Độc Y Xấu Phi

Chương 56: Tâm tư của Ngọc phu nhân



Edit: KangKang

Beta: Tuyết Ảnh Nhi

Chờ Hạng Quân Vãn chậm rãi tỉnh lại, đập vào mắt là một ngọn đèn ảm đạm. Đây là một nhà tù rộng không đến 10 thước vuông, ba mặt tường đá, mặt khác là một cái cửa sắt tối như mực. Hiển nhiên, nàng bị bắt cóc. Cửa khóa trái, phía dưới có một cửa sổ nhỏ, đại khái là nơi đưa thức ăn.

Nhu nhu cần cổ cứng ngắc, Hạng Quân Vãn đi vòng quanh nhà tù một vòng, cẩn thận gõ mặt tường, cuối cùng hoàn toàn bỏ qua ý tưởng chạy trốn. Tường đá này, làm từ một tảng đá, hết sức vững chắc, đường ra duy nhất chỉ có cửa sắt tối đen này.

Rốt cuộc là ai? Là ai bắt cóc nàng?

Hạng Quân Vãn đem hành trình của mình xem lại một lượt, trong toàn bộ quá trình nàng không có lộ ra chút dấu vết, không có khả năng bị người phát hiện thân phận của Di Hồng công tử, vậy thì bài trừ trả thù thương nghiệp. Về phần Vân Tranh, nàng chỉ biết là Nam công tử, ngoại trừ Phượng Cửu, không có người nào biết được Nam công tử chính là Hạng Quân Vãn, người bắt cóc nàng cũng không thể là Vân Tranh.

Hạng Quân Vãn ngồi xếp bằng, ngồi trên thảm cỏ khô trải dưới đất, kiểm tra một chút đồ vật trên người. Hoàn hảo, độc dược bình thường nàng mang theo vẫn còn, chưa bị người lấy đi. Như vậy, kẻ phía sau một màn này là ai? Hắn có mục đích gì chứ?

Hạng Quân Vãn vắt hết óc nghĩ kết quả, ở một bên khác của địa lao, Ngọc phu nhân sợ hãi quỳ trên mặt đất, hai tay bị trói quặt sau lưng, trên làn da non mịn để lại vết hằn đỏ tươi, khiến cho bà quen sống an nhàn sung sướng đau đến lạnh run.

“Các ngươi là người nào? Tại sao lại bắt ta lại đây? Ta là đại tướng quân phu nhân, các ngươi mau thả ta!” Ngọc phu nhân không rõ, bà đang ngủ trưa tại sao lại tới cái địa phương quỷ quái này. Nhìn hắc y nhân, trước mặt Ngọc phu nhân biết là mình bị bắt cóc, vừa nghĩ tới bọn cướp đơn giản là muốn tiền, Ngọc phu nhân thẳng thắn lưng, “Các ngươi cần tiền, không việc gì! Chỉ cần thả ta về phủ tướng quân, ta sẽ đem tiền đưa tới cho các ngươi!”

Nghe Ngọc phu nhân nói như vậy, hắc y nhân lạnh lùng cười, “Chúng ta mời phu nhân lại đây, không phải vì tài, chỉ là muốn xác nhận một việc.”

“Việc gì?” Đối phương không cần tiền, Ngọc phu nhân nhẹ nhàng thở ra. Kim ngân châu báu của nàng đã tổn thất hơn phân nửa trong trận đại hỏa, nếu bọn họ thật sự đòi tiền, nàng còn có chút luyến tiếc. “Các ngươi muốn biết cái gì?”

Hắc y nhân che cái khăn đen, đi lên phía trước từng bước, ngồi xổm trước mặt Ngọc phu nhân, hắn cả người phát ra hàn khí lănh liệt, Ngọc phu nhân nhịn không được lui về phía sau. Ánh mắt người này rất đáng sợ, giống như muốn ăn thịt người, Ngọc phu nhân im lặng rùng mình một cái!

“Ngươi, ngươi muốn…… Làm sao!” Thanh âm của Ngọc phu nhân trở nên run rẩy.

“Ta hỏi ngươi, Công Tôn Bách là chết như thế nào? Hạng Trị Chung đã làm cái gì?”

Lời của hắc y nhân chắc chắn là tình thiên phích lịch, khiến cho Ngọc phu nhân nhất thời mộng. “Ngươi, ngươi là ai?” Ngọc phu nhân cả người run run, nàng cắn môi, ánh mắt lóe ra khiếp ý.

“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi biết cái bí mật kia rốt cuộc là cái gì, ta cảm thấy rất hứng thú.” Hắc y nhân lấy ra một thanh chủy thủ, dán tại trên mặt Ngọc phu nhâ, dọc theo đường cong khuôn mặt nàng chậm rãi hạ xuống, đi đến ngực của nàng. Cái loại hơi thở tử vong lạnh lẽo này, khiến cho Ngọc phu nhân tạm thời quên hô hấp.

“Ta không hiểu ngươi nói cái gì, không hiểu những lời này của ngươi!”

Ngọc phu nhân vừa dứt lời, lọn tóc đen trên trán bị hắc y nhân chém đứt, nhìn sợi tóc bay xuống, Ngọc phu nhân nghẹn họng.

“Chuyện cho tới bây giờ, ngươi vẫn là không chịu nói, còn muốn vì Hạng Trị Chung bảo vệ bí mật sao? Chẳng lẽ, ngươi không sợ chết? Các nữ nhân trong phủ tướng quân đều ước gì ngươi chết, sẽ có rất nhiều người nguyện ý thay thế chỗ của ngươi.” Hắc y nhân cầm chủy thủ, nhẹ nhàng mà vỗ mặt Ngọc phu nhân, dường như vô ý cắt qua hai má bà ta, một cỗ đau đớn truyền đến, huyết châu trong làn da trắng nõn ứa ra, Ngọc phu nhân đau đến nhe răng trợn mắt.

“Ta không biết lời này của ngươi là từ ai nghe được, lúc trước ta chỉ là cùng hắn cãi nhau, hận hắn thiên vị tiện nhân Hạng Quân Vãn này, cho nên mới nói bừa, ngươi nói bí mật ta căn bản là không biết.” Ngọc phu nhân đau đến chỉ biết rớt nước mắt, “Ta nói như vậy, thật sự cái gì cũng không biết a ——”

Ngọc phu nhân khóc một cái, nước mắt cùng huyết hỗn hợp cùng một chỗ, khiến cho khuôn mặt vốn dĩ tú lệ của bà trở nên vô cùng thê thảm, hoàn toàn không thấy bộ dáng ngày thường. Hắc y nhân lại đe dọa uy hiếp hật lâu, Ngọc phu nhân vẫn là không buông khẩu, hắc y nhân đành phải lui xuống.

“Làm gì rồi?” Ra khỏi địa lao, Hoàng Thái hậu Triệu Mạn nghe thấy thanh âm, vội vàng xoay người lại, “Ả ta khai chưa?”

“Ngọc phu nhân cái gì cũng không chịu nói, chỉ là cứ khăng khăng đó là bà ta cố ý nói mê sảng.” Hắc y nhân cung kính đứng ở trước mặt Triệu Mạn, “Thái hậu, người xem có cần tra tấn không?”

“Không được ——” Triệu Mạn lắc lắc đầu, “Nếu ả không chịu nói, hãy đem ả ta đưa trở về đi.”

“Hạng Quân Vãn kia xử trí như thế nào?”

“Lưu lại, ai gia phải đợi Hạng Trị Chung chính mồm nói cho ai gia chân tướng.”

Ngọc phu nhân khi tỉnh lại, đã về tới phủ tướng quân, nếu không phải trên gương mặt truyền đến đau đớn, nàng thật đúng là cho là mình vừa nằm mơ. Vừa nghĩ tới câu hỏi của hắc y nhân, Ngọc phu nhân rùng mình một cái, lập tức đi thư phòng tìm Hạng Trị Chung.

“Phu quân, phu quân ——”

Nghe thấy thanh âm của Ngọc phu nhân, chân mày Hạng Trị Chung cau lại, chờ nhìn thấy dung nhan của Ngọc phu nhân, mày Hạng Trị Chung lại nhướn thành một cái đường thằng. “Phu quân, không tốt ——”

“Ngươi xem ngươi, vội vàng quýnh lên giống bộ dáng gì nữa!”

“Phu quân, ta là có chính sự, cho nên……” Sợ người bên ngoài nghe thấy, Ngọc phu nhân xoay người đem cửa thư phòng đóng lại, động tác này của bà, lại khiến cho Hạng Trị Chung có chút chán ghét, nói chuyện cũng càng không khách khí, “Ngươi muốn nói gì? Nói đi!”

Hạng Trị Chung đối với mình chán ghét, Ngọc phu nhân làm sao nghe không hiểu. Chỉ là chuyện này quan hệ đến Hạng Trị Chung, cho dù bà bởi vì chuyện của Hạng Quân Vãn cùng Hạng Trị Chung lại thế nào giận dỗi, bà đều sẽ không tổn hại lợi ích của Hạng Trị Chung. Bởi vì, những gì bà đnag có hết thảy đều là Hạng Trị Chung mang đến, nếu Hạng Trị Chung sụp đổ, bà cũng không còn trái ngon mà ăn.

Trái phải rõ ràng, Ngọc phu nhân vẫn là kiên định đứng ở bên Hạng Trị Chung, đó cũng là vì sao vừa rồi vô luận hắc y nhân đe dọa làm sao bà đều không chịu nói ra chân tướng nguyên nhân.

“Phu quân, vừa rồi có người đem ta trói lại, hỏi ta chuyện năm đó.” Ngọc phu nhân đem chuyện tình chính mình bị bắt cóc, bị đe dọa làm sao một năm một mười kể cho Hạng Trị Chung. Nghe xong lời của Ngọc phu nhân, trong lòng Hạng Trị Chung cả kinh, là ai? Rốt cuộc là ai quan tâm chuyện năm đó như vậy? Là Thánh Thượng? Không, không có khả năng, Công Tôn Nam không có khả năng hoài nghi hắn. Chẳng lẽ là Thái hậu?

Vừa nghĩ tới tiên hoàng đem Hắc Bạch Sát để lại cho Thái hậu, cũng chỉ có Hắc Bạch Sát có thể ở tình huống người không biết quỷ không hay bắt cóc Ngọc phu nhân từ phủ tướng quân, trong lòng Hạng Trị Chung dâng lên một cái dự cảm không tốt.

Nguy rồi, Vãn Nhi! Hạng Trị Chung trong lòng phát lạnh, bất chấp Ngọc phu nhân một bộ ánh mắt khát cầu hắn khen ngợi, nhanh chân liền chạy ra ngoài.

“Phu quân ——” Ngọc phu nhân vừa gọi một tiếng, Hạng Trị Chung đã biến mất. Phương hướng hắn đi là tiểu viện của Hạng Quân Vãn, cho dù Ngọc phu nhân ngu xuẩn, cũng biết Hạng Trị Chung ở trong lòng bên nặng bên nhẹ. Nhìn phương hướng Hạng Trị Chung biến mất, Ngọc phu nhân hung hăng vặn chặt khăn lau trong lòng bàn tay.

Hạng Quân Vãn, ta và ngươi không đội trời chung!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.