Vừa qua giao thừa, hương vị của năm mới còn chưa tan hết. Hoàng Đô Cẩm
thành của Thương Nguyệt quốc, còn bị mùi vị nồng đậm của năm mới bao
phủ, mọi người gạt bỏ sự lạnh lẽo, đón gió, từ trong nhà ra ngoài chúc
tết với người thân, bằng hữu. Một năm mới, trong cái mùa rét lạnh này,
bắt đầu.Dân gian, khắp nơi vui vẻ hòa thuận, trong hoàng cung Thương
Nguyệt quốc, lại bị âm trầm bao phủ.
"Thế nào"
Người nói
chuyện là hoàng thượng Công Tôn Nam của Thương Nguyệt quốc. Thương
Nguyệt lấy chữ vi tôn, lúc này, một bộ hoa phục thêu Kim Long gắn ở trên người Công Tôn Nam, khiến cho vẻ mặt của hắn vừa ngưng trọng vừa âm
trầm, trở nên càng thêm âm tình bất định. Từ trên người hắn phát ra từng đợt hàn khí, dọa cho Thái sử lệnh Đỗ Trạch bên cạnh lạnh từ trong ra
ngoài, ông nhịn không được rùng mình một cái, chòm râu dài khẽ run,giống như vừa có gió quét qua chòm râu dưới cằm ông ta vậy.
"Bệ hạ,
Thái Bạch Kim Tinh hiện rõ ban ngày, không kĩ lưỡng, thiên hạ tất loạn
a...." Làm một Thái Sử lệnh hợp cách, Đỗ Trạch biết cái gì nên nói, cái
gì không nên nói. Vừa nghĩ tới giữa trưa xuất hiện Thái Bạch Kim Tinh
lóa mắt trên bầu trời, Đỗ Trạch cảm thấy giữa cổ họng có ngọn lửa thiêu
đốt, không biết là sợ hay là hưng phấn. Tứ quốc bình phân thiên hạ, đến
hôm nay, đại lục đã yên ổn được ba trăm năm. Có câu phân lâu tất hợp,
Thái Bạch Kim Tinh này xuất hiện, chẳng lẽ là một dự đoán? Vừa nghĩ đến
vị thiên tử dã tâm bừng bừng bên cạnh này, Đỗ Trạch đem hỏa khí trong cổ họng nuốt xuống, chỉ là cúi đầu, không dám nhìn đến hắn, lại càng không dám suy đoán lòng của hắn. Nhưng mà mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt biến
hóa thất thường của Công Tôn Nam, Đỗ Trạch từ khí tức phát ra trên người vị đế vương này vẫn có thể cảm nhận
được Công Tôn Nam đang kích
động. Ông thậm chí có thể đoán được, trong đầu của Công Tôn Nam lúc này
đang ảo tưởng cảnh đẹp của độc bá thiên hạ ra sao.
"Bói toán đi"
Chỉ một lát, Công Tôn Nam liền khôi phục lại tâm trang. Thân là đế vương,
hắn luôn khống chế cảm xúc rất tốt, cho dù hiện tại trong lòng hắn giống như đại dương mênh mông, nhiệt huyết quay cuồng, nhưng trên mặt hắn chỉ là hàn ý hơi giảm, người bên ngoài cũng không thể nhìn ra tâm tư của
hắn. Thái Bạch Kim Tinh hiện rõ ban ngày, từ xưa đến nay là thiên hạ đại loạn, điềm báo tân chúa sinh ra đời. Nhìn chung trong lịch sử, mỗi lần
xuất hiện loại tình huống này, đều là lúc thiên hạ phân ra. Công Tôn Nam từng vô số lần ảo tưởng, chính mình có thể dẫn đầu thiết kị của Thương
Nguyệt quốc xua nam, đông chinh,tây tiến, đem thiên hạ bao quát trong
lòng mình, không nghĩ tới rốt cuộc đã đợi được cơ hội này. Hay là, hắn
chính là tân chúa ứng với mệnh trời mà sinh ra? Khóe môi của Công Tôn
Nam khẽ giương lên, chòm râu đen như mực trên môi khẽ rung hai cái, lại
khôi phục bình tĩnh.
"Cốc cốc cốc đinh"
Đồng tử trong mai
rùa, va chạm vào mai rùa, thanh âm trầm thấp phá vỡ sự yên tĩnh của ngự
thư phòng. Đỗ Trạch quỳ trên mặt đất, tay gầy còm già nua bao phủ mai
rùa màu ô thanh. Ông cẩn thận mà lắc, kết quả này giống như quyết định
vận mệnh của toàn bộ đại lục.
"Keng keng đinh"
Đồng tử rơi xuống đất, mặc dù Công Tôn Nam muốn duy trì hình tượng của chính mình,
lúc này cũng nhịn không được từng bước tiến lên phía trước: "Thế nào"
Đỗ Trạch nhìn kết quả trước mắt, trong lòng "lộp bộp" một cái, có chút loạn. Sao lại có thể như thế này?
"Kết quả rốt cuộc như thế nào?"
Nhận thấy được sự khác thường của Đỗ Trạch, Công Tôn Nam lại từng bước tiến
lên,đem cái đầu đang cúi xuống của Đỗ Trạch kiên quyết ép đến đối diện
với mình.
"Bệ hạ, quẻ tượng cho thấy, Thái Bạch hiện rõ, nữ chúa hưng vượng....."
Mọi thứ xảy ra trong cung, cũng không ảnh hưởng đến sự hiền hòa ngoài cung. Sự xuất hiện của Thái Bạch Kim Tinh, cũng không gây rối loạn lớn cho
dân gian. Trong lòng bách tính dường như chờ mong sớm có thể có một trận rung chuyển lớn ảnh hưởng đến cả nước thậm chí toàn bộ đại lục, thay
đổi tốt số mệnh ti tiện của bọn họ.Loạn thế, mặc dù tràn ngập đẫm máu,
nhưng cũng tràn ngập cơ hội. Dưới sự thống trị vừa đói vừa rét của quân
vương, không bằng hợp lại. Dã tâm, không chỉ quân vương mới có, dã tâm
lớn, tiềm tàng nhiều ở dân gian.
Phía đông Cẩm thành, hồ Bảo Hiền, Vương phủ của Yến vương Công Tông Trường Khanh tôn quý đứng sau thái tử, tọa lạc tại đây.
"Theo thiếp thân thấy, hoàng thượng là thật sự yêu thương vương gia của chúng ta! Nếu không sao lại đem con hổ hoa ban của Đường Hỷ quốc tiến cống
ban cho vương gia, mà không phải thái tử chứ! Hiện tại con hổ sinh hạ
một đôi hổ con, có thể nói chính là chuyện tốt, tỳ thiếp chúc mừng vương gia!"
Nói chuyện, là Tam phu nhân được sủng ái nhất vương phủ.
Nàng lớn lên xinh đẹp, cười rất quyến rũ, trâm cài màu vàng trên tóc đen rũ xuống, lại khẽ quét qua hai má trắng mịn nõn nà của nàng, nhìn qua
có một loại phong tình mị hoặc.
Nghe xong lời của Tam phu nhân,
Công Tôn Trường Khanh cười to, buông xuống rượu ngon trong tay, tay lại
đặt trên lưng của Tam phu nhân "Đừng nói lung tung, người phụ hoàng coi
trọng nhất, tất nhiên là thái tử đại ca. Nếu để cho người ta nghe thấy
lời của nàng, Bổn vương cũng không bảo hộ được nàng."
Công Tôn
Trường Khanh lời tuy nói là thế, nhưng trong giọng nói lại tràn ngập
khẳng định. Tam phu nhân giỏi về quan sát sắc mặt người khác, tự nhiên
biết được ý nghĩ của vị vương gia này, người mềm nhũn, dựa vào trong
lòng Công Tôn Trường Khanh: "Vương gia, người nỡ sao?"
"Tất
nhiên.....không nỡ rồi". Nắm lấy tay nhu nhược không xương của mỹ nhân,
Công Tôn Trường Khanh cười khẽ, ghé vào bên tai nàng nhỏ giọng nói một
câu: "Buổi tối chờ Bổn vương".
Biết Công Tôn Trường Khanh buổi
tối sẽ ở trong phòng mình, trên mặt Tam phu nhân khẽ vui mừng, các phu
nhân bên cạnh nhìn thấy một màn này, trong lòng đem nữ nhân này hận đến
ngiến răng nghiến lợi, ở mặt ngoài lại giả vờ hào phóng thỏa đáng.
"Vương gia, con hổ này thả nuôi ở phía sau an toàn sao? Vạn nhất nó bổ nhào
tới, khiến người bị thương thì làm sao?" Tứ phu nhân mới nạp là một nữ
tử thanh tú, nàng lần đầu tiên nhìn thấy hổ, trong lòng có chút sợ hãi,
sau khi nghe thấy tiếng hổ gầm, càng sợ đến mức lui về sau mấy bước, xém chút nữa ngã sấp xuống.
Đưa tay tiếp được mỹ nhân sắp ngã xuống
đất, Công Tôn Trường Khanh cho nàng một cái ánh mắt "Có ta ở đây": "Đừng sợ, rào chắn cao như vậy, trừ phi con hổ mọc thêm cánh, nếu không một
năm trước nó đã bay lên đây rồi".
"Đa tạ vương gia" Tứ phu nhân
ngượng ngùng cười, thuận thế tựa vào trong lòng của Công Tông Trường
Khanh, đem Tam phu nhân chèn ép ra ngoài.
"Hừ!" Tam phu nhân thấy thế, không dám có gì bất mãn, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Tứ
phu nhân. Nhưng đối phương như trước bá chủ vòng ôm của Công Tôn Trường
Khanh, tựa hồ không xem hàn khí trong mắt của Tam phu nhân.
Đại
phu nhân đối với màn tranh giành tình nhân nho nhỏ làm như không thấy,
nàng vào phủ, đã sớm quen xem nữ nhân tranh đấu. Ngược lại là Nhị phu
nhân "Phốc xuy " cười một tiếng, thu hút tầm nhìn của mọi người, nàng ta tay hoa nhấc lên, chỉ về bóng dáng gầy gò phía xa, "Các ngươi xem,
khách quý đến rồi!"
Trong giọng nói của Nhị phu nhân lộ ra vui
sướng khi người gặp họa, chờ người nàng nói xuất hiện, khuôn mặt tươi
cười lúc đầu của Công Tôn Trường Khanh lập tức biến mất.
"Ngươi không ở Hạnh Viên, chạy tới đây làm gì?"
Đứng ở trước mặt Công Tôn Trường Khanh, là nữ chủ nhân trên danh nghĩa của Yến vương phủ - Yến vương phi Hạng Quân Vãn.
"Nô tỳ , nô tỳ....Đến chúc mừng vương gia tân xuân, tân xuân....." Chống
lại cặp mắt lạnh như băng của Công Tôn Trường Khanh, lời chúc mừng vốn
chuẩn bị tốt của Hạng Quân Vãn toàn bộ quên sạch bách, ngay cả lời nói
cũng trở thành nói cà lăm.
Nhìn nữ nhân trước mắt, khóe miệng của Công Tôn Trường Khanh hiện lên một nụ cười châm chọc. Hạng Quân Vãn
không đến còn tốt, một khi lộ diện, khiến cho tâm tình sáng sủa của hắn
trở nên gió táp mưa sa. Sự xuất hiện của nàng, giống như nhắc nhở một
màn sỉ nhục của ba năm về trước. Nàng giống như một thứ bén nhọn, đâm
thật sâu vào trong lòng hắn, hận không thể trừ đi cho thống khoái.
"Vương gia, vương phi là muốn đến chúc mừng tân xuân của người". Lạc Tuyết
đứng phía sau của Hạng Quân Vãn, vội vàng vì tiểu thư nhà mình giải
thích. Vướng víu tân xuân, hắn cũng không làm khó Hạng Quân Vãn cho lắm, chỉ liếc mắt quét nàng một cái rồi quay đi chỗ khác.
Thấy Công
Tôn Trường Khanh không có đuổi mình đi, trái tim khẩn trương của Hạng
Quân Vãn mới thoáng bình ổn xuống, thậm chí còn có chút cao hứng. Ít
nhất hắn lưu lại nàng, điều này đối với nàng quanh năm suốt tháng không
thấy mặt phu quân, đã là ân điển cực lớn rồi.
Tam phu nhân chịu
tức giận ở chỗ Tứ phu nhân, tiếc rằng Tứ phu nhân là người mới đang nổi
trội, nàng không thể khiêu khích, cho nên sau khi nhìn thấy vương phi bị người bỏ quên này, mị nhãn của Tam phu nhân vừa chuyển, nảy ra ý hay.
"Vương phi, người xem, đây là con hổ hoa ban năm trước bệ hạ ban cho vương gia".
"Ừ." Tam phu nhân đột nhiên đối tốt với mình, khiến Hạng Quân Vãn thụ sủng
nhược kinh. Trước kia Tam phu nhân ánh mắt là để trên trời, đối với nàng châm chọc khiêu khích không nói, còn trắng trợn mắng nàng độc chiếm vị
trí vương phi. Hôm nay, tại sao lại biến thành vẻ mặt ôn hòa như vậy?
"Vương phi, lệnh tôn là tướng quân nổi danh lừng lẫy của Thương Nguyệt quốc
ta, nghe nói lúc tướng quân còn trẻ từng chỉ dựa vào hai đấm đã đánh
chết một con hổ hoa ban. Đều nói hổ phụ vô khuyển tử, vương phi nếu là
nữ nhi của đại tướng quân, khẳng định cũng sẽ học được nửa chiêu thức
của đại tướng quân. Có thể vì chúng ta mà tái hiện lại sự dũng mãnh của
tướng quân năm đó hay không?"
Tam phu nhân nói một hơi dài như
thế, đầu óc của Hạng Quân vãn còn chưa kịp chuyển, chỉ có thể ngây ngốc
đứng ở đấy, tay chân luống cuống. "Ta, ta...."
Tam phu nhân muốn
trút giận, Công Tôn Trường Khanh dĩ nhiên biết. Nữ nhân trong lúc tranh
đấu hắn vẫn đều mở một mắt nhắm một mắt, Hiện tại mỹ nhân ý đồ gây khó
dễ Hạng Quân Vãn, làm Công Tôn Trường Khanh rất vừa lòng, lập tức mở
miệng phụ họa, giúp đỡ một phen.
"Vương phi nếu có thể xông vào
hang hổ, ôm được hổ con, Bổn vương sẽ đáp ứng ngươi một yêu cầu". Công
Tôn Trường Khanh xoay hạt châu trong tay, giọng nói mị hoặc: "Ví dụ
như......Thị tẩm!"
Công Tôn Trường Khanh vừa dứt lời, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ tái nhợt của Hạng Quân Vãn khẽ phiếm hồng.
Thị tẩm?! Nói đến động phòng hoa chúc đêm đó hắn đã đem nàng vứt bỏ ở Hạnh
Viên xa xôi, hai người vẫn chưa chính thức trở thành phu thê chân chính, nàng cũng bởi vì thế trở thành trò cười lớn nhất của Thương Nguyệt
quốc. Hôm nay, có phải là một cơ hội?
"Vương phi, không
nên......" Nhìn thấy hành động điên rồ của chủ tử nhà mình, Lạc Tuyết ở
sau lưng nàng nhỏ giọng cầu xin: "Đừng đi...."
Chỉ là không đợi Lạc Tuyết nói xong, Hạng Quân Vãn đã nhún người nhảy lên rơi xuống hang hổ.
"Ngao...." Nhìn thấy nữ nhân đột nhiên xâm nhập lãnh địa của mình, con hổ hoa ban đứng dậy.
"Ta, ta không có ý gì......Cầu xin ngươi, đem....đem hổ con cho ta
mượn.....mượn một chút.....một chút liền trả lại cho ngươi....."
Nhìn thấy con hổ đi tới, dũng khí nhảy xuống vừa rồi của Hạng Quân Vãn đều
mất hết, trong miệng nàng cắn một cái, muốn chạy nhưng hai chân lại cố
định một chỗ, chỉ có thể toàn thân run lên: "Cầu...van cầu ngươi...."
"Thật là ngu ngốc, cùng con hổ nói chuyện, nàng tưởng rằng hổ có thể nghe
hiểu sao??" Biểu hiện của Hạng Quân Vãn rơi vào trong mắt mọi người đưa
đến một hồi cười nhạo, ngồi nghe những tiếng kêu của nàng.
"Vương phi, chạy mau a!" Lạc Tuyết lo lắng nhìn Hạng Quân Vãn, tiếc là nàng
lên tiếng quá chậm, con hổ đã bổ nhào đến, móng vuốt sắc bén hướng về
phía cổ họng mảnh khảnh của Hạng Quân Vãn.