Sờ soạng đến bên cạnh bảy cánh hoa tuyết, Hạng Quân Vãn phát hiện Hoa Nhi
này còn chưa có hoàn toàn nở rộ. Trong sách cổ nói, lúc bảy cánh hoa
tuyết đã hoàn toàn nở rộ mà hái, mới có dược lực tốt nhất, có thể giải
bách độc, cho nên Hạng Quân Vãn chờ ở bên cạnh, nhìn bảy cánh hoa tuyết
nở.
Bảy cánh hoa tuyết này vừa lúc sinh trưởng ở trên tản đá bén
nhọn lại mọc ra nguyên vẹn, đóa hoa màu trắng bạc ở trong gió hơi hơi
run rẩy, tản ra mùi hương âm u thoang thoảng.
Thật đẹp! Hạng Quân Vãn ngây ngốc nhìn bảy cánh hoa tuyết, không ngờ rằng đi đến thế giới
này, còn có thể nhìn thấy bảy cánh hoa tuyết biến mất đã lâu.
Ngay trong lúc Hạng Quân Vãn đang kiên nhẫn chờ đợi, đột nhiên nghe được một tràng âm thanh rất nhỏ, có vẻ là tiếng bước chân. Hay là, còn có người
muốn bảy cánh hoa tuyết? Hạng Quân Vãn vừa mới chuẩn bị quay đầu, một
cái ngân câu phi tới chỗ bảy cánh hoa tuyết, muốn chặt đứt nó.
Vừa thấy có người cùng mình cướp bảy cánh hoa tuyết, Hạng Quân Vãn làm sao
đồng ý, phi thân qua, một tay đem bảy cánh hoa tuyết hái xuống, quay
đầu, có hai người đứng ở một bên nham thạch khác. Một nam tử hồng y (y
phục màu đỏ) xinh đẹp, một thiếu niên anh tuấn rắn rỏi.
“Thiếu
chủ, bảy cánh hoa tuyết bị đoạt mất rồi...” Phi Sương như thế nào cũng
không ngờ rằng, bọn hắn thủ hộ bảy cánh hoa tuyết nhiều ngày như vậy lại bị người khác đoạt mất, nhìn bảy cánh hoa tuyết trong tay nữ tử áo
trắng, Phi Sương vươn tay, “Cô nương, bảy cánh hoa tuyết này là Thiếu
chủ của ta để ý trước, đưa nó cho ta...”
“Các ngươi để ý, tức là
của các ngươi sao? Vậy bản cô nương để ý giang sơn xã tắc, hay là thiên
hạ này liền là của ta sao?” Hạng Quân Vãn cầm bảy cánh hoa tuyết, dường
như nghe được một câu chuyện buồn cười nhất trên đời.
Bị Hạng
Quân Vãn hỏi một câu như vậy, Phi Sương nghẹn họng. Như thế nào lại có
người không giảng đạo lý như vậy? Bọn hắn từ sau khi tìm được bảy cánh
hoa tuyết mỗi đêm đều có người đến nơi này chờ hoa nở. Hôm nay đến đây,
đã bị nữ tử xa lạ cướp mất, đối phương còn ngụy biện như vậy, thật sự là nhanh mồm nhanh miệng.
Hạng Quân Vãn ở trong mắt hồng y nam tử
nhìn thấy rất có ý tứ. Giang sơn xã tắc? Thiên hạ? Nữ tử này thế nhưng
dã tâm thật lớn! Chỉ sợ chỉ có nữ tử trước mặt này, mới dùng "Thiên hạ"
đến ví dụ. Thật không biết là cô nương nhà ai, khẩu khí lớn như vậy!
“Vị cô nương này, ta có nhu cầu cấp bách cần bảy cánh hoa tuyết để cứu
người, nếu được, ngươi có thể đem bảy cánh hoa tuyết bán cho ta không?
Mặc kệ là giá cả gì!”
Giọng nói hồng y nam tử giống như trăng
thanh gió mát, dần dần động lòng người, Hạng Quân Vãn nghe xong cảm thấy thoải mái, vừa mới muốn đáp ứng, sau khi quan sát đến mắt phượng mỉm
cười của nam tử, Hạng Quân Vãn rùng mình một cái. Võ công thật là lợi
hại! Thế nhưng trong giọng nói cất giấu mị hoặc âm! Nếu không phải nàng
định lực tốt khẳng định liền rơi vào trong giọng nói của nam tử này.
Hạng Quân Vãn có thể từ trong ma âm của mình thoát ra được, làm cho Phượng
Cửu đối với nàng hứng thú hẳn lên. Nửa đêm xuất hiện ở vách đá trên vách núi đen, nhận biết bảy cánh hoa tuyết, còn có thể trong thời gian ngắn
như vậy tránh thoát được ma âm của hắn, nữ tử này đến tột cùng là ai?
Bởi vì Hạng Quân Vãn mang khăn che mặt màu trắng, cho nên Phượng Cửu không
thể nhìn thấy được dung mạo của nàng, chỉ là cặp mắt đen chói mắt kia
của nàng, ở dưới đêm trăng phá lệ mê người. Có một đôi mắt linh động như vậy, người này nhất định thông minh tuyệt đỉnh. Huống chi, vừa rồi hắn
dùng năm thành ma âm, đối phương chỉ cần thời gian một lần hô hấp liền
phá được ma âm của hắn, đúng là có chút ý vị sâu xa.
Phượng Cửu
cũng không có bởi vì vậy mà sinh ra cảm giác thất bại, ngược lại đối với Hạng Quân Vãn có hứng thú đặc biệt hơn. Vách núi đen này trừ phi có
khinh công cực giỏi, nếu không tự leo lên núi, nhất định sẽ rơi xuống
đấy. Hiện tại Hạng Quân Vãn đứng ở đỉnh nham thạch, cũng không có chút
khiếp đảm hay sợ hãi, ngược lại giống như mặt trăng dưới cảnh đẹp, cùng
chung quanh hòa hợp một thể, nhìn thấy lập tức cảnh đẹp ý vui (đoạn này
ta chém ^^). Chỉ là, trên giang hồ từ khi nào thì có thêm một nữ tử như
vậy?
“Công tử, ngươi muốn cứu người, cùng ta có quan hệ gì chứ!”
Hồng y nam tử đối với chính mình dùng mị hoặc âm làm cho Hạng Quân Vãn có chút phẫn nộ.
Nếu hắn thật sự cần bảy cánh hoa tuyết, thương lượng thật tốt, nàng cũng
không phải muốn giữ riêng bảy cánh hoa tuyết. Dù sao cứu một mạng người
bằng xây bảy tòa tháp, cho hắn là được mà. Nhưng là, hắn sai ở chỗ không nên dùng thủ đoạn đối với mình. Nếu không phải Đường môn thu nhận sử
dụng rất nhiều bàng môn tà đạo, mà nàng đối với phương diện này cũng có
kiến thức sâu đậm, thì nàng đã sớm bị vây hãm ở trong ma âm, không thể
tự kiềm chế.
Nghĩ vậy, ấn tượng của Hạng Quân Vãn đối với hồng y
nam tử lập tức suy giảm lớn. Nam nhân, xinh đẹp yêu nghiệt không có gì
sai, nhưng yêu nghiệt đi ra ngoài hại người chính là sai lầm!
Giọng nói Hạng Quân Vãn bắt đầu trở nên lạnh lùng, hơn nữa nàng tuyệt đối sẽ
không đem bảy cánh hoa tuyết đưa cho bọn hắn, làm cho Phi Sương có chút
sốt ruột.
“Cô nương, bảy cánh hoa tuyết này Thiếu chủ chúng ta đã tìm kiếm năm năm mới tìm được, lại ở chỗ này chờ đợi gần nửa tháng.
Thiếu chủ chúng ta muốn lấy nó để đi cứu người, không may hôm nay bị cô
nương hái mất, cô nương, hay là ngươi đưa bảy cánh hoa tuyết cho chúng
ta đi! Ta không muốn vì vậy mà cùng cô nương tổn thương hòa khí.”
Vừa rồi ấn tượng của Hạng Quân Vãn đối với hồng y nam tử đã muốn giảm phân
nữa, lúc này nghe Phi Sương nói thế, càng làm kích phát sự phản nghịch
vừa rồi ở trong lòng nàng.
“Tổn thương hòa khí? Cuối cùng không phải hai đại nam nhân các ngươi muốn ỷ mạnh cướp của ta?”
Chủ tử bên cạnh không nói chuyện, làm Phi Sương đoán không ra Phượng Cửu
suy nghĩ gì. Bất quá bảy cánh hoa tuyết này xác thực không thể đưa cho
nữ tử áo trắng được, đây chính là quan hệ đến hạnh phúc về sau của Thiếu chủ đó!
Nghĩ vậy Phi Sương cắn chặt răng, “Cô nương, không nên ép ta!”
“Ít nói nhảm! Rút vũ khí đi!”
Hạng Quân Vãn lười cùng Phi Sương dong dài, rõ ràng là bọn hắn khí thế bức
người, ngược lại đảo loạn đúng sai, sai trái đều ở trên người nàng, đây
là cái logic gì.
“Thiếu chủ...”
Phi Sương không ngờ rằng
Hạng Quân Vãn không bị mê hoặc, nếu như là nữ tử bình thường, sau khi
quan sát được dung mạo Thiếu chủ không phải đều yêu thương nhung nhớ,
rất háo sắc sao?
Chỉ cần Thiếu chủ mở miệng, các nàng nguyện ý
moi tim mình dâng lên, chứ đừng nói đến bảy cánh hoa tuyết này. Nhưng
là, vì sao vị cô nương này đối với Thiếu chủ hoàn toàn coi như không
thấy? Chẳng lẽ Thiếu chủ sức quyến rũ giảm xuống?
Phi Sương nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua Phượng Cửu.
Nhìn phía sau, Phi Sương lắc đầu. Không có mà! Thiếu chủ vẫn mị hoặc yêu
nghiệt như trước, hồng y như máu, đứng ở chỗ này, giống như trên vách
núi đen nở rộ một đóa hồng mai. Liền ngay cả hắn là người theo Thiếu chủ mười năm, mỗi lần nhìn Thiếu chủ đều nhịn không được mặt đỏ tim đập, vì sao nữ tử áo trắng này không động tâm?
Ngó thấy mê hoặc trong
mắt Phi Sương, trong mắt phượng hẹp dài của Phượng Cửu chợt lóe ý cười.
Điều Phi Sương nghĩ, cũng là nghi hoặc trong nội tâm hắn. Thiên hạ này
người không bị dung nhan của mình động tâm, chỉ có nữ tử trước mặt này.
“Cô nương, đắc tội!”
Phi Sương còn chưa lấy lại tinh thần, Phượng Cửu đã động thủ đánh úp về
phía nham thạch bên chỗ Hạng Quân Vãn. Không đợi Phượng Cửu tới gần,
Hạng Quân Vãn đã nhảy xuống, nhảy vào vách núi đen. Không ngờ rằng nàng
làm như vậy, Phượng Cửu cũng nhảy xuống theo, làm Phi Sương sợ tới mức
kinh hãi. “Thiếu chủ...”
Gió ở bên tai Hạng Quân Vãn gào thét,
nhìn Phượng Cửu cùng chính mình đang rơi xuống ngay ở bên người, nội tâm Hạng Quân Vãn có chút giật mình. Trên cổ chân nàng vòng quanh Thanh
Đằng, cho nên có thể cho là một lần nhảy ra cực xa, nam nhân này vì sao
nhảy xuống? Thật sự là không chết tâm sao!
Nhìn trước mặt dần dần phóng đại gương mặt yêu nghiệt, Hạng Quân Vãn cười, đem bảy cánh hoa
tuyết nhét vào miệng. Đôi mắt khiêu khích nhìn Phượng Cửu, giống như
đang nói “Ngươi làm gì được ta?”
Đối phương hành động tính tình
trẻ con, khiến cho Phượng Cửu muốn cười. Lúc nhảy xuống, hắn đã nhìn
thấy được Thanh Đằng trên cổ chân nàng. Nữ tử này từ khi nào đem Thanh
Đằng quấn quanh trên chân, hắn làm sao không biết?