. Cũng may Lâm Mộng Yểu coi như trầm tĩnh, vừa
thương tâm vừa ra lệnh Mộ Thanh: "Nhanh đi mời Nam Sơn tiên sinh nhanh tới
khám cho Vương gia."
Mộ Thanh lĩnh mệnh mời
Bách Lí Hạo đi vào, Bách Lí Hạo kiểm tra xong một lần, sắc mặt rất ngưng trọng,
nhìn một loạt nữ nhân trong phòng: "Không nghĩ tới thậm chí có người dám
hạ độc Vương gia? Là ai, kẻ nào dám làm như vậy?"
Lâm Mộng Yểu nghe Bách Lí
Hạo nói, nóng lòng kêu lên: "Mặc kệ là kẻ nào, Vương gia còn có thể
cứu không?"
"Cũng có thể cứu
chữa, bất quá trong khoảng thời gian ngắn sợ rằng không khỏi hoàn toàn
được."
Lâm Mộng Yểu vừa nghe
cũng nhịn không được nữa khóc lên, một bên khóc bên gọi: "Những kẻ ghê tởm
này, tuyệt đối không thể bỏ qua cho bọn họ, dám can đảm hạ độc Vương gia, ta
lập tức trở về Lâm phủ để cho gia gia nghĩ biện pháp đối phó những người
đó."
Lâm Mộng Yểu nói xong,
xoay người liền đi, Bách Lí Hạo con ngươi tối sầm lại, nhất thời không biết nói
gì, xoay người chữa trị cho Nam Cung Trác, thấy Nam Cung Trác không có ngăn cản
Lâm Mộng Yểu, không khỏi âm thầm nghĩ ngợi. Chẳng lẽ người từ trước tới nay núp
sau lưng Tấn vương chính là gia gia của Lâm Mộng Yểu, trọng thần ba đời trên
triều Lâm Thái úy, nghe đồn Lâm Thái úy đã gần đến bảy mươi tuổi, bình thường
lâm triều cũng không lên, chỉ trừ một chút quốc gia đại sự, những cái khác hắn
một mực không quan tâm. Thật đúng là không ngờ tới.
Bách Lí Hạo vừa châm cứu
cho Nam Cung Trác, vừa bảo mấy nữ nhân khóc lóc phía sau: "Đều lui xuống
đi, Vương gia không có việc gì ."
Bên trong gian phòng,
những nữ nhân kia cuối cùng cũng lui ra ngoài, trên giường Nam Cung Trác mở
mắt, độc của hắn không sâu cho nên thần trí vẫn thanh tỉnh .
Bách Lí Hạo vừa châm, vừa
cẩn thận mở miệng: "Vương Phi trở về bẩm báo hắn, hắn nhất định sẽ nghĩ
biện pháp sao?"
Nam Cung Trác hừ lạnh:
"Lão già này, hắn cho là nói thu tay ta liền thu tay lại sao? Ban đầu hắn
mở miệng đề nghị trợ giúp Bổn vương chỉ với điều kiện, sau khi Bổn vương lên
ngôi liền phong Lâm gia làm Vương gia khác họ, bây giờ lại muốn rút sao, nằm
mơ."
Nam Cung Trác dứt lời,
Bách Lí Hạo không nói thêm gì nữa, hắn đã biết chắc thì ra chính là Lâm Thái úy
ở phía sau trợ giúp Tấn vương. Mọi người sở dĩ đoán không được là vì hắn không
có lâm triều, hơn nữa hắn đã gần đến bảy mươi tuổi rồi, người nào sẽ nghĩ tới
hắn lại núp sau lưng Tấn vương làm ra những chuyện tình như vậy.
Bách Lí Hạo chữa trị xong
cho Nam Cung Trác liền đứng dậy: "Vương gia nghỉ ngơi đi, yên lặng chờ tin
tức của hắn."
"Được."
Nam Cung Trác nhắm mắt
lại, hắn cũng không tin, lão ta có thể ngồi nhìn được nữa.
Bách Lí Hạo vừa về tới
gian phòng của mình, liền gọi ra Ngọc Lưu Thần: "Tra được người sau lưng
Tấn vương rồi, chính là trọng thần ba đời Lâm Thái úy."
"Lâm Thái úy."
Ngọc Lưu Thần lẩm bẩm
nhắc lại một lần, trên mặt bao phủ rung động, Lâm Thái úy là một lão nhân tuổi
gần bảy mươi rồi, không nghĩ tới lại là kẻ bày mưu tính kế khuấy động An Giáng
thành nhiều như vậy: "Ta lập tức bẩm báo chủ tử."
Ngọc Lưu Thần lập tức trở
về Tề vương phủ bẩm báo.
Nam Cung Diệp cùng Phượng
Lan Dạ sau khi nhận được tin tức, cả đêm tiến cung bẩm báo phụ hoàng, cũng phái
người đi Thụy Vương Phủ, An vương phủ mời hai vị Vương gia cùng tiến cung.
Trong Tiêu Nguyên Cung,
Hạo Vân Đế ngồi trên long ỷ tỉnh táo mở to mắt nhìn mấy mặt người trong Đại
điện.
"Diệp Nhi, chuyện gì
xảy ra?"
Nam Cung Diệp xoay mình
đứng lên, nhìn phụ hoàng còn có hai huynh trưởng, quanh thân âm lãnh, trầm
giọng mở miệng: "Nhi thần đã nhận được tin tức, biết được kẻ núp sau lưng
Nhị hoàng huynh."
Lời vừa nói ra, tất cả
mọi người trên đại điện cũng theo bản năng đứng lên, ngay cả Hạo Vân Đế cũng
không ngoại lệ, quanh thân khoác lên sát khí, lãnh lệ mở miệng: "Nói, là
ai?"
"Lâm Thái úy."
"Lâm Thái úy."
Nam Cung Diệp lời vừa ra, trong điện tất cả mọi người lập lại một lần, tất cả
đều ngã lên trên ghế. Ánh mắt Hạo Vân Đế mở rất lớn, nhắc tới Lâm Thái úy, là
người vẫn đi theo hắn vào nam ra bắc, chẳng những có mưu lược, còn dũng khí hơn
người. Muốn lão ta thiết kế bố cục này hoàn toàn là có thể, nhưng trong lòng
bọn họ cũng không nguyện ý tin tưởng chuyện này. Bởi vì lão là rường cột nước
nhà, hiện tại đã quá thất tuần lại làm ra sự tình mưu nghịch bậc này.
"Đáng chết!"
Thật lâu sau Hạo Vân Đế
mới khó khăn mở miệng, nhìn mấy nhi tử trong đại điện: "Bất kể là ai, nếu
đã biết rồi, chúng ta lập tức bố trí một cục diện."
"Dạ, phụ
hoàng."
Mọi người phục hồi tinh
thần lại, đồng thời lên tiếng, mấy người bắt đầu thương nghị bố cục.
Lần này, Hạo Vân Đế quyết
định mượn tay những người đó đẩy Thụy vương thượng vị, cũng nhân cơ hội ngầm
diệt trừ mấy tâm tư vọng động khác.
Bàn bạc một hồi xong,
trời cũng sắp sáng. Hạo Vân Đế mệt mỏi, phân phó nhi tử xuất cung đi bố trí tất
cả.
Nam Cung Diệp ẩn thân
tiến vào hoàng gia biệt viện, bắt giữ Tấn vương Nam Cung Trác, đem hắn nhốt tại
mật lao của hoàng gia biệt viện, phái cao thủ canh gác, còn bản thân thì dịch
dung thành Nhị hoàng tử Tấn vương, phối hợp hết thảy hành động với Lâm Thái úy.
An Giáng thành, ngày đại
hôn của Thụy Vương cưới Chu phủ tiểu thư Chu Phong làm Thụy Vương Phi.
Hết thảy dựa theo kế
hoạch tiến hành, chẳng qua là cũng không ai biết Tấn vương đã không phải là Tấn
vương thật, mà Chu Phong cũng không phải là Chu Phong giả nữa, nàng tất nhiên
không có ở đêm tân hôn hạ độc Thụy Vương Nam Cung Duệ.
Trong cung.
Hoàng thượng bị bệnh, Hoa
phi cùng Mai Phi túc trực trong Tiêu Nguyên cung. Thời điểm nửa đêm, Mai Phi
thấy Hoa phi quá mệt mỏi, liền khuyên nàng: "Muội muội, ngươi đi nghỉ ngơi
một chút đi, hoàng thượng để ta tới coi chừng dùm cho."
"Được. " Hoa
phi tựa hồ mệt mỏi thật sự, liền đáp ứng Mai Phi, thân thiết ôn nhu mở miệng:
"Làm phiền tỷ tỷ."
Nói xong liền đi ra khỏi
tẩm cung, bên trong, Nguyên Phạm còn đang canh giữ ở trước giường, Mai Phi ôn
hòa phất tay: "Các ngươi đi ra phía ngoài coi chừng đi, ta ở đây bồi hoàng
thượng, có chuyện gì sẽ gọi các ngươi sau."
"Dạ, nương
nương."
Mấy người lên tiếng lui
ra ngoài, bên trong tẩm cung lớn như thế lại không có bóng người, chỉ duy nhất
Mai Phi ngồi ở trước giường coi chừng Hạo Vân Đế. Mặt mũi của nàng đầu tiên là
rất bình tĩnh, dịu dàng như mặt nước, rồi từ từ hiện
lên ánh sáng tàn bạo khó coi, khóe môi vẽ ra nụ cười lạnh, vươn ra một cái tay
nhẹ nhàng sờ mặt hoàng thượng, nhẹ giọng kêu: "Hoàng thượng, hoàng
thượng?"
Hạo Vân Đế khó khăn mở
mắt ra nhìn Mai Phi, chỉ thấy nàng cười đến âm trầm, trong mắt lóe hàn quang,
đó còn là nữ nhân trước kia ăn chay niệm phật sao? Chỉ thấy nàng một tay thật
nhanh bóp vào cổ Hạo Vân Đế: "Ngươi lập tức hạ chiếu cho ta, phong Trác
nhi làm hoàng thượng, để cho hắn kế vị."
Nữ nhân này giống như
người điên, lực đạo trên tay rất lớn, Hạo Vân Đế chỉ cảm thấy hô hấp cũng khó
khăn, liều mạng giãy giụa thở. Mai Phi lưu loát móc ra một bọc thuốc, sau đó
rót vào trong miệng Hạo Vân Đế, rồi mới buông tay.
"Nếu ngươi làm theo
lời ta, ta sẽ đem giải dược giao cho ngươi, nếu không ngươi ở đó chờ chết đi.
Dù gì đợi Trác nhi của ta đăng cơ làm Đế, ngươi cũng đừng nghĩ sống nữa."
Hạo Vân Đế thật vất vả
mới thoát khỏi tay nàng, dùng sức thở hổn hển, ánh mắt ngoan liệt kêu lên:
"Mai Phi, ngươi thật to gan."
"Ta gan lớn, thì thế
nào? Ngày mai Trác nhi làm hoàng đế, ta chính là Hoàng thái hậu " Mai Phi
âm lãnh nói, mắt thấy sắc mặt Hạo Vân Đế đen lại, độc trong người phát tác,
liền không khỏi thúc giục: "Ngươi rốt cuộc có hạ chiếu hay không?"
"Tốt, để cho Nguyên
Phạm vào đi."
Hạo Vân Đế trầm giọng mở
miệng, Mai Phi cười đắc ý đứng lên: "Ngươi đừng giở âm mưu quỷ kế, Tiêu
Nguyên cung có rất nhiều người của ta. Ngươi dám can đảm làm trò, ta liền huyết
tẩy Tiêu Nguyên cung."
Mai Phi cảnh cáo xong,
liền hướng phía ngoài kêu lên: "Nguyên Phạm đi vào."
Nguyên Phạm thật nhanh
chạy vào, vừa nhìn hoàng thượng tỉnh, cao hứng quỳ
xuống: "Hoàng thượng, người đã tỉnh."
Hạo Vân Đế cũng không có
nói nhiều, trầm giọng mở miệng: "Lập tức viết chiếu chỉ, lập Tấn vương Nam
Cung Trác làm tân hoàng Thiên Vận hoàng triều."
"Hoàng thượng, đây
là?" Nguyên Phạm ngây ngẩn cả người, hoàng thượng cho tới nay đều muốn
phong Thụy Vương làm hoàng thượng, hiện tại sao lại lập Nhị hoàng tử? Kinh ngạc
một lát, thì Mai Phi với khuôn mặt bình tĩnh kêu lên: "Còn không mau đi,
không nghe thấy hoàng thượng nói sao?"
"Dạ, dạ, nô tài lập
tức đi."
Nguyên Phạm thật nhanh
chạy ra. Viết xong chiếu thì tiến vào, Hạo Vân Đế sắc mặt
đã đen trầm trầm rồi, thần trí không còn minh mẫn. Mai Phi động tác lưu loát
lấy ra ngọc tỷ trong ống tay áo của hắn, ấn lên chiếu chỉ cầm trên tay:
"Nhìn cái gì vậy, còn không đi xuống."
Mai Phi nói một tiếng,
Nguyên Phạm nhìn hoàng thượng tựa hồ bị giận ngất rồi, liền không nhịn được
khóc lên: "Nương nương, hoàng thượng, hoàng thượng tựa hồ không tốt lắm,
phải mau truyền ngự y a."
"Truyền đi, truyền
đi." Đợi Nguyên Phạm xông ra ngoài, Mai Phi đi tới trước giường Hạo Vân
Đế, từ trên cao đưa mắt nhìn xuống hắn, cười đắc ý: "Hoàng thượng a hoàng
thượng, cuối cùng vẫn là Trác nhi của chúng ta làm hoàng thượng, mưu kế của
ngươi đều là công dã tràng a, chờ chết đi."
Nói xong cầm lấy chiếu
thư, thật nhanh ra khỏi tẩm cung. Đợi nàng vừa đi, bên trong tẩm cung, có hai
đạo nhân ảnh nhào tới bên giường hoàng thượng, chính là Phượng Lan Dạ cùng nô
tỳ Đinh Đương, thật nhanh vươn tay bắt mạch hoàng thượng, mặc dù độc còn chưa
có vào tim nhưng cũng thấm trong máu rồi, thân thể hoàng thượng gần đây cũng
vô cùng suy kiệt, dù giải độc rồi, chỉ sợ cũng sống không qua mấy ngày. Nghĩ
đến hoàng thượng tình nguyện lấy thân thử độc, cũng vì bảo toàn cho Ngũ hoàng
huynh đăng cơ, Phượng Lan Dạ rung động thật sâu, nên vội vàng động thủ dùng đao
lấy máu của mình đưa vào miệng hoàng thượng. Lúc này ngoài điện có tiếng bước
chân vang lên, Phượng Lan Dạ cùng Đinh Đương thu thập xong hết thảy, lặng yên
không một tiếng động lui xuống.
Bộ cục tối nay, mấy vị
Vương gia đều không biết. Đây là Hạo Vân Đế bí mật phái người đón nàng tới bố
trí chuyện này, bởi vì phát hiện có người đến gần Mai Phi, hẳn là muốn cho Mai
Phi động thủ, nên bọn họ mới phải định
ra cục diện hôm nay. Ván này nếu để cho Nam Cung Diệp cùng Nam Cung Duệ biết
tất nhiên sẽ không đồng ý, nhưng mà Phượng Lan Dạ hiểu rõ, hoàng thượng dù
không dùng một chiêu này, đại nạn của hắn cũng sắp đến rồi. Thân thể hắn đã
tiêu hao gần hết sinh lực, sở dĩ còn gượng chống chính vì muốn Ngũ hoàng huynh
Thụy Vương có thể đăng vị. Hiện tại cuối cùng hết thảy cũng như ước nguyện tiến
hành. . . . . .[TND: Cũng thật trái ngang ah, chịu thương
tổn từ đứa này để bảo vệ cho đứa kia, haizz, đây là gia đình sao?]