Đối với việc Phượng Cửu "theo đuổi không bỏ", Hạng Quân Vãn có chút ảo não. Như thế nào? Đều đem nàng bức đến như này, hắn vẫn tính còn tiếp tục?
Nàng không phải là sợ Phượng Cửu, mà là nam nhân này có chút thần bí, mặc dù võ công nàng đã khôi phục ít nhiều, nhưng so với năng lực của nàng kiếp trước, vẫn còn kém xa.
Nếu Phượng Cửu bởi vì nàng ăn bảy cánh
hoa tuyết, muốn bắt nàng, dùng máu của nàng làm thuốc, nàng nên làm gì
bây giờ? Dựa theo tình huống hiện tại, nàng tuyệt đối đấu không lại với
nam nhân yêu nghiệt này. Nghĩ vậy, nàng lấy ra ba chi trúc đinh. Cảm tử
triền nát đánh? Trước nếm thử "Bách hoa say" tư vị. (ta k biết dịch đoạn này ntn, nàng nào biết chỉ ta với)
Phượng Cửu nhìn ra nữ tử áo
trắng muốn ra tay, lại không đoán được tốc độ của nàng. Thời điểm cảm
giác được đau đớn trên vai, Hạng Quân Vãn đã xoay người, ôm lấy Thanh
Đằng, đứng giữa không trung không hề rơi xuống. Ngược lại Phượng Cửu bị
ăn đau, có xu thế tiếp tục ngã xuống.
Không thể ngã xuống! Phượng Cửu cơ thể chuyển động, bắt được chân trái của Hạng Quân Vãn.
"Uy, buông tay!" Hạng Quân Vãn không đoán được Phượng Cửu sẽ làm ra hành
động như vậy. Người này thật sự là không chết tâm, đã trúng phải bách
hoa say còn kiên trì như vậy. Chẳng lẽ đối tượng hắn muốn cứu rất quan
trọng? Phải chăng là người yêu của hắn?
Phượng Cửu không biết
được suy nghĩ của Hạng Quân Vãn, trên vai đau nhức khiến cho hắn nhe
răng trợn mắt. Nữ tử này thật là nhẫn tâm! Chẳng những đối với hắn dùng
độc, còn lấy chân dùng sức đạp hắn. Hắn từ nhỏ đến lớn đã quen xung
quanh là những kẻ a dua nịnh hót, chưa bao giờ gặp một nữ tử "bưu hãn"
như vậy!
"Ba!" Phượng Cửu thân thủ, bắt lấy chân còn lại của Hạng Quân Vãn, làm cho nàng không thể nhúc nhích.
Hai người cứ như vậy giằng co trên sườn núi, Hạng Quân Vãn lắc lắc chân,
Phượng Cửu như thế nào cũng không chịu buông tay, đến lúc giầy của nàng
bị bấu rơi, hắn trực tiếp chộp vào cổ chân của nàng.
Vừa rồi
Phượng Cửu cố gắng dung mọi biện pháp cũng không thấy được dung mạo của
Hạng Quân Vãn. Hắn nguyên cho rằng khi nàng rơi xuống, cái khăn che mặt
cũng sẽ hạ xuống, không ngờ rằng cái khăn che mặt lại liền một thể với
bộ quần áo của nàng, nên thời điểm nàng ăn cánh hoa, hắn cũng chưa nhìn
thấy bộ dạng của nàng.
Hiện tại nắm chân đối phương, hắn mới phát hiện chân của nàng hết sức yêu kiều nhỏ nhắn.
Chân của nàng ước chừng chỉ to bằng bàn tay của hắn, hơn nữa mỗi đầu ngón
chân đều tròn vo đáng yêu, trơn mềm trắng nõn, tựa như huỳnh quang của
trân châu. Trên đầu móng tay, đều là nhu thuận như vậy, phấn hồng đáng
yêu cùng non mềm bạch bạch, hình thành đối lập rõ ràng, trông rất đẹp
mắt.
"Hỗn đản, buông ta ra!"
Hai chân đều bị Phượng Cửu
nắm, Hạng Quân Vãn tức đến mức nghiến răng nghiến lợi. Nam nhân này thật là quá vô sỉ! Không lẽ hắn muốn kéo nàng đồng quy vu tận? Bách hoa say
vì sao không có hiệu quả với hắn? Hắn không phải sớm cả người đều tê dại sao?
Thanh âm phẫn nộ của Hạng Quân Vãn rơi vào trong tai của
Phượng Cửu, làm cho hắn ngẩng đầu lên, vừa lúc chống lại cặp mắt của
Hạng Quân Vãn. Trong mắt nàng hiện lên hai đốm lửa nhỏ, giống như muốn
đốt hắn thành tro cho hả giận. Thật là một cô nương nóng tính! Phượng
Cửu cười khẽ.
Trên vai đau đớn không ngừng truyền đến, nửa người
trên của hắn bắt đầu run lên. Hắn biết nữ tử áo trắng trước mắt cũng
không muốn mạng của hắn, độc này chỉ làm cho hắn không thể nào nhúc
nhích. Bất quá, nếu hắn muốn buông tay, theo người này ngã xuống, kết
quả cuối cùng nhất định là ngã chết.
Nhưng là, hắn thật lòng
không nghĩ muốn buông tay. Nữ tử này là người đầu tiên khiến cho hắn
động tâm, hắn còn chưa có hỏi danh tính của nàng, nếu bỏ qua, ngày sau
nên tìm nàng thế nào?
Nghĩ vậy, Phượng Cửu lấy từ trong ngực ra một vật, bao quanh cổ chân của Hạng Quân Vãn.
"Ngươi làm gì?" Trên chân lạnh lẽo làm cho Hạng Quân Vãn cảm thấy giật mình.
"Ta gọi là Phượng Cửu, nhớ kỹ tên của ta!"
Nói xong, Phượng Cửu buông tay, song chưởng mở ra, rơi nhanh đi xuống. Gió
thổi áo đỏ hắn "vù vù" rung động, giống như mặt ngọc yên tĩnh của hắn,
Hạng Quân Vãn rõ ràng nhìn trong mắt hắn nụ cười ôn nhu, còn có ánh mắt
của hắn, làm cho nàng rùng mình một cái.
"Mạc danh kỳ diệu......."
Hạng Quân Vãn sờ sờ da gà trên người, cởi xuống dây Thanh Đằng trên chân,
dọc theo vách núi đen leo lên. Về phần Phượng Cửu, nàng căn bản không lo lắng hắn sẽ bị ngã chết. Nam nhân này võ công sâu không lường được,
chính là bách hoa say cũng không làm khó được hắn đó sao?
Nhìn
bóng dáng màu trắng biến mất trên vách núi, đôi tay Phượng Cửu đột nhiên dang ra, bắt được nhành cỏ trên phiến đá. Đá vụn rầm rầm ngã xuống, hắn nương theo nhành cỏ, cố thăng bằng thân mình.
"Thật là một cô
nương nhẫn tâm!" Khi Phượng Cửu lấy vật thể trên vai xuống, mới phát
hiện là ba cây đinh Trúc Tử, mỏng như thiền cảnh, bé như ngân châm.
Không ngờ đinh trúc nhỏ bé này lực sát thương cư nhiên lớn như vậy.
Phượng Cửu đem trúc đinh đưa lên mũi ngửi, một cỗ mùi hương hoa thanh nhã truyền đến. Độc này quả nhiên kỳ diệu!
"Thiếu chủ, thiếu chủ ngài không có việc gì chứ?" Thời điểm Phi Sương tìm đến, nhìn thấy chủ tử nhà mình cầm trúc đinh bộ dáng bí hiểm. Thiếu chủ
không phải bị ngu chứ? Phi Sương trong lòng thầm nghĩ.
"Đi theo không?" Phượng Cửu không chớp mắt, nhìn về phía Phi Sương.
"Đi theo......." Phi Sương còn chưa nói xong, chợt nghe đến một trận âm
thanh, một con hồ ly trắng xuất hiện trước mặt Phượng Cửu.
"Trở lại?"
Phượng Cửu thân thủ, ngân hồ bay nhanh đến trong ngực Phượng Cửu, nó ngẩng
đầu, hai con mắt đáng yêu trong veo như nước đáng thương nhìn Phượng
Cửu, móng vuốt nhỏ bám trên quần áo Phượng Cửu, giống như muốn đem quần
áo bấu rách ra, miệng còn không ngừng phát ra âm thanh chít chít.
"Cũng bị mất dấu? Bị phát hiện?" Tay Phượng Cửu vuốt ve ngân hồ, nghe hắn nói như vậy, tiểu hồ ly lập tức chán nản ủ rũ hạ đầu, trong ngực Phượng Cửu vo tròn cái thân, cho hắn xem lưng của mình.
Chỉ thấy trên lông ngân hồ trắng như tuyết, có dòng chữ to đỏ thẫm trên lưng nó, "Đi theo ta nữa liền thiến ngươi!"
Nhìn đến dòng chữ này, Phượng Cửu không nhịn được cười ha hả.
Nhìn Phượng Cửu không cấp sĩ diện như vậy, ngân hồ có chút ảo não, làm cho
nó đi theo Hạng Quân Vãn, không ngờ rằng đi còn chưa đến mười thước, đã
bị nàng phát hiện, còn đem thân thể nó ra kiểm tra. Khi phát hiện nó là
con đực, Hạng Quân Vãn không chút khách khí viết trên lưng nó dòng chữ,
còn đối với nó đe dọa sẽ thiến nó. Nữ nhân đó thật là đáng sợ!
"Chít chít......." Ngân hồ ngồi trong ngực Phượng Cửu, một bộ dáng tố cáo
Hạng Quân Vãn, chỉ trong chốc lát, Phượng Cửu đã biết sự tình đã diễn
ra. Quả nhiên hắn lựa chọn đúng!
"Thiếu chủ, nữ tử đó là ai?"
Phi Sương vốn tưởng rằng Phượng Cửu nhất định sẽ không tiếc hết thảy để
doạt lại bảy cánh hoa tuyết, không ngờ rằng kết quả lại như vậy, thật sự có chút ngoài ý muốn. Thiếu chủ chẳng những thả nàng, còn để cho ngân
hồ đi theo, lúc này cũng không có tức giận, ngược lại cười lớn, thật sự
là thái độ khác thường, có điều khả nghi!
"Nàng là thiếu chủ phu nhân tương lai!" Nghĩ đến đôi mắt linh động của Hạng Quân Vãn, Phượng Cửu bắt ngân hồ để trên vai.
"Thiếu...thiếu chủ phu nhân?!" Phi Sương suýt chút nữa hôn mê. Này đây là gì a? Thiếu
chủ phu nhân? Chẳng lẽ trong thời gian vừa rồi, bọn họ đã tự định chung
thân cả đời?